12 chòm sao: Oan gia

Chương 11: Nói rõ phải trái


"Alô.. Thế nào rồi? Con nhỏ chết tiệt đó đã về chưa hả?"

Cự Giải gọi điện thoại về cho mấy đứa ở nhà sàn để kiểm tra thì vẫn chưa thấy Nhân Mã trở về. Cô tức giận cúp máy, quay sang nhìn Bạch Dương, Thiên Bình, Sư Tử và mấy thằng con trai đang đi cùng, chầm chậm lắc đầu.

"Lan Phương bảo là vẫn chưa thấy nó về."

Đã giờ nào rồi còn chưa về? Đi đâu vậy hả?? - Nhân Mã tuy ham chơi nhưng là một con có não, suy nghĩ bình thường. Chắc chắn là có lý do, chứ không, nó sẽ không để mọi người lo lắng đi tìm nó trong đêm như này..

Nhưng mãi vẫn chưa về, thế là sao hả?

"Thôi về đi. Sắp nửa đêm rồi." - Thiên Yết lo lắng khuyên giải tụi con gái. Đêm càng xuống thì nhiệt độ cũng xuống thấp theo. Và độ nguy hiểm cũng tăng, bọn nó không rõ còn có cái gì rình rập ở cái nơi rừng rú hoang sơ, tối um này.

"Không được. Nhân Mã giờ còn chưa rõ ở đâu, về là về thế nào."

Câu trả lời được Thiên Bình nói ra với sự cố chấp và kiên quyết hiếm có. Tụi con trai vốn cứ nghĩ rằng trong đám con gái, Thiên Bình là một cô gái yếu ớt và có phần vô dụng. Ai biết được là trong lúc khó khăn, nguy hiểm thì cô cũng mạnh mẽ như ai.

"Á.."

Đường quá tối. Thiên Bình vì lo lắng cho Nhân Mã mà càng bước càng nhanh. Đến lúc này thì lại dẫm phải một đống sỏi đá trên đường thì không giữ nổi thăng bằng rồi ngã xuống đất.

"Bây giờ thì về được rồi chứ?" - Thiên Yết chán nản ngồi xổm xuống bên cạnh Thiên Bình. Cậu cầm nhẹ cổ chân ra chỗ ánh sáng rồi lắc đầu ngán ngẩm thở dài - "Trầy rồi nè. Tí nữa là sưng đỏ hết lên cho mà xem. Dù có cứng đầu thế nào thì cậu cũng không thể đi tiếp đâu. Về thôi.."

Thiên Yết dang tay, nửa kéo nửa đỡ, bắt Thiên Bình đứng dậy. Nhưng cậu lại không thể ngờ là cô lại đột ngột cáu kỉnh hất tay cậu ra.

"Cút.. Tôi phải đi tìm Nhân Mã cùng mọi người." - Thiên Bình loạng choạng như sắp ngã, may mà có một cái cây bên cạnh. Nếu không, chắc chắn cô sẽ lại ngã xuống lần nữa - "Thích thì cậu cứ về đi. Ai cần cậu theo.. Tôi phải.."

"Thiên Bình!!!" - Cự Giải lớn tiếng khiến Thiên Bình giật mình, im bặt lại. Tiếng Cự Giải trong đêm càng rõ ràng và lạnh lùng - "Em về đi."

Lời Cự Giải nói ra, cương quyết làm Thiên Bình không phản bác được gì, nên cô chỉ đành cúi đầu, im lặng nhìn vào cái chân đang bắt đầu đỏ lên và sưng sưng. Chỉ cần dùng lực một chút thôi là cô đã thấy nhói rồi. Đều tại cô quá vô dụng - Thiên Bình trách bản thân, lần nào có chuyện, cô cũng là thứ ngáng đường mọi người, cô chỉ biết gây rối cho mọi người thôi.

"Thiên Yết. Mày mang Thiên Bình về đi. Đừng có mà xí xớn với con bé, nếu không tao thiến mày cho nhà mày tuyệt hậu luôn đấy!" - Cự Giải nghiêm giọng đe dọa vài ba câu rồi cô còn bảo thêm mấy người nữa cũng về nhà sàn. Giờ tối thế này, một nhóm năm, sáu người đi quanh là đủ rồi. Đã tối mà nhiều người lang thang, thế nào cũng sớm bị các thầy cô phát hiện.

Rồi cuối cùng, chỉ còn Cự Giải, Sư Tử và Bạch Dương đi. Con trai thì có Bảo Bình, Ma Kết và Xử Nữ.

"Thôi nào, chúng ta đi thôi. Không nhanh là bị Song Ngư cùng mấy người kia bỏ lại đó." - Thấy Thiên Bình cứ mải đứng đực ra đó nhìn theo bóng dáng quay lưng đi của tụi kia, với khuôn mặt vừa như khao khát, vừa như ủy khuất mà Thiên Yết thấy hơi hơi buồn cười. Cậu chưa từng gặp cô bạn nào có ham muốn cháy bỏng đi cứu bạn như này. Vốn theo lẽ thường, con gái sẽ ngại khó và không đi mới phải, mà là cậu, cậu cũng chọn ở lại nhà sàn cho an toàn.

"Đều tại cậu. Ai bảo cậu cứ đi bên cạnh rồi lải nhải về đi về đi cơ chứ. Nếu không thì tôi bị ra nông nỗi này chắc." - Thiên Bình khó nhọc lê từng bước cực kì chậm chạp về phía trước, miệng thì mắng Thiên Yết tệ thật tệ.

"Được được.. lỗi tại tôi cả, được chưa?! Đều là do tôi lắm điều." - Thiên Yết càng kéo dài ấm điệu, thái độ chẳng có tí hối lỗi gì hết.

Tự dưng, Yết thấy chán nản quá, mấy người phía trước đã cách xa bọn họ lắm rồi, ánh đèn cũng vì thế mà yếu ớt đi. Chẳng mấy chốc nữa, hai người sẽ chẳng còn thấy tí đường nào hết, nhất là với vận tốc này. Cậu nhìn sang, Thiên Bình đi bên cậu vẫn rề rà, miệng thì không ngừng ca thán, phàn nàn. Cậu thật không hiểu nổi ai mới là đứa lắm điều ở đây nữa.

"Thôi lên đi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cái chân và đưa cậu về nhà sàn."

Thiên Yết đột ngột ngồi xuống trước Thiên Bình, xoay tấm lưng của cậu về phía cô.

"Nhanh lên đi. Mọi người đã đi xa lắm rồi, mất dấu là lạc đấy. Nhanh lên. Không tôi không cõng nữa bây giờ." - Thiên Yết nửa giả nửa thật đe dọa Thiên Bình.

Không bằng lòng, nhưng Thiên Bình vẫn thực sự dựa vào lưng Yết thật.

"Không ngờ cậu cũng nghe lời phết đấy.." - Khi cánh tay của Thiên Bình đã quàng lên cổ mình và giữ chặt thì Thiên Yết cũng bắt đầu đứng dậy. Rồi cậu xốc Thiên Bình một cái và hai tay hơi giữ lấy chân cô để cho chắc chắn. Cậu cảm thấy Thiên Bình nhỏ thật, cô nhẹ hều và như đang nằm gọn trên lưng cậu tựa một con mèo nhỏ.

"Lắm điều. Đi thì đi nhanh lên." - Thiên Bình cáu. Cô cũng biệt sợ.. sợ ma - nhất là khi thấy ánh đèn càng lúc càng nhạt và xa vời so với bọn họ.

"Rồi rồi.. "

Thiên Yết lắc đầu ngán ngẩm, con gái thực sự phiền phức và khó chiều, cậu chỉ vừa mới nói một ít thôi mà đã bị mắng rồi.

Màn đêm đen kịt, bây giờ trên con đường rộng ở làng chỉ còn lại hai người. Nhờ bước chân của Thiên Yết dài, nên chẳng mấy chốc đã đuổi kịp với ánh sáng của mấy người đi trước. Chỉ là, do chẳng ai nói gì, làm bầu không khí giữa hai người cứ tĩnh mịch kiểu gì gì đó.. lại trong tình cảnh giữa chốn núi rừng thế này, càng thêm rợn người.

"Này.. cậu sợ ma à?" - Thiên Yết quyết định mở lời. Cánh tay của Thiên Bình từ đầu chỉ là quàng, sau rồi thì càng ngày càng siết chặt lại khiến cổ cậu như nghẹn lại, cổ của cậu sắp gãy làm đôi đến nơi - "Tôi không thở được.. Cậu nới lỏng tay ra một tí đi.. Ha..."

Thiên Bình hơi nới ra một tẹo, thấy bản thân đúng là đã phản ứng hơi quá nên lí nhí nói: "Xin lỗi.."

"Haha..Không sao." - Thiên Yết an ủi - "Nếu cậu sợ thì phản ứng thế cũng là bình thường thôi mà, hay để tôi hát cho cậu nhé."

"Cậu run thế này thì hát hò gì được. Để tôi tự đơn ca.." - Sau đấy Thiên Yết vui vẻ hát mấy bài như "Hai con thằn lằn con", "Chú voi con",.. Tất cả toàn là mấy bài về động vật cả. Cậu vừa hát vừa thi thoảng bước đi và nhún nhảy khiến Thiên Bình cười cười thầm. Cô không thể ngờ rằng Thiên Yết lại có mặt thế này.. chút chút đáng yêu và dễ thương.

Cơn sợ hãi bởi mấy tiếng động kì dị giữa đêm tối của Thiên Bình bay đâu hết. Bây giờ cô chỉ còn chú ý đến giọng hát lệch tông của Thiên Yết mà thôi. Kì lạ thật đó.

***

Cự Giải cùng những người còn lại đi sâu vào trong rừng thêm một đoạn nữa nhưng vô ích, họ vẫn không tìm thấy tí gì liên quan đến Nhân Mã. Con nhỏ này như đã bay hơi khỏi thế gian vậy.

"Không được đâu Giải. Chúng ta đã đi quá xa rồi, phải quay lại thôi." - Mấy thằng con trai lên tiếng ngăn cản để không cho bọn nó đi tiếp.

Nhưng Bạch Dương, Sư Tử và Cự Giải vẫn rất cứng đầu. Ba người xông xáo đi về phía trước, chỉ hận không thể trong phút chốc mà lật tung cả vùng núi khỉ ho cò gáy này lên.

"Unnie. Mãi như này.. quả thật không ổn." - Bọn con trai thở phào khi cuối cùng cũng có một người nghe xuôi tai lời bọn nó nói nãy giờ. Cơ mà, ai ngờ được..

"Đi. Mình qua tính sổ với kẻ chủ mưu." - Sư Tử chợt nhớ ra đến đống chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Cô kéo Giải đi ngược lại - "Đi, đến hỏi cho ra nhẽ đứa chủ mưu!"

Rồi cứ thế. Ba đứa con gái cầm đèn, xăm xăm đi về đâu đó.

Mấy đứa con trai thì ngơ ngác hết cả.

Kẻ chủ mưu?? - Gì vậy chứ? ... Chuyện có vẻ chẳng đơn giản ha.

...

Đứng dưới nhà sàn của lớp D0.

"Sao chúng ta lại đến đây? Chả lẽ kẻ chủ mưu mà bọn mày nói đến là.." - Xử Nữ còn chưa kịp nói hết câu đã bị Cự Giải lạnh tanh cắt ngang.

"Gọi con nhỏ Kim Ngưu xuống đây."

Vẻ mặt và giọng nói của cô bây giờ quả thật dọa người. Nên là Xử Nữ đành bấm máy gọi cho Song Tử nhờ cậu ta nhắn cho Kim Ngưu, động tác hơi lưỡng lự, đưa mắt nhìn sang hai thằng bạn, tràn đầy khó hiểu.

Từ trên phát ra một tiếng động nhỏ. Và Kim Ngưu xuất hiện. Vẻ mặt cô bình thản như đã đoán trước được, một chút bất ngờ cũng không có. Đằng sau, tất nhiên là không thể thiếu được Song Tử, cậu ta có vẻ lo lắng, đánh mắt nghi hoặc nhìn Xử Nữ - nhưng căn bản Xử cũng chẳng hiểu cái gì đang diễn ra hết..

"Nói nhanh lên. Dưới này lạnh quá." - Giọng Kim Ngưu không nặng không nhẹ. Cô tỏ ra thản nhiên nên càng khiến cho Cự Giải và Sư Tử, Bạch Dương ngứa mắt.

"Nhân Mã đâu?"

Trước câu hỏi của Giải, hai người kia tỏ ra bất ngờ. Nhưng ai biết, là bất ngờ thật, hay giả đây.

"Diễn sâu quá rồi đấy." - Cự Giải cười lạnh. Cô giữ chặt lấy cổ tay của Kim Ngưu và siết chặt lại, khiến cho Kim Ngưu nhăn mặt - "Nói. Nhân Mã đâu?"

"Không biết."

"Bốp!" - Bạch Dương không nói gì hết, tát luôn. Cô không thể chịu nổi cái bộ mặt giả dối mà Kim Ngưu đang bày ra, nên thẳng thừng tát một cái, khiến mọi người chết sững.

Song Tử có phản ứng nhanh nhất. Cậu kéo thật nhanh Kim Ngưu về phía mình và che chở cô sau lưng như gà mẹ, cậu nhìn về phía lũ D2 chúng nó, đầy tức giận.

"Điên rồi hả? Mấy người tự dưng qua đây gây sự cái gì chứ?" - Song Tử lớn tiếng.

"Im đi." - Bạch Dương cũng tức giận phản bác lại - "Ai mới là người tự dưng gây sự người đó tự rõ."

Mọi người im lặng. Hai bên lúc này chỉ trừng mắt nhìn nhau.

"Nhân Mã tin cậu nên mới nhờ cậu sắp xếp quần áo cho cậu ý. Vậy mà khi biết chúng tôi có áo nhóm, cậu lại cố tình phá chúng. Rồi cậu cố tình phá cả nhạc, cả xe rồi còn cả buổi biểu diễn. Cậu điên rồi à? Rốt cuộc là cậu..." - Sư Tử chưa nói xong, lời nói đã bị cắt ngang mất.

"Cậu mới là kẻ phải im miệng! Bằng chứng đâu? Cậu lấy gì mà buộc tội tôi!!!" - Kim Ngưu bực mình vì những lời nói vô căn cứ đổ hết trách nhiệm lên đầu cô - "Chả lẽ, cứ ai trong lớp cậu mất tích là cậu quay sang bảo tôi làm là tôi làm chắc. Ngây thơ vừa thôi."

Lại nữa. Kiểu cười của Kim Ngưu thật dễ ghét. Bạch Dương chỉ muốn lao lên, tát thêm cái nữa. Người đâu lại chối, không phải cậu ta mang Ngưu đi, thì còn ai vào đây được nữa.

"Có bắt cóc hay gì đó.. Thì người tôi nên đem đi là cậu ý! Cự Giải ạ!! Cậu mới là cái đứa đáng ghét. Cái thứ hai mặt, giả tạo!!!" - Kim Ngưu tức giận chỉ vào Cự Giải. Nói đến hai chữ cuối, cô nghiến răng, ánh mắt bùng cháy hết sự giận dữ và khó chịu.

"Ai giả tạo?? Ai hai mặt??" - Cự Giải kéo Bạch Dương ra sau cùng Sư Tử, bản thân tiến lên phía trước.

Kim Ngưu cũng đẩy Song Tử ra một bên.

Như vậy, hai người này liền mặt đối mặt, khoảng cách giữa hai người chỉ có một sải tay. Muốn động thủ, thật quá dễ dàng, giơ tay ra thôi là đã đủ chạm được đến đối phương.

"Hừ.. vẫn điệu bộ làm ra vẻ như mình đúng lắm ý, bạn thân." - Kim Ngưu nở nụ cười giễu cợt, nhưng điều này chẳng mảy may khiến Cự Giải tức giận. Thay vào đó, Cự Giải lại bình thản nhắc lại câu hỏi ban đầu của mình:

"Ra vẻ gì là việc của tôi. Việc gì cậu phải quản lắm thế. Nói.Nhân Mã đang ở đâu? Sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn."

"Nhân Mã coi cậu là bạn của nó. Cậu đừng làm gì quá đáng." - Sư Tử lên tiếng. Không ngờ Ngưu lại có một mặt đáng sợ như này, bộ dạng hiền lành thường ngày bỏ ở xó xỉnh nào rồi.. sao không lôi ra dùng tiếp đi??

"Tôi chả phải bạn bè gì với lũ các người." - Kim Ngưu quát - "Bạn bè mà có chứa có cái kiểu cướp người yêu nhau? Định diễn tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân đấy à?"

Cự Giải thấy nói chuyện với Kim Ngưu rốt cuộc cũng chả có tác dụng gì. Loanh quanh một hồi, cả hai lại quay về với cái chủ đề cô không muốn nhắc đến nhất. Chuyện cái hồi cấp hai đó - có đáng để hai người trở mặt thế này không hả? Dẫu sao cũng là bạn thân với nhau bao năm, giờ tổn thương nhau như vậy. Suốt thời gian qua, Ngưu vẫn buông không nổi chuyện này là thế nào?

Cự Giải thở dài thượt, cô chẳng muốn nói nữa. Quay người, cô kéo Bạch Dương, Sư Tử bỏ đi, ba người chắc phải vào rừng tìm kiếm thêm một lần nữa thôi.

"Đừng có trốn tránh. Cậu bỏ đi giữa chừng thế này là có ý gì." - Kim Ngưu bước thêm một bước, kéo lấy vai Cự Giải, không cho người rời đi. Chuyện đã nói đến thế này, không nói xong, thì đừng hòng có thể bỏ chạy trước..

"Bốp." - Lần này là Cự Giải tát Kim Ngưu.

Lúc ấy, Giải giằng tay Kim Ngưu ra khỏi người mình, liền đánh luôn.. Mọi thứ làm tất cả đều chết sững.

"Nói gì nữa." - Đôi mắt Cự Giải lạnh lẽo đến cực hạn - "Năm đó tôi đã nhắc nhở cậu là đừng qua lại với thằng đó. Vậy tại sao không nghe? Đến bây giờ bị nó làm cho tổn thương đầy mình thì đổ lỗi cho tôi. Cậu không thể nói lý được một chút sao? Tôi không ngờ cậu có thể trơ trẽn đến mức đổ mọi lỗi lầm cho tôi."

Kim Ngưu tức giận, cô cũng tát trả lại Cự Giải, hai phát.

"Đừng có biện minh. Đồ phản bội!"

Rồi cứ thế, Cự Giải và Kim Ngưu xông vào nhau. Hai bên không ai nhường ai, cứ người này rồi người kia luân phiên nhằm vào mặt của nhau mà tát, giữ tóc nhau, rồi giằng xé, lôi nhau cùng lăn lội dưới đất.

...

Giữa lúc cao trào. Thiên Yết đột nhiên từ đâu chạy đến. Cậu khó hiểu nhìn mọi người đứng xung quanh - có vẻ như mọi người cũng sốc chẳng kém gì, đứng đực người hết cả ra thế này cơ mà.

"What the hell...?"

Không nhanh thì có giáo viên hay ai đó đến thì toi cả lũ đấy!! Tiếng của Thiên Yết kéo suy nghĩ của mọi người về thực tại. Mấy đứa con trai cũng khi đó, xông vào, dùng hết tay chân và sức lực có thể, tách hai đứa con gái đang mải mê cắn xé nhau này ra.

"Hai người điên rồi hả? Lúc này là lúc nào rồi mà.."

Thiên Yết định nói cho có mấy câu lí lẽ vớ vẩn thì bị Cự Giải tức giận, chỉ thẳng mặt mà đánh. Cô còn lôi cả tổ tiên mười tám đời tổ tông của Thiên Yết ra hỏi thăm cùng luôn:

"Tổ sư!! Bây giờ thì thành lỗi của hai đứa tao. Hay nhỉ?! Mày thì nghĩ coi, nếu không có thằng chó đốn mạt bệnh hoạn, đầu óc ngu si, ruột chứa toàn bã như mày, thì, hai đứa tao thành thế này hả? Điên?? Có mày điên ý con chó. Bây giờ tao tính đủ với mày luôn. Đánh cho lần này mày về, bố mày khỏi nhận ra thằng con này luôn. Nhà mày đúng là khổ mày, kiếp này đẻ ra cái thằng nghiệp chướng như mày... Chết đi!! Thằng khốn!!!!"

Cự Giải rít lên. Cô càng đánh càng hăng, mọi người lần này chẳng can gì, chỉ nhìn, vì sợ lỡ dây vào, Cự Giải còn đang khí thế thế kia, vì đánh lây theo là điều hiển nhiên.

"Tao xin lỗi.. tao xin lỗi.. tao xin lỗi... " - Thiên Yết chỉ biết ôm đầu, liên tục nói một câu duy nhất - "Năm đó là tao ngu ngốc. Chỉ vì muốn chọc mày điên, trêu đùa một tí. Lợi dụng tình bạn của chúng mày.. tao xin lỗi.. xin lỗi.."

Cự Giải chốt hạ, đạp Thiên Yết một cái rồi ngơi tay. Nhìn về phía Kim Ngưu nói:

"Đó. Nghe cho rõ vào. Xem ai có tội, ai kẻ cướp người yêu ai?"

"Kim Ngưu. Xin lỗi cậu! Năm đó là mình sai. Thực ra thì những gì cậu nhìn thấy giữa mình và Cự Giải.. tất cả, đều là do mình tự biên tự diễn. Nó không liên quan gì cả. Thực sự xin lỗi. Thực sự xin lỗi cậu. Đã khiến mọi chuyện ra nông nỗi này.. Mong cậu tha thứ."

Ha. Hay thật đấy. Chuyện này còn drama hơn cả phim Hàn. Chẳng ai nói gì cả, thầm khinh bỉ thằng Yết - nó là đứa gây ra một đống thứ hỗn độn ngày hôm nay - Giải mới đánh có nhiêu đó, vẫn là lợi cho thằng này quá đó.

"Mẹ nó. Mày đúng là thằng khốn!" - Song Tử giáng một cú đấm thẳng mặt Thiên Yết khiến Yết lảo đảo, ngã khuỵu xuống đất. Sau tất cả, người chịu nhiều bất công nhất chẳng phải là Kim Ngưu còn gì nữa?!. Cậu ban đầu còn nghĩ, vì cớ gì, Kim Ngưu lại thành ra như hôm nay, bản tính của cô vốn không xấu xa thế này.. Và rồi. Kết quả là sao nào. Đều do một cái thằng thần kinh trì độn này làm, lúc mà ai cũng còn bé tí..

"Mày biết cái trò đùa quá trớn ngu đần của mình đã gây ra những gì không hả?" - Song Tử kéo Thiên Yết bị ngã đứng dậy. Cậu túm lấy cổ áo của Thiên Yết chấn vấn - "Vậy mà giờ mày có thể xin lỗi và mong tha thứ một cách dễ dàng như thế. Thật là quá trơ trẽn rồi đấy."

Kim Ngưu vì chuyện này còn sinh ra trầm cảm.

Song Tử vẫn nhớ rõ, cái ngày mà cậu gặp Ngưu lần đầu tiên, khi cô phải đến khám tâm lý ở chỗ mẹ cậu.. Rốt cuộc là có biết bao nhiêu khổ sở và chật vật.

Song Tử quyết đánh nhau một trận với Thiên Yết. Nhưng sau một hồi, mọi người lại nhận ra, Thiên Yết không hề có ý nghĩ đáp trả, cậu cứ đứng yên đó để mặc Song Tử đánh hết lần này đến lần khác. Ngã xuống thì lại đứng lên. Chịu đánh tiếp. Cứ thế. Cứ thế.

"Đánh thế đủ rồi.Song Tử." - Lũ con trai vội chặn lại. Nếu không, sớm muộn gì cái mặt đẹp trai của Thiên Yết sẽ sớm biến thành cái đầu heo, ngày sau khả năng lớn là không dùng được nữa luôn..

...

Ngay khi ấy, Nhân Mã xuất hiện. Lại còn là đặc biệt bước từ trên nhà sàn của D0 đi xuống.

Lại trò đùa gì nữa đây..

"Mọi người à. Về thôi." - Nhân Mã nhẹ hều nói mỗi thế. Mặc kệ bọn con trai đang gắng sức tách Yết - Tử ra. Mặc kệ Kim Ngưu đang trầm mặc đứng đó khi đã nghe rõ sự thật. Mặc kệ.. Mặc kệ.. Nhân Mã bước xuống, rồi cầm tay Cự Giải kéo đi mất trong ngơ ngác của mọi người.

Chuyện đến đây là hết. Chỉ vậy thôi. - Chỉ vậy thôi sao??

Bạch Dương và Sư Tử hoàn hồn, vội đuổi theo bóng xiên vẹo của Mã Giải. Hai người không hiểu, sao nhỏ này lại từ trên đó đi xuống. Bộ dạng chẳng giống bị bắt cóc hay cưỡng ép gì... Gì vậy trời?

...

"Vì tao thừa biết mấy đứa chúng mày sẽ sang nói chuyện phải trái với Kim Ngưu. Tao nghĩ.. việc hiểu lầm thế này thì Cự Giải và Kim Ngưu cần phải nói mới ổn thỏa được.. Bình thường hai người toàn cố tình tránh mặt nhau. Nên nhân dịp này, tao cho hai người một cơ hội như thế." - Nhân Mã nhìn lên trần nhà sàn, trước khi thiếp đi liền giải thích ngắn gọn như thế cho cả bọn - "Mọi chuyện giờ rõ ràng và tốt hơn bao nhiêu.. Dẫu là có chút ngoài dự đoán, tao không nghĩ, mấy đứa dùng nắm đấm để nói chuyện một cách năng suất như vậy.. Haizz haizz."

[Hết - chương 11]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status