12 chòm sao: Oan gia

Chương 6: Viết kiểm điểm


Một sáng thứ hai lại đến. Nhưng có một chuyện là sau ngày cuối tuần chơi với nước suốt buổi nắng, cả thảy lũ chúng nó, tất cả đều bị cảm, trừ Kim Ngưu, lặng lẽ đứng ngoài cuộc. Đứa nhẹ thì chỉ khịt khịt mũi, mặt mày nhợt nhạt thiếu sức sống; nặng hơn là có thêm một vài triệu chứng đau đầu và chóng mặt, người nóng nóng như sắp phát sốt. Chưa kể, vài đứa còn vì hò hét cả buổi nên cổ họng sinh ra đau rát, sau một tối ngủ, sáng dậy liền cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ, khó khăn lắm mới nói được một câu, chắc chỉ thêm một tối nữa ngủ dậy, có thể tắt tiếng luôn mất.

Hình như, Nhân Mã là người khó chịu nhất với tình trạng thiếu hụt năng lượng này của bản thân nhất, cô vốn hay nói, lúc này thì bị đau họng hành hạ, muốn nói một hai câu mà làm cô ngạt đến tắt thở. Thi thoảng "Aaaaa aaaaa!!!!", Nhân Mã cũng cảm thấy mệt chết, cổ họng chẳng mấy chốc lại tắc nghẹn. - "À.. à... ". Cô chính thức bỏ cuộc, cố mấy cũng chẳng đỡ. Nhân Mã chán nản tiếp tục ăn sáng.

"Lề mề.. khụ... khụ..... gì nữa. Nhanh lên... khụ khụ khụ... KHỤ... ba ... phút nữa là trống rồi." - Sư Tử họ sặc sụa, rồi uống một ngụm nước thật lớn. Sau đó, cô lại tiếp tục cầm cái sandwich lên nhai nhồm nhoàm cho xong, chẳng biết giữ hình tượng thục nữ gì cả.

Đã muộn mất rồi. Đường đến trường đã vắng tanh, chẳng có lấy một bóng người mặc màu áo đồng phục quen thuộc. Các bác trai bác gái đưa con đi học cũng chẳng thấy nữa.

"Nhanh lên!!!" - Bạch Dương chạy thục mạng về phía trước. Cô cầm đầu ở phía trước, bỏ xa mọi người sau lưng nhưng cũng không quên anh em, thi thoảng vẫn quay đầu lại giục họ. Chiếc khẩu trang y tế Bạch Dương đeo lỏng lẻo vì đoạn đường vội vã chạy mà tuột dần, tuột dần xuống cằm. Mà Bạch Dương cũng không quan tâm lắm, cứ để kệ thế nên chẳng mấy chốc khẩu trang đã tuột xuống dưới cằm.

Khu biệt thự mà bọn nó sống nằm nằm ở vị trí khá đắc địa, không quá xa với trường. Chỉ cần mỗi sáng nhanh chân một chút là chỉ mất mười phút là đến nơi. Bình thường, mỗi sáng, cả bọn đều chọn đi bộ đến trường, hôm sát nút như hôm nay thì chạy, có thể thôi. Cũng vì gần trường quá nên đã hơn năm nay, chẳng có đứa nào trong số mấy đứa có ý định mua xe - căn bản là không cần thiết và có chút lãng phí, tốn kém.

"Vòng ra sau.. Vòng ra sau!!!" - Cự Giải từ xa đã thấy cổng trường đóng chặt lại. Đứng bên cạnh còn có bác bảo vệ to con đang nhìn ra ngoài, mắt đang đảo khắp nơi.

May nhanh trí, cả bọn kịp thời rẽ vào một ngõ nhỏ bên cạnh, lần mò theo lối đi bí mật để đi ra cổng sau. Phía sau, có lẽ bảo vệ và giám thị cũng cho đóng thật đấy, nhưng ở ngay gần với cánh cổng, nhóm bọn nó mới xây thêm được một "cánh cửa thần kì" vào hè vừa rồi - để dành cho mấy lần đi muộn kiểu này, hoặc trường hợp khẩn cấp - đến giờ cũng đã dùng mấy lần rồi, đều vào trường được trót lọt.

Men theo đường cũ, đi sát theo hàng rào sắt vây quanh khuôn viên trường, đến một chỗ gần với nhà dân nhất, ở đó, hàng rào thấp hơn với cổng trường tận chục phân, lại có nhiều cây cối che chắn vì ở trong sân trường, chỗ này nằm ở góc sân, cả tỉ năm, chỗ cây dại mọc lên chẳng được ai để ý. Đây chính là điểm chết đắc địa - bình thường mọi người đều trèo qua hàng rào ở đây để vào trường. Và ngay chỗ đó, bọn Cự Giải chạm mặt với Kim Ngưu và mấy đứa con trai nhà bên. Đúng là oan gia, đến cả đi muộn cũng gặp nhau được.

"Ơ.." - Bạch Dương ngơ ngơ nhìn Kim Ngưu. Cô cứ tưởng Kim Ngưu đi từ sớm lắm chứ, hóa ra cũng gặp cảnh đi muộn như lũ cá biệt chúng nó. Xì..

"Sao mấy người lại ở đây?" - Nhân Mã khó chịu nhìn mấy người trước mặt. Giọng vừa thốt ra, đến cô còn ngạc nhiên, chưa gì đã khàn thành như thế.

"Gì chứ?! Thái độ này là sao??" - Bảo Bình không thích cái thái độ khó ưa này chút nào. Từ hồi ở lớp chọn, nghe danh mấy đứa này thái độ với người ta như linzz cậu đã không thích rồi. Giờ hóa ra, lời đồn đúng thật - "Cả cái trường này, ai chẳng biết là chỗ này là chỗ dễ trèo vào nhất khi đi học muộn, chúng tôi xuất hiện ở đây thì sao chứ? Đất của nhà cậu chắc??"

Nói xong, Bảo Bình liền gập người, ho sặc sụa. Bên con trai này, qua ngày hôm qua, cũng có vài đứa cảm kiếc các thứ. Nhưng cũng nhẹ nhàng chút thôi, không đến nỗi nặng như Nhân Mã, giọng trầm xuống đến vài tông.

"Kệ mấy người." - Nhân Mã khó chịu ngồi xuống bên vệ đường. Mấy đứa Ma Kết, Song Tử và Song Ngư đang đỡ nhau trèo vào, cô đành ngồi đây chờ đến lượt, dẫu sao cũng xác định qua tiết một rồi mới vào được, còn hẳn nửa tiếng nữa, không sợ - "Trèo nhanh lên, bọn này cũng cần vào trường."

Lúc Ma Kết và Song Ngư đã nhảy được vào bên kia bức tường, mấy thằng con trai còn lại chuyển sang đỡ Kim Ngưu, giúp cô nàng qua được bên kia - người hăng hái nhất là Song Tử, miệng còn liên tục an ủi này nọ, nghe mà điếc cả tia. Nhưng Kim Ngưu có vẻ chưa có một lần kinh nghiệm, nên dù được Song Tử đỡ cao đến mấy, cô nàng vẫn không thể chạm được lên thanh sắt rồi trèo qua để vào trong. Chưa kể còn có Kết - Ngư sẽ đỡ ở bên kia, nhưng cô nàng vẫn sợ.

Nhìn ngứa cả mắt. Sợ đ gì mới được chứ ... - Nhân Mã càng nhìn càng khó chịu. Bạch Dương và Sư Tử đứng dựa vào gốc cây bên đường chờ đợi, lâu dần cũng không nén nổi được sốt ruột. Cứ kéo dài thế này thì giám thị mò được đến đây thì chết cả lũ.

Cự Giải gảy gảy tay Sư Tử, hếch cằm, ra hiệu cô ra tay giúp đỡ lũ ngáo ngơ kia.

Vậy là, Sư Tử, liền tiến đi lên trước, gạt Xử Nữ và Thiên Yết đang đứng bên cạnh ra, cũng bảo Song Tử vác con Kim Ngưu ra chỗ khác - "Đm.. thôi, mấy đứa chúng mày tránh ra hộ tao.." - Nói rồi, cô bắt đầu nhẩm đếm gì đó, chỉ mất mấy giây, cô liền dừng ở trước một đoạn hàng rào. Mọi người nhìn theo hành động của Sư Tử mà nín thở, không ngờ, cô lại cầm lấy một thanh sắt bắt đầu vặn, tiếng két két két két rất rít phát ra, nghe rợn tận óc làm cả bọn con trai kia ngạc nhìn, trố mắt ra nhìn. Chẳng bao lâu, Sư Tử đã tháo được một thanh sắt ấy rời ra khỏi hàng rào, tạo một khoảng trống nhỏ, nhưng cũng vừa đủ để một người len qua.

"Cái what the..." - Trừ một nhóm đứng bên này, cả lũ bên kia đều mắt tròn mắt dẹt, nói không nên lời. Đúng là được mở mang không ít.

"Chui nhanh lên." - Cự Giải khó chịu với thái độ dầm dề chậm chạp của bọn này, đã đi muộn rồi mà làm cái gì cũng chậm chạp, bảo sao bao năm không khá lên được, bị giám thị bị bắt là đúng.

Mọi người lần lượt từng người một đều chui qua khoảng trống giữa hàng rào.

"Hóa ra là đây là cách mà mấy người đi học muộn tận chục lần mà không bị bắt lên giám thị đó hả?" - Song Ngư bước vào khoảnh đất trong sân trường thì có cảm giác an tâm kì lạ. Cậu từ lâu đã nghe đồn đến hả năng thần thông của bọn Cự Giải khi có thể ra vào trường thoải mái, dù cho luôn có cặp đôi hung thần chuyên canh gác quanh trường rất nghiêm ngặt là giám thị và bảo vệ - "Đúng là bội phục.. bội phục. Bảo sao.."

"Ha!" - Bạch Dương cười, hếch cằm một cách kiêu ngạo - "Chứ còn gì nữa. Muốn cá biệt thì lúc nào chẳng cần chiêu trò. Nói cho mà biết, lối đi này là bất bại đó. Là bất bại đó!!"

Đến khi không còn ai nữa, Sư Tử lại cẩn thận để thanh sắt về chỗ cũ, trên hàng rào lại không có thì thay đổi, như thể, cái lỗ hổng vừa nãy không hề tồn tại. Trông như thế một khắc vừa nãy là mơ vậy.

"Bộp... bộp... bộp..."

Tiếng vỗ tay chầm chậm vang lên ở phía sau lưng, rồi tiếng bước chân thong thả, chậm rãi cùng tiếng cây cỏ bị nén xuống, xào xạc vì gãy nát dưới đế giày của một người.

Thôi chết rồi.. - Cả lũ đều nín thở, khẽ đảo mắt sang nhau, đắn đo không biết làm gì bây giờ. Cái thứ áp lực vô hình theo từng bước chân càng lúc càng lớn, bủa vây xung quanh làm cả lũ toát mồ hôi lạnh, sống lưng lạnh toát.

"Bất bại luôn hả?! Vậy là trăm lần được cả trăm rồi.. Quả là rất giỏi. Đến thế nào tôi cũng không ngờ các anh các chị lại có cách này." - Giọng nói ấy vang lên. Quả thật là ác quỷ đến rồi, đến thật rồi.

Không quay đầu nhưng bốn đứa - Giải Mã Sư Dương - cũng có thể đoán được là ai. Lần nào cũng bị bắt từ phía sau rồi. Lâu dần mấy đứa có hình thành được một kiểu phản xạ. Cứ có giọng nói này vang lên, phản ứng đầu tiên là, chạy!! - cắm đầu chạy!!!

Nhanh như chớp, năm chiếc bóng mặc sơ mi trắng quay đầu lại, mặt đối mặt với thầy giám thị rồi phóng qua như gió. Bốn đứa chắc chắc sẽ không bỏ Thiên Bình lại, nên là khi chạy, cũng kéo Thiên Bình chạy theo.

Giám thị trở tay không kịp, đơ tại chỗ đến mấy giây. Đúng là càng ngày càng gan. Giờ bị bắt còn có thể bỏ chạy được nữa chứ. Giỏi.. thật quá giỏi!! - Chỉ mấy giây giám thị không phản ứng kịp, liền tạo cơ hội cho mấy bóng người bên cạnh kịp phản ứng vào chạy theo năm người kia.

Một đám lổn nhổn chạy loạn trên sân trường, vừa chạy vừa nghĩ xem nên chạy đi đâu bây giờ. Có điên mới lên lớp. Cũng không thể trốn vào nhà vệ sinh.. Hai cổng trường thì đóng kín hết.

"Eh eh!! Cổng chính mở kìa." - Có mấy giáo viên đến muộn, nên cái cổng nhỏ bên phòng bảo vệ lại được mở ra, để mấy thầy mấy cô có thể dắt xe đi vào trường.

Cánh cổng đó như ánh sáng chân lí, soi rọi cuộc đào tẩu tăm tối của cả lũ. Vậy là không hẹn, mà tất cả đều cắm đầu hướng về phía đó. Nhưng khi đã suýt soát chạm đến nơi, vị hung thần thứ hai của trường - ông bảo vệ đô vật đã xuất hiện như một bóng ma, đóng cánh cổng đó lại, còn bấm cái khóa Việt Tiệp to như cái đầu của ổng. Chiều cao ngót nghét hai mét, cơ thể cường tráng cùng làn da màu đồng rắn rỏi, tự dưng chình ình đứng ở đó, tạo nên một khí thế lớn.

"Bác! Tha cho tụi con lần này đi..!!" - Khi cả lũ lại quẹo, chạy sang hướng khác, thấy bảo vệ đã bám theo sát gót. Chưa kể, xa xa còn có bóng giám thị, đuổi theo đến độ sắp hụt hơi rồi nhưng vẫn rất kiên trì. Thật khó hiểu. Bắt được bọn chúng nó về chịu phạt thì hai người này mới ăn ngon ngủ yên à, sao cứ thích làm khó nhau thế??

"Tao tha cho tụi bây thì ai tha tao!!" - Bảo vệ đáp lại, dáng người to lớn vẫn kiên trì trên đường chạy. - "Tao mới được đe dọa đấy chúng mày biết không!! Nếu thêm một lần để lũ ranh chúng mày trốn trót lọt là công việc này của tao đi tong đó... Đứng lại cho tao!! Dừng lại thì được khoan hồng, nếu không đuổi cùng diệt tận, giết chết không tha."

Cái giọng nói oang oang đầy sự tức giận, vang vọng khắp sân. Bạch Dương thầm nghĩ ngợi, xung quanh, mọi người cũng đến giới hạn rồi, có đứa chóng mặt đau đầu, giờ chạy dài như này, sắp ngã lăn ra rồi.. cần có biện pháp khác, không thể tiếp tục chạy được nữa. Nên là, Bạch Dương liền cố gắng kì kèo một chút:

"Khoan hồng thì được giảm bao nhiêu tội trạng thế bác???.. Bác nói nhanh để bọn cháu còn suy xét."

"Một bản kiểm điểm thông thường... Không phụ huynh " - Đáp lại là giọng của thầy giám thị. Thân già này chạy hết nổi rồi, nên thầy chẳng nghĩ ngợi gì, liền ra một phương án khoan nhượng cực kỳ.

Chỉ có đăn đo tí thôi, tụi Cự Giải liền từ từ giảm tốc, dần dần liền dừng lại hẳn, ôm bụng thở hồng hộc, mặt mũi đỏ gay, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Vừa nãy chạy thì không cảm thấy gì đâu, nhưng giờ dừng lại mới thấy đầu óc chóng vánh như cái xô nước đầy, thiếu chút nữa, Nhân Mã còn ngã lăn ra đất vì chóng mặt. Bọn con trai và Kim Ngưu cũng dần dần dừng hẳn.

Tiếng trống thật trùng hợp, vang lên ngay khi đó, kết thúc tiết học đầu tiên trong ngày, cũng kết thúc màn rượt đuổi có phần hơi vô nghĩa của cả lũ. Mười hai người sau đó được giám thị và bảo vệ áp giải đến tận văn phòng giáo viên, chờ đợi chủ nhiệm đến để nhận phán xét cuối cùng.

"Bốn chị này.." - Giám thị thẳng thừng chỉ vào mặt của Cự Giải, Bạch Dương, Sư Tử và Nhân Mã - "Ngồi ra phía bên phải bàn, còn những người khác thì ngồi sang bên còn lại cho tôi."

"Ơ.. thầy, sao lại phân biệt đối xử như thế?" - Thiên Yết có chút không hiểu nên thắc mắc - "Ngồi cùng một bên không được sao mà thầy chỉ đích danh bốn người họ rồi cho ngồi riêng sang một bên?"

"Hay nhỉ! Tôi là giám thị hay anh là giám thị??" - Thầy Hạnh cực kì không thích khi bị vặn hỏi -

"Mà anh... là học sinh mới đúng không?.. Đến được bao hôm mà đã cùng mấy cái đứa này đi gây chuyện?" - Thầy chống một tay xuống bàn chằm chằm nhìn Thiên Yết - "Nếu anh muốn sang đấy chịu phạt kiểu khác thì tôi không cản đâu. Sang đấy mà ngồi."

Nói xong thì giám thị liền bỏ đi một mạch mà không thèm liếc bọn nó thêm lần nữa, một câu cũng không thèm đoái hoài.

Thiên Yết cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của giám thị, cậu lo là nếu làm liều lại phải chịu mấy thứ hình phạt kinh khủng, biến thái, lại còn chẳng ra gì, chỉ thiệt câu thêm thôi. Nhưng khi cậu mới chỉ kịp kéo đại một ghế, đặt mông xuống ngồi thì một cái giày đã bay thẳng đến, đập giữa chán cậu.

"Bộp!" - Nhân Mã nhìn Thiên Yết ngứa mắt không chịu nổi liền tức giận tháo giầy ra, ném thẳng vào bản mặt đáng ghét. Chiếc giày bay chuẩn một đường, sau khi va chạm thì làm giữa trán Thiên Yết xuất hiện một mảng đỏ, chói mắt.

"Đ*t mẹ!" - Thiên Yết đau đến nỗi không mở nổi mắt, chỉ biết híp mắt lại, nhăn nhó nhăn nhó. Cậu tức giận - "Con ranh, bố mày với mày không thù không oán, vậy là có ý gì đây hả?"

Thiên Yết hét tướng lên rồi chầm chậm cúi xuống nhặt chiếc giày kia dưới đất, miệng thì vẫn không ngừng lầm bầm chửi rủa. Nhưng Thiên Bình nhanh tay hơn, với chiều cao vừa tròn mét rưỡi, cô chỉ mất ba giây là nhặt được chiếc giày lên. Cô dí lại gần mặt Thiên Yết đe doạ, xong là ném trả lại cho Nhân Mã.

"Tôi nói cho cậu biết. Đừng hòng gây sự hay làm gì gì gì với Giải nữa. Cút xa chút. Chuyện trước đây đã qua rồi nhưng bọn tôi cũng không tha cho cậu đâu!!!"

Câu nói của Thiên Bình nhận được sự đồng tình nhiệt liệt của Dương Sư Mã. Nhưng câu này có mấy chữ thật buồn cười, "làm gì gì gì" là làm gì?? - vài chữ gì gì gì thôi mà có biết bao nhiêu nghĩa, muốn nghĩ sáng cũng được, nghĩ đen tối cũng được nữa.

Cự Giải đen mặt, con nhỏ này, không khi nào là không gây thêm chuyện - "Con kia!!!!!" - Cự Giải đè giọng xuống, nghiến răng ken két nhìn chằm chằm Thiên Bình như muốn ăn tươi nuốt sống - "Gì gì gì gì của mày là có gì đấy hả?? Tao với thằng hãm lìn này có gì gì gì đâu mà mày nói như thể từng có thế hả??!!"

Mọi người, ai nghe cũng không nén được cười, chỉ có mỗi một người - nhếch môi cũng không thèm nhếch, vì căn bản, cô cũng là một trong những nhân vật nằm trong đống rắc rối chết tiệt đó - Kim Ngưu. Cô nhìn mọi người trêu đùa nhưng trong nỗi tức giận trong lòng cô lại từng tí từng tí một bị thắp lên, khó chịu không chịu được. Hai cánh môi mím chặt lại thành một đường, đôi mắt đanh lại.

"Hay nhờ! Các anh chị thế này rồi còn cười được!! Sướng quá ha!!!" - Giám thị đã quay lại rồi.

"Thầy, mấy em ở lớp tôi là phạm phải tội gì thế?" - Cái giọng chanh chua của chủ nhiệm D0 truyền lại khiến trong phòng đột nhiên im bặt, không có một tiếng động nào được phát ra. Đó là một giáo viên lớn tuổi, đã già lắm rồi, tuổi về hưu dường như cũng đã qua lâu nhưng căn bản là có tâm với nghề trồng người này quá, nên mãi cô không chịu về hưu. Người còn lại, đi đằng sau là giáo viên chủ nhiệm D2 - cô Như, chủ nhiệm thân yêu của bọn Cự Giải, cô cũng nghiêm khắc không kém, vừa vào cô nhìn cả bọn với ánh mắt vô cùng không hài lòng.

"Đi học muộn, trốn tiết." - Thầy giám thị khó chịu, cánh tay chỉ về phía của bên nhiều người hơn, rồi quay sang nhìn bốn đứa kia, ánh mắt càng thêm tăm tối - "Riêng mấy chị này thì còn là phá hoại của công. Tự tiện làm một lỗ trên hàng rào, tạo điều kiện cho các bạn khác đi học muộn."

Cô Như nghe được mấy tội trạng như vậy thì không chút hoảng hốt, chỉ là có chút không ngờ mà thôi, mỗi lần là một tội khác nhau, cứ lần sau lại chồng chất tội hơn lần trước. Sức sáng tạo không thể coi thường được đâu..

"Thầy muốn xử trí ra sao?" - Hai chủ nhiệm hỏi, cả hai đều không muốn vì chuyện này mà làm thành một hậu quả nghiêm trọng nên giọng nói với giám thị cực kì nhẹ nhàng, chỉ sợ nói sai điều gì.

"Những em khác đình thì đều là mắc tội lần đầu, lại bị kẻ xấu lôi kéo nên chỉ cần viết bản kiểm điểm và đi lao động ba ngày là được." - Thầy giám thị hằn học nói, rõ ràng "kẻ xấu" mà thầy nhắc đến không ai khác là lũ Cự Giải - "Còn riêng bốn em này thì phải lao động nguyên cả tuần này, bây giờ viết cho tôi bản kiểm điểm dài ba tờ đôi."

Bạch Dương thất kinh, cô bật người đứng lên, không kiềm chế nổi mà cao giọng - "Ba.. ba tờ đôi ý ạ??" - Khẽ nhẩm tính - "Một tờ đôi là bốn mặt giấy... Như vậy thì chẳng phải là.. bốn nhân ba...mười hai trang??.. Là mười hai trang liền???"

"Hử?" - Thầy giám thị quay đầu lại nhìn - "Chả lẽ vẫn chưa đủ? Được thôi.. để tôi cho mấy chị viết th... " (thêm)

Thầy chưa kịp nói hết câu thì Bạch Dương đã lấy hai tay làm dấu X thật to trên trán để ngăn thầy không nói nữa. Sau đó cô lại ra vẻ mặt phải đạo của một học sinh ngoan ngoãn, gương mẫu, nhất nhất đồng tình với hình phạt. - "Thầy nói đúng lắm. Ba tờ.. Ba tờ thì ba tờ."

"Lần này tôi không gọi phụ huynh đến bàn giao để trả về là may cho các em lắm rồi." - Đoạn, thầy giám thị quay sang nhìn hai cô giáo đứng bên cạnh - "Bây giờ thì tôi giao các em đấy cho hai cô, đến trưa các em này phải mang bản kiểm điểm lên cho tôi. Hôm nay sẽ đình chỉ một ngày, đến mai thì phải bắt đầu lao động."

"Chúng tôi sẽ dặn dò lại mấy đứa này cẩn thận. Thật là xin lỗi thầy." - Hai cô cùng nhau, tỏ ra vui vẻ, tiễn giám thị đi xa.

Bóng dáng thấp thấp cùng cái đầu hói bóng loáng của thầy giám thị vừa biến mất sau cánh cửa thì hai cô đã xông đến trước mắt bọn nó mà ca thán không ngừng. Mọi danh từ, tính từ mỹ lệ được hai người sử dụng triệt để nhưng dường như không thể bộc lộ hết cảm xúc của họ lúc này.

***

Suốt cả buổi sáng, mười hai đứa bị bắt ngồi kiểm điểm trong văn phòng, viết cho xong bản kiểm điểm mới được ra khỏi cửa - đây là hình phạt được thêm vào bởi hai chủ nhiệm.

Sư Tử thở dài thườn thượt, cô nằm bò ra bàn chán nản. Cô liên tục bấm bút rồi lại cắn đuôi bút, đến nỗi cây bút mới trở nên rẻ rách không tả nổi.

Bản thân Sư Tử đã viết hơn chục bản kiểm điểm, tầm cỡ lớn nhỏ nhiều đến nỗi kể không hết, lỗi lầm cũng rất phong phú. Lỗi mắc nhiều nhất chắc đi học muộn với trốn tiết - tính gộp lại chắc được hai mươi ba mươi lần.. không tuần nào không có hai lỗi này. Lần nào cũng phải viết kiểm điểm, nhưng chưa lần nào, chưa lần nào bị bắt viết đến ba tờ đôi cả. Thần kinh mới viết nhiều thế, chắc gì đọc hết mà bắt viết dài thế??

"Nè nè.." - Sư Tử uể oải nhìn sang ba con người bên cạnh. Nhân Mã thì chả khác gì cô, thản nhiên nằm bò ra bàn ngủ. Cự Giải và Bạch Dương thì viết ngoay ngoáy, riêng Bạch Dương thì đạt đến tốc độ thần tốc, viết không phải nghĩ, Cự Giải có phần nhẹ nhàng hơn nhiều, thi thoảng lại nghĩ ngợi chút đỉnh rồi mới viết tiếp.

"Unnie.. Sao unnie viết lắm thế? Được bao nhiêu rồi? Thôi.. đừng nghĩ nữa, ngủ đi mà." - Sư Tử thật chịu hết nổi.

"Mới được gần hai tờ đôi thôi." - Cự Giải đến đó liền chấm một cái, vung bút cười mãn nguyện. Cô cảm thấy lần này viết thật đúng với một bài nghị luận tiêu chuẩn, luận điểm luận cứ rõ ràng lại chặt chẽ. - "Viết ra mới biết là có nhiều cái để kể phết, nào là sự ra đời cái song sắt đó, nào là nguyên nhân, tính chất, lợi ích rồi cả kết quả. Đọc mà thấy nội hàm vô cùng sâu sắc luôn, unnie viết có khác." - Cự Giải thầm cảm thán đầy tâm đắc.

Sau đấy thì dù Sư Tử có hỏi như thế nào thì Cự Giải cũng chỉ ậm ừ cho có, dường như bản kiểm điểm kia đang đến đoạn cao trào. Chán nản.. Sư Tử đành quay sang nhìn Bạch Dương hỏi nhỏ, sợ lại làm phiền nguồn cảm hứng dạt dào đang bùng cháy của con này:

"Đến đâu rồi?"

"Bốn." - Bạch Dương đáp cộc lốc, ánh mắt không rời khỏi tờ giấy, tay thì di chuyển nhanh đến nỗi Sư Tử lầm tưởng cô nàng đang luyện thư pháp.

"Ừm.. tốt! Mới trang thứ tư thôi hả?! Vậy thì còn không bằng unnie." - Sư Tử đến lúc này sức cùng lực kiệt, cô ủ luôn cả khuôn mặt vào tay mà bất chấp hết thảy để đi ngủ ngay và luôn.

"Không phải bốn trang mà là bốn tờ.." - Đoạn, Bạch Dương lại giở quyển vở bên cạnh ra và giật mất trang giữa nữa- "...Đến đây là năm, tờ đôi thứ năm."

Nghe xong Sư Tử thấy hơi choáng váng, con này điên rồi.. điên thật rồi... Và rồi, Sư Tử ngẩng đầu lên nhìn phía trước, lại thấy mấy người bên kia đang thảnh thơi chuyện trò, chơi điện thọai,.. bản kiểm điểm của chúng nó thì chỉ ngót nghét hơn mặt giấy đầu tiên, nhưng chẳng ai thấy lo lắng gì.

Đến cùng, Bạch Dương đạt kỉ lục với bản kiểm điểm kiêm nghị luận xã hội, biểu cảm tự sự, dài gấp đôi những gì được yêu cầu. Cự Giải tuy ngắn hơi ít ít nhưng vẫn vượt qua chỉ tiêu một cách thần kì. Chỉ còn Sư Tử và Nhân Mã là phải giành giật từng câu chữ với thời gian. Đa số những người còn lại cũng như vậy. Điểm chung ở mấy bản kiểm điểm của mấy đứa này là càng về cuối, các chữ trở nên xiêu vẹo, biến thành ngoại cỡ để cố rướn đến mặt cuối cùng của tờ đôi thứ ba.

***

"Toàn trường chú ý! Trật tự!!!!"

Tiếng thầy giám thị đầy tức giận ở trên sân khấu, khiến cho toàn bộ học sinh dưới sân trường phải ngưng xì xào. Hôm nay là thứ ba, không phải thứ hai, cũng không có tiết sinh hoạt đầu tuần như mọi khi nhưng thầy lại bắt tất cả mọi người ở lại và không được phép lên lớp nên đa phần đều rất bất mãn.

"Kính thưa các thầy các cô và toàn bộ các học sinh của trường. Em tên là Cự Giải, học sinh lớp 11D2. Hôm nay, em xin được thay mặt cho mười hai bạn đứng trên đây xin được nhận lỗi về tội trạng của mình. Sáng hôm qua, thứ hai, ngày X tháng Y năm XY, chúng em, bao gồm em, Cự Giải và các bạn ... đã đi học muộn và trốn tiết sinh hoạt đầu tuần. Chúng em thật lòng xin lỗi."

Cự Giải vừa dứt lời thì tất cả mười hai người liền cúi gập người vuông góc 90 độ, thái độ thành khẩn nhận lỗi và còn đồng thanh hô vang câu cuối một lần nữa: "Chúng em thật lòng xin lỗi."

Toàn bộ học sinh tưởng chừng mọi chuyện đến đây là kết thúc, định bụng lên lớp. Nhưng rồi mười một người tự động lùi lại phía sau một bước, riêng mình Cự Giải vẫn đứng nguyên tại chỗ:

".. Với bản kiểm điểm này em muốn thú nhận về việc thanh sắt ở hàng rào đã bị thay đổi và biến thành lối đi bí mật khi chưa được cho phép." - Đến đây thì tiếng xì xào bàn tán của các học sinh như rộ lên - "Chuyện là.. Một tối đẹp trời, trăng thanh gió mát, hôm đấy là ngày nghỉ hè đầu tiên của năm học trước. Do tội nghiệp chồng chất, trốn học liên miên vào những buổi cuối năm mà em cùng một số bạn đã bỏ quên rất nhiều đồ ở trường nên đành phải bí mật cùng nhau quay lại trường giữa đêm.

Bóng tối như bao trùm lấy mọi vật, cả tiếng thở của màn đêm cũng hiện hữu càng lúc càng rõ ràng khiến bước chân chúng em lúc ấy có chút run sợ. May thay, tim gan dũng cảm, chúng em giữa đêm vẫn vào được trường trót lọt, cảm giác như "ngựa quen đường cũ" đó ạ. Cực kì suôn xẻ..."

Từng câu từng chữ của Cự Giải đã lột tả vô cùng chi tiết mọi thứ đêm đó. Đến tim đập bao nhịp một giây một phút cũng được đưa vào. Bản kiểm điểm vô cùng sinh động, làm các học sinh bên dưới lắng nghe đến mức xuất thần, chăm chú cực kì.

"Đến cạnh hàng rào, em đã phát hiện ra một thanh chắn hoen gỉ, định đạp một cái cho gãy hẳn. Nhưng rồi mặc cảm tội lỗi ùa về trong lồng ngực khiến em chần chừ. Rồi ông trời như muốn em phá thanh chắn, rắp tâm làm phép khiến một con mèo từ đâu nhảy bổ ra, em giật mình nên nhắm mắt, sút một cái. Khi tỉnh táo lại thì em đã thấy thanh sắt yên vị trên nền đất mẹ, chính cảnh tượng này đã thôi thúc chúng em chôn cất nó sâu dưới lòng đất. Sau lại sợ có ngày thầy giám thị bắt được, dù bình thường thầy cũng hiếm khi ra chỗ đó. Nên vào ngày hôm sau, mỗi ngày bọn em đều ra đó, đo đạc tính toán, cuối cùng hết hè, đã thay được chỗ đó bằng một thay sắt khác, không hề để lộ tí dấu vết nào là từng bị hư hỏng..."

Thầy giám thị định xông lên sân khấu, ngăn Cự Giải đọc cái bản kiểm điểm dài lê thê nhưng cô cố chấp vẫn đọc. Đối với cô, bản kiểm này không khác một áng văn bất hủ, cần phải đọc cho toàn dân, toàn nhân loại nghe.

"Kí tên, người làm đơn, Cự Giải." - Sau một hồi đọc, Cự Giải cảm thấy đạt được thành tựu cực kì, nên cô sinh ra một cảm giác sung sướng, liền thêm bừa một câu không được viết sẵn - "Tái bút. Gửi thầy giám thị thân mến, nếu thầy muốn tìm lại thanh chắn cũ để hàn và tái sử dụng thì hãy liên hệ với em theo số 016xxxxxxxx... máy em luôn bật 24 tiếng để giải đáp câu hỏi của thầy. Em xin cảm ơn!"

Một tràng vỗ tay ròn rã không ngớt, tiếng cười, tiếng nói càng khiến cho cả sân trường bùng nổ. Mặt thầy giám thị sau khi nghe dòng tái bút thì trắng xanh lẫn lộn.

"Bản kiểm điểm..."

Người tiếp theo lên đọc là Bạch Dương. Cô không như Cự Giải là lôi cả nguyên nhân sâu xa lẫn nguyên nhân trực tiếp từ đời tám hoánh nào đào lên. Thay vào đó, cô mở rộng về phần kết quả và sức ảnh hưởng của việc làm sai trái của mình.

"... Em thật sự cảm thấy vô cùng tội lỗi của mình và biết đó là một hành động sai trái. Sẽ trở thành một tấm gương xấu cho các bạn học sinh ngoan ngoãn noi theo. Mà các bạn mà noi theo thì sẽ ảnh hưởng đến kỉ luật và danh tiếng của nhà trường, như thế sẽ dần dần ảnh hưởng sang các trường khác, khiến cho nền giáo dục của nước nhà ngày càng suy thoái. Giáo dục của cả nước là một vấn đề to tát vô cùng, mang tầm cỡ quốc gia. Việc làm sai trái đó mà phóng lớn nữa thì ảnh hưởng đến cả quốc thể, trở thành tệ nạn toàn dân. Ảnh hưởng đến cả sự phát triển và tiến bộ của cả loài người. Đồng thời còn tạo điều kiện cho phần tử xấu xuất hiện tràn lan..."

Bạch Dương càng đọc càng lan man, chủ đề từ lâu đã rời lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Tiếng cười cũng càng ngày càng lan rộng khắp sân trường.

"... Như chúng ra đã được học qua rất nhiều các tác phẩm văn học trung đại cho đến các tác phẩm cận đại, hiện đại. Mọi người có thể dễ dàng nhận ra được lòng tự hào dân tộc và tinh thần yêu nước gắn liền trong cuộc sống, đặc biệt là sâu sắc nhất trong tinh thần hiếu học. Vậy nên, nếu các bạn hãy chăm chỉ học tập thật tốt, chăm chỉ rèn luyện để cống hiến sức mình vào công cuộc kiến thiết đất nước, giúp chúng ta vươn đến cạnh tranh với năm châu như những lời Hồ Chủ tịch giảng dạy.."

Bạch Dương càng đọc càng đọc, hết tờ này sang tờ khác. Bản kiểm điểm bình thường chỉ đơn giản là yêu cầu dài ba tờ giấy mà bị cô biến thành một bài nghị luận về xã hội, về chính trị, về giáo dục và còn có cả ý thức con người trong đó. Còn có một đoạn liên hệ bản thân rất phong phú.

"Xin cảm ơn."

Đến khi Bạch Dương kết thúc bài đọc thì thời gian đã trôi qua rất nhiều rồi, bầu trời đang dần hửng nắng. Sư Tử và Nhân Mã cũng lần lượt đọc bản kiểm điểm tiêu chuẩn ba tờ giấy của mình, hai bản kiểm điểm của họ là bình thường nhất trong số bốn người cũng như trong tất cả đống bản kiểm điểm mà hai người đã từng viết.

Đến khi mọi việc kết thúc thì đã sang đến tiếng bốn buổi sáng. Tâm trạng của các học sinh trong trường trở nên không tệ, họ cười tươi rói như ánh dương nhảy nhót trên đỉnh đầu. Nhiều người còn công khai hét to vài câu ủng hộ, khen ngợi và khuyến khích bọn Cự Giải lần sau phát huy tài năng văn chương xuất chúng, có một không hai.

Loạn rồi... Đến loạn hết rồi..... - Giám thị nhủ lòng, không bao giờ để lũ này lên đọc bản kiểm điểm nữa.

Buổi chiều hôm đó, cả bọn bắt đầu đi lao động luôn. Hết quét lá, là cọ nhà vệ sinh.. rồi đi khắp các hành lang, cạo bã kẹo cao su..

Hậu quả cuối cùng là đến cuối tuần, toàn bộ cơ thể bọn nó đều ê ẩm đau nhức, cơn sốt do bị cảm như biến mất mấy ngày lại quay lại khiến trong đầu như có người gõ trống, múa chiêng.

Cả cơ thể, không chỗ nào là không cảm thấy đau mỏi. Kiệt sức hoàn toàn..

[Hết- chương 6]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status