12 chòm sao: Oan gia

Chương 8: Tham quan


Nhân Mã tỉ mỉ tính kế chơi khăm Ma Kết, nhưng khổ nỗi, ập một cái, kì thi cuối kì đã đến. Việc này làm cô phải gác lại mọi thứ, tập trung học hành. Nhiều khi, đúng là bọn nó coi trời bằng vung thật, không để ý bài tập rồi cũng không nghe giảng, nhưng vẫn như các học sinh bình thường thôi, sợ thi. Ngày ngày trở nên nhàm chán không thể nói. Tự dưng, ai cũng trở về quy củ, đến trường đúng giờ, tan học đúng giờ. Giờ nghỉ thì biết lôi sách ra đọc, đến tối thì trở nên biết điều hơn, làm bài tập về nhà.

Và sau gần nửa tháng vật lộn trong đống sách vở của đủ thứ môn, môn thi cuối cùng - Tiếng Anh, đã xong cả rồi.

"Trả hết trả hết cho người..." - Quá phấn khích vì trải qua thêm một kì thi nữa trong đời, Nhân Mã quyết định hát karaoke trong nhà. Tiếng gào thét của cô từ phòng khách làm cả căn nhà như bị rung chuyển - "..trả luôn mắt môi nụ cười.."


Nhóm Sư Tử không chần chờ gì mà đã bắt đầu bung xòe hết mức. Sắp tới cả trường còn có đợt tham quan đầu tiên trong năm học này, càng nghĩ, càng thấy lúc này tiệc tùng là chính xác. Đến tối, cả bọn làm thịt nướng trong nhà, dù đã mở toang hết cửa kính nhưng mùi thơm vẫn đọng lại khắp nơi trong phòng, thơm đến nức mũi. Vừa ăn vừa hát, và còn mua thêm ít bia về để cho có không khí.

"Haahaa!! Ái khanh hát hay lắm..Nào, trẫm thưởng cho ngươi một miếng "chịt". Lại đây nào!" - Mỗi dịp như này, không thể thiếu cảnh Bạch Dương nổi hứng đóng phim được. Cô vui vẻ gắp một mẩu thịt lớn rồi vung kéo, cắt một đường thật ngọt khiến miếng thịt biến thành hình thù bé xíu, nhỏ bằng cái móng tay ngón út rồi vui vẻ đưa đến miệng của Nhân Mã.

"Mẹ!" - Nhân Mã quay đầu nhìn bằng một cái khinh bỉ, "Con ki bo này. Tao đập đấy!!" - Nhân Mã lăm lăm cái đấm, nhưng sau lại bỏ qua, tự bản thân cô đi lấy thịt cho mình ăn. Khi ấy, cô ẩn Sư Tử ra khỏi chỗ, vẫy tay đuổi con nhỏ đi - "Lên hát đi! Chỉ có biết ăn thôi!!"

Sư Tử lườm Nhân Mã một cái, dù không muốn hát nhưng đã bị ẩn ra như thế, Sư Tử cố gắng ăn nốt mất miếng thịt trên đĩa rồi ngoan ngoãn đứng dậy, đi đến cầm chiếc micro Nhân Mã vừa đặt trên bàn:

"Xin chào toàn thể bà con, sau đây em xin trình bày một liên khúc để bày tỏ sâu sắc tình yêu đến ba em cùng nỗi nhớ to lớn, mênh mang như biển cả mà em dành cho ông.. Ba à, con gái nhớ ba nhiều lắm.." - Sư Tử giả vờ sụt sịt lâu nước mắt nhưng nụ cười còn tươi hơn hoa khiến cả lũ lăn bò ra mà cười. Và rồi Sư Tử hát liền luôn ba bài hát với giọng ca vô cùng mùi mẫn:

"Xuân này con về mẹ ở đâu.. Mẹ ới....."

"... Last Christmas, I gave you my heart.. ...."

Và "... Không phải dạng vừa đâu.. vừa vừa vừa vừa đâu.. ú ú......"

Sư Tử nhắm nghiền mắt mà đắm chìm trong chính thế giới âm nhạc của mình. Cô không để tâm đến cái nhìn kì dị của mấy thính giả bên dưới, cứ kệ họ chứ, hát bài gì là chuyện của cô. Và ngồi ở bên cạnh, Kim Ngưu hẵng còn chưa thích ứng kịp với độ điên của bọn nó nên nhất thời đơ ra như phỗng, không biết nên cười hay không, thi thoảng cô còn len lén liếc sang nhìn mấy người bên cạnh - cô là người ngoài cuộc, cô biết chứ. Dù với cô, mọi người đã cởi mở hơn không ít. Nhưng dù cởi mở ra sao, thì chuyện giữa cô và Giải cũng đã xảy ra rồi, và cũng chính nó là cái ranh giới nằm giữa của hai người.

Nhưng có lẽ. Cũng vì Kim Ngưu quá đi ý chăng?! Không ai có vẻ đặt nặng cái hiềm khích giữa cô và Giải. Mọi người vẫn đang vui cười, trò chuyện rôm rả thế này cơ mà.

Bạch Dương cười nghiêng ngả, cố hùa theo "Không phải dạng vừa đâu" của Sư Tử, gào đến khàn cả giọng. Xong cô quay sang với Cự Giải, nói:

"Unnie.. tình yêu Sư Tử dành cho bố nó bao la quá thể.. Bác Thành mà biết nó hát tặng cho mình mấy cái bài này thì không biết nghĩ gì."

"Úi giời. Nghĩ gì nhiều." - Cự Giải chẹp lưỡi - "Có khi, từ con luôn. Nhận mấy đứa mình làm con nuôi thay."

"Được vl. Em tình nguyện luôn." - Thiên Bình và Bạch Dương vui vẻ gật đầu. Gì chứ, làm con gái bác Thành quá là phúc luôn. Mọi người không biết chứ.. Bác Thành có cái gia sản to zl. To lắmmm ~

Nhân Mã bật cười- "Tao chống mắt lên coi, nếu thế thì mày với con Pu ăn ở với nhau kiểu gì. Chắc ngày nào mày cũng bị nó rượt, chạy phòi c*t.."

Pu là tên con chó cảnh mà nhà Sư Tử nuôi. Giống chó lai gì đó, lông vàng lại dài, vuốt mượt cực kì. Xưa có lần Bạch Dương bị chó cắn, nên bấy lâu nay đều cực kì ghét chó, lại ghét lây tất cả các loài động vật bốn chân khác.. Với Pu, Bạch Dương từ lâu đã quen mồm gọi là Cẩu Vàng. Mỗi lần đến nhà Sư Tử chơi thì Bạch Dương luôn cẩn thận gọi đến cho hai bác trước, báo một tiếng để nhờ bác nhốt con Pu vào chuồng thật cẩn thận.

Ngoài chuyện của con Pu thì phải nói nhà Sư Tử toàn cái hay, không có chỗ nào là không thể nghĩ ra trò chơi, đặc biệt hai bác còn rất dễ tính và quý chúng nó.

"Mẹ nó. Mày rủa tao đấy à!!" - Bạch Dương lườm lườm.

Này thì dám trù ẻo cô bị chó rượt..

Canh lúc Nhân Mã đang gắp một miếng thịt đầy nước sốt lên miệng thì Bạch Dương ùa đến, "Bệ hạ... Người hãy tha cho thần thiếp..." - nó quấy lấy một cánh tay khiến miếng thịt rơi xuống đất, còn mũi và miệng của Nhân Mã dính đầy nước sốt.

"Tha tha cái con khỉ.. Làm miếng thịt dày công nướng chín của trẫm rơi xuống đất mà còn chưa bị chu di tam tộc là may rồi đấy.." - Nhân Mã nghe Bạch Dương lải nhải bên tai nhiều quá nên lỡ nhiễm luôn nên lời nói ra có chút không kiểm soát được - "Cút ra.." - Nhân Mã khua tay một cái.

Bạch Dương diễn quá sâu, ngay lập tức cô tạo được một tư thế ngã vô cùng uyển chuyển trên sofa, khuôn mặt uỷ khuất ca thán:

"Chả lẽ tình cảm đôi ta mấy năm nay còn không bằng miếng thịt rẻ rách đó sao?" - Đoạn, Bạch Dương quay sang tựa vào vai Cự Giải làm như đang khóc thật. Nhưng thực ra cô đang che giấu khuôn mặt đang nén cười rất khổ sở của mình và để nghĩ ngợi thêm chút lời thoại.

"Mi.. mi đúng là con nô tì chết tiệt!!" - Nhân Mã tối sầm cả mặt lại. Kiến thức về phim cổ trang cùng với mấy câu thoại cẩu huyết của cô hoàn toàn không thể sánh với Bạch Dương nên chỉ biết đáp mấy câu hơi máy móc. Hận không thể bịp miệng Bạch Dương lại để khỏi phải cãi nhau như thế này, thật là tốn IQ quá mức!!

"Ngươi định làm gì thê tử của ta?" - Lúc này Sư Tử vừa hát xong, nhìn thấy cảnh Nhân Mã và Bạch Dương đang diễn trò thì không nhịn được mà muốn xông vào cho đông vui.

Bạch Sư lại vốn là cặp đôi ăn ý nhất trong mấy pha diễn kịch như thế này nên chỉ cần một câu nói đó mà Bạch Dương đã hiểu ý . Cô liền quay sang nhìn Sư Tử, thống thiết gọi một tiếng khiến Nhân Mã ôm đầu than khổ. Dù thế nào thì hai người này mà song kiếm hợp bích diễn đoạn cẩu huyết thì chỉ có người thứ ba chịu thiệt. Không may, Nhân Mã lại là người thứ ba đáng thương đó.

"Tướng công.. Chàng phải lấy lại công đạo cho tiện thiếp.. Huhuhuhu.." - Bạch Dương ôm mặt rưng rưng khóc. Ngồi bên cạnh, Cự Giải và Thiên Bình vui vẻ hóng tuồng.

"Được.."

Đáp xong một chữ đó thôi, Sư Tử và Nhân Mã quay sang nhìn nhau, hằm hằm khiêu chiến. Kết cục là hai người lấy chế độ tính điểm tự động của cái máy karaoke kia, hết lần này đến lần khác luôn phiên hát. Nhưng cái máy đáng chết kia như cố tình mà liên tục cho hai người số điểm bằng nhau suốt hai tiếng.

"Unnie buồn ngủ.." - Cự Giải khó chịu nhăn mặt. Đã đến gần mười hai giờ đêm rồi mà hai con điên kia vẫn không chịu dừng lại - "Thiên Bình. Mày lên hát một bài kết thúc đi rồi đi ngủ. Bọn nó cứ nhai mãi điệp khúc "Thành phố buồn" với "Nghèo" thì chắc tao chết mất.."

...

"Nào.. thôi, đêm rồi. Để mình hát nốt bài này rồi mọi người đi ngủ hết đi nhé." - Thiên Bình lật cuốn danh sách bài hát rồi chọn cái hát đầu tiên. Tiếng nhạc trầm lắng từ từ truyền đến khiến người ta cảm thấy toàn thân mệt mỏi đến ra rời mà muốn đi ngủ ngay lập tức. Giọng hát của Thiên Bình lại càng hợp hơn, dễ nghe như mấy bài ru ngủ hồi xưa của các bà, các mẹ - "Không giờ rồi em ngủ đi thôi.. Hơi đâu mà lo lắng em ơi...."

Lời bài hát réo rắt trong đêm như cổ vũ cho bọn nó nhanh nhập mộng nên Bạch Dương cũng hồn nhiên tựa vào vai Cự Giải lim dim vào giấc. Nhưng khổ nỗi là mọi chuyện không êm đẹp như thế, tiếng chửi rủa của tên hàng xóm lại vang lên như xé vải:

"Ngủ thì ngủ con mẹ nó đi!!! Hát mãi không mệt à.. Im miệng cho bố mày ngủ!!!! Nghe chưaa?!!" - Thiên Yết tru tréo như con sói vang lên gần cửa sổ to đến kinh hồn khiến Bạch Dương giật cả mình. Thiên Bình cũng run đến mức cầm cái micro khiến cho suýt rơi xuống đất. Cự Giải lẳng lặng bỏ về phòng. Riêng Kim Ngưu thì buồn chán nên bỏ đi từ sớm rồi.

Trong số bọn nó chỉ còn duy nhất là Sư Tử và Nhân Mã còn dồi dào năng lượng. Hai người dường như vẫn chưa phục trận đấu vừa rồi nên quyết lấy việc chửi Thiên Yết ra để so đo rõ lần nữa.

Nghe phong phanh rằng ba kẻ điên kia chửi nhau hăng say đến tận ba rưỡi sáng, trăm hiệp nhưng vẫn không phân được thắng bại, sáng hôm sau, cả ba đứa, là ba cặp mắt chứa đầy tia máu đỏ li ti và quầng thâm như gấu trúc, cả khuôn mặt một chút sức sống cũng không có.

***

Chỉ vài ngày sau, nhà trường cuối cùng cũng đồng ý thông báo chi tiết cho các học sinh về dịp thăm quan sắp tới. Khi tin này đến tai mọi người, các học sinh đều có chung một tâm trạng là hồi hộp và mong chờ, mọi người đều rất tò mò không biết năm nay nhà trường sẽ cho đi đâu về đâu.

"Chắc các em đã nghe ngóng được không ít thông tin về lần đi tham quan này." - Hôm nay, cuối cùng bọn nó cũng nhìn thấy bóng dáng cô chủ nhiệm ở cửa lớp.

"Dạ chưa ạ." - Cả lớp đồng loạt nói vang, tư thế thẳng lưng rất chi là nghiêm túc để cẩn thận nghe thông báo.

"Chỉ giỏi nói thôi." - Cô Như nhìn lũ học sinh lớp 11 mà mình đang dìu dắt cảm thấy chúng như mấy đứa học sinh tiểu học chờ đi chơi thì thấy buồn cười rồi cô cầm tờ giấy thông báo trong tay phe phẩy mà ra lệnh - "Lớp trưởng lên đọc cho các bạn."

Cự Giải tuân lệnh, nhanh chóng đứng dậy đi lên bàn giáo viên và nhận lấy tờ giấy trong tay cô. Chỉ mới nhìn thoáng một cái, Cự Giải đọc được vài thông tin quan trọng nên không nhịn được cười một cái rất tươi khiến cho cả lớp càng thêm hồi hộp.

"Yeahhh!!! Hú hú!!!.. AAAAA!!!!!!!!" - Một tràng âm thanh phấn khích đến tột độ khiến cho cả lớp như bị rung chuyển bởi theo như thông báo, cả trường lần này sẽ đi hai ngày một đêm, lên một làng bản của dân tộc tiểu số trên vùng rừng rú Ba Vì.

"Trật tự! Trật tự!!" - Cô Như thừa biết bọn nó sẽ điên cuồng mà gào thét như vậy nên không mấy bất ngờ. Cô nghiêm mặt lấy cái thước kẻ gõ lên mặt bàn vài tiếng tạo nên âm thanh khô khốc nhưng nhiêu đó cũng đủ làm một sức mạnh vô hình khiến cả bọn ngoan ngoãn trở lại.

"Đây cũng không phải lần đầu nhà trường tổ chức đi qua đêm như thế này, ít nhất cũng một năm một lần. Và lần nào các anh chị khoá trước đi cũng rất vui vẻ, không một ai là vi phạm kỷ luật vào những dịp như thế này nên cô mong là lần này các em cũng vậy." - Cô Như bắt đầu giảng giải về vấn đề kỷ luật và những điều cần thiết mà tụi nó nên nhớ. Giọng cô đều đều khiến bọn nó rất buồn ngủ và sự nhiệt tình vừa nãy dường như cũng bị dội một gáo nước lạnh - "Những dịp đi ra ngoài trường như thế này các em cần phải đặc biệt chú ý đến hành vi và lời nói của mình, tuyệt đối là không để tổn hại đến danh tiếng của trường. Ngoài ra, còn một số điều nữa là....."

Phải nói đến hơn một tiết cô mới tạm bằng lòng tha cho cả lớp, để mấy đứa tự bàn bạc với nhau.

Và chỉ khi đó, cái nóng vội, hào hứng dành cho buổi tham quan của cả lớp mới bùng cháy trở lại. Ai cũng muốn nói. Khiến trong lớp ồn ào như cái chợ vỡ. Không biết nên làm gì hôm đó, mang gì hôm đó, mặc gì hôm đó.. Bao nhiêu thứ cần quan tâm. Mà đặc biệt nữa, là cả lớp muốn thể hiện tinh thần đồng đội ở mức cao nhất - trong thông báo có ghi chú mấy trò chơi tập thể, nên ai cũng nhất quyết bảo phải mang áo lớp đi.

Đến cả khi ra về, tiếng bàn bạc cũng không ngớt. Kế hoạch đã được lên khá tỉ mỉ rồi, mấy thứ đồ cần thiết đã liệt kê ra không ít, lớp dự sẽ để mấy cán bộ lớp thay mặt mọi người đi mua một lô về, vừa tiện lại vừa nhanh.

Bên cạnh đó, Nhân Mã còn đang cực kì vui sướng, nghĩ đến đống kế hoạch chơi xỏ Ma Kết cô đã kỳ công chuẩn bị sắp được thực hiện, là cô cười đến không khép được miệng vào. Chắc chắn sẽ vui lắm đây.

"Muahahahahahahaaaaa!!!!!" - Nhân Mã tuôn ra một tràng cười ghê rợn khiến mấy người đi đường còn phải giật mình quay lại nhìn. Làm mấy đứa đi cùng đến chết vì xấu hổ.

"Bốpp!!" - Cự Giải đánh một cái thật mạnh lên lưng Mã, cô không đành lòng để lỗ tai của mình bị tra tấn thêm nữa - "Thôi đi con điên. Mày đừng có tỏ ta khoái chí quá không lại hỏng hết đại sự. Bình tĩnh lại. Bình tĩnh lại."

***

Thời gian nhiều khi trôi nhanh đến không ngờ. Vậy là chỉ sau một ngày nữa thôi là cả bọn sẽ lên đường.

Hiện tại - đêm trước khi lên xe, căn nhà của Cự Giải như biến thành một đống không định hình vì vô số những vật dụng linh tinh bị cả bọn ném bừa ra sàn. Mấy đứa không thể phân định chính xác chỗ nào với chỗ nào. Bên cạnh đó, còn phải chuẩn bị kimbap* và mấy thứ đồ ăn mang đi đường khiến tụi nó bận quay cuồng, không có thời gian để để ý mấy thứ linh tinh đó.

[*: kimbap là cơm cuộn Hàn Quốc]

"AAAAAAAA!!!" - Tiếng la thất thanh của Nhân Mã truyền từ trên gác xuống - "Ai đó giúp tạo chọn quần áo với!! Không biết mang bộ nào đi nữa!!"

"Chọn bừa đi con điên!!" - Bạch Dương cũng đang điên cuồng trong đống áo phông và quần bò, chưa kể đa phần chỉ có hai màu đen trắng nên cô cũng không biết chọn sao cho đẹp.

Nhân Mã bất lực ngồi lên đống đồ lộn xộn ở trên sàn mà thầm than thở rồi đấu tranh tư tưởng mãi cô mới đành lên tiếng cầu cứu một người khác:

"Kim Ngưu ơi!" - Thấy bóng Kim Ngưu đang đi qua cửa phòng, Nhân Mã vội vã gọi với theo - "Cậu giúp mình chọn ra vài bộ được không, khó nghĩ quá!"

Kim Ngưu cũng ở đây được một thời gian rồi. Thái độ của người cũ với người mới trong nhà đã bớt căng thẳng hơn ngày đầu rất nhiều. Nên chuyện giúp đỡ nhau như này, cũng bình thường thôi. Giữa đống bừa bộn, Kim Ngưu nhón chân đi vào, chỉ sợ giẫm hỏng thứ gì đó của Mã thôi.

"Lấy cái này.. cái này.. rồi cả cái quần kia nữa. Cái kia.. cái này... " - Cách chọn thần tốc của Kim Ngưu làm mọi thứ kết thúc trong nửa nốt nhạc. Nhân Mã chỉ có mỗi nhiệm vụ ngồi yên trên giường, gật hoặc lắc, còn Ngưu, thấy gì hay thì giơ lên... được thì vứt vào vali đang mở miệng ở trên sàn, không thì lại vứt trả vào đống quần áo ở chỗ chân tủ.


"Xong." - Kim Ngưu thấy kha khá rồi thì dừng lại - "Gấp gọn vào đi nhé. Tớ xuống dưới trước đây."

"Ok ok. Tks nha."

Dưới tầng, hình như tất cả các đèn đều được bật lên hay sao ý - nhìn loạn cả mắt. Phòng khách chẳng có ma nào, căn phòng bừa bộn như một bãi rác. Bên cạnh đó, phòng bếp ở đối diện thì rôm rả tiếng cười nói. Kim Ngưu tò mò ngó sang đó, thấy Giải Sư Thiên đang bận rộn ở trong. Người thì đảo cơm, người lại rán trứng, người thì ngồi cố định trên ghế, cuộn cuộn từng cái lá rong biển một.

Ba người, đang làm kimbap để mang cho ngày mai.

Món này là món truyền thống mang đi tham quan của lớp từ cái hồi mới vào học với nhau, đến tận bây giờ. Và chắc năm sau, cũng vẫn là món này không đổi. Vừa dễ làm, lại vừa có vẻ là đủ chất và no. Nhưng mà phải làm nhiều lắm, cho hơn ba mươi người ăn, nên hầu như, nhóm làm kimbap này, mỗi lần hoặc là thức đêm, hoặc là dậy lúc ba giờ sáng để chuẩn bị, như vậy mới đủ cho tất cả.

Mệt là thế. Nhưng cứ lần này rồi lần sau sau, mọi người vẫn tranh nhau để được cuộn kimbal. Cái cảm giác được qua nhà bạn ngủ, rồi cùng bận rộn cùng nhau chuẩn bị đồ ăn cho ngày đi tham quan, thích thực sự, là một thứ không thể thiếu được trong mỗi lần đi tham quan. Tuy chỉ mới đi tham quan với nhau có vài lần và thời gian bên nhau cũng ít ỏi nhưng kì lạ, là mấy thứ kiểu vậy thân thuộc lắm, như từ trước đến nay đều chỉ có vậy.

"Ê Sư. Thêm dưa chuột. Thái bé thôi nhé."

"Aghh.. Con nào ban nãy cắm thêm cơm??Quên bấm rồi đây này!!"

"Trứng trứng.."

"Ấy. Cho thêm tí đường với giấm vào chỗ cơm này đi để cuộn.."

...

Có ba người thôi, nên bận tối mắt tối mũi. Ai cũng cảm thấy bị xoay vòng đủ kiểu.

Kim Ngưu ngại ngùng quay trở về phòng khách thay vì bước vào. Mọi người thực sự đã đối với cô tốt hơn. Nhưng cô vẫn cảm thấy có cái ranh giới nào đó chắn giữa hai bên, dù có muốn, nhưng cô vẫn không có cảm giác bất lực, muốn bước qua, lại không thể nhấc chân lên được. Như lúc cô thấy ba người kia trong phòng bếp - bọn họ phối hợp với nhau rất ăn ý, dù mọi thứ xung quanh rất lộn xộn, bừa bộn,.. Kim Ngưu cúi người, bắt đầu lượm lượm mấy thứ linh tinh vào với nhau, phân mỗi thứ vào một túi để mai dễ tìm.

Cô thầm nghĩ rằng, nếu, năm xưa không có chuyện kia, nếu cô và Thiên Yết chẳng có gì, và nếu như, cô không tức giận rồi quay sang ghét Cự Giải như thế..

.. thì biết đâu đó, người cùng Giải chuẩn bị mọi thứ thế kia, cũng có cô trong đó.

Vậy thì tốt biết mấy, nhỉ?!

...

Đến một giờ sáng, mọi thứ mới đâu vào đó. Đồ đạc của mọi người đều đã chuẩn bị xong xuôi, cũng đã kiểm tra mấy lần liền, không thấy thiếu gì. Thế là, mọi người quyết định, mang hết đồ xuống để ở lối đi, ngay trước cửa ra vào luôn - để mai dậy khỏi vội vã không đâu. Sau đó, để chắc chắn hơn việc mai không đi muộn - cả sáu đứa lôi kéo nhau, trải chăn trải chiếu và vác đống gối to gối nhỏ từ trên phòng mình xuống phòng khách. Cả sáu nằm chụm gối lại với nhau thành một hình tròn, người thì tõe ra đủ các hướng như đóa hướng dương.

Tưởng ngủ luôn.. nhưng khi tiếng thủ thỉ vang lên. Cả bọn lại bắt đầu nói về đủ thứ chuyện trên đời, đoạn, còn cùng nhau khe khẽ hát trong bóng tối mấy bài hát đang nổi nổi. Cho đến mắt díp hết cả lại và thiếp đi mất. Căn phòng mới trở nên yên tĩnh thực sự.

Những khung cảnh này giữa bọn nó ấm áp mà không một lời nào có thể tả cho rõ ràng. Dẫu bận rộn giữa gian bếp lanh tanh bành cùng đôi mắt thâm quầng nhưng những điều này đã biến thành một trong những kỉ niệm ngọt ngào của bọn nó mà chẳng ai quên trong chúng nó có thể quên nổi. Không bao giờ.

Xin chào nhé.. ngày tham quan đầu tiên!

[Hết - Chương 8]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status