Ác độc nữ phụ trùng sinh

Chương 46

Kỳ vọng quá nhiều, tha thiết chờ đợi, sẽ cảm thấy rất gian nan.

Tạm thời không nói đến Tô Mai, sau khi giúp nam tử hôn mê nằm trên giường đá ăn dược, vẫn luôn canh giữ ở một bên chờ hắn tỉnh lại.

Chỉ nói tới Bạch Thanh, khi nhìn thấy bằng chứng là gia phả của gia tộc Viên thị, liền khóc rống một hồi.

Sau đó nhìn huynh trưởng với "Ma Vương" Tiếu Túc cùng nhau tiến cung, vì nàng mà đòi một cái công đạo, trong lòng lại hết sức bồn chồn lo lắng, làm cho nàng đứng ngồi không yên.

Sau khi trùng sinh trở về, hôn sự luôn là chuyện khiến nàng vấn vương bứt rứt, rốt cuộc cũng có thể chấm dứt.

Đây là cơ hội để nàng có thể cùng bọn họ không còn liên quan gì nữa.

Đáng tiếc, hy vọng vĩnh viễn là điều tốt đẹp, mà sự thật, chỉ dùng để đánh vỡ hy vọng.

Ngay lúc nàng đang chuẩn bị thoát khỏi bóng ma của kiếp trước, mà thoải mái tươi cười rạng rỡ, thì có hai bà tử dẫn theo một nữ tử nhìn giống như đơn thuần tinh khiết tiến vào, thông báo nói:

- Tiểu thư, Vương tiểu thư đến tìm người.

Bạch Thanh đang đứng lặng người bên cửa sổ nhìn lên trời xanh, từ từ xoay người lại, liền nhìn thấy một nữ tử vừa bước vào phòng, đang cởi áo choàng màu lam xuống.

Lộ ra một khuôn mặt trái xoan tinh tế khéo léo, da trắng như ngọc, nhẵn nhụi trắng nõn, hai má phấn nộn hơi đỏ ửng, xinh đẹp đến mê người. 

Mũi cao thẳng, miệng nhỏ nhắn như anh đào, hơn nữa còn có một đôi mắt hồ thu hơi hơi nhếch lên, toát ra nét quyến rũ, đúng là một cô nương xinh đẹp mềm mại.

Nàng mặc y phục nguyệt sắc, một thân váy dài bạch y lụa trắng mềm mại, áo ngắn bên ngoài màu lam dệt lụa hoa, búi tóc trên đầu, cũng chỉ tùy ý cài vài châu hoa trâm ngọc. 

Y phục thanh nhã trắng trong thuần khiết như thế, rất xứng với khí chất nhu nhược mảnh khảnh nhu uyển, càng làm cho nàng thêm thướt tha, ôn nhu yêu kiều.

Người này, lại giúp đỡ Viên Mậu Lâm thiết kế làm cho nàng rơi vào bẫy tình, sau đó lại quyến rũ trượng phu của nàng, còn đầu phục Tô Mai, hãm hại nàng vào chỗ chết...Vương Thục Nghi.

Lúc vừa nhìn thấy nàng, trong lòng Bạch Thanh rất phức tạp, không phải là hận giống như đối với Đồ thị cùng Thiên Nhược, mà đối với nữ nhân này, nàng ngay cả hận, đều hận không nổi.

Bởi vì, cuộc đời của nàng ta, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, vẫn luôn bi thảm như vậy.

Vương Thục Nghi cùng Vương Bình Chi đều giống như nhau, cùng là xuất thân từ Yến kinh Vương gia.

Chỉ khác nhau ở chổ, Vương Bình Chi là thứ xuất, còn nàng chính là đích nữ, lẽ ra nàng phải hưởng hết ngàn vàng sủng ái một thân của phụ mẫu cùng người thân.

Không ngờ tới, nàng vừa được sinh ra tổ phụ liền mất, sau đó liên tiếp tang phụ tang mẫu, bị tổ mẫu coi là khắc tinh, khắc chết người thân, thiếu chút nữa là bị chết chìm. 

Cũng may, còn có một vị cựu phụ Tương Dương hầu đến chịu tang mẫu thân của nàng, đối với nàng rất thương tiếc, liền mang nàng về Củng gia chiếu cố, mới có thể an thân.

Đáng tiếc, ở Củng gia trừ bỏ một mình Tương Dương hầu, thì không có một người nào thích nàng, thích người khắc tinh như nàng, chuyện mà các vị biểu tỷ biểu muội thích làm nhất, chính là nghĩ ra các biện pháp để tra tấn nàng.

Sau này, vẫn là ở một lần yến hội, nàng được Bạch Thanh coi trọng, những ngày sau này trôi qua mới dần tốt hơn.

Mà nàng cùng Đồ thị cũng là khuê trung mật hữu duy nhất của Bạch Thanh.

Bắt đầu từ lúc mới quen Vương Thục Nghi vì nàng mà bất bình, cho tới nhiều năm đã trôi qua, Bạch Thanh đã thành thói quen luôn bảo hộ nàng, chiếu cố nàng. 

Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày, nàng bị nữ nhân mà mình luôn bảo vệ che chở trong nhiều năm qua, lại phản bội nàng.

Nhưng đến cuối cùng, nàng ta phản bội nàng, mà chính bản thân Vương Thục Nghi lại giống như trước đây cũng không có kết quả tốt đẹp gì.

Tô Mai hận nàng, bởi vì nàng đoạt trượng phu của nàng ấy, hận Viên Mậu Lâm, bởi vì hắn đã quên những lời từng hứa hẹn.

Còn Vương Thục Nghi đâu? Nàng cùng Viên Mậu Lâm ám muội thông gian, vừa phản bội trượng phu của nàng, cũng vừa phản bội bằng hữu của chính mình, mà Tô Mai hận nhất chính là phản bội, sao có thể bỏ qua cho nàng ta đây.

Đến cuối cùng, nàng là người hỏa thiêu lương thực cứu thiên tai nên bị ban thưởng rượu độc. Viên Mậu Lâm thì bị thiến, đưa vào phủ công chúa của Tô Mai, làm tiểu thái giám.

Còn Vương Thục Nghi, bị lộ ra tội thông dâm, chính tay vị Tương Dương hầu tự mình đem nàng dìm lồng heo.

Cũng không biết, lúc nàng đối mặt với tử vong, có từng hối hận, khi nàng đã đối với Bạch Thanh làm ra rất nhiều chuyện xấu xa?

#####

Vương Thục Nghi phát hiện Bạch Thanh không giống như xưa, lúc trước mỗi khi gặp, Bạch Thanh sẽ cười rất vui vẻ, mà lúc này lại không nói một lời cứ im lặng nhìn nàng.

Trong lòng Vương Thục Nghi cảm thấy rất bất an, nàng đi lại gần Bạch Thanh, khó hiểu hỏi:

- Bạch muội muội, sao ngươi nhìn ta như thế, hay là hôm nay ta ăn mặc, có chỗ nào không đúng?

- Không có!

Bạch Thanh lắc đầu, tránh đi sự đụng chạm của nàng, đi tới giường la hán, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, mới thản nhiên hỏi:

- Bên ngoài tuyết đang rơi, sao ngươi lại tới đây?

Vương Thục Nghi nghe nàng nói, liền nhanh chóng đi đến bên giường, đưa tay lên nhéo má Bạch Thanh, nũng nịu cao giọng nói:

- Ngươi đúng là không có lương tâm, ta mạo hiểm đi trong bão tuyết đến xem ngươi, ngươi còn ghét bỏ ta.

Bạch Thanh thân mình cứng đờ, nâng tay bắt lấy cánh tay của nàng, nghiêng đầu đi chổ khác, muốn tránh đi tay nàng đang chà đạp mình.

Vương Thục Nghi nhìn thì mềm mại, nhưng khí lực cũng không nhỏ, Bạch Thanh căn bản là tránh không được.

Hơn nữa động tác của Vương Thục Nghi rất tự nhiên tùy ý, giống như đã làm vô số lần, ngay cả bọn nha hoàn hầu hạ bên cạnh, cũng đã thành thói quen, chỉ nhìn rồi cười chứ không nói gì, cũng không tiến lên giúp đỡ.

Cảm thấy Bạch Thanh không được tự nhiên, cả người cứng ngắc, Vương Thục Nghi buông lỏng tay, tức giận hỏi:

- Như thế nào, ta bất quá chỉ hồi hương tảo mộ phần, ngươi liền trở lên xa lạ với ta? Lúc ta đi Yến kinh, còn vì ngươi thường ngày yêu thích mỹ thực, mà mua rất nhiều điểm tâm trái cây đem trở về, lúc vừa tới kinh thành liền đem hết cho ngươi, mà ngươi lại đối xử ta như vậy?

Giọng nói hàm chứa bất mãn thương tâm cùng oán trách, giống như nàng ta thật sự là vì Bạch Thanh xa cách mà khổ sở.

Nhưng mà Bạch Thanh rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt của Vương Thục Nghi, đang thấp thỏm không yên.

Hồi Yến kinh tảo mộ? Kiếp trước, cũng không có vụ này.

Kiếp trước, tại đêm thất tịch nàng đã thuận lợi xuất giá, mặc dù trước hôn sự cũng gặp mặt Viên Mậu Lâm vài lần, sau khi vừa thành thân cũng có chút bất an, lo lắng.

Vương Thục Nghi lấy danh phận là khuê trung hữu mật của nàng, ngày ngày vào Viên phủ, không cần kiêng kị, e dè. 

Mà nàng, vẫn nghĩ các nàng là hảo hữu tốt nhất, Vương Thục Nghi là lo lắng cho nàng, sợ nàng ngày ngày trôi qua gian nan khổ sở, mới đến làm bạn, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, mục đích của nàng khi đến Viên phủ, bất quá chỉ là muốn chung đụng với hắn nhiều một chút.

Là nàng ngốc, tự mình đem nàng ta đưa lên giường của trượng phu, còn không nhận ra, mà vẫn tính nhiệm bọn họ.

Bị phản bội, coi như là xứng đáng đi!

- Ngươi làm sao vậy?

Thấy Bạch Thanh trầm mặc không nói, Vương Thục Nghi vẻ mặt càng bất an muốn che dấu cũng không được, hai tay run run bắt lấy tay của Bạch Thanh, đưa mắt ra hiệu cho bọn hạ nhân trong phòng lui ra, sau đó mới vội vàng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói cho ta biết, chúng ta là mật hữu, là tỷ muội thâm giao, ta nhất định sẽ giúp ngươi. Có phải? Ngươi cùng Viên công tử......

Trong giọng nói tràn ngập ý dò xét, 

Bạch Thanh vừa nhịn vừa nhẫn, trong lòng tự khuyên bảo chính mình, phải

bình tĩnh, phải kiềm chế.

Nhưng mà nghe những lời này, đúng là không thể nhịn được nữa.

- Làm ngươi thất vọng rồi, ta rất tốt.

Nàng mỉm cười châm chọc, lạnh lùng nói:

- Là Viên Mậu Lâm kêu ngươi đến đây để dò xét ta đi! Đáng tiếc, ngươi tới chậm, mới vừa rồi, ca ca ta đã cầm bằng chứng lừa hôn của tên Viên Mậu Lâm, đi đến hoàng cung yết kiến hoàng thượng. Có lẽ, ta cùng Viên Mậu Lâm rất nhanh sẽ giải trừ hôn ước. Không chừng.... Nhân tiện, hắn còn bị Kiêu kỵ binh bắt giữ! Các ngươi tính kế lâu như vậy, chắc không nghĩ tới ta là một người ngốc tử dễ dàng nắm trong tay như vậy mà còn có thể đào thoát đi! Có phải cảm thấy rất khó chịu?

Vương Thục Nghi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng, liền nhanh chóng tái nhợt, ngay cả đôi mắt, cũng dần dần chứa đầy nước mắt, càng khiến nàng mảnh mai nhu nhược.

Nếu là lúc trước, Bạch Thanh thấy bộ dạng nàng lúc này, khẳng định sẽ nhịn không được mà mở miệng an ủi nàng, vì nàng mà xuất đầu lộ diện, sau đó còn hạ mình dụ dỗ nàng nở nụ cười.

Nhưng giờ phút này, thấy bộ dáng của nàng ta buồn bã bi thống tuyệt vọng, nàng lại không có nửa phần đồng tình hay thương tiếc, chỉ cảm thấy kiếp trước, mình sống rất buồn cười.

Chẳng những bị một nam nhân si tình giả dối lừa gạt cả đời, hại mình nhà tan cửa nát, còn bị một nữ tử tỏ vẻ nhu nhược, nắm trong tay đùa bỡn.

Nhìn thấy ánh mắt Bạch Thanh có ý châm chọc, Vương Thục Nghi chớp mắt, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Trong âm thanh hàm chứa bất mãn oan uổng, không thể tin, lớn tiếng hỏi:

- Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta sao có thể giúp đỡ người khác mà tính kế ngươi? Hôm nay ta đến, là vì đã lâu như vậy mà không thấy được ngươi, muốn đến nhìn xem thương tích của ngươi đã tốt hơn chưa, sao có thể là thay Viên công tử đến đây để dò xét ngươi? Hơn nữa, lừa hôn là thế nào? Lúc trước không phải là chính ngươi coi trọng hắn, đi cầu hoàng thượng tứ hôn sao? Như thế nào lại nói là lừa hôn?

- Chính ta tự coi trọng hắn? Đúng vậy! Là chính ta vừa ý đi.

Bạch Thanh tức giận đến bật cười, sau đó liền lạnh mặt hỏi:

- Là ai ở trước mặt ta luôn nói tân khoa Trạng Nguyên có bao nhiêu tài hoa, văn chương nổi bật, tiêu sái tuấn dật, cùng ta tương xứng đến cỡ nào? Là ai đề nghị ta đi thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn, lấy chuyện này để tránh đi hôn sự với "Ma vương"? Vương Thục Nghi, đã có quá nhiều chuyện phát sinh như vậy, có lẽ ngươi đã quên, nhưng ta lại nhớ rất rõ ràng rành mạch. Là ta ngu ngốc, mới có thể bị các ngươi lừa gạt, nghĩ đám người các ngươi đều là vì muốn tốt cho ta không hy vọng sau này ta sẽ sống trong nước sôi lửa bỏng. Ta còn từng cảm kích các ngươi!

Bạch Thanh đang cố nén nước mắt, nhưng nước mắt vẫn chậm rãi chảy xuống dưới, nàng quật cường ngẩn cao đầu, muốn đem nước mắt nuốt ngược trở vào.

Nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một tia nghẹn ngào bi thương:

- Cũng may trời cao có mắt rủ lòng thương sót, trước khi ta xuất giá, đã để cho ta biết diện mạo cùng mục đích thật sự của các ngươi. Vương Thục Nghi, ngươi là một nữ tử đã có gia thất, liếc mắt một cái thành si, ái mộ Trạng Nguyên lang, vì muốn thỏa mãn tư dục của ngươi, liền đẩy ta ra ngoài làm bia đỡ. Đã qua nhiều năm, ta vì ngươi mà phải ra mặt biết bao nhiêu lần, thay ngươi cản lại bao nhiêu trò đùa hãm hại ác độc của các vị biểu tỷ muội của ngươi? Còn giúp ngươi bảo vệ việc đính hôn mà mẫu thân ngươi trước khi chết đã vì ngươi mà an bày, khiến cho ngươi thuận lợi gả vào Dư gia, nhưng còn ngươi? Ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?

Nói đến chỗ này, nàng đứng dậy, nhìn Vương Thục Nghi đang cúi đầu rơi lệ, nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói:

- Ca ca đã nói đúng, loại nữ nhân như ngươi, chính là một kẻ vong ân bội nghĩa. Dù ta có đối xử tối với ngươi nhiều hơn nữa, cuối cùng ngươi vẫn sẽ vì chính ngươi, mà quay ngược lại đối phó với ta. Là ta ngu ngốc ngu xuẩn, đôi mắt của ta nhất định là bị mù, mới có thể từ trong đám người, chọn ngươi cùng tiện nhân Đồ thị làm bằng hữu. Ta nói cho ngươi rõ, bắt đầu từ ngày hôm nay, ta cùng với ngươi không còn là bằng hữu gì nữa, nếu sau này gặp lại nhau, cũng xem như không quen biết.

Nói xong câu này, nàng nâng tay lên vung tay áo, gạt các lễ vật mà Vương Thục Nghi mang đến đang để ở trên bàn, xuống hết dưới đất.

Hòm gỗ "Oành" một tiếng ngã trên mặt đất, chia năm xẻ bảy, bên trong hòm gỗ chứa vô số điểm tâm, trái cây tinh xảo, lúc này đều rơi đầy trên mặt đất.

Vương Thục Nghi bị dọa đến nổi lui về sau mấy bước, co rúm hai vai, run rẩy, từ từ ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt động lòng người điềm đạm đáng yêu.

- Ta không có!

Giọng nói của nàng hết sức nhu nhược, còn mang theo vẻ run rẩy phủ nhận biện giải nói:

- Ta không có tính kế ngươi, cũng không thích Viên công tử. Ta bất quá chỉ là lo lắng cho ngươi, sợ ngươi thật sự phải gả cho tên "Sát Nhân Vương", không bị hắn đánh chết, cũng sẽ bị hắn hù chết. Ngươi bề ngoài nhìn có vẻ cường hãn cậy mạnh, nhưng thực ra ngươi lại rất nhát gan, sao có thể gả cho một tên mãng phu tay dính đầy máu tươi? Viên công tử là kim khoa Trạng Nguyên, tao nhã hữu lễ, lại tuấn tú nho nhã, không phải thường ngày ngươi vẫn luôn thích nam nhân có bộ dạng này sao? Đã nhiều năm trôi qua, mặc dù ngươi nhỏ tuổi hơn ta, nhưng ngươi lúc nào cũng bảo hộ ta, ta thật lòng cảm kích, cũng chỉ muốn giúp ngươi. Ta làm như vậy, chẳng qua là hy vọng, ngươi có được hạnh phúc mà thôi.

Bạch Thanh cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại:

- Hy vọng ta hạnh phúc, là sẽ giúp đỡ người khác tính kế ta sao? Ngươi nói ngươi không thích hắn, như vậy nửa tháng trước người cùng hắn tư hội, là ai đây? Ngươi coi ta là ngốc tử cũng không sao, nhưng ngươi cũng đừng quên, ta còn có một ca ca thông minh hơn người.

Nửa tháng trước ba chữ vừa nói ra, Vương Thục Nghi liền hiểu được đại cục đã mất, có nói gì cũng vô dụng.[ truyện đăng ở ]

Nàng không cãi lại nữa, vẻ mặt nhu nhược bi thương cũng dần dần biến mất.

Thay vào đó, chỉ còn lại hận ý ngập trời, không thể nào che giấu, ghiến răng ghiến lợi thốt ra:

- Đúng, là ta tính kế ngươi. Mà ngay cả người muốn thú ngươi, lợi dụng ngươi để giành nhiều lợi ích, muốn được thăng quan tiến chức quyền cao chức trọng, cũng là ta đã đề nghị với Viên lang.

- Ha ha...Ha ha....

Nhìn Bạch Thanh vừa hận vừa đau, Vương Thục Nghi vui sướng nở nụ cười, hai vai không ngừng run rẩy, ngay cả giọng nói cũng mang vài phần khoái trá:

- Ngươi luôn tự cho mình là đúng, còn muốn giúp đỡ ta, nhưng ngươi có biết hay không, ngươi càng giúp ta, khi ta trở lại Hầu phủ, các nàng lại càng cười nhạo ta, khi nhục ta nhiều hơn. Nếu không phải tại ngươi tự cho là đúng, ta sẽ chịu nhiều khổ sở như vậy sao? Ta sẽ gả cho một nam nhân vô dụng như vậy sao? Tất cả đều là ngươi hại ta, ta sao có thể không hận ngươi đây? Nhưng mà...

Nàng dừng một chút, đôi mắt mờ mịt, mông lung nhìn Bạch Thanh không chớp mắt, nhẹ giọng ôn nhu nói:

- Nhưng mà, ngươi thật sự cũng giúp ta rất nhiều. Cho ta trang sức, vòng ngọc, tiền bạc, dẫn ta đi giao tiếp lập mối quan hệ với các tiểu thư khuê các, còn nhiều lần ra mặt giúp đỡ ta, toàn tâm toàn ý với ta. Ta cũng cảm kích ngươi, cho nên Viên lang tốt như vậy, ta luyến tiếc không muốn người khác có được, mới nhường cho ngươi (Yul: rác mà cứ coi như vàng>.<). Hai tỷ muội chúng ta cùng hưởng chung một phu, ngươi ngoài sáng ta trong tối, là một giai thoại khiến nhiều người ngưỡng mộ cầu còn không được, còn chuyện gì tốt hơn nữa chứ.

Nói đến đây, khuôn mặt của Vương Thục Nghi lộ ra vẻ thèm khát mơ ước (Yul: thần kinh).

- Ngươi điên rồi! Ngươi điên rồi!

Bạch Thanh lảo đảo lui về sau hai bước, không dám tin nhìn nàng. Người này là người mà nàng từng bảo hộ quan tâm chăm sóc bao nhiêu năm nay sao? Là người nhu nhược hữu lễ, tinh khiết thanh cao...Vương Thục Nghi sao?

Không, nàng không phải, nàng đã sớm điên rồi. Nếu không, sao nàng lại có ý nghĩ điên cuồng dâm loạn như vậy?

- Đúng vậy! Ta điên rồi.

Nhìn Bạch Thanh đang sợ hãi, nàng càng vui vẻ phấn khích nở nụ cười:

- Ngươi không biết sao? Từ lúc phụ mẫu của ta ngoài ý muốn mà bỏ mình, bắt đầu từ lúc tổ mẫu muốn đem ta dìm chết, thì ta đã điên rồi. Ngươi dựa vào cái gì vừa sinh ra chỉ có một trăm ngày, mẫu thân của ngươi liền qua đời, phụ thân cùng huynh trưởng của ngươi vẫn có thể thương yêu sủng ái ngươi nhiều như vậy? Mà ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương, cũng xem ngươi như thân sinh nữ nhi mà yêu thương sủng nịch. Đều là người khắc chết thân nhân, cũng giống nhau chịu tang mẫu thân, dựa vào cái gì mà ngươi khắp nơi được người ta thương tiếc, còn ta luôn bị người ghét bỏ?

- Bởi vì những chuyện này, mà ngươi hận ta? Ta giúp ngươi, cũng trở thành sai?

Cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng nghĩ tới, nàng ta hận nàng như vậy, cũng chỉ vì lòng ghen tỵ mù quáng luôn so sánh với nàng mà càng hận nàng có những thứ mà nàng ta không thể có, Bạch Thanh cảm thấy thật bi thương xót xa.

- Ngươi giúp ta, cũng là ngươi tự nguyện, ta không có cầu xin ngươi a! Ha ha ha ha... Ngươi là đồ ngu mà! Trong kinh thành lại nổi danh là người trì độn ngu ngốc. Ngươi dễ bị lừa như vậy, ta chỉ cần sai người dẫn ngươi tới, nhìn thấy biểu tỷ đánh chửi ta, sau đó ở trước mặt ngươi, ta cũng chỉ rơi vài giọt nước mắt mà thôi, ngươi lại tự coi mình là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn rồi. Nếu ngươi đã muốn trở thành Quan Âm Bồ Tát, sao không làm người tốt đến cùng, gả cho hắn, thành toàn cho chúng ta đi? Ngươi không phải đã nói cả đời này sẽ chăm sóc ta, che chở ta sao? Ngươi đã để ta gả cho một nam nhân vô năng, thì hãy đem nam nhân của ngươi đến đền cho ta đi, không phải đây là chuyện nên làm sao?

Nói đến đây, giọng nói của nàng đột nhiên lại thê lương đau đớn hỏi:

- Tất cả mọi chuyện đều thuận lợi đến như vậy, mọi chuyện cần thiết đều đã làm rất tốt, vì cái gì đột nhiên ngươi lại muốn từ hôn, tại sao phải phá hư tất cả những nguyện vọng mà ta thật vất vả mới có được?

Nàng điên rồi, nàng thật sự điên rồi.

Bạch thanh đột nhiên ý thức được, kiếp trước cuộc đời của chính mình gặp phải bi kịch, xuất phát từ một người điên có ý niệm điên loạn này, thật sự là châm chọc đến cực điểm.

Nàng nắm chặt nắm đấm, hận không thể đấm một quyền qua đó, đem cái bộ mặt giả dối ghê tởm điên loạn của nàng đập cho nát bấy.

Nhưng lúc này, nàng cũng không thể tùy tâm tùy tính mà hành động theo cảm tính của mình, ngược lại còn phải gắt gao đè nén phẫn nộ của chính mình xuống.

Trong đầu nhớ lại những gì bên trong cuốn sách mà nàng đã từng xem qua, nhớ lại tình tiết trong sách nói về Tô Mai có một lần đã dụ dỗ một kẻ điên loạn bị mất khống chế, cố gắng hạ thấp giọng nói, ôn nhu kiên nhẫn dỗ dành nói:

- Ta sẽ không xuất giá, mà ngươi không phải có thể tự gả sao? Quang minh chính đại gả cho hắn, để cho hắn trở thành người duy nhất thuộc về ngươi, một mình ngươi sở hữu, không tốt hơn sao? Từ nay về sau, trong mắt của hắn sẽ không có người khác, mà chỉ có thể nhìn thấy một mình ngươi. Các ngươi sẽ cùng chung sống với nhau hài hoà đẹp đẽ, hạnh phúc vui vẻ cả đời, thật là chuyện quá tốt đẹp!

- Ta có thể sao?

Vương Thục Nghi đang ở trạng thái điên cuồng, mê man hỏi.

- Đương nhiên có thể!

Bạch Thanh cắt lời Vương Thục Nghi, tiếp tục nói:

- Lúc này ngươi cũng có thể đi nói cho hắn biết, hắn cũng giống như ngươi, trong lòng của hắn cũng chỉ có một mình ngươi, nếu như ngươi đem quyết định này nói cho hắn biết, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ, đúng không? Hắn là thật lòng yêu ngươi, sao ngươi có thể cam lòng đem hắn giao cho nữ nhân khác, người mà hắn không hề yêu thương? Hắn sẽ rất thương tâm a!

- Đúng! Người hắn yêu nhất, chính là ta, sao ta có thể ép hắn lấy người khác được? Ta phải đi tìm hắn!

Vương Thục Nghi giống như bị những lời dụ dỗ của Bạch Thanh mà nhận ra được tình cảm trong lòng Viên Mậu Lâm, nói xong những lời này, ngay cả áo choàng cũng không kịp lấy, hướng tới cửa mà chạy nhanh ra ngoài, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt.

Bạch Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, tranh thủ thời gian kêu người tiến vào, phân phó với đám hạ nhân trong phủ, từ nay về sau tuyệt đối không được để cho người này tiến vào Bạch Phủ.

Sau khi an bày xong mọi chuyện, Bạch Thanh liền thả người ngồi phịch trên giường la hán, tim vẫn như cũ đập nhanh liên hồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status