Ác linh quốc gia

Quyển 1 - Chương 2: Thi thể


Trước đây Hạ Thiên Kỳ cũng không ít lần tới tiệm sách Hâm Hoa mua sách, cho nên khá rành đường ở đây, rất nhanh đã tới lầu hai.

Sau khi đi lên hắn liền tìm cái phòng nghỉ ngơi ở giữa đi vào, không biết có phải đúng căn phòng Trương Tiểu Thuận nói hay không hắn cũng không rõ. Hắn mang cục sạc theo, chỉ muốn tìm chỗ nào cắm vào.

Phòng nghỉ ngơi ở giữa có cái tên như ý nghĩa, là nơi dành cho nhân viên của tiệm sách nghỉ ngơi, tuy không lớn lắm nhưng bên trong lại đầy đủ tiện nghi.

Hạ Thiên Kỳ ngạc nhiên khi phát hiện ra một cái giường ngủ ở đây, đồng thời nơi cắm điện lại nằm ngay vị trí đầu giường, vừa vặn hắn có thể vừa nằm trên giường nghịch điện thoại.

Hạ Thiên Kỳ cũng không để ý nhiều nữa, sau khi cắm điện thoại sạc pin, hắn liền ngả lưng nằm trên giường.

Thử một chút, điện thoại vẫn như cũ mở nguồn không lên, không biết có phải do điện ở đây có vấn đề, hoặc là… nó đã hỏng.

Hạ Thiên Kỳ vốn định gọi điện thoại cho cha mẹ, nói với họ là hắn đã tìm được một công việc tốt để họ yên tâm. Bởi vì từ khi hắn tốt nghiệp đại học năm thứ ba đến nay, cha mẹ hắn rất lo lắng về chuyện tìm công việc cho hắn, vô tình lại tạo cho hắn một áp lực rất lớn.

Dù sao thì thời buổi hiện tỉ lệ sinh viên xin việc làm rồi thất nghiệp rất lớn, ngay cả những người có điều kiện tốt học tại một trường đại học danh tiếng đều không tìm được việc làm, chứ nói gì đến người chỉ là học sinh đại học bình thường.

Đương nhiên, hắn cũng chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất, nếu thực sự không tìm được việc làm, hắn sẽ theo gia gia học làm thầy bói.

Không cần biết có gạt người hay không, chỉ cần có một tang lễ thì ít nhất phải hốt được năm sáu trăm... Còn hơn kẻ khác lúc đó vẫn phải sống bám gia đình. Cha hắn từ nhỏ đã khen hắn có tố chất theo nghề này, nếu không phải mẹ hắn sống chết ngăn cản. Không chừng hiện tại hắn cũng đã có chút tên tuổi trong nghề.

Cũng may là trường hợp xấu nhất này cũng không xảy ra, chẳng những thế hắn còn tìm được một công việc vừa lòng……

Chờ qua mấy ngày hắn lái Audi về nhà, khẳng định lúc đó cha mẹ của hắn sẽ kinh ngạc đến há hốc miệng không ngậm lại được.

“Chỉ cần nghĩ tới chuyện đó là hắn cảm thấy rất thoải mái, không được, tạm thời chưa thể nói với họ, nên giữ lại tạo cho họ niềm vui bất ngờ.”

Trên mặt Hạ Thiên Kỳ hiện vẻ đắc ý, trong lòng cũng hạ quyết tâm phải cố gắng làm việc thật tốt, tranh thủ sớm tới ngày được nhận chính thức

Nhưng có một chuyện hắn không thể không thừa nhận, chính là sự thần bí của công ty.

Ngay cả trên mạng cũng không tra ra một chút tin tức liên quan tới công ty này, suy nghĩ kĩ lại, hắn cũng không nhớ rõ mình nộp sơ yếu lý lịch bằng cách nào.

Còn chuyện ông chú phỏng vấn hắn, cũng hoàn toàn không có điểm nào chuyên nghiệp, lại nói, làm gì có chuyện công ty trả lương cho người ta một tháng hai vạn, chỉ để gõ mõ cầm canh?

“Chẳng lẽ trong này còn có âm mưu gì đó không thể nói?”

Nghĩ tới đây, Hạ Thiên Kỳ dùng sức lắc đầu, thầm nghĩ binh tới tướng đánh, nước đến đất ngăn. Nếu chỉ một chút dũng khí vượt qua phong ba cũng không có, chỉ sợ cả đời dậm chân tại chỗ.

Dưới mắt xã hội này là vậy, gan lớn thừa ăn, gan nhỏ chết đói.

Không suy nghĩ nữa, đi ngủ!

Hạ Thiên Kỳ quyết định ngủ một giấc, sau đó xuống đổi phiên cho Trương Tiểu Thuận, dù sao ban đêm chỗ này người trực ban chính vẫn là hắn, đương nhiên, ông chú cũng không có ra quy định hắn không thể ngủ.

Chỉ có nói ban đêm trực ban, ban ngày mở cửa mà thôi.

Khóa ngược cánh cửa phòng nghỉ ngơi lại, Hạ Thiên Kỳ ngả lưng nằm xuống chiếc giường, rất nhanh sau đó liền ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ được bao lâu, Hạ Thiên Kỳ chợt bừng tỉnh vì mắc tiểu, theo thói quen hắn đưa tay càm lấy điện thoại di động xem giờ, nhưng lập tức giật mình phát hiện có gì đó lạ.

Đột ngột quay đầu về hướng cánh cửa.

Cửa phòng nghỉ… không biết đã được mở ra từ lúc nào!

Thông qua khe hở ước chừng khoảng bảy tám centimet, có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài tối đen như mực.

Đèn bên ngoài phòng khách hẳn là bị Trương Tiểu Thuận tắt đi, không phải hắn không thể nhìn thấy.

Trương Tiểu Thuận, cậu phải không?

Hạ Thiên Kỳ đột nhiên có cảm giác như ai đó đang nhìn lén mình, loại cảm giác này thực sự làm cho hắn cảm thấy không thoải mái chút nào.

Nín thở trong chốc lát, Hạ Thiên Kỳ chợt phát hiện bên ngoài không có chút động tĩnh, chính điều này phần nào khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, dự định đi vào phòng vệ sinh cũng thuận tiện hơn một chút.

Chỉ là không tài nào hiểu nổi, cái cảm giác thấp thỏm vì có người nhìn lén vẫn không thể nào biến đi.

Hạ Thiên Kỳ cũng không suy nghĩ quá nhiều, tiếp tục bước về hướng cánh cửa, nhưng khi hắn vừa bước tới cạnh cánh cửa, cánh cửa của phòng nghỉ ngơi bỗng nhiên đóng lại Bành!

Kế đến, là hàng loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào.

Cảm giác của Hạ Thiên Kỳ không hề sai, đúng là có người đang nhìn lén hắn qua khe cửa!

“Cái tên khốn Trương Tiểu Thuận này!”

Không thể không chửi, cửa phòng đột ngột bị đóng chặt lại khiến Hạ Thiên Kỳ giật nảy mình, chính điều này khiến hắn tức giận đến tột cùng. Chính xác mà nói, tính tình của hắn cũng không hề tốt.

Trong cả tòa nhà rộng lớn của tiệm sách cũng chỉ có mình hắn và tên Trương Tiểu Thuận, hắn ngủ ở bên trong, như vậy người bên ngoài nhìn lén hắn nãy giờ cũng chỉ có tên Trương Tiểu Thuận.

Còn về chuyện cánh cửa phòng nghỉ tại sao lại bị mở ra, cũng chỉ có tên Trương Tiểu Thuận dùng chìa khóa dự phòng mở từ bên ngoài, dù sao hắn cũng ở đây lâu như vậy, có chìa khóa cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.

“Cái tên khốn khiếp này chắc là không hài lòng việc mình nằm ngủ thoải mái ở chỗ này, cho nên mới giả thần giả quỷ hù dọa làm mình sợ!”

Hạ Thiên Kỳ bực mình khạc cục đờm nhổ lên mặt đất, sau đó dùng tay đang đặt ở nắm cửa rồi kéo ra, tức giận bước ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, toàn khung cảnh vẫn y chang như lúc trước hắn nhìn xuyên qua khe của, toàn một màu đen kịt.

Bởi vì điện thoại mở không lên, cho nên Hạ Thiên Kỷ không tài nào xác định được thời gian hiện tại,hắn do dự một lúc rồi quay lại chỗ ngủ, dự định về đó tìm xem có cái đèn pin nào không.

Trong ngăn tủ được mở ra, Hạ Thiên Kỳ tìm thấy một cái đèn pin, sau khi thử hắn phát hiện có thể sử dụng được, chỉ là không được sáng cho lắm. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại thì có còn hơn không, nếu như không có đèn pin hắn chỉ sợ không tìm thấy nhà vệ sinh.

Cầm đèn pin, Hạ Thiên Kỳ rời khỏi phòng nghỉ ngơi, bên ngoài chẳng những tối om, mà lại còn rất lạnh.

“Cái tên khốn Trương Tiểu Thuận này chắc chắn là cố tình hạ thấp nhiệt độ điều hòa!”

Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ càng bực mình, ngay cả chuyện đi vệ sinh hắn cũng bỏ qua, bước thẳng xuống bậc thang, quay lại lầu một.

“Trương Tiểu Thuận! Cậu có ở đó hay không!”

Toàn thể lầu một cũng tối đen như mực, Hạ Thiên Kỳ vừa tức giận quát lên gọi Trương Tiểu Thuận, vừa lấy tay soi đèn pin khắp tứ phía.

“Trương Tiểu Thuận! Tôi biết là cậu ở dưới, không cần chơi trò giả thần giả quỷ hù tôi, mau ra đây nói chuyện rõ ràng nào!”

Hạ Thiên Kỳ cầm đèn pin đi tìm một vòng quanh đại sảnh lầu một, nhưng không nhìn thấy bóng ma nào.

Có thể thấy Trương Tiểu Thuận không ở lầu một.

Mặc dù không tìm thấy Trương Tiểu Thuận ở lầu một, nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không vì thế mà từ bỏ, hắn chính là người như vậy, làm chuyện gì cũng phải có đầu có đuôi.

Một lần nữa quay trở lại lầu hai, Hạ Thiên Kỳ bắt đầu “điều tra” ở căn phòng nghỉ ngơi, chỉ là vẫn như cũ không hề có bất kỳ phát hiện nào.

Tiếp tục lục soát hết lầu hai, điều này cũng khiến cho Hạ Thiên Kỳ đuối sức, nhưng cho dù hắn gọi lớn hay thậm chí là la lên, thì cũng không thấy Trương Tiểu Thuận đáp lại.

Giống như Trương Tiểu Thuận… chưa hề xuất hiện ở nơi này!

Thở hồng hộc trên lầu ba, bỗng Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc khi phát hiện, chiếc đèn pin trong tay chợt vụt lóe lên.

Ông anh à, không nên mất điện vào lúc này nha!

Dùng sức lắc nhẹ, nhưng chiếc đèn pin vẫn như cũ lấp lóe không ngừng, khiến cho khung cảnh phía trước lúc rõ lúc mờ.

Trước đó Hạ Thiên Kỳ cũng chưa tìm được chốt mở, cho nên nếu bây giờ đèn pin không thể dùng được, hắn cũng lập tức trở thành tên mù. Chính vì vậy mà hắn không thể ngưng việc tìm kiếm, tranh thủ thời gian đi tìm phòng vệ sinh trước, rồi sau đó trở về lầu hai nghỉ ngơi.

Ngày mai tính sổ vời tên Trương Tiểu Thuận là được.

Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ lập tức đi thẳng vào nhà vệ sinh lầu ba, đã vậy còn hèn hạ bước vào nhà vệ sinh nữ.

Mọi người đều biết nhà vệ sinh nữ không có bồn tiểu cao, cho nên Trương Tiểu Thuận chỉ có thể đẩy cửa đi vô trong, nhưng khi vừa bước vào trong, cùng luc đó phòng sát vách đột ngột truyền ra một loạt âm thanh tiếng nước chảy!

“Òa…!”

Nghe đước tiếng nước chảy, gương mặt Hạ Thiên Kỳ lập tức tái nhợt, khi nghĩ đến chuyện nhà vệ sinh nữ lại có người!

Hắn nhanh tay đóng kỹ cửa lại, lấy tay che miệng để tránh phát ra tiếng động rồi ngồi xổm xuống, mượn ánh sáng của đèn pin nhìn kỹ tấm bảng, (trên bảng phân rõ nam nữ) rốt cục phòng bên cạnh có phải phụ nữ hay không đây.

“Ào ào” tiếng nước vẫn đang chảy, Hạ Thiên Kỳ thấp thỏm ngồi chồm hổm trên mặt đất, xuyên qua khe cửa nhìn vào phòng bên cạnh sát vách.

Sau đó! Hắn nhìn thấy… một cái đầu khác đang chăm chú nhìn hắn!!!

A ——!

Hạ Thiên Kỳ bị dọa đến mức hét to lên, không phải bởi do gương mặt kia xuất hiện đột ngột, mà là vì… gương mặt đó hắn chưa bao giờ thấy qua!

Gương mặt đó là đàn ông!

Sau khi bình tĩnh lại, Hạ Thiên Kỳ soi đèn pin nhìn lại một lần nữa, thì phát hiện gương mặt kia đã biến mất, nhưng tiếng xả nước vẫn còn như cũ.

“Mẹ kiếp ai ở bên đó!”

Hạ Thiên Kỳ dùng sức đấm một quyền vào cửa phòng, không thể tin được hắn đã bị hù dọa. Nhưng mà, bên cạnh cũng không có bất kỳ ai trả lời.

Kéo vội quần lên, Hạ Thiên Kỳ mở cửa đi ra, hắn vốn định mau chóng xuống lầu, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào hắn lại đi tới cánh cửa ở phòng kế bên.

Vào giờ phút này, tiếng âm thanh xả nước ở bồn cầu lại hoàn toàn biến mất, không gian u ám bao trùm khiến nhà vệ sinh nữ trở nên tĩnh lặng.

Hạ Thiên Kỳ có một chút nghi ngờ, chính là người đàn ông kia vẫn còn bên trong. Bởi vì hắn luôn chú ý cao độ ở khu vực sát vách, nhưng mà hắn lại không hề nghe thấy tiếng có người đẩy cửa ra ngoài.

Nhưng mà rất kỳ lạ, nếu như người đàn ông đó còn ở trong đó, thì tối thiểu cũng phải có một chút động tĩnh, nhưng trên thực tế… hoàn toàn không.

Lúc này Hạ thiên Kỳ nắm thật chặt đèn pin trong tay, tuy không thể so sánh với một vài nhân vật có tiếng, nhưng xét về khả năng đánh đấm thì hắn cũng không tệ lắm, từ tiểu học đến bây giờ cũng có nhiều kinh nghiệm.

Khó khăn nuốt nước miếng, Hạ Thiên Kỳ không quan tâm bên trong có người hay không, rốt cuộc là ai, hắn dùng sức trực tiếp đá văng cánh cửa.

Sau đó… Hắn nhìn thấy một người đàn ông đang nằm sấp bên trong.

Thân thể người đàn ông quái quỷ kia kẹt trong bồn cầu, cả thân hình không rõ cao thấp giờ chỉ còn lại cái đầu, trên mặt đất bóng loáng thì tràn đầy vết máu tươi.

Chết... Người chết...!

Hạ Thiên kỳ theo bản năng sợ hãi muốn kêu lên, nhưng lý trí ngoan cường khiến hắn không thốt thành lời.

Hắn nhớ rất rõ ràng, tiếng bơm nước vang lên từ sau khi hắn bước vào, mà trên mặt đất máu tươi còn chưa khô, có thể thấy hung thủ vừa mới rời khỏi không lâu. Nói cách khác, hắn vẫn còn trong tòa nhà này!

Nghĩ đến chuyện hung thủ ghiết người đang ở trong cùng một tòa nhà với mình, đồng thời cũng có khả năng cùng ở tại lầu một, toàn thân Hạ thiên Kỳ bỗng toát mồ hôi lạnh.

“Có thể Trương Tiểu Thuận cũng đã bị giết chết?”

Nghĩ đến chuyện mình cũng không tìm ra Trương Tiểu Thuận, Hạ Thiên Kỳ không khỏi suy nghĩ miên man.

Cũng trong thời gian này, hắn lại có thêm phát hiện đáng sợ.

Hắn phát hiện trên mỗi một cái cửa nhỏ phòng vệ sinh đều có một dấu tay lớn bằng máu!

Thậm chí dấu tay đó hiện giờ còn không ngừng nhỏ từng giọt máu xuống, điều này cho thấy bọn họ cũng mới vừa làm.

Hạ Thiên Kỳ chạy đến một cánh cửa phòng đang được đóng lại, đẩy cửa ra nhìn vào bên trong, lập tức khung cảnh bên trong dọa cho hắn đến phát sợ, đó là một thi thể.

Chỉ khác đó chính là thi thể của phụ nữ.

Sau đó, Hạ Thiên K lại tiếp tục đẩy hết từng cách cửa của gian phòng khác, kết quả phát hiện... Mỗi một căn phòng đều có một thi thể toàn máu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status