Ấn Công Đức

Chương 1 : TIỀN DUYÊN



“Trong miệng các ngươi, ông của ta là đại ma đầu, cha ta cũng là ma đầu. Từ nhỏ họ đã nói với ta, những người được nuôi dưỡng bên ta chỉ là đồ chơi, ta giết người thì có khác gì việc các ngươi giết chó, giết linh thú đâu?”

“Ta có thể giết người.”

“Người cũng có thể giết ta.”

“Nhưng chỉ cần trở nên mạnh hơn, chỉ có ta giết người, chứ không có chuyện người giết ta.”

“Hôm nay rơi vào tay ngươi là do ta kém cỏi, ta cũng không có gì để nói...”

Tô Lâm An mặc áo bào xanh rách rưới ngồi dựa vào gốc đại thụ, thở hổn hển từng hơi, dường như chỉ nói mấy lời này đã làm hao tổn toàn bộ sức lực của nàng.

Mái tóc nàng rối loạn, trên áng tóc đen kia còn vương một đoạn trâm đã bị gãy, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Sắc mặt nàng trắng bệch như giấy, khóe môi còn đọng máu, chảy dọc xuống cằm như một con rết xấu xí dữ tợn.

Tô Lâm An bị thương nặng, không thể chạy nổi nữa.

Ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá, in lên mặt đất từng vòng tròn rực rỡ nho nhỏ, nàng cúi đầu nhìn những đốm sáng đó, nở một nụ cười điềm tĩnh xinh đẹp. Tới thế giới này, nhìn thấy cảnh tượng này, mới biết quyến luyến, mới không nỡ lòng.

Vào giây phút này, nàng nào giống một nữ ma đầu xem mạng người như cỏ rác.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, phóng tầm mắt đầy nhung nhớ tới dãy núi kia. Đôi mắt màu xanh lam sạch sẽ trong vắt đến nỗi dường như quang cảnh đẹp đẽ nhất của thế gian này đều được phản chiếu trong đó.

Chết rồi sẽ không nhìn thấy nữa.

Mi mắt dần dần khép lại, giữa khe hở đó, nàng nhìn thấy một người đạp gió lướt mây từ trên cao hạ xuống.

Giây phút đó, Tô Lâm An dường như hồi quang phản chiếu(*). Nàng mở to mắt, trên gương mặt tái nhợt lại hơi phục hồi sức sống, như nét mực chu sa lan trên tờ giấy trắng, tô điểm thêm cho dung nhan của nàng.

(*) Hồi quang phản chiếu: Chỉ hiện tượng người sắp chết bỗng phục hồi tinh thần minh mẫn trước giây phút cuối đời.

“Khương Chỉ Khanh, ngươi để ta chết được nhắm mắt có được không?”

Ánh mắt nàng sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn, “Ta từng đào mộ tổ nhà ngươi hay sao mà đáng để… một thượng tiên đã phi thăng lên thượng giới như ngươi không tiếc… dùng phân thân cầm lệnh tiên sứ về hạ giới, đuổi bắt ta ngần ấy năm?”

Khương Chỉ Khanh này chỉ là phân thân của thượng tiên kia, chỉ có một phần mười sức mạnh của bản thể. Nhưng hắn nắm giữ lệnh tiên sứ, có thể tự do đi lại ở hạ giới, không bị ảnh hưởng bởi linh lực thiên địa của hạ giới, tất nhiên cũng sẽ không dẫn tới lôi kiếp của thiên đạo.

Thế nhưng, bỏ nhiều công sức như vậy chỉ để xuống hạ giới truy sát nàng. Tô Lâm An nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc thì nàng và Khương Chỉ Khanh có thù oán với nhau từ lúc nào? Nếu thật sự là thâm thù đại hận, trước khi hắn phi thăng hoàn toàn có thể tới giết nàng. Dù sao thì lúc đó tu vi của hắn cũng mạnh hơn phân thân này rất nhiều. Tại sao lên đó rồi lại xuống, quả thực khó lòng hiểu nổi.

Phải biết rằng, nàng cũng chẳng phải đèn cạn dầu. Tuy tu vi nàng không bằng hắn, nhưng một phân thân cũng chẳng làm gì được nàng. Bằng không nàng đã chẳng thể ung dung tự tại sống thêm bảy mươi năm, biết bao nhiêu lần chạy thoát dưới mí mắt hắn.

Nếu như không phải do lần tu luyện này bị tẩu hỏa nhập ma, nàng cũng sẽ chẳng rơi vào tình cảnh này.

Nhìn Khương Chỉ Khanh đứng trước mặt, cách nàng một trượng không có động tĩnh gì, Tô Lâm An lại bật cười, “Sao không nói gì?”

“Hay... chỉ đơn giản là ngươi thích đuổi bắt ta?” Nàng cúi đầu ho khan hai tiếng, “Khương Chỉ Khanh... không lẽ... ngươi thích ta?”

Nàng nhìn Khương Chỉ Khanh, hàng mi dài khẽ chớp, cắt đứt gió xuân, dường như có vô vàn tình cảm chất chứa trong đôi mắt tựa làn thu thủy kia, như rượu ngon lâu năm, khiến người ta đắm chìm trong đó.

Chỉ tiếc rằng, tiên sứ ở đối diện chẳng hiểu chút phong tình nào. Dù cho nàng nói gì, Khương Chỉ Khanh cũng chẳng đáp lời.

Rõ ràng là một mỹ nam tử anh tuấn phi phàm, thế mà lại giống như một tên đầu gỗ. Chẳng phải nói, tu vi càng cao thì phân thân lại càng giống chủ nhân sao. Lẽ nào bản thể của Khương Chỉ Khanh cũng là một tên mặt liệt, không biết nói chuyện?

Đã bảy mươi năm trôi qua, chưa từng thấy hắn mở miệng nói một chữ.

Xem ra, trời đã định hôm nay nàng chết không nhắm mắt rồi.

“Khương Chỉ Khanh, dù gì chúng ta cũng coi như quen biết lâu năm, ngươi không trả lời ta thì thôi, để ta chết thoải mái có được không?”

Theo cách nói của đám tu sĩ chính đạo kia thì, Tô Lâm An nàng không thể chết một cách tử tế được. Nàng thực sự có chút sợ, sợ rằng Khương Chỉ Khanh sẽ bắt nàng sống không được mà chết cũng chẳng xong.

Khương Chỉ Khanh vẫn không đáp lời, rõ ràng bước chân của hắn rất nhẹ, thế nhưng khi giẫm lên đám lá rụng lại phát ra những tiếng giòn tan.

Âm thanh đó, khiến Tô Lâm An căng thẳng.

Nàng nhếch khóe môi khô nứt, máu khô dính bên miệng sau khi được lưỡi liếm đi, lại tựa như son đỏ loang ra. Nàng nghiêng đầu mỉm cười, nheo mắt nói: “Ngươi không nói gì thì ta coi như là đồng ý rồi nhé.”

Tẩu hỏa nhập ma, lửa giận công tâm, sát khí cắn chủ... những oán khí chết trong tay nàng năm đó không tan, giờ bắt đầu cắn nuốt nguyên thần của nàng, hận không thể hút khô máu thịt của nàng.

Nàng chợt nghĩ, quả thực thiên đạo có luân hồi.

Ác nhân tất có ác báo, cũng có lý.

Thế nhưng, ai bảo từ ngày nàng sinh ra, đã là kẻ ác mà người người đều kêu gào muốn diệt trừ chứ.

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười.

Bị hắn đuổi bắt lâu như vậy, nàng đã sớm không chịu nổi nữa rồi.

Nàng nghĩ, Khương Chỉ Khanh dù gì cũng là một thượng tiên, chắc sẽ để nàng ra đi thanh thản.

Nhưng mà ngay giây sau, Tô Lâm An - vốn đã sắp tắt thở lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Hai mắt nàng trừng lớn, cả người run rẩy không thôi, quanh người sát khí tuôn trào. Oán khí tâm ma vốn bị giam giữ trong cơ thể nàng dường như mạnh lên vô số lần, dồn dập xông ra, cắn nuốt máu thịt nàng. Đồng thời cũng kích thích nguyên thần của nàng, khiến thần trí nàng tỉnh táo, trơ mắt nhìn bản thân bị vô số cái miệng cắn nuốt...

Bỗng, phía trước nàng xuất hiện một miếng ngọc hình vuông.

Trên miếng ngọc đó khắc hình một cây bồ đề.

Cây bồ đề tản ra ánh sáng xanh lá nhẹ (bích quang), chói lọi dần dần bao phủ lấy cả cây đại thụ mà Tô Lâm An đang dựa vào, sau đó che khuất cả bầu trời.

Bầu trời vốn đang quang đãng lại tối sầm trong chớp mắt, chỉ duy cây bồ đề này vẫn sừng sững giữa đất trời, tỏa ra bích quang vạn dặm. Mỗi tia sáng lại như một thanh đao đâm vào thân thể nàng. Khiến nàng suy yếu đau đớn và làm những oán khí trên người nàng ngày càng trở nên điên cuồng hơn.

Thiên đao vạn quả như thiêu đốt cơ thể, cắt nuốt hồn phách.

Nàng đau đến mức chết đi sống lại, nhưng lại chẳng thể chết được. Không biết có phải do ánh sáng màu lục kia hay không mà nàng - vốn đã không thể trụ được nữa lại vẫn có thể miễn cưỡng tiếp tục gắng chịu đựng trong cơn đau đớn tột cùng. Đến khi cả người nàng chẳng còn một miếng thịt nào nguyên vẹn, ngay cả gương mặt xinh đẹp cũng đã máu thịt be bét.

Quả nhiên, không thể chết tử tế được mà.

“Khương Chỉ Khanh, ngươi là đồ khốn nạn!” Nàng cầu xin được ra đi một cách thanh thản, nhưng hắn lại khiến nàng sống không bằng chết.

Vào lúc cả người nàng thủng lỗ chỗ, thảm hại vô cùng, Tô Lâm An phát hiện những tâm ma oán khí đang quấn lấy nàng dường như đã phát tiết đủ, khí đen trên người nàng càng ngày càng nhạt dần.

Tịnh hóa? Siêu độ?

Ngọc bồ đề này có tác dụng hóa giải tâm ma oán khí?

Chẳng lẽ Khương Chỉ Khanh muốn cứu nàng?

Quả nhiên, vẫn bị mỹ mạo của nàng mê hoặc.

Vào giây phút nàng nảy lên hi vọng, trong miếng ngọc bồ đề lại xuất hiện một dấu ấn hình bàn tay, đánh thẳng vào trán nàng... .

Chưởng này mà đã đánh xuống thì không thể không ngỏm?

Trước khi chết, Tô Lâm An chỉ kịp gào lên, “Con bà nhà ngươi!”

Nguyên thần Tô Lâm An giống như bị hóa thành vô vàn đốm sáng, ào ạt xông vào ngọc bồ đề.

Kể từ đó, nữ ma đầu một thời - Tô Lâm An biến mất khỏi thế gian, ác giả có ác báo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status