Ấn Công Đức

Chương 25 : QUA CẦU RÚT VÁN



Đêm khuya, trong căn phòng có chiếc bàn đá xanh nơi góc phòng, Bạch Vô Thường cũng tâm phiền ý loạn. Gã căn bản không thể tu luyện nổi, ngồi trừng mắt nhìn nhau với linh thú Tiểu Khôi của mình.

Tiểu Khôi ôm lấy cái đuôi thương tiếc cho đống vảy bị mất của mình, vừa tủi thân vừa nói: “Thật sự quá xấu xa, chít!”

Tiểu Khôi: “Vảy bị mất hơn nửa rồi, chít chít.”

Bạch Vô Thường: “Ngươi rớt vảy, còn ta phải bán thân ba năm đây này?”

Cả người lẫn thú đều im lặng, trong lòng nguội lạnh như tro tàn.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Bạch Vô Thường đã nghe thấy tiếng động huyên náo bên ngoài. Gã lạnh mặt bước ra, đánh giá đám nhóc Tàng Kiếm Sơn một lượt, lại não nề thầm thở dài.

Sao gã lại bước lên con thuyền giặc này cơ chứ. Nhìn cái tông môn này xem, tu vi cao nhất chỉ có một Trúc Cơ kỳ, gã đường đường là một tu sĩ Kim Đan kỳ, thế mà lại chạy tới đây làm trưởng lão khách khanh của họ, truyền ra ngoài thì mất mặt cỡ nào chứ?

Nếu như để đối thủ cũ của gã biết được, gã còn biết bỏ mặt vào đâu.

Gã tức giận nói: “Không phải nói là phải đổi chỗ sao, đi thôi!”

“Vị này là?” Chưởng môn Mục Phi Ưng của Tàng Kiếm Sơn nhìn thấy một tu sĩ Kim Đan kỳ đột nhiên xuất hiện trước mặt, lòng có chút căng thẳng, thực lực hiện giờ của ông hoàn toàn không có chút lực phản kháng nào khi đối diện với tu sĩ Kim Đan kỳ. Cũng không biết tại sao vị tu sĩ Kim Đan kỳ này lại xuất hiện vào lúc này, rốt cuộc là có mục đích gì.

“Sư phụ, hắn là trưởng lão khách khanh của Tàng Kiếm Sơn chúng ta - Bạch trưởng lão, đã lập lời thề tâm ma với con, sẽ bảo hộ cho chúng ta trong ba năm.” Mục Cẩm Vân giải thích.

Mục Phi Ưng liền hết sức vui mừng, vội vàng chắp tay hành lễ với Bạch Vô Thường, “Đa tạ Bạch trưởng lão.” Tuy không biết Mục Cẩm Vân thuyết phục người này ra sao, thế nhưng có thể lập lời thề tâm ma, ắt hẳn là người đáng để tín nhiệm.

Bạch Vô Thường cũng lười phải khách sáo với họ.

Gã nhìn chằm chằm đám nhóc củ cải (đám trẻ con) đeo tay nải ở sau tên nhãi ranh Mục Cẩm Vân, càng nhìn thì răng hàm lại càng thấy đau.

Mười mấy đứa trẻ, lớn tuổi nhất chính là Mục Cẩm Vân, nhỏ nhất chắc cũng bảy tám tuổi. Trừ Mục Cẩm Vân có tu vi Ngưng Thần kỳ ra, những đứa còn lại đều là Luyện Khí kỳ, đứa kém nhất... ngay cả Luyện Khí vẫn chưa đạt tới.

Mà đứa nào đứa nấy cũng đeo tay nải, tay cầm thùng cầm chậu, còn có hai đứa đeo gùi sau lưng, bên trong đều là đồ dùng sinh hoạt cần thiết.

Đây thật sự là một môn phái tu chân sao?

Gã quả thực không muốn nhìn thêm nữa, phất tay như đuổi vịt mà quát: “Đừng có lề mề, mau xuất phát thôi.” Nói xong bèn rút pháp bảo phi hành ra nhảy lên, bay lên cao.

Bạch Vô Thường vốn tưởng mình chỉ cần đợi những người còn lại cùng bay theo, cùng lắm cũng chỉ giảm tốc để chờ, nhưng chỉ thấy những đứa trẻ kia xếp thành một hàng đi ra ngoài, không hề lấy pháp bảo phi hành ra như trong tưởng tượng của gã.

Mục Phi Ưng lúng túng giải thích, “Pháp bảo phi hành của lão phu đã bán mất từ lâu rồi.”

Tàng Kiếm Sơn nghèo đến mức đập nồi bán sắt, tất cả pháp bảo đều đã bị bán đi để đổi lấy linh thạch, nộp tiền thuê chỗ đặt sơn môn.

Mục Cẩm Vân cũng nói: “Ta có một pháp bảo phi hành, nhưng chỉ đủ chỗ cho hai người thôi.”

Khi tới đây, chỉ có hắn và Tiểu Thiền ngồi trên lông vũ, Tô Lâm An dù gì cũng phải chiếm chút chỗ nho nhỏ. Tuy nàng không chạm vào được thứ gì, thế nhưng hắn có thể nhìn thấy nàng, không thể bảo nàng ngồi lên người người khác được.

Nếu như nàng chồng lên người khác, chỉ e là một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như hắn sẽ không thể chịu nổi.

“Thế nên các ngươi định đi bằng chân?” Bạch Vô Thường trợn trắng mắt, trên mặt hoàn toàn là vẻ không thể tin được. Tiểu Khôi của gã ở trong lồng đã khôi phục lại như cũ cũng kêu chít chít vài tiếng. Rõ ràng là không nghe hiểu được tiếng thú, nhưng lại có cảm giác nó đang nói: “Nghèo, một đám quỷ nghèo.”

“Đám quỷ nghèo” đều dùng ánh mắt trông mong nhìn Bạch Vô Thường.

Pháp bảo phi hành của Bạch Vô Thường là Sưu Mộc thuyền, chở hơn mười người cũng không có vấn đề gì. Gã chỉ đành hạ thuyền xuống, để mười mấy người Tàng Kiếm Sơn lên thuyền.

Sưu Mộc thuyền của gã cũng không lớn, sau khi mười mấy người ngồi lên rất chật chội. Mà người càng nhiều, số linh thạch cần tiêu tốn lúc phi hành lại càng lớn, bởi vậy cả đường đi, sắc mặt Bạch Vô Thường luôn sa sầm, không buồn nói lấy một lời.

Đợi tới lúc bay theo hướng chỉ của Mục Cẩm Vân, càng bay càng thấy kì lạ, gã mới không kìm được mà hỏi: “Nơi ở mới của các ngươi rốt cuộc ở đâu?”

“Trấn Thanh Thủy.”

Trấn Thanh Thủy là nơi quái nào?

Bạch Vô Thường gã chưa từng nghe đến.

Cho tới khi đến được trấn Thanh Thủy, nơi mà linh khí ít đến đáng thương, chim cũng không thèm ị, Bạch Vô Thường tức đến sùi bọt mép, “Ngươi bảo ta ở đây bảo vệ các ngươi ba năm?”

Cái nơi linh khí mỏng manh như vậy, bảo gã tu luyện thế nào được!

Mục Cẩm Vân chỉ đáp lại một câu, “Ngươi lập lời thề rồi.”



“Linh khí không đủ, chẳng lẽ ta còn phải ăn linh mễ (mễ: gạo) với các ngươi?”

“Ngươi lập lời thề rồi.”

Bạch Vô Thường: “Con bà nhà ngươi...”

Tới trấn Thanh Thủy, Mục Cẩm Vân liền đưa người lên núi Kỳ Liên.

Núi Kỳ Liên nay đã khác xưa, không biết có phải do lối ra của âm khí đã bị “củ cải” chặn lại hay không, sương mù trên đỉnh núi Kỳ Liên không còn dày đặc như trước nữa. Mà nơi trước kia có tấm bia đá viết chữ “Cấm” cũng đã có thêm vài tòa lầu nhỏ.

Đây là những căn nhà mà trước khi rời đi, Mục Cẩm Vân đã dặn dò Sở gia xây dựng nên. Hắn đã sớm sắp xếp xong xuôi, chờ sư môn của mình qua là vào ở được luôn.

Đến nước này, Bạch Vô Thường cũng đành chịu, gã chọn lấy một căn có linh khí nồng hơn một chút xíu xìu xiu, vẻ mặt đầy ghét bỏ mà bước vào.

Gã còn có thể làm gì đây, gã đã lập lời thề rồi, cũng may là chỉ có ba năm...

Sau khi đã bố trí ổn thỏa cho mọi người, Mục Cẩm Vân lại mang Tô Lâm An lên đỉnh núi.

Tô Lâm An nói: “Bạch Vô Thường ở phía sau.”

Sương mù nơi đây mỏng đi rất nhiều, với nguyên thần Kim Đan kỳ của Bạch Vô Thường thì muốn tìm được giếng cây kia cũng không phải là khó.

“Hắn ta phá được trận pháp trước giếng cây không?” Mục Cẩm Vân hỏi.

“Lúc đầu Việt Linh Ca ở trong đã phá giải trận pháp rồi, ả ta có thể phá trận nên mới có thể nghĩ cách dẫn dụ cha con Trương gia tới đây. Thế nhưng giờ Việt Linh Ca đã biến thành tro bụi, trừ phi Bạch Vô Thường kia tinh thông trận pháp, nếu không hắn muốn tới đáy giếng thì có chút khó khăn.” Tô Lâm An suy luận một cách hợp lý.

“Để hắn theo.” Nếu như một tên tán tu có thể trở thành tông sư trận pháp thì cũng không đến nỗi bị hắn lừa thảm như vậy.

Dù sao thì, phá trận cũng phải dùng đến não.

Quả nhiên, Bạch Vô Thường tới trước trận pháp thì không đi tiếp được nữa. Dưới tình thế cấp bách, gã thả Toàn Sơn Giáp ra, Nào biết bản thân trận pháp này vốn là ở dưới lòng đất, Toàn Sơn Giáp cũng chẳng có cách nào, một người một thú nhìn Mục Cẩm Vân chui vào giếng mà không làm gì được, chỉ có thể không cam tâm mà ở bên ngoài đợi hắn.

Mục Cẩm Vân chui vào giếng cây, bước thẳng tới miệng hố âm khí bị thủng trong thạch thất. Hắn gọi Tiểu Thiền ra, sau đó định nhấc củ cải mở miệng hố. Thế nhưng lần này, hắn lại không thể nhấc củ cải lên được. Sao có thể, lần trước hắn cầm cây củ cải này vẫn còn nhẹ bẫng mà.

Có điều sau khi ngẫm nghĩ hắn mới nhớ ra, hình như lúc đó Việt Linh Ca có nói, cái hộp đựng cây củ cải này, bọn họ vẫn luôn không mở được?

Tô Lâm An cũng tiến lại gần xem và thả một luồng thần thức vào như lần trước. Sau đó, nàng lại bị hút vào rồi...

“Oa.” Lần này nàng dùng cơ thể củ cải nhuần nhuyễn hơn rất nhiều, nhảy thẳng từ miệng hố ra, làm Tiểu Thiền giật nảy mình, “Củ cải động đậy kìa.”

“Kệ nó đi, muội chuyển hóa linh khí trước đã.”

Tiểu Thiền gật đầu bước tới bên miệng hố, bắt đầu nuốt lấy âm khí, khi làm còn gọi thêm một con tằm Phù Dung bình thường ra để hỗ trợ. Một lớn một nhỏ nằm nhoài ra đó nuốt lấy âm khí vào bụng, sau lại biến thành linh khí nhả ra ngoài.

“Tốc độ chuyển hóa linh khí của Tiểu Thiền rất nhanh, cô xem, con bé vừa tới, nơi đây đã tràn ngập linh khí rồi. Thế nhưng cô bé chỉ duy trì được nửa canh giờ.” Mục Cẩm Vân truyền âm cho Tô Lâm An.

Những lời tiếp theo sau đây, hắn không muốn để Tiểu Thiền nghe thấy.

Tu vi của Tiểu Thiền mới chỉ là Luyện Khí kỳ, hắn dùng mật pháp truyền âm, Tiểu Thiền hoàn toàn không thể nghe thấy lời hắn nói.

“Cô có bản lĩnh như vậy, có cách nào có thể khiến Tiểu Thiền ở đây luôn để chuyển hóa âm khí không?”

Không có linh tuyền thì hắn sẽ tạo ra nó.

Nếu như Tiểu Thiền có thể liên tục chuyển hóa linh khí không ngừng nghỉ, vậy chẳng phải cô bé chính là một “linh tuyền sống” hay sao. Âm khí dưới đất này vô cùng nồng đậm, nếu như chuyển hóa hết thành linh khí, cho dù các đại phái danh môn ở nội địa Trung Nguyên thì cũng chẳng có độ nồng của linh khí bì được với nơi này.

Tô Lâm An từ trước tới nay chưa từng trông mong Mục Cẩm Vân có thể làm một người tốt, thế nhưng hắn lại qua cầu rút ván nhanh như vậy, có ý đồ xấu với Tiểu Thiền, đến nàng cũng phải thổn thức mấy phần.

Cô Tô Thiền tin tưởng hắn biết bao, con bé nào đâu ngờ được, người đại ca biết được tên thật của mình, chỗ dựa mà trước khi lâm chung ông đã tìm cho mình lại là một tên cặn bã chính hiệu.

Hắn muốn nhốt cô bé lại để luyện chế thành linh tuyền, ngày đêm chịu sự tra tấn giày vò của âm khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status