Anh sẽ phải yêu em

Chương 13

Manh Manh nhận là điện thoại của cha cô, mà cho tới bây giờ Manh Manh mới biết được, Ki ca ca của cô chỉ cách cô mấy dãy núi, tiến hành diễn tập ngay tại quân khu Tứ Xuyên, cha cô lần này là tổng chỉ huy của đợt diễn tập.

Quân nhân khó tránh khỏi bị thương, điều này Manh Manh biết, nhưng mà xảy ra trên người Ki ca ca, cô vẫn không thể lạnh nhạt như cũ, cô còn nhớ rõ lần Ki ca ca bị thương ba năm trước đây, lúc ấy cô cảm thấy trước mắt đều tối đen.

Ki ca ca vốn là phi quan(phi công quân đội), anh từng nói qua với cô, bay cao trên bầu trời xanh là giấc mộng của anh, xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần đó, Ki ca ca mới chuyển tới lữ đoàn thiết giáp.

Việc ngoài ý muốn kia, thủy chung là cái gai trong lòng Manh Manh, ba năm trước đây, trước khi Ki ca ca gặp chuyện không may đúng thời điểm Thiệu Tình bỏ đi, Ki ca ca là chàng trai cảm xúc tuyệt đối không lộ ra ngoài, mà một trận kia cũng do tinh thần anh rất sa sút, cho nên, tuy rằng Thiệu Tình đã đi, Manh Manh vẫn như cũ không thể an tâm, cô không muốn trong lòng Ki ca ca của cô nhớ thương một cô gái khác, anh là của cô, nói cô bá đạo cũng được, nói cô không phân rõ phải trái cũng được, lúc còn rất nhỏ, anh chính là của cô, Thiệu Tình thì tính là cái gì?

Lần này cha cô không nói thêm gì cả. Nhưng Manh Manh cũng nghe ra thương thế của Ki ca ca không nhẹ, bằng không, không có khả năng thân là tổng chỉ huy cha cô lại hỏi đến, còn cố ý báo cho cô biết.

Manh Manh lòng nóng như lửa đốt, đi như bay ra khỏi ngọn núi nhà Hiểu Kỳ, đến chân núi gặp được người tới đón cô, là bảo vệ lâu năm của cha cô - Châu Tinh Dạ, chở cô đi một đoạn, liền thấy một trực thăng ngừng trên gò đất phía trước, Châu Tinh Dạ vỗ vỗ đầu cô: "Đi đi, máy bay sẽ đưa con đến bệnh viện Tổng quân y ở thành phố, chú còn phải chạy về căn cứ diễn tập."

Manh Manh gật gật đầu chạy nhanh như bay qua, trực thăng trực tiếp dừng ở sân bay trên tầng cao nhất của bệnh viện, Manh Manh nhảy xuống máy bay liền vọt đi vào, Phùng Ki đã được đưa vào phòng bệnh.

Manh Manh tiến đến khu phòng bệnh, liền nhìn thấy dì Khưu từ trong thang máy đi ra, trong tay cầm theo cái bình thuỷ, thấy Manh Manh, buông bình thuỷ trong tay, giang hai cánh tay, Manh Manh lập tức vọt vào trong lòng bà, nước mắt lộp độp rơi xuống, khiến Khưu Thục Trinh thật đau lòng.

Phải nói là từ nhỏ nhìn tiểu nha đầu lớn lên từng ngày, Khưu Thục Trinh giống như người nhà Phương gia, đối với việc của hai người này rất lạc quan, cảm thấy việc hai người từ nhỏ đã ở cùng nhau, loại sự tình này như nước chảy thành sông.

Tuy nói Phùng Ki so với Manh Manh lớn hơn mười tuổi, nhưng Khưu Thục Trinh ở một bên xem xét, cái kiểu con của bà yêu thương tiểu nha đầu thế kia, hai người thực xứng, chẳng qua con bà là thằng nhóc chết não, điểm này Khưu Thục Trinh cũng hết cách.

Nhắc tới tính tình kế thừa từ người thầy Phương Chấn Đông của con, đến bây giờ Khưu Thục Trinh vẫn còn nhớ rõ, lúc trước Chấn Đông vừa nhìn thấy Tố Tố, không chỉ mạnh mẽ vang dội diễn xuất, trực tiếp tiến dần từng bước, chưa được mấy ngày, đã ôm người đẹp vào trong lòng, sinh con dưỡng cái, mà đến phiên Phùng Ki, lại chân chính trở thành đầu gỗ ngốc nghếch, chết sống không chịu hiểu.

Trước kia thấy rằng tiểu nha đầu dù sao cũng còn nhỏ, không gấp gáp, nhưng vừa mới lơi lỏng không gấp gáp liền nhảy ra một Thiệu Tình, thiếu chút nữa đã đem hai người phá tan.

Lão Phùng nhà bà là từ tầng lớp dưới chót chậm rãi đi lên, tuy nói hiện tại có chút địa vị, nhưng cũng không đến mức tỏ vẻ, đối với chuyện môn đăng hộ đối, hai người cũng không để ý, nhưng Thiệu Tình thì không được, thời điểm nghe nói chuyện này, Khưu Thục Trinh cố ý đi một chuyến, nghe ngóng xung quanh một chút, hơn nữa, Thiệu Tình cũng không biết điều, lúc hai người gặp mặt, thái độ của Thiệu Tình khiến Khưu Thục Trinh rất không vui, là cô gái toan tính điển hình, thực sự là vậy.

Đương nhiên, ở vị trí của Thiệu Tình, sự thật cũng là không còn cách nào khác, nhưng Khưu Thục Trinh không muốn có con dâu như vậy, tâm cơ quá sâu, hơn nữa, cho tới bây giờ Khưu Thục Trinh cũng không cho rằng con mình thật sự yêu thương Thiệu Tình, nói thật, hai người ở cùng một chỗ, bà từ xung quanh biết được, so với thời điểm năm đó của mình cùng lão Phùng còn quy củ hơn, tuy nói đây là tính cách của con, nhưng Khưu Thục Trinh rất rõ ràng con mình và Manh Manh ở cùng một chỗ là tình trạng gì.

Bởi vậy, Khưu Thục Trinh cảm thấy, người thực sự ở trong lòng con mình vẫn là Manh Manh, đối với Thiệu Tình là bị loại tâm lý trai lớn phải lấy vợ quấy phá, mặt khác, tuổi của Manh Manh, gia thế của Manh Manh, tài năng của Manh Manh, có lẽ cũng là nguyên nhân khiến con bà chùn bước, chính là con bà lại không biết việc đó đều là chuyện nhỏ mà thôi, thời điểm tình yêu đến mà không bắt lấy, một khi mất đi, muốn bắt trở về sẽ rất khó khăn.

Khưu Thục Trinh nhẹ nhàng vỗ về lưng Manh Manh, thấp giọng trấn an cô: "Không có việc gì, không có việc gì, Ki nhà cô không có việc gì..." Đến giờ phút này, Manh Manh mới nghe được những lời của Khưu Thục Trinh, Manh Manh nén khóc, tâm mới buông xuống một nửa, một nửa còn lại phải chờ chính mắt nhìn thấy Ki ca ca của cô mới có thể buông.

Manh Manh lau mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Dì à, dì đến lúc nào?" Khưu Thục Trinh buồn cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô: "Dì đến đêm qua, vừa lúc đi công tác ở gần đây, nhưng còn con, không phải cùng bạn học đi leo núi sao, sao lại đến nhanh như vậy?"

Manh Manh cầm vật trong tay Khưu Thục Trinh, tay vòng qua khuỷu tay Khưu Thục Trinh đi vào bên trong, vừa đi vừa kể chuyện mình đã ở gần đây. Tuy rằng tâm đã buông xuống một nửa, nhưng nhìn thấy trên giường bệnh, cánh tay và chân Phùng Ki đều bọc thạch cao, nước mắt Manh Manh lại lăn xuống.

Cô trực tiếp xông đến, sờ sờ cái chân lại sờ sờ cánh tay Ki ca ca, than một tiếng hỏi: "Sao lại thế này, sao lại thế này, chân làm sao vậy, cánh tay..."

Ánh mắt Phùng Ki ôn nhu, vươn cánh tay không bị thương, nhẹ nhàng sờ sờ hai má của cô: "Chút thương tích có là gì? Đáng để em khóc nhè sao, người không biết, còn tưởng rằng anh bị thương nặng không chữa ..." Nói chưa dứt lời, đã bị Manh Manh trực tiếp che miệng lại: "Không cho nói, không cho nói điềm xấu như vậy."

Phùng Ki không khỏi bật cười, chỉ chỉ cái trán của cô: "Em là tiểu nha đầu mê tín!" Ánh mắt lướt qua Manh Manh nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt của mẹ, anh không khỏi nóng mặt một chút: "Mẹ, mẹ sao lại cũng đến đây?"

Nửa đêm khi Khưu Thục Trinh đến, Phùng Ki đang được phẫu thuật nối xương, bị gây tê, lúc về phòng bệnh đã ngủ say, lúc này cũng là đầu tiên gặp mặt mẹ sau khi tỉnh lại.

Khưu Thục Trinh trừng mắt nhìn anh bất mãn nói: "Mẹ vừa lúc đi công tác ở gần đây, bị thương như vậy, mẹ của con cũng nên biết chứ!" Phùng Ki mặt nhăn mày nhíu: "Bị thương nhẹ ngoài ý muốn thôi, không nghiêm trọng."

Manh Manh bĩu môi: "Cánh tay và chân đều gãy, còn không nghiêm trọng?" Phùng Ki không khỏi bật cười: "Có khi anh với tiểu nha đầu em giống nhau nha, tiêm sợ đau, uống thuốc lại sợ đắng." Manh Manh mím mím miệng kinh ngạc hỏi: "Không phải anh thuộc lữ đoàn thiết giáp sao, làm sao có thể bị thương?"

Phùng Ki ánh mắt lóe lóe: "Anh đói bụng." Anh vừa nói đói, Manh Manh liền đem vấn đề rối rắm cả đêm quăng đến sau đầu, mở ra bình thuỷ, bên trong là cháo thịt nạc hầm thật mềm, mùi thơm xông vào mũi.

Khưu Thục Trinh cười nói: "Dì mượn bếp ở căn tin để hầm, biết con cũng sẽ đến đây, liền múc một bình lớn, đi đường một đêm, mau ăn một chút, gầy đi, sẽ không đẹp." Ngữ khí thân thiết sủng nịch

Manh Manh múc một thìa đặt ở miệng, chép chép miệng gật gật đầu: "Thật ngon! Đúng là tay nghề của dì." Lại múc một thìa, đưa tới bên miệng Phùng Ki, Phùng Ki liếc mắt nhìn mẹ anh, có chút không được tự nhiên.

Khưu Thục Trinh cười cười đứng lên: "Mẹ đi xuống, mua vài cái khăn mặt và đồ dùng, dù sao cũng phải ở chỗ này mấy ngày." Khưu Thục Trinh đi ra ngoài, Phùng Ki mới cúi đầu nhìn tiểu nha đầu, tiểu nha đầu bĩu môi trừng mắt nhìn anh, bộ dáng đáng yêu đến không chịu được.

Phùng Ki múc một thìa cháo vừa đưa đến miệng cô, tiểu nha đầu mở ra cái miệng nhỏ nhắn thanh tú, ngậm cái thìa, Phùng Ki kéo kéo, kéo không được, không khỏi buồn cười, buông thìa ra, Manh Manh cầm lấy, múc một thìa lại đưa tới miệng anh, nhìn anh ăn, mới tràn ra vẻ tươi cười vừa lòng.(thế này mà bảo hai người là anh em thì ai mà tin, anh Ki đúng là tự lừa mình mà)

Hai người anh một ngụm em một ngụm, đem một bình cháo thịt nạc thơm ngào ngạt ăn đến đáy bình hướng lên trời, Manh Manh giống như cô vợ nhỏ hiền lành, rửa bình thuỷ sạch sẽ, lại hầu hạ Ki ca ca súc miệng, cố gắng một hồi, ánh mắt của cô đã không mở ra nổi, ngáp một cái lại một cái.

Cuối cùng Phùng Ki vỗ giường bên cạnh mình, tiểu nha đầu mới cởi giày leo lên, chui vào trong lòng anh khò khò ngủ, tiểu nha đầu ngủ rất sâu, phía dưới đôi mắt có quầng thâm, nhìn qua có chút mệt mỏi không biết tên nhè nhẹ từng đợt từng đợt lộ ra, khiến Phùng Ki không khỏi đau lòng.

Tiểu nha đầu nói với anh muốn cùng một bạn học về nhà chơi, chắc là nghe được tin tức anh bị thương, suốt đêm chạy tới, cô có khi nào chịu qua khổ cực như vậy, cô nên được yêu thương chìu chuộng như nàng công chúa nhỏ.

Phùng Ki đưa tay đem tóc mái của cô vén khỏi cái trán, lộ ra cái trán sáng bóng, Phùng Ki không hề chớp mắt nhìn cô, mặt của tiểu nha đầu, giống như có ma lực hấp dẫn, đầu anh dần dần thấp xuống, một chút một chút, môi dán lên trên trán, còn có chút chưa đủ, dần dần hạ xuống, hôn mí mắt cô đang khép lại...

Có tiếng động nhẹ nhàng ở cửa, Phùng Ki nhanh chóng ngẩng đầu lên, mẹ anh đi đến, đối với tình huống hai người ngủ cùng một chỗ, Khưu Thục Trinh đã sớm nhìn thấy nhưng không thể trách, tiểu Manh Manh ngủ chỗ lạ, ngay từ nhỏ lúc đến ở nhà bà, luôn ngủ không được, Phùng Ki liền dỗ cô bé, dỗ dỗ, hai người liền ngủ cùng một chỗ, sau lại tạo thành thói quen, chỉ cần có Phùng Ki, tiểu Manh Manh đều có thể ngủ rất ngon.

Hai người này có duyên phận từ khi Manh Manh sinh ra đến bây giờ, đã hai mươi năm, mà con của bà đến bây giờ còn không thông suốt, không, phải nói, thằng nhóc này tiềm thức đã thông suốt, chính là bản thân còn không biết thôi.

Khưu Thục Trinh nhìn nhìn tiểu Manh Manh thăm dò, nhỏ giọng hỏi: "Đang ngủ?" Phùng Ki kéo chăn cẩn thận đắp cho hai người, gật gật đầu: "Mẹ, mẹ đi làm việc đi, con không sao đâu." Khưu Thục Trinh liếc trắng mắt: "Đến lúc mất mạng, mới là có việc sao, Manh Manh ở bên cạnh, mẹ cũng an tâm, đúng lúc cô bé nghỉ hè..."

Bỗng nhiên nhớ tới chuyện ở bên ngoài nghe được, nhíu nhíu mày hỏi: "Con vì cứu tân binh tên Thiệu Cương kia, cho nên mới ngã xuống vách núi?"

Phùng Ki ánh mắt chợt lóe, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Cậu ta mới vừa nhập ngũ năm nay, cũng là lần đầu tiên tham gia diễn tập quân sự lớn, còn chưa quen thuộc rất nhiều tình huống cùng quy tắc, đúng lúc ở cùng một chỗ nơi doanh trại bọn con làm nhiệm vụ, con chỉ chiếu cố một chút." Khưu Thục Trinh thâm trầm nhìn anh: "Mẹ còn nhớ rõ, con từng nói với mẹ, quân nhân phải chuẩn bị tốt mọi tình huống trên chiến trường, cũng không thể lấy cớ là tân binh mà phạm sai lầm." Khưu Thục Trinh nói tới đây dừng một chút: "Vẫn là, Thiệu Cương này có thân phận đặc biệt gì, khiến con không tiếc đánh vỡ nguyên tắc chính mình, đi chiếu cố cậu ta, thậm chí bởi vì cậu ta mà bị thương..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status