Anh sẽ phải yêu em

Chương 44

Manh Manh mặc kệ những thứ khác, biểu hiện của Ki ca ca khiến cô thật hài lòng, tâm tình vừa rồi vô cùng tệ, nháy mắt lại thật tốt, cùng với vẻ lo lắng lúc nãy khác nhau một trời một vực, Manh Manh hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Vào phòng, đá rơi giầy xuống, trực tiếp chạy tới phòng ngủ, thấy cái giường thoải mái to lớn của mình, nhảy dựng lên nhào qua, lại bị Phùng Ki ôm lấy thắt lưng từ phía sau, đặt lên ghế sofa ở cuối giường, Manh Manh bất mãn nhìn anh: "Người ta mệt mỏi, buồn ngủ..."

Phùng Ki buồn cười chỉ chỉ lên chóp mũi của cô: "Nhiều ngày không về nhà, chỗ nào cũng đầy bụi." Nói xong, đem mền, drap trên giường kéo xuống, một bên giục Manh Manh đi tắm rửa.

Trong mắt Manh Manh hiện lên một tia giảo hoạt, thực nhu thuận đi vào phòng tắm tắm rửa, Phùng Ki thu dọn thật tốt xong, đến toilet bên ngoài tắm vội rồi trở vào, tiểu nha đầu còn ngâm mình ở bên trong.

Phùng Ki gõ gõ cửa: "Manh Manh, Manh Manh..." Nửa ngày không có người lên tiếng trả lời, Phùng Ki bỗng nhiên nhớ tới chuyện lần trước, không khỏi mỉm cười, đẩy cửa ra, đi vào, tình huống trong phòng tắm thật xinh đẹp, dụ hoặc.

Khí nóng bốc hơi tràn ngập tạo ra sương mù ướt át, tầm mắt mơ hồ, không gian mông lung, tiểu nha đầu nằm □ bên trong bồn tắm lớn, eo nhỏ, chân dài, đường cong nữ tính duyên dáng, ở trong nước hiện ra một phần xinh đẹp kinh người, giống như những bức tranh phương Tây trên đỉnh giáo đường thời Trung Cổ, da thịt trắng như ngọc, đường cong phập phồng động lòng người...

Cái cổ dài mà xinh đẹp hơi nghiêng, mái tóc đen mượt vén qua một bên, đuôi tóc dài rơi ra ngoài bồn tắm, nước còn đang nhiểu giọt, hai má đỏ bừng xoay qua bên kia, ánh mắt nhẹ nhàng nhắm lại, lông mi giống như quạt lông thật dài, dưới mắt ẩn hiện vết đen mờ nhạt, giống như ủ rượu sau giữa trưa ngày mùa hè, yên tĩnh xinh đẹp.

Dưới cái mũi xinh đẹp, hé ra cái miệng nhỏ nhắn hay thích chu lên, cánh môi phấn nộn đầy đặn, giống như trái đào tiên đầu tháng tám, mang theo mùi giọt sương thơm ngát, dụ dỗ người ta nhấm nháp.

Cánh tay tùy ý để trên người, khum khum che tại cảnh xuân trước ngực, lộ ra ranh giới mơ hồ, cánh tay còn lại ngẫu nhiên hạ xuống một chút, chìm vào trong nước... Cái bụng nhỏ trơn nhẵn, nồng ấm bên dưới, Đào Hoa Cốc như ẩn như hiện...

Phùng Ki chợt thấy cả người nóng bỏng, máu sôi trào lên, nháy mắt tập trung đến một chỗ, anh hít sâu hai cái, muốn giảm bớt cái loại buộc chặt này, lại phát hiện không hề có tác dụng.

Bình thường lúc tắm rửa cho tiểu nha đầu, sao mà làm được, hiện tại Phùng Ki cảm thấy, quả thực chính là kỳ tích, khi đó chỉ nghĩ đến thân thể tiểu nha đầu còn chưa khỏe hẳn, không thể ép buộc cô, sợ tương lai sẽ có ảnh hương không tốt.

Nha đầu kia hiển nhiên không cảm kích, lại nhiều lần dụ hoặc anh, anh thật không tin lúc này cô có thể ngủ, tiểu nha đầu tinh lực dư thừa, mấy ngày nay lại an dưỡng rất tốt, giống như heo con, không ăn thì ngủ, lúc này có thể ngủ, không cần nghĩ, khẳng định là giả vờ.

Phùng Ki ngăn chặn dục vọng nóng bỏng có thể trào ra, cũng không nhào đến bên cô, mà tới gần không một tiếng động, lẳng lặng chờ... Quả nhiên, trong chốc lát, tiểu nha đầu liền không chịu được.

Manh Manh tuy rằng từ từ nhắm hai mắt, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng lên, lúc Ki ca ca gõ cửa ở bên ngoài, cô mới bày xong tư thế, tư thế gợi cảm nhất, xinh đẹp nhất, có lực dụ hoặc nhất, cô nghiên cứu đã nửa ngày, tối hôm nay phải thành công, bằng không, nếu truyền ra sẽ không tránh được bị chê cười, nhất là sắc nữ Trần Hiểu Kỳ kia, khẳng định có thể cười chết cô.

Manh Manh rõ ràng có thể cảm giác được, tầm mắt nóng bỏng của Ki ca ca dừng trên người mình, từ trầm tĩnh đến hô hấp dồn dập, cô nghe rất rõ ràng, cô chờ Ki ca ca giống như trước nhào qua...

Nhưng chờ mãi cũng chưa thấy động tĩnh, Manh Manh có chút thiếu kiên nhẫn, trong lòng bắt đầu nói thầm, không phải thực sẽ bắt cô viết bảng tự kiểm chứ! Cô không viết đâu, mẹ xinh đẹp nhà cô và cha sống cùng nhau hơn hai mươi năm, cũng chưa từng thấy viết bảng tự kiểm.

Manh Manh lại đợi một lát, cũng không có động tĩnh, cổ hơi hơi giật giật, mở một con mắt, đối diện là ánh mắt thâm sâu lại trêu tức của Phùng Ki.

Manh Manh dẩu dẩu môi mặc kệ : "Ki ca ca, anh khi dễ người ta..." Phùng Ki không khỏi trêu cô: "Anh còn chưa chạm đến em, sao lại khi dễ em?"

Manh Manh hận không chịu được, bất chấp tất cả trực tiếp nhào lên: "Dù sao chính là anh khi dễ em..." Thân mình ướt sũng, trực tiếp tiến vào trong lòng Phùng Ki, cọ trái cọ phải, vừa sờ vừa chà xát, giống như con trùng chui tới chui lui, không ngừng...

Cánh tay ôm cổ Phùng Ki, cái miệng nhỏ nhắn chủ động với lên, tư thế này, dụ hoặc không thành sẽ ‘bá vương ngạnh thượng cung’, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên môi Phùng Ki, tay nhỏ bé còn linh hoạt mò vào trong áo choàng tắm của anh làm loạn, hơn nữa, không chút chần chờ thẳng đến chủ đề...

Ngón tay chạm đến cảm giác nóng bỏng cứng rắn, khiến Manh Manh không khỏi hung hăng cắn anh một ngụm, cúi đầu lẩm bẩm: "Anh khi dễ em, đây là chứng cớ, hừ... Á... Ô ô..." Đoạn thầm oán phía sau bị Phùng Ki nuốt vào trong bụng...

Phùng Ki nhanh chóng giành lại quyền chủ động, bắt được miệng không an phận của tiểu tù binh, kéo vào lãnh địa trừng phạt của mình, mặc dù dục vọng mãnh liệt cơ hồ nhanh chóng làm vỡ đê, lại vẫn như cũ không nhanh không chậm hôn cô, ôn nhu lại triền miên hôn tiểu nha đầu của anh...

Phụ nữ không thể miễn dịch với ôn nhu, lý trí Manh Manh dần dần tán loạn, cảm giác của thân thể giao hoàn toàn cho bản năng... Động tác của Phùng Ki hoàn toàn bất đồng với những lần trước, không vội vàng liều lĩnh xao động, mà là từng bước hôn môi vuốt ve...

Môi từ khóe miệng tiểu nha đầu đi dần xuống, dán lên mạch đập nóng rực, chậm rãi di dời, giống như một vị khách du ngoạn không mục đích, không chút để ý, dừng lại ở một vài nơi, cố tình lưu luyến một trận, mới tiếp tục đi xuống...

Tay anh cũng mềm nhẹ, giống như cánh chim, vuốt ve lướt qua khiến cơ thể vừa nóng vừa ngứa, khiến trong lòng Manh Manh xao động, giống như cỏ xanh đầu mùa xuân chui từ dưới đất mà lên, nhanh chóng sinh trưởng tốt, nháy mắt liền không ngăn lại được...

Ánh mắt Manh Manh mờ ảo, cảm giác lại càng thêm rõ ràng, theo động tác của Phùng Ki, âm thanh rầm rì khi mạnh khi nhẹ, khi nhanh khi chậm, từ yết hầu cô tràn ra, lúc bắt đầu thì đứt quãng, rất nhanh liền bắt đầu dồn dập...

Giống như vì tra tấn cô, động tác Phùng Ki rất nhẹ rất chậm, lại không ngừng nghỉ, Manh Manh cảm giác, mình là một cái túi đang lúc bị tách ra, bỗng nhiên mở mắt, vặn vẹo thân mình phản kháng: "Không, ... Ki ca ca, như vậy... Như vậy không được... Á... A..." Giọng nói của cô nhỏ bé, yếu ớt lại vội vàng, nghe qua không giống cự tuyệt, ngược lại giống như đang mời.

Cô làm sao có thể ngăn cản thế công của Phùng Ki, Phùng Ki vốn chính là chàng trai tương đối bá đạo, trước kia không thuần thục, hiện tại đã chạm đến cửa, hiểu được hưởng thụ trong lạc thú, hơn nữa, anh vô cùng muốn lấy lòng tiểu nha đầu của anh, do đó đạt được càng nhiều khoái hoạt...

Mạnh mẽ vẹt ra cỏ xuân xanh um, nhẹ nhàng lại kiên quyết hôn lên, đây là của anh, tất cả những thứ này đều là của anh, anh có thể bừa bãi nhấm nháp, anh vươn lưỡi...

Manh Manh không tự chủ được kịch liệt run run, thân thể gắt gao buột chặc, cơ hồ cứng người cong lên, cái loại cảm giác muốn ngăn cản lại muốn tiếp tục này, rối rắm tra tấn cô cơ hồ sắp không chịu nổi...

Cô chậm rãi mở mắt ra, tay nhỏ bé theo bản năng bắt lấy đầu Phùng Ki, ánh mắt nghi ngờ nhìn chàng trai này, lại phát hiện Phùng Ki cũng đang nhìn cô.

Trong mắt anh dấy lên một đám lửa, nơi đáy mắt thâm thúy không ngừng toát ra, trong con ngươi đen nhánh mạnh mẽ, rõ ràng hiện lên ảnh ngược của cô, Manh Manh cảm thấy, đám lửa trong mắt anh có thể đem cả người cô đốt cháy hầu như không còn, ngay cả xương cốt cũng đốt thành tro bụi, môi của anh, lưỡi của anh, ngọn lửa tình trong mắt anh cháy lên như lửa cháy lan ra đồng cỏ, thời điểm sáng lạn đến mức tận cùng, cô nhắm mắt lại, cảm thấy chính mình đã muốn chết, chết trong loại sáng lạn cực hạn, thân thể hóa thành bụi, tan trong làn nước ấm áp ở bốn phía, giống như vô hình vô thể...

Nhưng Phùng Ki sao có thể cho phép cô chết, giờ khắc này, dục vọng nóng lòng nổ mạnh vẫn đang kêu gào trong cơ thể Phùng Ki, nhưng để tiểu nha đầu hoàn toàn thần phục, bộ dáng hòa tan thành một vũng nước xuân, cũng đủ khiến anh đắm chìm đến chết.

Phùng Ki có một loại thỏa mãn quỷ dị, không phải thân thể mà là trong lòng, đương nhiên, anh cũng sẽ không như vậy mà bỏ qua cho cô, hít sâu mấy cái, đưa tay ôm lấy tiểu nha đầu đi ra ngoài...

Lưng vừa được đặt xuống đệm giường mềm mại, Manh Manh thoải mái rên rỉ một tiếng, còn chưa kịp kéo dài loại thoải mái này, đã bị Phùng Ki trực tiếp lật lại, để ở lưng, trực tiếp trượt vào, cứng rắn tạo ra mềm mại, giống như một thanh gậy sắt nóng bỏng, dính tình triều ẩm ướt sền sệt, lúc cao lúc thấp dập dờn bồng bềnh đẩy tới, trong nháy mắt liền bao phủ thần trí vừa khôi phục.

Trong đầu còn lưu lại dư vị kích tình, thân thể cũng đã theo tiết tấu càn rỡ, lung lay, càng điên cuồng cong người, mặc kệ tình dục hay là tình yêu, giờ khắc này đều dùng phương thức nguyên thủy nhất, trực tiếp nhất này để thuyết minh, thân thể cùng tình cảm hợp làm một, nước sữa hòa nhau, trong anh có em, trong em có anh, khó có thể tách ra...

Ánh đèn đường cao cao ngoài cửa sổ sáng lên, ánh sáng đỏ hoa mỹ xuyên qua cửa sổ sát đất lạc vào trong nhà, một tia sáng chiếu vào trên người đôi nam nữ tay chân quấn quít cùng một chỗ ở trên giường, ra vào, ôm ấp, rên rỉ, thở dốc, đan vào cùng một chỗ, giống như một khúc nhạc tình yêu rung động tâm hồn, liên miên không ngừng, mãi mãi không dứt...

Tình triều bay bổng dần dần thối lui, như thủy triều vừa rút xuống khỏi bờ biển, cuốn đi dấu cát, lưu lại vỏ sò xinh đẹp tinh tế, khảm trên bãi biển, giống như những chấm nhỏ đầy trời ngoài cửa sổ...

Toàn thân Manh Manh ghé vào trên người Phùng Ki, thân thể mềm mại, tay chân vô lực, trong lòng lại phong phú vô cùng, sao lại có thể có một loại khoái hoạt, có thể điên cuồng như vậy, thân thể đã mỏi mệt không chịu nổi, nhưng tinh thần lại vẫn phấn khởi như trước.

Manh Manh nghỉ ngơi một lát, cái đầu hỏ dán ở bên lỗ tai Phùng Ki nhỏ giọng nói: "Ki ca ca, ba năm trước đây vì sao anh lại khổ sở như vậy?" Đây là nổi lo không dứt đã thành tâm bệnh của Manh Manh, hai người mấy năm nay loáng thoáng lại thủy chung như cách một lớp mây mù, nhưng Manh Manh lại ngu ngốc, hiện tại cũng thấy rõ, Ki ca ca cũng chẳng phải thích Thiệu Tình, ít nhất không thích như trước kia cô đã tưởng, như vậy, vì sao ba năm trước đây Ki ca ca lại như thế.

Đó là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay cô thấy Ki ca ca uống rượu, hơn nữa còn uống say mèm, Manh Manh thủy chung cho rằng là vì Thiệu Tình rời đi, cô thậm chí không dám hỏi, cũng không dám nhắc đến, để cho chuyện này chìm vào đáy lòng, biến thành một khúc mắc không giải được, hiện tại nhớ đến, Manh Manh cảm thấy có lẽ có đáp án khác.

Phùng Ki hơi hơi nheo mắt lại, sau khi thoả mãn, anh thoạt nhìn có một loại thư giãn hiếm thấy, tứ chi giãn ra, khóe miệng hơi hơi vểnh vểnh lên: "Tiểu nha đầu, không phải em sẽ cảm thấy bởi vì Thiệu Tình chứ!" "Chẳng lẽ không đúng sao?" Manh Manh chu miệng: "Lúc ấy anh còn uống rượu, có thể kiến anh mượn rượu tiêu sầu ngoài cô ấy, em không nghĩ ra người khác..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status