Bác sĩ thiên tài

Chương 27: Tôi chính là gã Vương bát đản có vận may đó!


Tần Lạc vừa quay lại văn phòng khoa. Nhân viên văn phòng Tiểu Mẫn tới gặp hắn nói: "Thầy Tần, Quách chủ nhiệm bảo anh tới phòng làm việc của ông ấy".

Tiểu Mẫn là một thiếu nữ đeo kính rất dễ thương. Nàng là con gái rượu của gia đình. Năm nay nàng tốt nghiệp đại học y khoa. Nhờ có quan hệ nàng được giữ lại trường. Tạm thời nàng ở văn phòng làm việc tạp vụ và xử lý văn thư của văn phòng.

"Được, cám ơn" Tần Lạc nói xong hắn liền đi tới phòng làm việc của chủ nhiệm Quách.

Tần Lạc quay đầu liếc nhìn thầy giáo Chu. Trên mặt hắn có nét mui mừng hớn hở. Tần Lạc thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đã nghĩ ra cách gì hại người?

Tần Lạc đi tới phòng làm việc của chủ nhiệm Quách. Bên trong phòng còn có hai người khách.

Cả hai người đều là người Tần Lạc biết. Mã Hữu Tài cùng con là Mã Hằng.

"Chủ nhiệm Quách, tìm tôi à?" Tần Lạc khiêm nhường hỏi.

"Ừ, Thầy Tần tới rồi. Ngồi đi" Chủ nhiệm Quách chỉ ghế salong bên cạnh, ý bảo Tần Lạc ngồi xuống.

"Tần Lạc, đây là Mã Hằng, sinh viên lớp thầy cùng bố là viện trưởng Mã Hữu Tài" Chủ nhiệm Quách chỉ vào hai người khách giới thiệu với Tần Lạc.

Tần Lạc chăm chú quan sát sắc mặt của chủ nhiệm Quách, không phát hiện ra điều gì bất thường hắn liền cười nói: "Mã viện trưởng chúng ta lại gặp nhau".

"Ừ!" Mã Hữu Tài lạnh nhạt trả lời. Ông ta không muốn thân thiết với Tần Lạc, nhưng cũng không muốn gây căng thẳng làm mất đi oai phong của mình.

"Thầy Tần, là thế này Mã viện trưởng muốn chuyển ban cho Mã Hằng. Thầy là giáo viên của Mã Hằng. Tôi muốn nghe ý kiến của thầy" Chủ nhiệm Quách ý tứ nói.

Thật ra chuyện thế này Mã Hữu Tài dẫn con trai Mã Hằng tới khoa phản đối, nói Tần Lạc đuổi con ông ta ra khỏi phòng học, tước đọat quyền học tập như các sinh viên khác. Ông ta yêu cầu khoa đổi lại giảng viên, hoặc con ông ta sẽ chuyển tới khoa khác trong trường.

Nếu một người bình thường đưa ra yêu cầu này chủ nhiệm Quách sẽ không để ý. Nhưng cấp trên lại vừa gọi điện thoại cho ông. Ông không giải quyết chuyện này không được.

Yến kinh là cái ao lớn, cỏ dại mọc thành bụi lớn, rễ, nhánh đan chéo chằng chịt. Nếu không xâm nhập vào đó, sẽ không bao giờ biết rõ một người thực tế có bao nhiêu thế lực ngầm sau lưng. Mặc dù bây giờ ông đứng đầu một khoa trong nhà trường nhưng luôn phải cẩn trọng trong công việc.

Vì cha con Mã Hữu Tài tới tố cáo Tần Lạc nên ông phải gọi Tần Lạc tới để tìm hiểu sự việc.

Người thanh niên này do Lệ hiệu trưởng giới thiệu tới.

"Tôi không có ý kiến gì" Tần Lạc thẳng thắn bày tỏ ý nghĩ của mình: "Chúng ta phải tôn trọng sự tự do của sinh viên. Bọn họ muốn chuyển khoa. Tôi ủng hộ. Có lẽ đổi chuyên ngành sẽ giúp họ học tập tốt hơn".

Chủ nhiệm Quách ngẩn người, ông không ngờ Tần Lạc lại là người thâm trầm như vậy. Hắn không đề cập tới mâu thuẫn với Mã Hữu Tài. Ông ta đành phải làm sáng tỏ sự việc. Chủ nhiệm Quách hỏi Tần Lạc: "Tôi nghe nói thầy không cho Mã Hằng học giờ của thầy, phải không?"

"Không có chuyện này" Tần Lạc nói: "Tôi đã nói với các sinh viên trong khoa. Các em đó không cần tới học lớp của tôi cũng được, cứ thoải mái ra ngoài làm việc khác. Đến cuộc thi cuối kỳ tôi sẽ cho các em đó sau mươi điểm. Sinh viên Mã Hằng nghe thế rất vui vẻ, là người đầu tiên ra khỏi phòng học. Đương nhiên cũng là sinh viên duy nhất không tự nguyện nghe bài của tôi. Về việc này tôi thực sự rất tiếc".

"Thái độ dạy học kiểu gì vậy?" Mã Hữu Tài nổi giận: "Tôi cho con tới trường để học tập, chính là để các giáo viên dạy dỗ, thương yêu nó. Thầy đã không nghiêm khắc dạy dỗ thì thôi, lại còn cổ vũ cho nó bỏ đi chơi. Hơn nữa thầy còn cho nó điểm giả nữa. Thầy là giảng viên kiểu gì vậy?"

Tần Lạc quay sang nhìn Mã Hằng hỏi: "Mã Hằng, em hai mươi tuổi chưa?"

"Đương nhiên rồi. Cái này có liên quan gì tới thầy?" Mã Đằng kỳ quái hỏi.

Tần Lạc gật đầu nói với Mã Hữu Tài: "Con của ông đã hai mươi mốt tuổi, ông còn muốn người khác quan tâm che chở cho nó ư? Đàn ông mười tám tuổi là đã đến tuổi trưởng thành. Nó có trách nhiệm với bất kỳ hành động nào của nó. Nếu sau này tôi có con, khi nó được mười tám tuổi mà còn muốn người khác che chở cho mình thì tôi sẽ hạ độc dược cho nó chết quách đi".

"Thầy…. Chủ nhiệm Quách, ông xem thái độ của thầy Tần là gì vậy?" Mã Hữu Tài tức giận suýt chút nữa hộc máu ra.

Ông ta phát hiện ra Tần Lạc chính là khắc tinh của ông ta.

Chủ nhiệm Quách khoát tay cười nói: "Có chuyện gì đâu. Mọi người không nên kích động".

Ông ta quay sang nhìn Tần Lạc nói: "Thầy Tần, trường chúng ta có quy định về việc điểm danh giờ học. Những sinh viên không tới lớp sẽ bị trừ điểm vào kết quả thi cuối kỳ. Sao thầy lại để mặc cho sinh viên trốn học?"

Tần Lạc khẽ thở dài. Những quy định khuôn sáo ép buộc làm cho người khác thực sự không thở nổi.

Tần Lạc chỉ vào Mã Hằng nói: "Khi tôi tới lớp lần đầu tiên. Em này đã nghi ngờ tư cách giáo viên của tôi, công kích nhục mạ tôi. Hơn nữa khi chuông báo giờ học vang lên, vẫn ôm một sinh viên nữ, có những hành động hèn mọn, bỉ ổi. Một tay sờ bắp đùi, tay kia luồn vào trong áo, sờ ngực của nữ sinh viên đó".

"Thầy nói bậy. Em không có luồn vào trong áo, sờ ngực của bạn đó" Mã Hằng bực tức kêu lên. Hắn thấy bản thân đang bị lăng nhục. Gã lưu manh này dám đổ oan cho hắn.

"Ồ. Đúng, đúng. Có thể tôi nhìn không rõ. Em chỉ sờ soạng bắp đùi" Tần Lạc gật đầu nói.

Mã Hằng đang định gật đầu phụ họa theo thì phát hiện ra tình hình không ổn nhưng hắn chưa kịp tìm hiểu xem không ổn chỗ nào đã lãnh nguyên một cái tát vào mặt.

"Bại hoại! Về nhà thì biết tay tao" Mã Hữu Tài tức giận quát mắng. Sao hắn lại có một thằng con ngu xuẩn đến vậy?

Tần Lạc làm như không nhìn thấy hành động đó. Hắn tiếp tục mang bộ mặt đứng đắn, nghiêm chỉnh như khi báo cáo công việc với chủ nhiệm Quách nói: "Tôi nghĩ rằng hành vi của Mã Hằng có thể ảnh hưởng tới các sinh viên học tập nghiêm túc trong khoa. Nhưng cũng nên khoan dung đưa ra phương án giải quyết hợp lý".

"Nhưng giáo viên phải lấy giáo dục làm đầu" Quách chủ nhiệm cười gượng gạo. Hôm nay ông ta đã lĩnh giáo sự lợi hại của gã thanh niên này.

"Tôi không nghĩ thế" Tần Lạc nói: "Tất cả sinh viên đều đã trưởng thành. Bọn họ có suy nghĩ riêng của mình. Trói buộc vào các phơng thức quản lý giáo điều chính là đang hủy hoại họ, chứ không phải giáo dục họ thành tài. Nói khó nghe một chút là nếu bọn họ có thành lưu manh thì cũng do bọn họ lựa chọn".

Tần Lạc nhìn cha con Mã Hữu Tài rồi bổ sung: "Đương nhiên cũng có khả năng bị ảnh hưởng bởi gia đình".

"Chủ nhiệm Quách, Thôi cứ chuyển sang khoa khác cho tôi" Mã Hữu Tài âm trầm nói. Ông ta hoài nghi nếu cứ để con trai học ở lớp Tần Lạc thì sẽ bị hắn chơi đùa tới tàn phế.

Tần Lạc trở lại phòng làm việc. Một số giảng viên đang vây quanh thầy Chu, tất cả đang hăng hái thảo luận điều gì đó.

Khi họ phát hiện ra Tần Lạc đi vào phòng. Tiếng tranh luận đột nhiên im bặt. Tất cả trầm mặc không nói nhưng ánh mắt len lén liếc nhìn Tần Lạc.

Tần Lạc đoán nếu như không phải bọn họ khinh thường không thèm giao tiếp với hắn, có lẽ bọn họ đang chỉ trích hắn.

Tần Lạc cũng mặc kệ bọn họ. Hắn coi như cứ phớt tỉnh, không quan tâm tới thái độ của người khác.

Bỏ sách xuống bàn làm việc của mình, Tần Lạc kéo ghế ra ngồi xuống.

Hắn quay nhìn ra ngoài cửa sổ. phong cảnh bên ngoài vẫn y như thế. Từng tốp hai, ba sinh viên đi lại trên con đường nhỏ, không làm cho cảnh sắc tươi sáng lên chút nào.

Tần Lạc cảm thấy buồn chán. Bởi vì sự việc liên quan với thầy Chu. Mọi người trong khoa đều bài xích hắn. Hắn không có ai để trò chuyện cùng.

Mặc dù bọn họ hiểu Tần Lạc có hậu thuẫn mạnh mẽ. Nhưng khi xảy ra sự việc của thầy Chu nên mọi người không nhiệt tình với hắn. Dù sao thầy Chu cũng làm việc ở khoa này lâu, "tiền bối" của khoa. Tần Lạc chỉ là một giảng viên mới vào nghề.

Cả khoa chỉ có hai máy tính. Phần lớn do chủ nhiệm khoa và văn thư sử dụng. Các giáo viên dạy Trung y không được trang bị máy tính. Thậm chí nếu có thầy Chu cũng không biết cách xử dụng.

Đương nhiên Tần Lạc cũng chẳng biết gì về computer.

Tần Lạc nhớ ra hắn đã mua di động nên hắn móc điện thoại ra chơi game.

Đột nhiên có tiếng ai đó hô to lên.

"Mọi người mau đến xem. Mau đến xem. Ảnh chụp Băng sơn thần nữ và sinh viên bị phát tán" Tiểu Mẫn đang ngồi trước máy tính hét toáng lên.

Nghe Tiểu Mẫn nói, mọi người trong phòng náo động hẳn lên. Mấy giáo viên trẻ ồn ào chạy tới bên Tiểu Mẫn. Thầy Chu và mấy giáo viên đứng tuổi ngại ngùng không qua đó nhưng tất cả cũng dừng làm việc, ngẩng đầu nhìn Tiểu Mẫn đang ngồi trước máy tính.

"Có người trong trường chụp ảnh Lâm Hoán Khê đang ở cùng với bạn trai là sinh viên rồi gửi lên diễn đàn của trường. Chắc chắn sẽ gây ra một cơn chấn động mạnh".

"Đương nhiên. Ai là bạn trai của băng sơn thần nữ nhỉ? Mọi người muốn biết ai là người bị chìm trong tảng băng đó?" Một giáo viên khôi hài nói.

"Lâm Hoán Khê cũng không tinh mắt chút nào. Bằng vào nhan sắc của mình kiểu gì chả kiếm được người đàn ông ưng ý. Kiếm sinh viên làm gì chứ?"

"Mọi người nói xem sinh viên đó có phải công tử nhà giàu không?"

"Cũng có thể. Ôi, song kiều đại tuyệt sắc của trường y chúng ta! Cả hai lại buông thả mình như vậy. Không biết ai là cái gã Vương bát đản có vận khí tốt nhỉ?"

"Tiểu Mẫn, sao cô không mở ra đi? Tốc độ của mạng chậm quá hả?" Một giảng viên nhìn đường mạng chập chờn, sốt ruột thúc giục.

"Tôi không có cách nào cả. Mạng trường học chậm lắm. Không nóng ruột được. A, mở ra rồi" Tiểu Mẫn mừng rỡ kêu lên.

"Ôi. Chụp bằng di động. Chẳng rõ gì cả".

"Lạ thật. Sao người này nhìn quen thế?"

"Mặc trường bào. Trường bào? Liệu có phải thầy Tần không?"

Một người ngạc nhiên hô to. Sau đó tất cả mọi người quay đầu nhìn Tần Lạc, sắc mặc lộ vẻ kỳ lạ.

"Tôi chính là gã Vương bát đản có vận khí tốt" Tần Lạc nhếch mép cười nói.

Mọi người như hóa đá, vẻ mặt giống như nhìn thấy lợn bay vậy.

Đại học y khoa Yến Kinh bao gồm học viện y học, học viện công nghệ sinh học, học viện y tế gia đình và vệ sinh cộng đồng, học viện Trung y dược đều dùng chung diễn đàn này. Truy cập vào đây không chỉ có giảng viên của mấy trường mà còn một số y bác sĩ của bệnh viện trực thuộc. Một số sinh viên đã tốt nghiệp cũng thường xuyên truy cập diễn đàn. Lượng truy cập vào diễn đàn mỗi ngày ước tính cũng hơn một ngàn người.

Lâm Hoán Khê nổi danh là Băng sơn thần nữ ở đại học y khoa, cùng với một nữ giảng viên xinh đẹp khác là Lệ Khuynh Thành hợp thành "băng hỏa nhị trọng thiên". Tin tức nàng có quan hệ tình cảm với sinh viên mọt khi truyền ra đã gây nên một cơn dịa chấn. Bây giờ có người chụp ảnh càng làm cho có nhiều sinh viên truy cập vào diễn đàn.

Thời gian post rất ngắn mà số lượng truy cập đã tăng từ mấy trăm lên mấy nghìn, hơn nữa số lượng đang tăng lên nhanh chóng.

Do sinh viên truyền cho nhau, qua giao lưu tại diễn đàn, nhắn tin qua di động đều là phương thức phổ biến thông tin rất nhanh. Gần như lập tức toàn bộ giảng viên trong trường đều biết.

Dù Tần lạc có nguyện ý hay không thì tên tuổi của hắn và Lâm Hoán Khê đã lan truyền rất nhanh. Cả hai bỗng dưng trở thành những nhân vật quan trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status