Bạn trai xấu xa

Chương 22


Vũ Gia Minh cố gắng tìm kiếm hình bóng của Tú Linh trong biển người, hắn không ngừng tự trách bản thân mình, lẽ ra hắn nên chú ý đến Tú Linh, không nên để Tú Linh vượt khỏi tầm mắt. Mang theo lo lắng và hốt hoảng, hắn gọi điện thoại cho Trợ lý Tân: “Đi vào tiền sảnh! Tôi có chuyện cần nói!” Mặc dù vậy, bên ngoài hắn vẫn bình tĩnh xử lý mọi chuyện.

Trợ lý Tân sau khi nhận điện thoại của Vũ Gia Minh, lập tức đi từ trong vườn vào tiền sảnh gặp Vũ Gia Minh.

“Cậu chủ!” Trợ lý Tân hơi cúi đầu, cung kính chào Vũ Gia Minh.

“Tôi đã yêu cầu cậu cho người để mắt đến Tú Linh đúng không? Hiện giờ Tú Linh đang ở đâu?” Vũ Gia Minh nhíu mày, ngữ khí có dấu hiệu tức giận.

Trợ lý Tân rùng mình, vội nói: “Xin lỗi cậu chủ! Tôi sẽ đi tìm cô ấy ngay.”

Trợ lý Tân định quay người bỏ đi, Vũ Gia Minh quát nhỏ: “Cậu nói như thế có nghĩa là hiện giờ cô ấy ở đâu cậu cũng không biết?”

Trợ lý Tân trong lòng run dữ dội. Vũ Gia Minh là một kẻ thâm sâu khó lường như thế nào, không phải Trợ lý Tân không biết. Tú Linh là cô gái được hắn coi trọng, nếu chẳng may Tú Linh xảy ra chuyện gì, thì Trợ lý Tân dù có mười cái mạng cũng không đủ đền.

“Cậu…cậu…chủ….” Trợ lý Tân lắp bắp, mồ hôi tuôn ra đầy mặt.

“Phái mấy người đi tìm cô ấy ngay! Tôi hạn cho cậu trong vòng một tiếng phải tìm ra cô ấy. Nếu không, cậu chuẩn bị nhận hậu quả đi.” Vũ Gia Minh hạ giọng nói, môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt.

Da đầu Trợ lý Tân co giật, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm áo. Vũ Gia Minh bây giờ trông giống hệt một con quỷ chuẩn bị nhe nanh múa vuốt, nuốt con mồi vào bụng.

“Đi mau!” Vũ Gia Minh trừng mắt, quát. Hừ! Bọn nhân viên dưới quyền dám lơ là trách nhiệm? Bọn họ định

thử thách lòng kiên nhẫn của hắn chắc?

Trợ lý Tân vội vàng đi ngay, không dám chần chờ dù chỉ là một phút giây. Vừa đi Trợ lý Tân vừa cầu nguyện, cầu mong sao Tú Linh không xảy ra chuyện gì, cầu mong Tú Linh chỉ đi quay quẩn trong vườn của nhà họ Đào, cầu mong số phận của mình không gặp vận rủi. Chân rảo bước nhanh, Trợ lý Tân đáng thương liên tục dùng khăn tay màu trắng lau mồ hôi trên mặt, miệng lẩm bẩm hệt một con chiên ngoan đạo, chỉ thiếu nước làm dấu thánh trên trán và trên ngực.

Tú Linh đột ngột biến mất, Vũ Gia Minh không còn tâm trạng tiếp chuyện với các quý ông, lòng hắn nóng như lửa đốt. Tuy ngoài mặt cố tỏ ra bình thản, nhưng bên trong hắn đang có một ngọn lửa bốc cao lên đến tận đỉnh đầu, bàn tay siết thành nắm đấm, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.

Đào Tuyết Viên sau khi dùng lời lẽ sắc nhọn và chanh chua để sỉ nhục Tú Linh, đã vui vẻ tiến lại gần Vũ Gia Minh. Mỗi bước chân của cô ta giống một siêu mẫu đang bước trên sàn catwalk. Gấu váy bay bay, mái tóc dài uốn quăn tung bay trong gió, khiến quý ông trong bữa tiệc phải nín thở, si dại nhìn không chớp mắt, có người còn quên cả thở. Sắc đẹp của cô ta có thể ví như một bức họa thủy mặc, một bức họa do người họa sĩ tài hoa muốn tất cả đàn ông trên thế gian phải quỳ xuống chân cô ta.

“Anh Minh!” Giọng nói mềm mại ngọt đến tận xương, đôi môi anh đào hé mở, đôi lông mi cong hình cánh phượng chớp chớp.

Vũ Gia Minh cau mày nhìn: “Tuyết Viên!” Mặc dù nhìn không vừa mắt, không muốn tiếp chuyện. Nhưng cô ta chào hỏi hắn, hắn không thể ngó lơ, cũng không thể coi như không thấy cô ta tồn tại.

“Anh muốn uống với em một ly không?” Đào Tuyết Viên cười, nụ cười quyến rũ, động lòng người.

Các quý ông đứng bên cạnh đã say, say điên đảo, say vì rượu, say vì người đẹp.

Vũ Gia Minh trong lòng mắng thầm Đào Tuyết Viên không biết bao nhiêu lần: “Hừ! Cô định đóng kịch với tôi đến bao giờ nữa. Chúng ta quá giống nhau, trong đầu cô đang suy nghĩ gì chẳng lẽ tôi không biết.”

“Anh Minh!” Đào Tuyết Viên nắm lấy khủy tay Vũ Gia Minh: “Uống với em một ly.”

Vũ Gia Minh nghe được tiếng nuốt nước bọt của mấy quý ông đứng bên cạnh. Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, hắn cười nhạt, nụ cười không có một chút hào cảm. Người ta nói hồng nhan họa thủy, thật không sai một chút nào. Đào Tuyết Viên chẳng những có sắc đẹp mặn mà, cô ta còn có tài đóng kịch, tài năng của cô ta so với hắn có thể ví kẻ tám lạng, người nửa cân.

“Được rồi! Chúng ta đi uống rượu.” Vũ Gia Minh để cô ta nắm lấy khủy tay, cùng cô ta đi vào trong phòng khách.

Sóng mắt Đào Tuyết Viên lưu chuyển, đôi môi anh đào của cô ta nở ra một nụ cười đỏ thắm như máu. “Bạch Tú Linh! Cô đừng mơ tưởng nữa. Vũ Gia Minh là của tôi, dù có là ai đi chăng nữa, thì cũng đừng hòng cướp mất anh ấy.”

Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn sân khấu chớp nhoáng. Từng đôi từng đôi đưa nhau ra sàn nhảy. Ban nhạc mặc trang phục vét màu trắng sữa, luôn luôn chơi theo yêu cầu của các quý ông, quý cô, quý cậu và quý bà đi dự tiệc.

Vũ Gia Minh và Đào Tuyết Viên đứng uống rượu trong góc phòng khách. Một tay đút vào túi quần, một tay cầm ly rượu cho lên môi, Vũ Gia Minh vừa uống rượu, vừa đưa mắt quan sát khắp phòng khách, hắn đang cố kiếm tìm hình bóng của Tú Linh. Mặc dù rất muốn chạy đi tìm Tú Linh, nhưng với thân phận là Tổng giám đốc của nhà họ Vũ, không cho phép hắn hành động một cách hồ đồ, hơn nữa hắn tin tưởng Trợ lý Tân sẽ nhanh chóng tìm ra Tú Linh.

Dù trong lòng nóng như lửa đốt, ngoài mặt Vũ Gia Minh vẫn cười nói với Đào Tuyết Viên.

Đào Tuyết Viên đứng dựa sát vào người Vũ Gia Minh, cô ta đứng dựa gần đến nỗi, chỉ một chút nữa thôi cô ta đã dán thân thể mình vào ngực Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh đương nhiên hiểu dụng ý của cô ta, nhưng vẫn giả vờ không hiểu, tiếp tục đứng nói chuyện và cười đùa với cô ta.

Tú Linh được đưa vào bệnh viện, đúng bệnh viện nơi mà Hoàng Tuấn Kiệt đang nằm, chỉ khác Tú Linh đang nằm trên lầu ba, còn Hoàng Tuấn Kiệt nằm trên lầu hai.

Bác sĩ chuẩn đoán Tú Linh bị thương nặng ở đầu, cơ thể bị xây xát, có thể Tú Linh sẽ hôn mê trong vòng một tuần, hay nửa tháng, Tú Linh có thể tỉnh sớm hay muộn hoàn toàn phụ thuộc vào tình hình sức khỏe và ý chí của bản thân Tú Linh.

Trên người Tú Linh không có giấy tờ tùy thân, không có điện thoại, cũng không có bất cứ thứ gì có thể dùng để tra ra manh mối có liên quan đến thân thế, bạn bè hay thân nhân của Tú Linh. Ngay cả tên của Tú Linh là gì, hiện đang sống ở đâu, bác sĩ và y tá trong bệnh viện cũng không biết.

Chàng thanh niên lạ, hơn 20 tuổi, đi xe ô tô BMW, vì vô tình đâm bị thương Tú Linh, đã chịu trách nhiệm đưa Tú Linh vào bệnh viện và cử người ở lại chăm sóc Tú Linh cho đến khi Tú Linh tỉnh lại.

“Bác sĩ, tình hình của cô ấy thế nào rồi?” Người tài xế trung niên hơn 40 tuổi, hỏi bác sĩ phụ trách khám và chữa bệnh cho Tú Linh.

“Tình hình của cô ấy bây giờ rất nguy hiểm. Cô ấy đang bị hôn mê sâu. Mặc dù chúng tôi đã chụp CT não, thấy không có triệu chứng bị đọng máu trong, nhưng vẫn không thể nói trước được điều gì.” Bác sĩ thở dài.

“Với tình trạng này, liệu cô ấy có tỉnh lại được không?” Người tãi xế trung niên tiếp tục hỏi. Là tài xế của cậu chủ, được cử tới bệnh viện chăm sóc và quan sát tình hình chuyển biến bệnh tình của Tú Linh, ông không thể không lo cho cậu chủ. Cô gái kia mặc dù vi phạm luật lệ giao thông, nhưng dù sao đâm người khác bị thương nặng dẫn đến hôn mê, cậu chủ cũng không đúng.

“Việc này, chúng tôi cần phải làm mấy xét nghiệm nữa.” Ông bác sĩ khôn khéo trả lời. Làm bác sĩ hơn 10 năm nay, gặp không ít bệnh nhân bị thương nặng ở đầu, có nhiều người phải sống đời sống thực vật cả đời, có nguời lại mau chóng tỉnh lại. Có nhiều chuyện cho đến tận bây giờ y học vẫn chưa thể giải thích được.

“Tôi hiểu. Cảm ơn bác sĩ.” Ông tài xế trung niên mỉm cười, nói.

“Không có gì.” Bác sĩ cười, đáp lại nụ cười của ông tài xế trung niên, sau đó cất bước đi.

Còn lại một mình, ông tài xế trung niên bước đến cánh cửa phòng bệnh của Tú Linh, mắt nhìn Tú Linh đang nằm mê man trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt do mất máu, trán quấn băng trắng, qua khung cửa kính gần hành lang lầu ba của bệnh viện.

Đứng nhìn Tú Linh một lúc, ông tài xế trung niên mở điện thoại. Đang bấm số, một cô y tá đi ngang qua nhắc nhở: “Thưa chú! Phiền chú đi xuống tầng trệt gọi điện thoại. Ở đây quy định là không được sử dụng điện thoại di động.”

Ông tài xế giật mình, vội vàng nói: “Xin lỗi! Tôi không để ý.”

Cô y tá cười không đáp.

Ông tài xế đi thang máy xuống tầng trệt.

“Cậu chủ!” Ông tài xế hạ giọng, ngữ khí cung kính và lễ độ.

“Cô gái ấy đã tỉnh chưa? Tình tình cô ta không đến nỗi quá nặng chứ?” Một giọng nói hơi thanh và trầm vọng trong điện thoại di động.

“Bác sĩ nói cô gái ấy đang trong tình trạng nguy hiểm. Hiện giờ họ vẫn chưa xác định được là khi nào thì cô ấy mới có thể tỉnh lại.” Ông tài xế trung niên nói đúng những gì mà cậu bác sĩ lúc nãy đã nói cho ông nghe.

“Cô ta đang trong tình trạng nguy hiểm?” Tiêng gõ bàn cồm cộp vang lên trong điện thoại, chứng tỏ chàng thanh niên đang bồn chồn và không vui. “Cô ta liệu có chết không?”

“…………………” Ông tài xế không biết phải trả lời cậu chủ thế nào. Làm người dù có nhẫn tâm đến đâu cũng không muốn nhìn thấy người khác phải mất mạng vì mình, huống gì cô gái kia còn quá trẻ, hai nữa lại rất xinh xắn và dễ thương. Không hiểu cậu chủ đang suy nghĩ gì trong đầu mà lại hỏi mình câu này?

“Thế nào, chú trả lời cháu đi chứ?” Chàng thanh niên không kiên nhẫn, giục ông tài xế trung niên.

“Bác sĩ nói cô ấy sẽ tỉnh lại, nhưng không biết phải mất bao lâu.”

“………………” Chàng trai trẻ trầm ngâm trong chốc lát, rồi lên tiếng hỏi tiếp: “Chú đã cho người điều tra về thân thế của cô gái đó chưa?”

“Trên người cô gái không có bất cứ giấy tờ gì, ngay cả điện thoại cũng không có, nên rất khó để điều tra. Tuy nhiên, tôi đã cử người đi thăm dò quanh khu vực mà cô gái ấy bị tai nạn xe rồi.” Ông tài xế trung niên nói một hơi không ngừng nghỉ.

“Tạm thời chú cứ ở bệnh viện, chờ xem tình hình của cô gái ấy thế nào. Khi đã điều tra được thân thế của cô gái ấy, phiền chú gọi điện thông báo cho cháu một tiếng.” Chàng trai trẻ mệt mỏi, ngả người ra sau ghế, từng tiếng thở dài vang lên.

“Cậu chủ yên tâm. Tôi sẽ sớm cho cậu chủ một đáp án.” Ông tài xế trung niên hứa hẹn, đồng thời ông thấy thương hại cho cậu chủ. Vừa mới về nước, chưa kịp nghỉ ngơi, sau gần một tháng làm việc vất vả, đã gặp phải chuyện phiền toái này.

Đúng là họa vô đơn chí!

……………………….

Sau cả một ngày gào thét, đập phá đồ đạc, buổi tối đến, Thư Phàm ngoan ngoãn trèo lên giường. Đối với một người ham ăn và ham ngủ như Thư Phàm, chỉ cần còn giữ được cái mạng nhỏ bé của mình, thì trên đời này không còn điều gì đáng lo nữa. Thư Phàm cho rằng bây giờ phải nghỉ ngơi cho thật tốt, để cho đầu óc thư giãn, sáng mai thức dậy mới đủ tỉnh táo để nghĩ ra cách thoát khỏi đây.

Mang theo lòng tin và tinh thần lạc quan, Thư Phàm dần chìm vào giấc ngủ. Thời gian chầm chậm trôi, căn phòng chìm trong thứ ánh sáng màu trắng đục mờ nhạt của bóng đèn ngủ. Lâu đài cổ đã có từ lâu đời, được truyền từ thế hệ này qua thế khác, nơi đây đã diễn ra biết bao nhiêu biến cố, có bao nhiêu người đã vùi thân trong tòa lâu đài này. Thư Phàm là một cô gái không phải nhát gan, nếu không đã không ngủ ngay lập tức trên một chiếc giường lạ.

Khi đồng hồ trong phòng điểm chuông, báo hiệu 12 giờ đêm, ánh trăng khuyết cong hình lưỡi liềm phản chiếu vào căn phòng. Thư Phàm nằm trên chiếc giường màu trắng, chiếc áo choàng tắm cũng màu trắng, tất cả đã tạo nên một màu trắng hư hư ảo ảo, nửa hư nửa thực, nửa có nửa không, sương khói từ khu rừng bạt ngàn dưới chân tòa lâu đài bay vào phòng.

Đột nhiên trong bóng đêm, vang lên tiếng sói tru, nhưng âm thanh dồn dập chạy trên hành lang tòa lâu đài, tiếng sột soạt của y phục bay trong gió, xông thẳng vào tai Thư Phàm.

Thư Phàm mí mắt nặng trĩu, từ từ hé mở, mắt mông lung nhìn xung quanh.

Đứng giữa phòng, một người đàn ông cao lớn, trong trang

phục màu đen, trong bóng tối chỉ nhìn rõ được đôi màu màu xanh ngọc bích như mắt mèo đang chăm chú nhìn Thư Phàm.

Thư Phàm giật nảy mình, hét lên một tiếng thất thanh: “Á…á…á….” Am thanh vang dội, đã lấn át hết tất cả những âm thanh kì lạ của tòa lâu đài.

Thư Phàm ngồi bật dậy, mặt tái mét, môi run run, trừng trừng nhìn người đàn ông hiện lên như ma quỷ đang đứng giữa phòng: “Anh…anh là ai….?” Thư Phàm chỉ tay, lắp bắp hỏi.

Người đàn ông lạ mặt không trả lời Thư Phàm, đôi mắt xanh ngọc bích như mắt mèo trong bóng tối càng phát sáng.

Tay lần mò dười nệm, Thư Phàm nắm được một thanh gỗ khá dài. Chiều nay chạy đông chạy tây khắp căn phòng, Thư Phàm đã tìm thấy nó trong xó tủ. Trước lúc đi ngủ, để đề phòng có biến, Thư Phàm đã cẩn thận đặt nó dưới gối. Thật may là đã có phòng bị từ trước, nếu không gặp phải chuyện này, Thư Phàm sẽ không thấy yên tâm khi trong tay mình không vũ khí để phòng thân.

Nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô, mắt đề phòng nhìn người đàn ông lạ mặt, Thư Phàm lần bước xuống giường, chân chậm chạp bước lại gần. Mặc dù sợ hãi, nhưng lòng hiếu kì và tò mò trong Thư Phàm đã thắng. Thư Phàm muốn biết người đàn ông lạ mặt kia là ai, dù anh ta có là ma quỷ hay là ma cà rồng trong truyền thuyết đi chăng nữa, Thư Phàm cũng muốn nhìn rõ tận mặt.

Người đàn ông lạ mặt không nhúc nhích, mắt anh ta thẳng tắp nhìn Thư Phàm không chớp, anh ta đang để ý đến từng biểu hiện và chuyển động nhỏ nhất của Thư Phàm.

Đứng cách anh ta một khoảng khá gần, Thư Phàm hỏi: “Anh là ai? Đêm hôm khuya khoắt anh đến phòng tôi làm gì?” Nắm chặt thanh gỗ trong tay, Thư Phàm ngước mắt nhìn người đàn ông lạ mặt. Đôi mắt mèo của anh ta thu hút Thư Phàm, khi nhìn vào mắt anh ta, Thư Phàm không thể thở được, cơ thể đông cứng, thần trí lơ mơ, giống hệt một người đang bị thôi miên.

Giật mình, Thư Phàm vội thu lại ánh mắt, không dám nhìn vào mắt anh ta, Thư Phàm chuyển chú ý vào khuôn mặt anh ta. Ánh trăng khuya hòa cùng ánh sáng mờ nhạt của căn phòng, đủ để Thư Phàm lờ mờ nhìn đường nét trên khuôn mặt anh ta.

Mất gần 10 phút, Thư Phàm mới nhớ ra người đàn ông lạ mặt này là ai. “Là anh à? Anh đừng hù chết tôi đúng không? Đêm hôm khuya khoắt, sao anh không về phòng riêng mà ngủ đi?” Thư Phàm khoanh tay trước ngực, đứng lùi ra sau hai bước, hếch mặt hỏi anh ta: “Hay là anh thấy nhốt tôi ở đây vẫn còn chưa đủ, nên giả ma giả quỷ hù họa cho tôi sợ?”

Người đàn ông lạ mặt không nói gì, tròng mắt xanh biếc như mắt mèo nhìn Thư Phàm không chớp. Thời gian đã qua gần được nửa nén hương, anh ta vẫn không chớp mắt dù chỉ là một cái.

Thư Phàm bực bội, nói: “Rõ ràng lúc sáng, anh vẫn còn nói chuyện hùng hổ lắm kia mà. Tại sao tối nay lại trở thành người vừa câm vừa điếc rồi? Anh không bị mắc bệnh gì đấy chứ?” Thư Phàm vén tóc ra sau tai, cười nửa miệng, hỏi anh ta.

Người đàn ông lạ mặt không có hành động gì, chỉ có tròng mắt của anh ta là hơi lưu chuyển.

Thư Phàm bạo dạn bước lại gần, vạt áo choàng tắm màu trắng chạm vào vạt áo vét màu đen trước ngực của anh ta. Hình ảnh một trắng một đen đứng gần nhau, tạo nên sự tương phản rõ rệt.

“Anh tên là gì? Anh nhốt tôi ở đây nhằm mục đích gì? Nếu anh muốn tôi trả tiền cho anh, thì anh đã chọn nhầm người để bắt cóc rồi. Còn nếu anh bắt cóc tôi vì cho rằng tôi là bạn gái của Hoàng Tuấn Kiệt, thì lại càng nhầm.” Thư Phàm nở một nụ cười, nụ cười sáng lấp lánh như ánh trăng khuya trên bầu trời: “Nếu đã biết anh bắt lầm người rồi, anh cũng nên thả tôi đi chứ? Tôi hứa chỉ cần anh thả tôi ra khỏi đây, tôi sẽ cho qua chuyện này, sẽ không kiện cáo và không kể cho ai nghe cả.” Thư Phàm trịnh trọng hứa, lòng thầm cầu mong người đàn ông lạnh lùng như đá này nhanh chóng thả mình ra.

Người đàn ông lạ mắt không nói gì cả, khóe môi khẽ nhếch lên, nhíu mày nhìn Thư Phàm.

Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt anh ta, Thư Phàm cười cười, không nói gì thêm.

Người đàn ông lạ mặt cúi xuống, khi mũi gần chạm vào mũi Thư Phàm, anh ta nói: “Ngủ đi!” Nói xong, anh ta quay người bỏ đi.

Thư Phàm trợn tròn mắt nhìn theo, sờ mũi, vuốt cằm, gãi đầu, không thể đoán được thân phận thật sự của người đàn ông lạ mặt và lý do vì sao anh ta lại nhốt mình ở đây.

“Trời ạ! Có ai trả lời cho con biết không?” Ôm lấy đầu, ngửa cổ nhìn lên trần nhà, Thư Phàm hét ầm lên.

Người đàn ông lạ mặt đang đi trên hành lang, nghe tiếng hét của Thư Phàm đã dừng lại, trên khóe môi của anh ta nở một nụ cười khẽ, rồi nhanh chóng biến mất, hệt như một ngọn lửa chập chờn trong gió bão.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status