Bạn trai xấu xa

Chương 36


Trác Phi Dương và Thư Phàm đã trốn chui trốn lủi gần một ngày. Tối hôm qua, cả hai ngủ trong hang động. Cũng may được con chim hải âu canh gác, nên cả hai được ngủ một giấc bình yên đến sáng.

Bọn sát thủ dù có là những kẻ máu lạnh, giết người không ghê tay, nhưng dù sao bọn chúng cũng là người, mà đã là người ai cũng cần phải ăn, phải ngủ và nghỉ ngơi. Bọn chúng lại tự tin cho rằng Trác Phi Dương đang bị thương nặng, phải dẫn theo một cô gái chân yếu tay mềm, hơn nữa cả hai không hề quen thuộc với cuộc sống trong rừng, sớm muộn gì cũng bị bọn chúng bắt được. Có khi cả hai đã bị thú dữ trong rừng ăn thịt trước rồi cũng nên. Vì suy nghĩ như thế, nên tối hôm qua bọn chúng không vội đuổi theo hai người mà chọn một mô đất cao, dựng lều để ngủ qua đêm.

Hơn bảy giờ sáng Thư Phàm mới tỉnh dậy. Đầu Thư Phàm gối lên đùi Trác Phi Dương, nằm co ro trước đống lửa, trên người đắp chiếc áo khoác của Trác Phi Dương.

Gần sáng Trác Phi Dương mới chợp được mắt. Vì lo sợ cho sự an toàn của cả hai, Trác Phi Dương đã thức canh gần như cả đêm, mãi đến hơn hai giờ sáng do quá mệt mỏi, hắn mới đi vào giấc ngủ.

Lúc Thư Phàm tỉnh dậy, Trác Phi Dương vẫn còn đang ngủ. Gối đầu trên gối Trác Phi Dương, Thư Phàm ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Trác Phi Dương. Chưa bao giờ Thư Phàm thấy cả hai lại gần gũi như thế. Mới hôm nào, cả hai còn là hai người xa lạ, thậm chí còn coi nhau là kẻ thù, thế mà hôm nay đã trở thành người đồng sinh đồng tử. Nếu không có Trác Phi Dương, có lẽ Thư Phàm đã chết từ lâu rồi. Nghĩ về Trác Phi Dương, Thư Phàm lại liên tưởng đến Hoàng Tuấn Kiệt.

Thư Phàm biết nếu đổi lại là Hoàng Tuấn Kiệt, hắn cũng sẽ không tiếc lấy tính mạng của hắn ra để bảo vệ an toàn cho mình. Sờ lên trái tim, Thư Phàm thấy nó đang đập thật nhanh. Liếc mắt nhìn Trác Phi Dương, Thư Phàm không biết nó đang đập nhanh vì ai, đang nhớ ai.

Tình cảm trong Thư Phàm đã bắt đầu trở nên rối rắm. Một người đã ban tặng cho Thư Phàm những rung động đầu đời, dạy cho Thư Phàm hiểu thế nào là thích là nhớ nhung một người. Còn người kia giống như ánh nắng mặt trời, giúp sưởi ấm trái tim Thư Phàm, giúp cho Thư Phàm tự tin vững bước trên đường đời, ngay cả khi đối mặt với cái chết gần trong gang tấc, nhờ ánh mắt của người đó, Thư Phàm đã không còn sợ nữa, mà lại thản nhiên cùng người đó đối diện với tất cả.

Ôm lấy đầu, Thư Phàm không muốn biết, cũng không muốn nghĩ gì cả. Mọi chuyện hãy để cho số phận an bài. Điều Thư Phàm muốn làm nhất vào lúc này, là có thể nhanh chóng thoát ra khỏi khu rừng này, có thể cùng Trác Phi Dương an toàn rời khỏi đây.

Trong khi Thư Phàm con ngơ ngẩn nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia, Trác Phi Dương mở mắt, mỉm cười hỏi Thư Phàm: “Cô đã tỉnh dậy rồi?”

“A….” Thư Phàm kêu lên một tiếng nho nhỏ như muỗi kêu. “Phụt!” Mặt Thư Phàm bỗng đỏ như gấc chín khi phát hiện ra mình vẫn còn vô tư gối đầu lên đùi Trác Phi Dương, hơn nữa còn nhìn hắn bằng ánh mắt chiêm ngưỡng.

Thư Phàm giật mình vội ngồi bật dậy như lò xo, chiếc áo khoác tuột xuống bụng.

“Đêm qua cô ngủ ngon chứ?” Trác Phi Dương nhìn ngắm khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn của Thư Phàm, trái tim hắn đập thật nhanh.

“Tôi ngủ ngon, còn anh?” Thư Phàm vuốt tóc, mắt quan sát hang động mà cả hai đã ngủ lại vào tối hôm qua. Từ lúc theo con chim hải âu đến hang động này, do phát hiện bọn sát thủ vẫn chưa tìm ra được chỗ này, nên cả hai tạm thời vẫn lưu lại, chưa muốn rời đi.

“Tôi ngủ ngon.” Trác Phi Dương cả đêm hầu như không ngủ nhưng hắn không muốn Thư Phàm biết điều đó. Chỉ cần Thư Phàm được ngủ ngon giấc, hắn đã thấy hài lòng rồi.

“Cô đã đói bụng chưa?” Trác Phi Dương vươn vai, xoa nhẹ vào đôi chân đã bị tê nhức đến không còn cảm giác.

Thư Phàm xấu hổ, cắn môi, tay run run trả lại chiếc áo khoác cho Trác Phi Dương: “Cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Trác Phi Dương cười, tay đón lấy chiếc áo khoác trên tay Thư Phàm. Khoác vào người, Trác Phi Dương ngửi được mùi thơm hoa nhài vương từ cơ thể và mái tóc của Thư Phàm sang chiếc áo khoác, hơn nữa còn lưu lại hơi ấm của Thư Phàm. Trác Phi Dương hít một hơi thật dài, sảng khoái thở ra.

Buổi sáng hôm nay, không khí thật trong lành và tươi mát. Nếu không phải lo sợ sắp bị bọn sát thủ đuổi kịp đến nơi. Thư Phàm và Trác Phi

Dương đang nắm tay nhau đi dạo trên bãi cát ngoài bờ biển, và ngắm cảnh mặt trời mọc.

Bám tay vào thành tường đá, Trác Phi Dương loạng choạng đứng lên. Cả đêm hôm qua, Thư Phàm đã lấy hai đùi hắn làm gối. Sợ Thư Phàm giật mình thức giấc, nên mặc dù có nhức mỏi hắn cũng không dám cử động, thành ra chân hắn sáng nay đã gần như thành kẻ bị liệt.

Thư Phàm cắn cắn môi, áy náy trong lòng càng lúc càng tăng. Không kịp suy nghĩ gì, Thư Phàm kéo Trác Phi Dương ngồi xuống, tay thành thạo xoa bóp vào đùi và bắp chân hắn.

Trác Phi Dương đông cứng cả người, sắc mặt ửng đỏ. Tay hắn hết nắm rồi lại thả. Hắn ngượng ngùng muốn bảo Thư Phàm dừng tay, nhưng chỉ mấp máy môi, không nói thành tiếng. Tất cả mọi ngôn từ đều bị dấu trong cổ họng. Cảm giác mà Thư Phàm mang lại cho hắn càng lúc càng mãnh liệt. Hắn sợ, hắn không thể buông tay được nữa, mà phải giữ chặt Thư Phàm ở bên cạnh mình.

Thư Phàm thấy tay mình run run, trái tim không ngừng chơi điệu Valse trong lồng ngực. Lẽ ra là một bác sĩ Thư Phàm phải không thấy ngượng ngùng và xấu hổ mới đúng. Nhưng đằng này Thư Phàm thấy mình chẳng khác gì một sắc nữ, đang lợi dụng để động chân động tay vào thân thể Trác Phi Dương.

Càng nghĩ Thư Phàm càng đỏ mặt, càng xấu hổ, mồ hôi rịn ra đầy trán. Cuối cùng không còn chịu đựng hơn được nữa, Thư Phàm rụt tay lại như chạm phải lửa, đứng bật dậy, ôm lấy hai má, Thư Phàm chạy biến ra cửa hang đá.

Trác Phi Dương ngây ngẩn nhìn theo, nụ cười trên môi hắn càng lúc càng sâu, khuôn mặt hắn đã nhuốm hồng. Khi bàn tay Thư Phàm buông ra khỏi đùi hắn, cũng là lúc cơ thể căng cứng của hắn thả lỏng dần dần. Một người mắc căn bệnh sạch sẽ như hắn, lần đầu tiên để con gái sờ mó vào thân thể, lần đầu tiên mới hiểu rung động đến tận tâm can là gì.

Gần hang đá, mà cả hai ngủ qua đêm có một dòng suối nhỏ. Con suối này không sâu lắm, nước trong xanh có thể nhìn xuống đến tận đáy. Những con cá đủ sắc màu đang tung tăng bơi lội, tán cây rũ bóng soi xuống đáy nước.

Thư Phàm và Trác Phi Dương rất biết ơn con chim hải âu. Nếu không có nó, cả hai đã không thoát được sự truy lùng gắt gao của bọn sát thủ, không thể tìm được nguồn nước và thức ăn, ngay cả chỗ ngủ qua đêm cũng không có.

Sau khi rửa xong mặt cho tỉnh ngủ, vuốt lại tóc cho suôn phẳng. Thư Phàm cùng Trác Phi Dương bắt cá, chuẩn bị thức ăn cho cả ngày hôm nay.

Trong hai ngày chạy trốn, vết thương trên lưng Trác Phi Dương do không có thuốc đắp đã chảy máu rất nhiều. Cũng may Thư Phàm có chút hiểu biết về thảo dược, đã hái nhiều vị thuốc trong rừng để đắp vào vết thương trên lưng Trác Phi Dương. Những vị thuốc này chẳng những có tác dụng cầm máu, khử độc, mà còn giúp nhanh chóng liền sẹo. Chẳng mấy chốc vết thương trên lưng Trác Phi Dương đã khá hơn.

Bắt được khá nhiều cá, Thư Phàm ngồi trên bờ suối rửa chân, nghịch nước, để Trác Phi Dương mổ cá. Cả hai sợ trên đường chạy trốn không kịp bắt cá, và không tìm được con suối giống như con suối này, nên cẩn thận chuẩn bị trước thức ăn, phòng khi đói còn có thứ gì đó để nướng mà ăn.

Ăn cá mấy ngày nay đã khiến Thư Phàm ngán để tận cổ. Nhưng hiểu hoàn cảnh ngàn cây treo sợi tóc của mình, Thư Phàm không dám đòi hỏi gì hơn. Nếu có trách thì đành trách số phận không may của mình.

Mổ xong cá, gói vào một tán lá cây thật to, đã được rửa sạch. Buộc lại cẩn thận, Trác Phi Dương cầm trên tay, cùng Thư Phàm thong thả bước đi.

Hai người chỉ dám lưu lại chỗ này qua đêm, không dám ở lại lâu. Bọn sát thủ là những kẻ tinh nhuệ và nhạy bén, chỉ cần một dấu hiệu nhỏ do cả hai sơ suất để lại, bọn chúng sẽ nhanh chóng tìm ra manh mối và bắt được hai người. Lúc đó, không ai có thể cứu được họ.

Buổi trưa, không khí trong rừng vẫn còn mát lạnh giống như ngày xuân. Những tán lá cây rừng rậm rạp đã che khuất đi ánh nắng gay gắt của mặt trời. Thỉnh thoảng mới có những chùm sáng nhỏ chiếu xuyên qua kẽ lá, rọi xuống mặt đất.

Thư Phàm dù sao vẫn chỉ là một cô gái mới lớn, chưa trưởng thành. Tuy rằng đang bị bọn sát thủ đuổi giết phía sau, nhưng lần đầu tiên phải sống trong rừng, hơn nữa nơi đây lại có nhiều hoa cỏ kì lạ, mà Thư Phàm chưa từng thấy bao giờ, đã khiến Thư Phàm quên hết mọi thứ, chỉ biết thỏa mãn lòng hiếu kì muốn khám phá hết những điều kì lạ xung quanh mình.

Trác Phi Dương thấy mình chẳng khác gì một ông bố đang dắt con mình đi chơi trong rừng quốc gia. Thấy Thư Phàm hết chạy chỗ này, chạy chỗ kia, ngắm cây cỏ này, ngửi bông hoa kia, thậm chí còn ngắt nụ hoa và những chiếc lá non bỏ vào miệng nhai nhai.

Mỗi lúc như thế, trái tim Trác Phi Dương nhảy nhót, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong rừng, chướng khí mù mịt, cây ăn được thì ít, mà cây mang theo độc tố thì nhiều. Mặc dù Thư Phàm là một bác sĩ giỏi, biết ít nhiều về thảo dược, nhưng đâu có nghĩa cây cỏ nào Thư Phàm cũng biết. Nếu chẳng may Thư Phàm ăn phải cây có độc, Trác Phi Dương vuốt mồ hôi lạnh, cơ thể rùng mình một cái. Hắn thật không dám tưởng tượng ra hậu quả nữa.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ còn cách vừa đe dọa vừa dụ dỗ Thư Phàm.

“Thư Phàm! Chúng ta phải đi thôi! Sắp chiều đến nơi rồi.” Nhìn Thư Phàm đang ngồi xổm trước một cây cỏ, có lá hình tròn, cánh hoa mỏng màu vàng, Trác Phi Dương than thầm, gọi nhỏ.

Thư Phàm mắt chăm chú nhìn câu hoa màu vàng, miệng kích động bảo Trác Phi Dương: “Đây có phải là cây chữa rắn cắn đúng không anh?”

“…………..” Trác Phi Dương im lặng không trả lời Thư Phàm. Hắn ngây ngẩn cả người, lỗ tai lùng bùng, người hắn loạng choạng muốn say. Hắn say không chỉ vì khuôn mặt với nụ cười tươi mát như nắng xuân, xinh đẹp động lòng người của Thư Phàm, mà còn vì giọng nói trong trẻo của Thư Phàm.

Thư Phàm kích động, tay run run vuốt nhẹ vào cánh hoa mỏng màu vàng, đầu cúi xuống, mũi hít lấy hương hoa nhàn nhạt.

Ngắt một cánh hoa, Thư Phàm cho vào miệng nhai. Một lúc sau, Thư Phàm nhảy cẩng lên, sung sướng nói: “Đây đúng là cây chuyên chữa rắn cắn rồi. Ha ha ha! Có cây này, chúng ta không còn bị rắn cắn nữa.”

Thư Phàm chạy lại gần Trác Phi Dương, kéo tay hắn lại gần: “Anh mau giúp tôi hái hết số cây này. Chúng ta cần dùng nó để phòng thân.”

Trác Phi Dương mặc dù không hiểu tác dụng của cây hoa có lá hình tròn và có hoa cánh mỏng màu vàng này. Nhưng thấy Thư Phàm cao hứng và vui sướng như thế, hắn mỉm cười, giúp Thư Phàm hái.

Đang cao hứng và vui vẻ cùng Trác Phi Dương hái thuốc, bỗng con chim hải âu kêu lên những âm thanh chói tai.

Trác Phi Dương và Thư Phàm giật mình hoảng sợ, bốn mắt nhìn nhau, thần kinh cả hai căng thẳng. Cả hai đều ngầm hiểu, con chim hải âu đang báo hiệu bọn sát thủ đang tiến gần về nơi họ đang đứng, rất có thể bọn chúng đang ở gần đây.

Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Trác Phi Dương nắm chặt tay Thư Phàm, lôi Thư Phàm chạy theo mình.

Thư Phàm biết mình và Trác Phi Dương đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, đã để cho Trác Phi Dương kéo tay lôi đi.

Vừa chạy Thư Phàm vừa cảnh giác quan sát nhìn bốn phía.

“Bọn chúng đã đuổi kịp chúng ta rồi đúng không?” Thư Phàm thở hổn hển, quẹt mồ hôi trán, mắt kinh sợ nhìn về phía sau.

“Có lẽ thế.” Trác Phi Dương càng lúc càng nắm tay Thư Phàm thật chặt, các khớp cơ trong cơ thể hắn căng cứng, trái tim hắn trùng xuống: “Nếu bọn chúng chưa đuổi kịp chúng ta, con chim hải âu đã không kêu những tiếng chói tai như thế.”

Cây rừng vùn vụt lùi lại phía sau. Lần thứ hai trong đời, Thư Phàm cùng Trác Phi Dương chạy bán sống bán chết. Thân thể cả hai lao đi, gai dại đâm vào da thịt, cào rách quần áo. Tóc tai toán loạn, lá cây dính cả trên tóc, trên mặt và trên quần áo. Mấy hôm nay, trời không mưa, nắng liên tục nên mặt đất không còn ẩm ướt giống như mấy hôm trước.

Thư Phàm bước thấp bước cao, luống cuống cố chạy cho kịp bước chân của Trác Phi Dương.

Bỗng bốn phía vang lên tiếng súng: “Đoàng! Đùng!”. Thư Phàm sợ hãi đến mức, trái tim suýt rớt ra ngoài, người lao về phía trước. Cũng may được Trác Phi Dương đỡ, nên không bị ngã.

“Bọn chúng…” Thư Phàm níu lấy cánh tay áo Trác Phi Dương, kinh hoàng nói không ra hơi.

“Đừng sợ!” Trác Phi Dương lồng năm ngón tay của mình vào năm ngón tay Thư Phàm. Mặc dù hơi thở bấn loạn, nhưng hắn vẫn ăn nói rõ ràng và rành mạch. Nhờ hắn, Thư Phàm đã phần nào lấy lại được bình tĩnh.

“Chạy đi!” Trác Phi Dương vừa lôi Thư Phàm chạy theo mình, vừa cố gắng tìm một chỗ nấp cho hai người.

“Đùng!”, “Đoàng!” Những tiếng súng không ngừng vang lên. Tiếng hò hét, tiếng cây rừng bị giẵm đạp vang lên như sấm dậy, giống như một đoàn quân chuẩn bị vây lấy Trác Phi Dương và Thư Phàm vào ổ mai phục.

Đến một sườn dốc, do không kịp phanh gấp, cả Thư Phàm và Trác Phi Dương đều lăn xuống sườn dốc. Trác Phi Dương vội ôm lấy Thư Phàm vào lòng, cố gắng dùng thân thể mình ngăn vật cản và cố gắng không để Thư Phàm bị va chạm nhiều.

Thư Phàm trong lúc hoảng hốt đã ôm chặt lấy Trác Phi Dương, mắt nhắm tịt lại, bên tai văng vẳng nghe tiếng gió rít gào, tiếng nói trầm tĩnh của Trác Phi Dương.

Hai người lăn càng lúc càng nhanh.

“Bốp!”, “Rầm!”, “Bịch!” Những âm thanh khô khốc do thân thể của hai đập vào gốc cây và chướng ngại vật, tạo nên những tiếng nghe thật rùng rợn, cảm tưởng xương sườn của cả hai đã gãy nát, còn cơ thể giống như miếng bánh đúc đã bị nghiến nát trong máy xay.

Lăn, lăn, cả hai không biết đã bị va đập bao nhiêu lần, không biết đã chịu bao nhiêu vết thương vào cơ thể. Đến khi một tiếng “Phịch!” và “Rầm!” vang lên, cả hai bị ngã vào một đầm lầy, có cát lún.

Bị va đập quá nhiều lần, Thư Phàm và Trác Phi Dương sớm đã thần trí lơ mơ, đến khi ngã xuống đầm lầy, có cát lún, cả hai đã ngất xỉu.

Tiếng con chim hải âu kêu lên những âm thanh thê lương, ngập cả núi rừng. Tiếng kêu của nó đã đánh động đến bọn thú lớn, thú nhỏ trong rừng, chim muông bay tán loạn.

Con chim hải âu đậu trên vai Thư Phàm, miệng nó kêu “gừ gừ”, đầu thân thiết cọ cọ vào má Thư Phàm, còn mỏ chọc chọc vào mũi Thư Phàm, hằng mong Thư Phàm nhanh chóng tỉnh lại. Hiện giờ cơ thể của cả hai đang lún dần xuống cát. Nếu không sớm tỉnh lại, cả hai sẽ sớm bị cát nuốt chửng xuống tận đáy. Lúc đó dù có tỉnh lại cũng không còn h

y vọng có thể cứu sống được nữa.

Thư Phàm bị thương nhẹ hơn Trác Phi Dương, nên một lát sau, dưới sự vày quấy của con chim hải âu, Thư Phàm nặng nề mở mắt, mí mắt chớp chớp mấy cái, cả cơ thể đau nhức như ai dần.

Ban đầu, Thư Phàm sửng sốt khi thấy mình và Trác Phi Dương đứng chôn chân trong cát. Chỉ hơi cử động một chút, cơ thể Thư Phàm lại bị lún sâu xuống. Mãi một lúc lâu thật lâu, Thư Phàm mới hiểu mình và Trác Phi Dương bị rơi xuống một hố cát lún ở phía sau khu rừng.

Quay sang nhìn Trác Phi Dương vẫn còn mê man chưa tỉnh, mắt Thư Phàm đỏ hoe, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má. Thư Phàm không muốn chết ở đây, nhất là chết trong tình huống lãng nhách này. Thư Phàm tự trách bản thân mình quá ham vui và mải chơi, nên mới khiến cả hai rơi vào hoàn cảnh này.

“Nếu mình nghe lời Trác Phi Dương, không mải hái hoa bắt bướm, không tìm các loại thảo dược, thì hay biết mấy. Nếu mình chịu nghe lời hắn, sớm tìm một chỗ nấp an toàn, có phải mình và hắn không bị lăn lông lốc từ trên sườn núi, rơi xuống hố cát lún này không.”

Thư Phàm khóc, nước mắt ràn rụa trên khóe mi. Trái tim Thư Phàm đập gấp gáp trong lồng ngực. Càng tự trách bản thân mình bao nhiêu, Thư Phàm càng thấy mình và Trác Phi Dương không đáng bị ông Trời trừng phạt như thế này.

Nhìn bãi cát lún đen ngòm, càng lúc càng nuốt lấy mình và Trác Phi Dương xuống dưới, Thư Phàm thở dài. Bị ngã xuống đây, coi như hết cách. Cả hai sẽ sớm chết vì bị cát nuốt xuống tận đáy, nếu không cũng sớm bị thú dữ trong rừng ăn thịt, bị bọn sát thủ cho mỗi người một phát vào đầu, mà cũng có khi chúng đâu cần tốn đạn như thế. Mình và anh ấy bị giết chết một cách từ từ như thế này, không phải càng khiến bọn chúng đắc ý và sung sướng hơn sao?

Điều khiến Thư Phàm thấy an ủi duy nhất là con chim hải âu vẫn còn đang ở bên cạnh. Nó thể hiện tình yêu bằng cách không ngừng cọ vào mặt Thư Phàm, miệng luôn mồm kêu “gừ gừ”

Thư Phàm rất muốn rút tay dưới cát lên để xoay đầu con chim hải âu, nhưng lại sợ khiến cát lún sâu thêm, nên không dám động đậy. Thư Phàm chỉ còn biết nhìn nó bằng ánh mắt biết ơn và thương yêu, lòng cầu mong nó sớm trở về với biển, và sống một cuộc đời bình an. Tất cả những gì mà Thư Phàm có thể làm cho nó lúc này chỉ có thế.

Máu rỉ ra từ vết thương trên trán Trác Phi Dương. Thư Phàm kinh sợ, lúc này mới để ý trên khuôn mặt tuấn tú của hắn bị cào rách nhiều chỗ. Do ngã xuống bùn đen, nên Thư Phàm không nhìn rõ. Khi ngửi được mùi máu tanh, Thư Phàm mới biết hắn bị thương.

Thư Phàm tay chân luống cuống, muốn chạm vào hắn, muốn lôi hắn thoát ra khỏi hố cát lún, muốn băng bó vết thương trên mặt hắn, nhưng đành lực bất tòng tâm. Sợ rằng, chỉ cần cử động một chút sẽ khiến cả hai nhanh chóng xuống địa phủ hơn.

“Nếu không sớm được băng bó, hắn sẽ chết vì mất máu.” Trong lòng Thư Phàm không ngừng gào thét, nước mắt chảy ra càng lúc càng nhiều. Nước mắt đã rửa trôi đi nhưng bụi bẩn bám trên khuôn mặt Thư Phàm.

Thời gian chầm chậm trôi, cơ thể Trác Phi Dương và Thư Phàm đã bị lún xuống đến ngang ngực. Chỉ cần thêm một lúc nữa, cả hai sẽ bị cát nuốt chửng.

Trời ngả về chiều, từng chiếc lá màu vàng bay bay trong gió. Tiếng con chim hải âu lại vang lên những tiếng kêu thê lương. Nó sải cánh bay trên đầu Trác Phi Dương và Thư Phàm. Gió rít gào, từng đôi từng đôi chim bay ra bay vào. Chẳng mấy chốc xung quanh hố cát Thư Phàm và Trác Phi Dương đang đứng, có hơn chục thú nhỏ đang đứng xung quanh. Chúng hiếu kì nhìn Thư Phàm và Trác Phi Dương. Hình như chúng đang chờ một điều gì đó. Trên không trung, chim chóc kéo đến càng lúc càng nhiều. Bóng của chúng in xuống đất, đã che khuất đi ánh sáng mờ nhạt của trời chiều. Thư Phàm giật mình, ngước mắt nhìn đàn chim khổng lồ đang bay trên đỉnh đầu. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Thư Phàm sẽ cho rằng đây là hình ảnh chỉ xuất hiện trong phim ảnh, do đạo diễn dựng nên.

Đàn chim kêu lên những âm thanh hỗn loạn và khó hiểu. Hiện tượng kì lạ này, khiến Thư Phàm ngây ngẩn cả người, ngay cả nỗi sợ hãi cũng bị dẹp sang một bên. Bây giờ trong lòng Thư Phàm chỉ có một sự hiếu kì mãnh liệt. Thư Phàm muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao chim chóc lại kéo tất cả về đây.

Tiếng kêu của những chú chim đầy đủ màu sắc, kích cỡ và ngôn ngữ, khiến Trác Phi Dương bừng tỉnh. Ý nghĩ đầu tiên mà hắn nhớ đến là Thư Phàm, hắn muốn kiểm tra xem Thư Phàm có bị làm sao không, và có còn ở bên cạnh mình không.

Thấy Thư Phàm đứng bên cạnh mình, tay hai người vẫn còn đang nắm lấy nhau, cả hai đang bị chôn đứng dưới cát lún, trên đầu có hơn mấy nghìn con chim lớn nhỏ đang bay vòng vòng. Trác Phi Dương kinh ngạc đến mức mắt mở to hết cỡ, mồm há hốc, ngay cả âm thanh muốn kêu lên một tiếng cũng quên. Lần đầu tiên hắn mới gặp phải trường hợp kì lạ này. Bỗng chốc, hắn quay sang nhìn Thư Phàm. Kể từ khi gặp Thư Phàm, những chuyện kì lạ này liên tiếp xảy ra.

Đầu tiên là sự xuất hiện của con chim hải âu. Nó chẳng những nghe hiểu được tiếng người, mà nó còn có trí khôn như một người trưởng thành. Lúc này, là sự xuất hiện của một đàn chim khổng lồ, giống như lời dị sấm trong truyền thuyết. Phải chăng….?

Trác Phi Dương nhìn Thư Phàm. Đầu bị thương nhiều chỗ, mất máu khá nhiều khiến hắn xây xẩm mặt mày. Ngay cả suy nghĩ cũng mờ mờ ảo ảo, như đã ăn phải thứ quả lạ trong khu rừng.

Thư Phàm tập trung vào nhìn đàn chim kì lạ đến mức không biết rằng Trác Phi Dương đã tỉnh lại.

Ngắm nhìn đàn chim một lúc, Thư Phàm lẩm bẩm trong miệng: “Lạ nhỉ! Tại sao lũ chim lại tập trung lại đây? Rõ ràng nơi này không có gì dị thường cơ mà?”

“Tôi nghĩ chắc là do con chim hải âu đã gọi bọn chúng tới.” Trác Phi Dương ngửa cổ nhìn lên trời, miệng thều thào trả lời Thư Phàm.

“Có lẽ anh nói đúng.” Nói xong rồi, lúc này Thư Phàm mới bàng hoàng quay sang nhìn Trác Phi Dương. Thấy hắn đã tỉnh. Ban đầu, Thư Phàm ngơ ngác nhìn hắn. Ngay sau đó, Thư Phàm nước mắt ràn rụa, run giọng hỏi: “Anh…anh không sao chứ? Anh thấy trong người thế nào? Có đau lắm không?”

Trác Phi Dương mỉm cười, lắc đầu trấn an Thư Phàm: “Tôi thấy trong người khỏe. Tuy hơi đau nhức một chút, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”

Thư Phàm vẫn nước mắt nhạt nhoà trên khóe mi, miệng tự oán trách chính bản thân mình: “Tất cả là tại tôi. Nếu tôi nghe lời anh, sớm rời đi một chút, có lẽ hai chúng ta không rơi vào kết cục này.”

“Cô đừng nói thế.” Trác Phi Dương cười, nheo mắt nhìn Thư Phàm: “Dù chúng ta có thể thoát được hôm nay, nhưng không thể thoát được ngày mai. Đây là thử thách mà ông Trời bắt chúng ta phải trải qua.” Mặc dù đã không còn sức lực để nói chuyện, nhưng hắn vẫn giữ được thái độ điềm tĩnh và tinh thần vững vàng như núi.

Thư Phàm bị tinh thần, lời nói và nụ cười trên môi hắn cổ động. Gật đầu thật mạnh, Thư Phàm chân thành nói: “Kiếp này được gặp một người giống như anh, coi như tôi đã không sống uổng.”

Đôi mắt Trác Phi Dương trở nên thâm thúy, nụ cười trên môi hắn càng thêm rực rỡ giống như ánh mặt trời: “Nếu chúng ta phải chết ở đây, cô có hối hận không?” Một ánh sáng màu pha lê vừa mới lóe lên trong mắt Trác Phi Dương, rồi nhanh chóng biến mất.

Thư Phàm ngẩn người nhìn Trác Phi Dương. Mất một lúc lâu thật lâu, Thư Phàm cũng không thốt nổi nên lời. Thật lòng, Thư Phàm không biết phải trả lời Trác Phi Dương như thế nào. Chết thì ai mà chẳng sợ. Nhưng có một người sắp đối diện với cái chết gần trong gang tấc, hơn nữa phải chịu cảnh chết từ từ giống như Trác Phi Dương, mà vẫn ung dung coi như không. Thư Phàm thấy ngưỡng mộ và khâm phục tính cách quả cảm và gan dạ của hắn.

Thư Phàm mỉm cười, nụ cười tươi mát hơn gió xuân. Tuy là hơi tiếc nuối vì phải chết trẻ như thế này, hơn nữa còn không được hoàn thành tâm nguyện trở thành một bác sĩ tài giỏi, chữa được khỏi bệnh tật cho nhiều người, không còn cơ hội để gặp mặt người thân lần cuối.

Nhưng Thư Phàm thấy lòng mình thật ấm áp. Trong lúc khó khăn, đối diện với vấn đề sinh tử, có thể gặp được một người chí tình chí lý như Trác Phi Dương, Thư Phàm đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Nhìn nụ cười trên môi Thư Phàm, Trác Phi Dương đã hiểu Thư Phàm muốn nói gì. Đôi khi ánh mắt và nụ cười của một người còn quan trọng hơn cả những lời mà người đó muốn nói.

Dưới cát sâu, tay Trác Phi Dương siết chặt lấy tay Thư Phàm. Bốn mắt nhìn nhau, ý nghĩ tương thông, tình cảm dào dạt. Họ bắt đầu thấy chết không còn đáng sợ nữa, mà rất vui vẻ chờ đón cái chết đến với mình. Sống làm sao, thì chết như vậy. Mỗi người đều có con đường cần phải đi. Dù là ngắn hay dài, cũng phải cố gắng sống cho thật tốt, sống không uổng phí. Thư Phàm và Trác Phi Dương tự xét bản thân đã không sống uổng, không sống phí, tuy còn nhiều tâm nguyện chưa làm được, nhưng đối với họ thế là đã đủ rồi.

Bỗng….. “Phạch!”, “Bạch!” Một sợi dây thừng khá dài được đàn chim thả trước mặt Thư Phàm và Trác Phi Dương.

Cả Thư Phàm và Trác Phi Dương sửng sốt hết nhìn sợi dây thừng lại quay sang nhìn vào mắt nhau. Cả hai không hiểu sợi dây thừng này từ đâu bay đến.

Lúc ngước mắt nhìn đàn chim đang bay lơ lửng trên không, và nhìn bọn thú lớn thú nhỏ đứng xung quanh hố cát. Nghe thấy tiếng kêu của con chim hải âu, cả hai mới hiểu con chim hải âu đã nhờ thú và chim muông sống trong rừng cứu sống mình.

Vừa cảm động vừa biết ơn con chim hải âu, Trác Phi Dương chuyển sợi dây cho Thư Phàm, miệng hối thúc: “Cô đi lên trước đi!”

“Không! Anh đi lên trước đi!” Nhớ Trác Phi Dương đang bị thương, Thư Phàm không muốn hắn bị ngâm lâu trong cát lún.

“Cô lên trước đi. Có như thế, cô mới giúp tôi được chứ?” Trác Phi Dương mỉm cười, động viên Thư Phàm.

Nghe Trác Phi Dương nói có lí, Thư Phàm nói nhanh: “Được rồi! Anh chờ tôi một chút. Khi nào tôi lên đến bờ, tôi sẽ cùng bọn thú trong rừng kéo anh lên.”

Thư Phàm nắm chặt lấy sợi dây thừng. Con chim hải âu kêu lên những tiếng kì lạ, bọn khỉ trong rừng cầm lấy sợi dây thừng, con kéo, con vòng qua gốc cây, lũ thỏ, và mấy con thú khác cũng giúp sức lũ khỉ kéo Thư Phàm lên.

Cả người và thú phải chật vật một lúc, mới lôi được Thư Phàm an toàn lên bờ. Lên đến nơi, không kịp nghỉ ngơi, Thư Phàm ngay lập

tức ném giây thừng định kéo Trác Phi Dương lên. Bốn phía đột nhiên vang lên những tiếng súng, tiếng bước chân chạy dồn dập, tiếng cành cây gãy, tiếng gió kêu rin rít bên tai.

Bọn thú trong rừng đã chạy trốn không còn thấy bóng, lúc này chỉ còn một mình Thư Phàm và con chim hải âu đậu trên vai.

Thư Phàm thất kinh. Tuy rằng sợ hãi muốn bỏ chạy, nhưng không thể để Trác Phi Dương đứng dưới cát lún.

“Cô chạy đi! Mặc kệ tôi!” Trác Phi Dương quát Thư Phàm, lòng hắn nóng như lửa đốt, ngữ khí trầm trọng, đôi mắt đục ngàu.

“Không được! Tôi phải cứu anh lên.” Thư Phàm quẹt nước mắt, ném sợi dây thừng về phía Trác Phi Dương.

Trác Phi Dương nửa muốn nắm lấy sợi dây thừng để Thư Phàm kéo lên. Nhưng lại nghĩ, nếu còn dùng dằng ở đây, thế nào Thư Phàm cũng phải chết chung cùng với mình, cuối cùng Trác Phi Dương chọn cách từ bỏ.

“Cô đi đi! Tôi xin cô. Tôi không muốn hai chúng ta chết chung ở đây.” Trác Phi Dương bi thương nhìn Thư Phàm, đôi mắt hắn dạt dào tình cảm. Hắn có nhiều lời muốn nói với Thư Phàm, nhưng không dám mở miệng nói gì cả. Hắn sợ mình sẽ biến thành một kẻ lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của Thư Phàm để trở thành một ngư ông đắc lợi. Dù rằng hôm nay có thể hắn sẽ chết ở đây, nhưng hắn vẫn vui lòng vì điều đó. Hắn tuyệt không có một chút hối hận.

“Trác Phi Dương! Anh….” Thư Phàm bặm môi, nước mắt ràn rụa, lòng Thư Phàm đau như cắt, nỗi đau đã cứa sâu vào tim. Quá đau đớn, Thư Phàm cắn môi đến bật cả máu.

“Chạy đi! Đừng đứng ở đây nữa.” Trác Phi Dương bi phẫn gào lên, âm thanh của hắn chẳng khác gì một con thú bị tổn thương: “Cô định để hai chúng ta cùng nhau chết chung ở đây sao?” Trác Phi Dương cười, nụ cười thê lương: “Tôi không muốn chết cùng với cô. Chẳng phải cô căm ghét tôi vô lý bắt cóc và giam giữ cô là gì? Bây giờ có cơ hội, sao cô không chạy đi.”

Thư Phàm khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc.

Tiếng súng nổ, tiếng bước chân chạy dồn dập, tiếng cành cây gãy càng lúc càng gần.

Trác Phi Dương nôn nóng, và lo sợ cho tính mạng của Thư Phàm đến nỗi, hắn lại gào lên: “Bạch Thư Phàm! Cô có nghe tôi nói gì không? Tại sao cô không chạy đi? Nếu cô vì nể ơn cứu mạng của tôi, xin cô hãy chạy đi. Tôi không muốn tính mạng của người con gái mà tôi phải đổi lấy mạng của mình để cứu lấy, mất trong tay người khác. Tôi xin cô, xin cô hãy chạy đi, chạy thật nhanh ra khỏi đây, tôi xin cô.” Càng nói Trác Phi Dương càng bi phẫn, khóe môi hắn chảy máu, đôi mắt hắn mãnh liệt chiếu thẳng vào mắt Thư Phàm. Vào giờ phút này, hắn đã biến thành một kẻ lạnh lùng và cao ngạo, ngay cả cái chết hắn cũng không để vào mắt.

“Chạy đi! Tôi xin cô. Nếu cô không chịu chạy, dù có phải làm quỷ tôi cũng không tha cho cô.” Trác Phi Dương lạnh lẽo nhìn Thư Phàm, ngữ khí băng lãnh, không cho phép Thư Phàm làm trái mệnh lệnh của hắn.

Thư Phàm đứng chôn chân một chỗ, mắt đau khổ nhìn hắn qua màn lệ. “Tất cả là lỗi của mình. Vì mình nên hắn mới rơi vào hoàn cảnh này.” Thư Phàm không ngừng tự trách, hai tay ôm lấy đầu.

“Bạch Thư Phàm! Sao cô vẫn còn đứng ở đấy?” Trác Phi Dương sôi máu quát thật to, âm thanh của hắn trấn động cả một góc rừng.

Thư Phàm thất kinh, hồn vía lên mây. Trước khi kịp suy nghĩ gì, Thư Phàm đã thất thểu chạy đi.

Trác Phi Dương mắt mờ mịt nhìn theo hình bóng của Thư Phàm. Mặc dù trong lòng hắn rất đau, đau đến không thể thở được, nhưng hắn vẫn mỉm cười, nụ cười thê lương và mất mát. Hắn hiểu đời này, kiếp này hắn cũng không thể có được Thư Phàm. Hắn mong Thư Phàm có thể thoát khỏi sự truy đuổi của bọn sát thủ, có thể may mắn thoát khỏi khu rừng âm u, đầy chướng khí này, mong rằng Hoàng Tuấn Kiệt sớm tìm được Thư Phàm và hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Còn hắn….. Trác Phi Dương cười nhạt, nụ cười ảm đạm như khói lam chiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status