Bệnh vương độc sủng kiều thê

Chương 5: Xuất phủ


Sau khi trở về phòng, nàng phân phó Xuân Ngọc tìm sách thuốc cho nàng, một số độc trên người Mộ Dung Thiên Thần nàng phải nghiên cứu cho tốt. Dù sao điều kiện ở hiện đại và cổ đại khác nhau, giải độc liên quan đến mạng người nên không thể qua loa.

“ Xuân Ngọc, bưng cơm trưa đến đây. “

“ Tiểu thư, bây giờ sao? Vẫn còn chưa đến thời gian ăn trưa. “

“Đúng vậy, bây giờ, nhanh đi đi.” Đường Tĩnh thản nhiên phân phó.

Đồ ăn được bưng lên, Đường Tĩnh vội vàng ăn mấy miếng lại phân phó Xuân Ngọc: “ Hôm nay không được quấy rầy ta, cơm tối cũng không cần mang tới. “

Tiếp theo bắt đầu đọc đám sách thuốc khó hiểu, kiếp trước nàng chỉ đọc qua sách thuốc đã được biên dịch, nhưng sách thuốc cổ này nàng tới bây giờ vẫn chưa kịp đọc.

Mãi cho tới giờ Tuất mới xem xong được vài quyển, Đường Tĩnh duỗi lưng mỏi, sách cổ đại thật sự uyên thâm, nhưng có lợi không nhỏ, không chỉ tìm được chỗ mình không hiểu mà còn giải quyết được chỗ ở kiếp trước chưa được giải quyết. Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, Đường Tĩnh suy nghĩ một hồi mới viết xuống phương thuốc giải độc cho Mộ Dung Thiên Thần.

Ngày hôm sau lúc Xuân Ngọc bước vào phòng thì Đường Tĩnh đã rời giường chải đầu.

“ Vương phi hôm nay dậy thật sớm. “

“ Ừ. “

“ Vương phi, người đang làm gì vậy? “ Xuân Ngọc nhìn Đường Tĩnh tết tóc đuôi ngựa cho mình thì khó hiểu.

“ Xuân Ngọc, tìm cho ta một bộ quần áo nam tử, hôm nay ta dẫn ngươi xuất môn. “

Trải qua một lúc xoay sở, trong phòng lập tức xuất hiện một công tử tuấn tú, trường bào màu lam nhạt bình thường, tóc cũng buộc với dây tóc cùng màu áo, đôi mắt xếch lên, khóe miệng mỉm cười hết sức phong lưu.

Xuân Ngọc cũng thay quần áo gã sai vặt, lúc này trong lòng đầy bất an.

“ Vương phi muốn xuất phủ làm gì? hiện tại người đã lập gia đình, không thể cứ ra ra vào vào như vậy được. “

Nàng cứ lải nhải đằng sau Đường Tĩnh.

“ Được rồi, ta đã cam đoan sẽ không làm loạn. “ Đường tĩnh buồn cười nhìn nàng, Lý Linh Lan thật rắc rồi, hiện tại ngay cả ra khỏi phủ cũng đủ dọa tiểu nha đầu này như vậy.

Rốt cuộc cũng được ra ngoài, Đường Tĩnh cảm thấy rốt cuộc cũng được ra ngoài dù thời gian rất ngắn.

“ Tiểu thư, hiện tại chúng ta đi đâu? “

“ Phải gọi là công tử/ “ Đường Tĩnh trừng mắt nhìn nàng.

“ Trước cứ đi dạo đi. “ Nói xong liền cùng Xuân Ngọc đi về phía trước, vừa đi vừa ngắm cửa hàng

Mấy ngày này rốt cuộc Đường Tĩnh cũng thông suốt, dựa vào chút đồ cưới đó không thể sống bên ngoài được bao lâu. Phải có nhiều tiền như vậy mới không lo không nghĩ. Cái khác nàng không có gan nhưng mở phòng khám bệnh thì vẫn được.

Mười mấy năm theo cha đi thực hành, đối với chuyện mở phòng khám vẫn có chút tâm đắc, dùng đồ cưới làm phòng khám, dùng y thuật của bản thân để kiếm tiền. Tự mình kiếm được tiền, sau đó dùng phòng khám để cứu giúp người nghèo sau đó dùng tiền để mua bán thứ khác, Đường Tĩnh suy nghĩ đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Mãi đến giờ ngọ cũng không thấy cửa hàng thích hợp, thật sự đã xem nhẹ trình độ làm ăn ở nơi này. Vận thành là kinh thành của Thiên Dục hoàng triều, là nơi phát đạt nhất Thiên Dục, lại ở chỗ trung tâm nên buôn bán càng phát triển.

Đường Tĩnh tìm mấy cửa hàng giá tuy không phải là là nơi tấc đất tấc vàng nhưng cũng cao dọa người, còn phải có tiền mua thuốc, trang hoàng lại, cuối cùng thì một ngàn lượng và đồ cưới căn bản không đủ.

“ Xuân Ngọc, đi chỗ nào đó ăn, hôm nay chúng ta ăn ở bên ngoài. “

“Vương... Công tử trước kia thường thích đi Thúy Phong lâu, đồ ăn nơi đó còn ngon hơn ở trong cung.” Thúy Phong lâu là cái tên thanh nhã.

“ Được, chúng ta đi vào đó ăn. “

Đưỡng Tĩnh và Xuân Ngọc vào Thúy Phong lâu, tùy tiện tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, gọi mấy món đồ ăn sau đó ngoảnh đầu ra ngoài cửa mà không lên tiếng.

Xuân Ngọc nhìn bộ dáng xuất thần của tiểu thư cũng không dám mở miệng quấy rầy nàng.

“ Haiz, các ngươi có nghe nói sơn trang của Đường gia bị Đường đại thiếu gia phá hỏng. “

“ Nhanh như vậy, không phải hai ngày trước lão gia Đường gia vẫn tìm người giúp hắn trông coi sao? “

“ Đúng vậy, chỉ sợ con trai hắn quản lý thất bại, chỉ sợ là mất hết. “

Bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện của mấy người làm ăn, tất cả đều rơi vào tai Đường Tĩnh, hỗ trợ xử lý?

Ánh mắt Đường Tĩnh sáng lên, đúng vậy, sao nàng lại không nghĩ tới đây, Đô thành lớn như vậy nhất định sẽ không mở phòng khám, nàng dùng phương thức cổ để mở phòng khám, trừ đi phí tổn thì vấn đề nàng vẫn lo lắng đều có thể giải quyết dễ dàng, đúng là một sáng kiến hay.

“ Xuân Ngọc, nhanh ăn đi, lát nữa chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn. “

Sau khi ăn uống xong, Đường Tĩnh bắt đầu dẫn Xuân Ngọc đi tìm phòng khám, đúng là trời không phụ lòng người, cuối cùng nàng cũng tìm được – Đồng Thiện đường, nơi này cũng là một ngôi nhà cổ trăm năm, trước kia ở Vận thành có danh tiếng cao, nhưng những năm gần đây cũng bắt đầu suy tàn, đến thế hệ này thì danh tiếng càng giảm, người thừa kế thế hệ này dù có lòng cải thiện, nhưng không may hắn tư chất bình thường, y thuật bình thường, nhưng lại do tổ tiên để lại nên hắn không nỡ bán, liền xuống dốc như vậy.

Tuy chưa từng bản qua sản nghiệp của tổ tiên, Đường Tĩnh cũng hiểu tâm tình của hắn, bản thân gia đình nàng cũng trải qua nhiều thế hệ trung y, nếu bán gia sản tổ tiên để lại, nàng cũng không nỡ, cho nên Đường Tĩnh cũng không khó dễ, không hà khắc, chỉ dùng một ngàn lượng bạc giao cho chưởng quầy toàn quyền xử lý phòng khám lấy năm phần hoa hồng, nói trắng ra là nàng là cổ đông cao cấp của Đồng Thiện đường.

“ Tiểu huynh đệ, ngươi có thể làm cho Đồng Thiện đường cải tử hồi sinh sao? “

“ Nói cải từ hồi sinh thì hơi quá, phòng khám quan trọng nhất là đại phu tốt, tất nhiên sẽ có người đến xem bệnh. “

Đây cũng là nguyên nhân nàng chọn mở phòng khám, mở phòng khám không giống những nghề khác, cần một lượng tiền lớn để tuyên truyền mà chỉ cần có đại phu tốt là được.

“ Nhưng chúng ta đi đâu để tìm đại phu tốt đây? “

“ Cái này thì ngươi không cần lo lắng, tục ngữ nói có thưởng lớn tất có người đến, chỉ cần chúng ta trả tiền nhiều một chút thì nhất định sẽ có người tới. “

Một lần nữa bày ra thanh danh của phòng khám, thương lượng với chưởng quầy, Đường Tĩnh mang Xuân Ngọc vui vẻ về phủ.

Chân trước vừa bước vào phủ, sau lưng đã có người đến thư phòng Mộ Dung Thiên Thần.

“ Nàng thật sự làm những việc này sao, không đi gặp Thái tử sao? “

“ Vâng. “

“ Được, tiếp tục theo dõi nàng, có tin tức gì lập tức báo cho ta. “

“ Vâng, thuộc hạ cáo lui. “

Tiếp

Nói xong thì người cũng đi ra, thư phòng lại yên tĩnh như cũ, màn vừa rồi cảm thấy như không phải sự thật.

Mộ Dung Thiên Thần ngày càng không hiểu nổi về vị Vương phi này của hắn rồi. Vốn tưởng rằng nàng muốn tự do xuất phủ là vì muốn đưa tin cho Thái tử, nhưng nàng xuất phủ chỉ là đi dạo phố.

Mấy ngày ở chung, nàng vẫn rất an phận, quy củ sống ở Thanh Tâm uyển, nếu không có việc quan trọng thì sẽ không ra ngoài. Rốt cuộc nàng là nữ nhân như thế nào? Mộ Dung Thiên Thần phát hiện Đưỡng Tĩnh như một một bí ẩn từ từ hấp dẫn hắn lại gần.

Ba ngày sau, Đường Tĩnh đúng hẹn đi tới viện của Mộ Dung Thiên Thần để giải độc cho hắn. Đang chuẩn bị thì người trước mắt Đường Tĩnh chợt lóe, một thiếu niên áo đen lạnh lùng quỳ thẳng tắp trước mặt Mộ Dung Thiên Thần:

“ Vương gia. “

Nói xong nhìn Đường Tĩnh một cái cũng không nói gì nữa.

“Các ngươi nói chuyện trước, khi nào nói chuyện xong thì bảo ta.”

Nói xong Đường Tĩnh tao nhã đứng dậy bước ra cửa.

“Vương gia?” Dịch Thiên nghi hoặc nhìn bóng lưng Đường Tĩnh, Lý Linh Lan ngang ngược không nói phải trái hắn đã từng thấy, nhưng hôm nay sao lại biết điều như vậy, không cần mở miệng nàng đã biết tránh đi, thật làm cho người ta khó hiểu đây.

“Không chỉ ngươi mới hiếu kì, Bổn vương cũng rất tò mò đấy.” Nhìn thấy Dịch Thiên đầy nghi hoặc, Mộ Dung Thiên Thần lắc đầu.

“Không nói đến vấn đề này nữa, lần này ngươi đi Tinh Lang quốc có phát hiện gì không?”

“Thái tử quả thật cùng Thái tử Tinh Lang quốc cấu kết...”

Đợi cho Dịch Thiên và Mộ Dung Thiên Thần nói chuyện xong thì đã đến giờ Dần. Mộ Dung Thiên Thần xử lý mấy văn kiện quan trọng, ngẩng đầu liền thấy trời đã tối, không nghĩ đã muộn thế này.

“Mặc thúc.”

Mộ Dung Thiên Thần hướng ra cửa gọi.

“Lão nô ở đây.” Mặc thúc vội vàng chạy vào.

“Nói với Vương phi, hôm nay đã muộn rồi, ngày mai lại tới giải độc.”

“Vương gia, Vương phi nói mấy ngày trước có bỏ mấy vị thuốc độc trong thuốc, hôm nay nhất định phải giải độc, có phân phó với lão nô dù thế nào chỉ cần Vương gia xong việc đều phải tới gọi nàng.”

“Sao? Vậy thì để nàng đến đại sảnh Hàn Yên đi.”

Đại sảnh Hàn Yên là tẩm điện của Mộ Dung Thiên Thần, trên thực tế lúc hắn cùng Lý Linh Lan thành thân, hắn vẫn ở nơi này, chưa từng cùng phòng với Lý Linh Lan.

Đường Tĩnh ở trong phòng chờ đợi hết kiên nhẫn, lại không có việc gì làm nên định đi ngủ, nhưng lại không yên tâm về mấy vị thuốc độc đó có tác dụng phụ gì hay không nên chỉ có thế cố gắng chống đỡ chờ đợi Mộ Dung Thiên Thần xong việc. Cho nên nói Đường Tĩnh của chúng ta vẫn là đại phu có y đức tốt.

Trông sao trông trăng rốt cuộc thì quản gia cũng đến. Dạo này chữa bệnh mà cũng khó như vậy, nàng nhìn lại mình mỗi khi giải độc cho Mộ Dung Thiên Thần đều ở trong phòng chờ đợi thật lâu, giống như phi tần hậu cung chờ đợi ân sủng, nghĩ vậy cả người Đường Tĩnh rùng mình một cái, nếu như vậy thì thật đáng sợ.

Cảm giác miên man này làm cho nàng hiểu rõ, Đường Tĩnh mặc niệm trong lòng, từ từ suy nghĩ.

“Vương gia, Vương phi đến.”

“Vào đi, Mặc thúc lui ra đi.”

Mộ Dung Thiên Thần cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ thản nhiên phân phó một câu.

Mặc thúc vừa ra ngoài, Mộ Dung Thiên Thần bắt đầu hỏi Đường Tĩnh:

“Vì sao lại hạ độc ta, nói muốn giải độc cho Bổn vương nhưng thực ra lại hạ độc, ngươi muốn Bổn vương chết sớm hay sao, hả?”

Nói xong, người chớp lóe một cái, Mộ Dung Thiên Thần bóp chặt cổ Đường Tĩnh.

“Buông tay.” Bị hắn bóp làm cho Đường Tĩnh không thể thở, Đường Tĩnh hắng giọng ra tiếng.

Mộ Dung Thiên Thần không có ý định thả tay ra mà tiếp tục dùng lực. Đường Tĩnh không nhịn được mà níu lấy tay hắn, trở tay một cái thoát khỏi gông xiềng của Mộ Dung Thiên Thần, còn mình thì mệt mỏi thở dồn dập. Xem ra thân thể này còn phải rèn luyện, mới chỉ vận động một chút mà đã thở như vậy rồi.

“Nếu không hạ độc thì sao ngươi lại thêm độc dược vào trong thuốc?” Mộ Dung Thiên Thần lạnh lùng nhìn nàng, như muốn ngay lập tức dồn nàng vào chỗ chết, nhìn bộ dáng lạnh lùng của hắn Đường Tĩnh cảm thấy hết sức oan ức, bản thân nàng cả ngày ở trong phòng chờ đợi không dám đi đâu, chỉ sợ hắn có gì ngoài ý muốn, vậy mà hắn lại muốn bóp chết nàng.

Nghĩ tới đây, Đường Tĩnh không nhịn được mà khóc lớn:

“Là ai nói với ngươi trong thuốc có độc, nếu ta muốn độc chết ngươi còn nói cho ngươi ở trong thuốc có độc sao, nếu không phải mấy vị thuốc này mấy ngày qua ngươi có thể thoải mái như vậy sao? Mạng của ngươi với người khác mà nói là đáng giá nhưng đối với ta không đáng một đồng.”

Đường Tĩnh quát lên, mấy ngày nay vất vả lo sợ, không nghĩ tới có một ngày lại oan ức muốn phát tiết, nước mắt không ngừng được mà chảy xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status