Bình yên bên anh

Chương 8: Hoang đảo


Nhi theo phản xạ nằm sấp xuống. Cùng lúc, hai chiếc ca nô ngược chiều vừa tới nơi, trên cano, hai tên giang hồ vung lên mã tấu sáng loáng. Phong né qua né lại, ca nô chòng chành làm cô cả kinh, cả cơ thể lăn qua lăn lại, say xẩm mặt mày.

- Nép sát vào tôi.

Phong biết tình thế lúc này rất bất lợi. Đối phương rất đông, xem ra có sự chuẩn bị, theo dõi anh suốt đường đi. Anh khom lưng, cố gắng tránh né lưỡi dao vô tình, một tay lần mở thắt lưng. Nhi chưa từng rơi vào tình huống này, đối phương tấn công tàn ác, còn hơn những cảnh quay trên phim hành động. Chợt thấy tay áo Phong bị nhuộm đỏ cả mãng lớn, Nhi ngẩng đầu, mới biết tay của anh bị chém một đường dài, máu đang chảy ra ướt đẫm, cô hoảng hốt cực độ,

- Anh bị thương, anh bị thương rồi, làm sao đây?

Phong tháo mắt kính, bẻ gãy hai gọng kim loại nhét vào tay Nhi, hai mắt duy trì vẻ sắc bén, bình tĩnh. Tình cảnh ngặt nghèo cũng không khiến anh hoang mang. Chính vẻ mặt của anh khiến Nhi bình tĩnh hơn. Thường trong phim ngôn tình, mấy soái ca thường IQ rất cao, lúc nào cũng sẽ tìm ra cách, cô tin Phong cũng thế. Phong tháo được thắt lưng, quấn lên tay mình, ngồi thụp xuống quan sát. Phía ca nô bên kia nghe tiếng hét rất lớn của tên giang hồ:

- Giết chết Thanh Phong! Con bé kia bắt sống lãnh thưởng.

Cả hai người nghe đều ngạc nhiên. Ai là người đứng sau, đủ giàu có thuê bọn "cảm tử" này, còn muốn bắt sống Nhi. "Xem ra không chỉ có anh, mà em cũng đắc tội không ít nhỉ." Nhi lườm anh, nhìn tới cánh tay anh lo lắng thật sự. Dù Phong cợt nhả cô, nhưng mặt anh bắt đầu tái đi, trán rịn mồ hôi. Anh kề tai cô nói gì đó, cô trố mắt nhìn anh, Phong nháy mắt tinh nghịch nhìn cô, rồi anh chồm lên vịn vào vô lăng, tăng tốc lao về hướng hai ca nô kia. Khi gần áp sát, Phong nhìn cô kêu "chuẩn bị", cô gật đầu.

Hai ca nô giao nhau, tên bên kia vừa vung mã tấu lên, đã bị Phong quơ dây nịt, quấn tay hắn, quật qua một bên. Lúc này, Nhi đứng lên, cầm gọng kính đâm vào một bên mắt tên đó, nhanh chóng chồm qua cano của chúng, dùng đòn karate chặt vào gáy của tên cầm lái, hắn ngất xỉu, Phong kéo sợi dây nịt, lôi tên cầm mã tấu rớt xuống nước, dùng chân làm đạp ca nô đối phương, theo phản lực, hai ca nô văng xa nhau, khi Nhi đã nhảy về lại cano của mình, cô bị mất thăng bằng nên té, Phong vội đưa tay đỡ, tiếp tục nháy mắt trêu cô. Chưa kịp định thần, chiếc cano thứ hai vọt tới, Phong híp mắt, đỡ Nhi qua một bên, chờ chúng áp sát, sử dụng lại chiêu vừa rồi. Bọn chúng thấy chiếc kia bị nạn đã rút kinh nghiệm, nên khi Phong vừa quăng thắt lưng quấn tay một tên, tên còn lại thay vì cấm lái, hắn buông thỏng, cầm dao nhọn tấn công ngực anh, hướng ngay tim. Ngay lúc ấy, Nhi không chần chừ, dùng cú đá Karate toàn lực, đá rớt con dao. Cô nhảy hẳn sang thuyền của chúng, tên đó đang lảo đảo đứng dậy, đã bị Nhi dùng hai chân kẹp cổ tên đó vật xuống, một tay dứt khoát chặt vào cổ, hạ gục đối phương tuyệt đối. Phong bên này cũng nhanh lôi tên cầm mã tấu qua thuyền bên mình, dùng thắt lưng đang quấn tay hắn, tiếp tục quấn qua cổ hắn, anh xoay người, dùng lưng làm điểm tựa, siết chặt và mạnh. Tên kia giãy giãy rồi cũng đi theo đồng bọn. Chưa kịp vui mừng, xa xa, anh lại nghe có tiếng xuồng máy, hình như tới 4, 5 chiếc. Phong nắm tay Nhi, kéo cô về ca nô của mình. Anh quan sát xung quanh toàn đảo, cano tiếng máy to, tạo sóng nhiều, chắc chắn chúng sẽ biết dấu. Anh nhìn Nhi:

- Tin anh không?

Nhi gật đầu, ánh mắt kiên quyết.

- Ôm chặt anh!

Lúc này, Nhi chỉ có thể tin tưởng anh, nên không ngần ngại, cô vội vàng ôm ngang eo anh, ôm thật chặt.

Mồ hôi từ trên mặt người đàn ông từng giọt chảy xuống nhiều hơn, rơi cả trên tóc Nhi. Phong tăng tốc cho ca nô lao thẳng đến hòn đảo gần nhất. Khi gần tới đất liền, cách khoảng 10m, Phong thấy có mỏm đá nhô cao, anh bẻ lái thẳng vào đó, liền cúi người ôm Nhi nhảy ùm xuống biển. Cano theo quán tính lao thẳng vào đá, tạo ra tiếng nổ lớn, vỡ tan tành. Xa xa trên những chiếc ghe lớn, tiếng người đàn ông trung niên quát lên:

- Mau đuổi theo, không được để bọn chúng chạy thoát, chúng mà thoát thì tao sẽ chết.

Lão Thịnh toát mồ hôi, ngồi phịch xuống mạn ghe. Rồi lão nghe tiếng nổ ầm ầm, nhìn ra đằng trước thấy cột khói đen bốc lên. Lúc này, lão mới nhếch mép cười.

- Thanh Phong à Thanh Phong, uổng công mày thông minh cả đời, hôm nay cũng phải chết dưới tay tao. Nếu mày không bênh nó, không đi chung với nó, đâu đến nỗi. Hahaha! Rồi Thanh Mỹ sẽ thuộc về tao, cả An Phong nữa. Hahaha!

Nhi chỉ cảm thấy toàn thân như bị quẳng đi, chưa kịp kêu, cả cơ thể liền bị ôm xuống mặt biển. Cô chới với, uống vài ngụm nước, rồi lại nổi lên vì trên người cô có mặc áo phao cứu sinh. Khi mở mắt ra, xung quanh là nước biển lạnh lẽo. Nhi hốt hoảng tìm kiếm Phong

- Phong! Anh ở đâu? Thanh Phong?

Ánh mặt trời soi rọi mặt biển mênh mông, một mình cô độc, khiến cô sợ hãi, toàn thân run rẩy, giọng nói run run "Thanh Phong". Lúc này, cô muốn nghe thấy giọng nói của anh hơn bất cứ điều gì, hơn bất cứ thứ gì. Dường như chạm phải gì đó, Nhi vội lặn xuống kiếm anh, nhưng vướng áo phao không lặn được, thế là cô quăng áo phao lên mõm đá, hụp đầu lặn xuống. Cô thấy Thanh Phong đang chìm dần với đôi mắt nhắm nghiền, Nhi bơi tới, kéo anh lại mỏm đá, mặc áo phao cho anh, lôi anh vào bờ. Lôi được anh lên bờ, Nhi thở hồng hộc, vội cởi áo phao, hô hấp nhân tạo cho Phong. Nhi ấn, thổi lại ấn, một lúc Phong ọc ra ngụm nước, cô mới thở phào, nằm xuống bên cạnh.

- Anh Phong! Anh làm em sợ quá

Cô nói được tới đó, đột nhiên người đàn ông xoay người, chồm lên cô, hai bàn tay to lớn, áp sát chế trụ gương mặt của Nhi, áp xuống môi cô đôi môi lạnh lẽo của mình. Nụ hôn bá đạo khiến Nhi ngẩn ngơ, mắt mở to ngạc nhiên không hiểu chuyện gì. Mãi cho đến khi, sóng biển xung quanh đỏ ngầu, Nhi mới phản ứng, đẩy anh ra, giọng nói lạc đi vì lo lắng "cánh tay của anh?"

- Bị chém 1 nhát, không chết đâu.

- Bây giờ mình làm gì? Anh có đem điện thoại không?

- Có! Điện thoại ngâm nước biển.

Nhi chưa bao giờ đi lạc, nên trong tình huống này, cô chỉ biết dựa cả vào Phong. Nhi dìu Phong lên chỗ cao ráo hơn, ngồi dưới gốc cây dừa. Thấy tay anh vẫn chảy máu, Nhi tính xé vạt áo của mình, băng đỡ cho anh. Nhưng dù cố dùng lực, vẫn không xé được. Phong phì cười:

- Em đóng phim nhiều bị nhiễm à. Nếu áo mà dễ xé, thì mấy công ty may mặc dẹp tiệm sớm. Hahaha

Nhi liếc Phong, không thèm nói, cô đi lại đằng sau gốc dừa."cấm anh đi theo". Một lúc sau quay lại với hai ống tay áo.

- Sự liên kết một tấm vải thì chắc, nhưng mối nối sẽ lỏng hơn. Em chỉ giựt nhẹ là bung hết chỉ. Hehehe.

Phong nhìn Nhi, cô nàng thông minh nhỉ. Tự động đưa cánh tay bị thương về phía cô. Nhi dùng vải tay áo, nhúng nước biển rửa vết thương, sau đó xả sạch, phơi khô mới băng lại. Trên đảo cũng toàn nắng, thoáng chút vải đã khô, Nhi cột hai ống tay thành miếng vải dài, rồi băng bó cho Phong. Họ cùng ngồi dưới tán dừa chờ đợi. Nhi nghĩ chắc người của Phong sẽ đi tìm, dùng lực lượng hùng hậu của An Phong, chắc chắn tìm ra họ sớm. Chờ hoài, chờ tới ráng chiều, rồi tối, mặt biển vẫn phẳng lặng, không một bóng thuyền. Nhi xoay qua nhìn Phong:

- Sao người của anh chưa tơi?

- Người của tôi biết tôi ở đâu mà tới?

- Anh không có định vị, hay phát tín hiệu vệ tinh gì à?

- Hahaha! Cô nhỏ ơi, tôi đang bị thương, mệt lắm. Đừng chọc tôi cười. Em xem tôi là đại ca hắc bang trong truyện ngôn tình à?

- Em hỏi vậy thôi, anh nghĩ gì xa vậy?

- Tinh Nhi, đây là thực tế, không có ngôn tình như những bộ phim em đóng đâu. Tôi đâu phải trùm hắc đạo, mà vừa mất tích là có đám đàn em nhốn nháo đi tìm. Trong tình huống nguy hiểm, cũng nhờ em góp sức, chúng ta mới thoát. Tôi đâu thể một chọi mười. Tôi càng không phải vua một cõi, khiến đi đâu cũng phải mang theo định vị, đề phòng ám sát. Tôi cũng như em, hi vọng ngư dân đánh cá đi qua thấy ca nô bị bể sẽ tìm ra mình, hoặc ít ra chủ cano xót của đi thưa công an, họ sẽ lần ra chúng ta.

Nhi tiu nghỉu, ừ nhỉ. Thực tế làm sao có chuyện phi lí được. Đành ngồi chờ thôi.

Ở chung cư Sunrise city, Khiêm tỉnh lại, liền ngó xung quanh, tìm kiếm.

- Anh không cần tìm. Cô ấy đi về rồi

- Vậy à.

Khiêm an tâm, tựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

- Lực! Cậu điều tra cô gái đó cho tôi. Tôi muốn biết tất cả mọi thông tin trong 30 phút.

- Vâng!

30 phút sau, Lực cầm xấp hồ sơ đưa cho Khiêm. Trong đó có quê quán, lý lịch cá nhân của Nhi thời gian gần đây, hoàn toàn không nói gì về tuổi thơ của Nhi, hay ba của Nhi là ai?

- Anh Khiêm! Tôi vừa nhận được tin hôm qua cô ấy cùng Thanh Phong thuê ca nô ra biển chơi, nhưng tới nay vẫn chưa thấy về. Người dân quanh đó nghe tiếng nổ rất lớn, nên túa ra đi tìm, chỉ nhặt được vài mảnh ca nô vỡ. Xung quanh đó có cả trăm đảo lớn nhỏ, rất khó biết họ trôi dạt ở đảo nào, hoặc có thể đã mất xác.

Khiêm ngước mắt nhìn Lực, ánh mắt anh tối đi, hai tay nắm thành đấm.

- Đã điều tra được ai làm? Dám đụng đến Ngôi sao nhỏ của tôi, tên ấy muốn đến thế giới khác rồi.

- Là lão Thịnh - cty Vĩnh Thịnh.

- Công ty Vĩnh Thịnh! Tên này cũng cũ quá rồi, đã đến lúc đào thải khỏi thương trường.

- Vâng! Tôi hiểu!

- Chuẩn bị vé máy bay tới thành phố A.

- Vâng!

Khiêm điện thoại cho Minh:

- Giúp anh mở định vị vệ tinh, xem các đảo quanh tỉnh A, có thấy đôi nam nữ nào không?

- Đôi nam nữ?

- À! Cô gái lần trước em gặp, tìm cô bé ấy giúp anh.

- À, em hiểu rồi. Anh chờ chút.

Minh mở hệ thống thu thập hình ảnh qua vệ tinh, truy tìm từng đảo ở thành phố A, cuối cùng thấy trên một hoang đảo, dưới tán dừa có hai cái bóng bé xíu, phóng to lên thì đúng là người Khiêm cần tìm, Minh lập tức gửi tọa độ cho Khiêm.

Buổi tối trên hoang đảo khá lạnh, Nhi đi bẻ lá chuối làm mền đắp cho Phong, đắp luôn cho mình. Cả ngày không ăn, trời nắng nên họ bị mất nước, khá mệt mỏi. Cũng hên là cây chuối có buồng chuối đang hờm hờm. Nhi bẻ xuống chia đôi cho Phong và cô. Chuối rừng, vừa chín tới nên ăn sật sật, chát nhẹ nhưng đối với họ lúc này, đó là đặc sản. Phong bắt đầu lên cơn sốt vì vết thương nhiễm trùng, người anh lả dần đi. Nhi lo lắng, cũng không dám ngủ. Cô dùng lá chuối, tước thành sợi mỏng, rồi đan nong mốt (thủ công lớp ba), cứ đan miệt mài đến khi tay cô phồng rộp, Nhi đã đan được tấm mền lá chuối đắp cho Phong. Phong nằm trên cát, đắp lá chuối, mặt mày tái nhợt. Cô không còn tay áo để xé, nên Nhi cầm vạt áo sơ mi của Phong, dùng hai ngón tay kẹp cố định hai đầu, căng vải ra, tiếp tục dùng móng tay, cố gắng chọt chọt, tạo độ sờn để xuyên qua. Sau một hồi, vải cũng tưa chỗ bé xíu, Nhi từ chỗ đó xé vải "rẹt,rẹt". Áo sơ mi đắt tiền, nên vải khá chắc, Nhi cứ cố xuyên thủng vải đến gẫy cả móng tay, rướm máu, cô mới xé được miếng vải bé xíu. Nhi nhặt gáo dừa khô, hứng nước sương, rồi lấy miếng vải be bé kia chườm mát cho Phong. Cứ vậy cho đến hết đêm. Khi mặt trời dần ló dạng trên biển, Nhi ngồi gục gặc, buồn ngủ ríu cả mắt, sờ trán thấy Phong hết sốt, Nhi thở phào, cơ thể kiệt sức cực hạn, Nhi ngã ngay lên ngực Thanh Phong mà khò khò. Thấy ngực nặng nặng, có cái gì nhột nhột cứ phất phơ vô mặt anh. Phong mở mắt, thấy ai kia lấy thân anh làm gối ngủ ngon lành. Phong nhích người ngồi dậy, tay quơ trúng gáo dừa còn đọng sương, bên trong là miếng vải sơ mi. Phong ngạc nhiên, nhìn lại người con gái kia, nở nụ cười thán phục. Anh sờ nhẹ vào gò má non mịn, nhìn Nhi rất lâu, trong lòng là cảm xúc ấm áp và hạnh phúc. Anh đặt Nhi nằm lên lá chuối, đắp mền lá chuối đan cho cô, cầm điện thoại ra biển bắt sóng, xui xẻo không có tí sóng nào dù là một cột. Phong quyết định đi sâu vô đảo, lên chỗ cao bắt sóng. Tranh thủ tìm thêm trái cây, cho cô nhỏ thức giấc là có cái ăn. May mắn là có được ít sóng, Phong gởi nhanh tin nhắn SOS định vị cho Mỹ. Mỹ nhận được tin SOS, lập tức về An Phong, điều động người đến thành phố A.

Nhi thức giấc lúc gần trưa, bên cạnh là Phong đang ngồi với hai trái dừa khô đã bóc vỏ. Anh nhìn cô, nhếch mép khinh khỉnh:

- Không ngờ cô gái nhỏ như em, lại có kĩ năng sinh tồn đáng ngạc nhiên như vậy. Hôm qua em hái chuối cho tôi, hôm nay, tôi nhặt dừa cho em, chúng ta huề.

- Em có tính toán gì đâu mà huề với nợ. Anh khỏe là em mừng rồi. Hihi. Mà anh lột vỏ dừa hay thế.

Phong vội giấu hai bàn tay trầy tróc của mình ra sau lưng, anh nhìn Nhi, hất hàm về phía hai trái dừa đã bóc vỏ, còn trơ sọ.

- Em lấy được nước từ hai sọ dừa đó, anh mới nể em.

- Hứ! Dừa tươi thì khó, chứ dừa khô, mà đã bóc vỏ rồi thì dễ lắm. Đừng quên, em là dân biển, chặt dừa là chuyện nhỏ. Hí hí

Nhi dùng lại gàu dừa đựng nước sương hôm qua đổ đi, rửa lại bằng nước biển. Sau đó cầm sọ dừa, đập mạnh xuống nền đá. Sọ dừa nứt ra, Nhi dùng tay tách từ khe hở, cho nước dừa chảy vô gàu dừa. Phong thấy Nhi gồng lên cố tách sọ dừa, anh vội giật lấy, xoay lưng không cho Nhi nhìn, tự mình tách dừa. Vì dù sao, đàn ông cũng khỏe hơn phụ nữ. Anh đưa cô gàu nước dừa, kêu cô uống.

- Anh uống trước đi, anh bị thương, hôm qua còn sốt nữa, nên chắc chắn bị mất nước nhiều, anh nên uống đi.

- Vớ vẩn, cơ thể tôi, tôi tự biết. Em không uống, tôi đổ nhé.

- Em uống, công trình anh tách, đau tay thấy mồ, bỏ phí lắm.

Nhi tu một hơi cạn sạch, còn gật gù vì nước dừa ngọt.

- Nước dừa biển sao có vị tanh tanh, như mùi máu nhỉ.

Nhi nếm nếm môi mình, Thanh Phong hơi chột dạ, đứng lên đi ra biển.

- Tôi xem có ghe nào qua lại không? Em mệt ngủ đi, tôi canh chừng cho em.

Nhi nhìn bóng lưng Phong mỉm cười, cô cũng tính chợp mắt, vừa cầm đến lá chuối, Nhi thấy trên đó dính ít máu còn mới. Cô ngước lên, nhìn theo bóng dáng Phong, phần băng gạc chỗ cánh tay vẫn khô, cô nhìn xuống bàn tay nghi hoặc. Nhi tìm lại sọ dừa được tách khi nãy, trên phần nứt ra đúng là có dính ít máu. Nhi chợt thở dài, nhìn theo bóng lưng chàng trai cô độc bằng ánh nhìn xa xăm, cảm mến. Còn lại một sọ dừa, Nhi lại đập vào đá, dùng tay tách hai nửa sọ dừa, cho nước chảy vào gàu. Lần này, nhất định phải dụ được anh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status