Bố y quan đạo

Chương 9: Hiệu trưởng trường đảng


Lý Dũng quay đầu dùng ánh mắt lơ đãng nhìn Trương Thanh Vân, khi thấy bộ dạng Trương Thanh Vân nhẹ nhàng như tơ mây tiếng gió, Lý Dũng đột nhiên nhớ đến những hành động trước đây của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân đi tìm chính Lý Dũng yêu cầu được xếp lớp, những lời ứng đối khéo léo khi xuống xe cùng Lệ Cương, lúc này nói chuyện với chính mình thì không kiêu ngạo chẳng nịnh nọt, đây là một cán bộ xã vùng sâu sao?

Lý Dũng hắn không lớn không nhỏ cũng là phó phòng tổ chức, lời nói có trọng lượng nhất định trong lúc điều động nhân sự, cán bộ bình thường ai nhìn thấy hắn mà không mở lời nịnh nọt chứ? Chỉ có tiểu tử này là rất tiêu sái và tự nhiên.

- Thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên, lần này tổ chức cử tôi xuống phụ trách công tác ban huấn luyện cán bộ thanh niên, đúng là tràn đầy cảm xúc. Tiểu Trương, cậu đã làm trong xã Lật Tử Bình được hơn hai năm, hơn nữa tuổi đảng của cậu cũng đã tương đối, lần này họp phòng tổ chức thì tôi nhất định sẽ báo cáo tình hình của cậu với cấp trên, cậu có ý kiến gì khác không?

Lý Dũng cười nói.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn biết rõ Lý Dũng đang thử mình, vấn đề này hắn đã sớm suy nghĩ có đáp án, vì vậy mới mở miệng nói:

- Tôi tin tưởng tổ chức, lần này lãnh đạo huyện tự mình ra chỉ thị cử ngài đến phụ trách ban huấn luyện cán bộ thanh niên, điều này rõ ràng nói lên sự coi trọng của lãnh đạo đối với thanh niên chúng tôi. Vì vậy tôi hoàn toàn nghe theo tất cả mọi sắp xếp của lãnh đạo.

Lý Dũng thấy phản ứng của Trương Thanh Vân như vậy thì trong lòng cũng không thể nào nắm rõ ngọn nguồn. Cán bộ thanh niên biết hắn muốn đề bạt, chẳng lẽ tên nào cũng bình tĩnh nói rõ vài câu như tiểu tử này sao? Chẳng lẽ giữa hắn và chủ tịch Lệ có gì đó? Lý Dũng lập tức nghĩ đến tình cảnh Trương Thanh Vân đến xin được xếp lớp, rõ ràng không có bất kỳ manh mối nào, khoảnh khắc này Lý Dũng thật sự đã tiến vào ngõ cụt.

- Tiểu Trương, cậu đã đến học tập ở ban huấn luyện cán bộ thanh niên hơn một tháng, cậu có ý kiến hoặc đề nghị gì không? Cậu không cần bận tâm, cứ tùy tiện nói ra, như vậy chúng ta mới rút kinh nghiệm được.

Lý Dũng nói.

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lý Dũng nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ những vấn đề của chính mình, hắn có nên nói ra điều gì đó không, dù sao người này cũng là nhân vật mấu chốt. Những người khác thì hắn không biết, chỉ có thể dựa vào người này để giúp mình vài chuyện, chỉ cần lãnh đạo không phản đối thì chính hắn thật sự sẽ được đề bạt. Dù sao thì những nhân viên nhà nước cùng thi công chức với mình đã có rất nhiều người là phó khoa, nếu xét về phương diện lý lịch thì hắn tuyệt đối không có vấn đề gì.

Vừa nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân vội vàng nói:

- Hiệu trưởng Lý, ngài cũng đừng nên truy cầu sự việc quá mức hoàn mỹ, theo tôi thấy thì hôm nay huyện trưởng Lệ đến ban huấn luyện thanh niên rõ ràng là lãnh đạo coi trọng chúng ta. Ngoại ô phía tây cũng chỉ có một ban huấn luyện thanh niên, cục nông nghiệp, cục thủy điện, cục lâm nghiệp đều ở phía tây thành phố. Huyện trưởng Lệ là người mới nhận chức nên không biết rõ tình huống, huyện trưởng cẩn thận một chút trên vấn đề công tác cũng rất hợp lý.

Lý Dũng trở nên sững sờ, nghĩ lại thì thấy lời nói của Trương Thanh Vân cũng rất có đạo lý. huyện trưởng Lệ vừa đến ngoại ô phía tây thì thăm trường đảng, điều này khó tránh khỏi sự soi mói của các khoa cục khác.

- Hừ, Trương Thanh Vân này là một nhân tài, có cái nhìn rất sâu về tất cả góc độ. Nếu hắn có thể được đến phòng tổ chức thì hoàn toàn trợ giúp đắc lực cho mình.

Lý Dũng thầm nghĩ trong lòng.

- Thật ra tôi cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ là lúc này tình hình trong phòng tổ chức cậu cũng biết rồi đấy, trọng trách rất nặng. Mỗi ngày tôi đều phải chú ý cực kỳ cẩn thận, sợ sẽ xuất hiện sơ hở. Tiểu Trương, phòng tổ chức chúng ta cũng đang thiếu cán bộ trẻ tuổi, cậu có hứng thú với phòng tổ chức không?

- Phòng tổ chức sao?

Trương Thanh Vân trở nên sững sờ.

"Phòng ban này khá thâm sâu đấy!"

Đây chẳng qua chỉ là lời nói cửa miệng, Trương Thanh Vân cũng không muốn từ chối thẳng thừng, chẳng qua chỉ nói tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo.

Lý Dũng thấy Trương Thanh Vân không có ý từ chối thì lập tức vui vẻ hẳn lên, hắn lại cụng ly với Trương Thanh Vân. Sau đó hai người nói chuyện với nhau về công tác rất ăn ý, đồng thời cũng hàn huyên đủ chuyện trời cao biển rộng.

Càng trò chuyện thì Lý Dũng càng cảm thấy Trương Thanh Vân không phải là nhân vật trong ao, tiểu tử này ăn nói rất khéo léo và lão luyện, khôn khéo đưa đẩy, thậm chí còn cao hơn chứ không kém mình. Vì vậy mà Lý Dũng cũng thầm tính toán nên sắp xếp Trương Thanh Vân thế nào cho ổn.

Mà Trương Thanh Vân lại có tâm tư khác, thật ra phòng tổ chức cũng không phải đáng vứt bỏ, lúc này mình cũng không có biện pháp nào khác. Lý Dũng đã mở lời trực tiếp như vậy, nếu từ chối thì chắc chắn sẽ đắc tội.

Quan trọng là Trương Thanh Vân hắn không có bối cảnh, nếu có thể tiến vào huyện thành, trước tiên hòa hợp với phòng tổ chức, như vậy thì cơ hội gặp mặt lãnh đạo sẽ nhiều hơn, dù sao cũng hơn hẳn với công tác trong xã vùng sâu Lật Tử Bình.

Hai người Trương Thanh Vân đều có tâm tư riêng nên hào hứng nói chuyện cũng dần phai nhạt, cuối cùng Trương Thanh Vân nói thời gian cũng không còn sớm, hắn đề nghị về nhà. Lý Dũng lúc này cũng đang có ý đó, hắn bày tỏ lòng tán thưởng mà đưa Trương Thanh Vân về tận nhà.

Tết nguyên đán năm hai ngàn sắp đến, hội nghị công tác kinh tế mỗi năm được tổ chức một lần của huyện Ung Bình cũng đã được khai mạc. Khi bắt đầu hội nghị thì nhà khách Tây Hồ cũng không còn chuyện gì cần đến Trương Thanh Vân, hắn tập trung tất cả tinh thần vào chuyện học tập ở trường đảng, thời gian cứ như vậy mà trôi qua từng ngày.

Chuyện Trương Thanh Vân có thể sẽ được tiến vào trong phòng tổ chức, hắn cũng không để lộ ra với người nhà, dù sao chiếc bát úp còn chưa được nhấc lên, hơn nữa chuyện đến phòng tổ chức cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi. Trưởng phòng tổ chức Lưu Vạn Hà chính là người của phó chủ tịch Vũ, xem ra vị thế của Lý Dũng trong phòng tổ chức cũng không chắc chắn, Trương Thanh Vân hắn tiến vào chắc chắn cũng khó có ngày nổi danh, vì vậy lúc này chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi cơ hội mà thôi.

- Trương Thanh Vân à, dì đã tìm cho con một người bạn gái là giáo viên, mẹ đã xem qua ảnh rồi, bộ dạng rất tốt, các con gặp mặt nhau xem mắt nhé?

Vào một ngày khi Trương Thanh Vân từ trường đảng trở về thì Doãn Tố Mai đã lập tức nói.

- Không, con không đi! Gần đây rất bận rộn!

Trương Thanh Vân dùng giọng không còn chút sức lực nói.

- Sao không đi? Con cũng đã không còn nhỏ, hôn nhân là chuyện cần phải xem xét nhất, ngày mai phải đi!

Trương Đức Giang hừ lạnh một tiếng rồi nói.

Trương Thanh Vân thầm kêu khổ trong lòng, nghĩ thầm chính mình còn chưa đến hai mươi lăm tuổi, cha mẹ các người vội làm gì? Nhưng lúc này cha đã nổi nóng thì hắn cũng không dám từ chối, hắn đang định tìm lời để nói thì điện thoại đã giải vây.

- Alo, Tiểu Trương à? Vạn Quốc Thư đây! Lúc này cậu có rãnh không? Tôi và chủ tịch Hào đang ở Hiểu Nhĩ Sơn Trang chờ cậu.

Trương Thanh Vân vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng điệu hùng hồn của Vạn Quốc Thư.

- Hiểu Nhĩ Sơn Trang sao?

Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, hắn vội vàng nói:

- Bí thư Vạn, hội nghị đã kết thúc rồi sao? Hôm nay sao anh rãnh rỗi thế?

- Hội nghị chưa kết thúc thì không ăn cơm được sao? Mau đến đây, món ăn đã gọi hết rồi!

Vạn Quốc Thư cười nói.

- Được, tôi sẽ đến ngay!

Trương Thanh Vân cúp điện thoại, hắn vội vàng nói tình huống với cha mẹ, lãnh đạo muốn tìm hắn nói chuyện. Trương Đức Giang cũng không có biện pháp nào khác, đành phải cho hắn đi trước.

Khi Trương Thanh Vân đi đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang thì Vạn Quốc Thư đã bao phòng, bên trong gồm Vạn Quốc Thư, Hào Liệt, thư ký xã Lưu Hoan. Khi Trương Thanh Vân đến thì nhân viên phục vụ lập tức dâng trà, Hiểu Nhĩ Sơn Trang quả nhiên không hổ danh chuyên phục vụ quan chức, nhân viên phục vụ rất có kinh nghiệm, thứ tự bưng trà rót nước cũng rất chuẩn.

Gian phòng rất xa hoa, quan trọng là yên tĩnh, ông chủ của Hiểu Nhĩ Sơn Trang cũng đúng là người có tâm.

- Tiểu Trương, đến đây, ngồi bên này!

Trương Thanh Vân vừa vào thì Hào Liệt đã vỗ vào chỗ bên cạnh, ý bảo Trương Thanh Vân ngồi bên cạnh hắn.

Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, hắn thầm nghĩ như vậy sao phù hợp? Tư cách của Lưu Hoan lớn hơn mình rất nhiều, mình ngồi trên Lưu Hoan sao hợp tình?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status