Boss nhà nông

Chương 46: Thần kinh đại điều

Edit: heoxingxing

Beta: An Dĩnh Hy


Cuối cùng kết quả là Cố Phán Nhi xụ mặt xuống để cho Cố Thanh bôi thuốc, tuy rằng Cố Phán Nhi cảm thấy thực ra không có chuyện gì lớn, chỉ cần dùng năng lực của mình chữa trị vài ngày là tốt rồi. Bất quá đã có rượu thuốc để dùng, Cố Phán Nhi vẫn là thử dùng một chút, mùi tanh trong cơ thể kia năng lực vẫn là chỉ để dùng dưỡng nội tạng tương đối tốt.

Vết thương bị lần này tuy nhiên có chút nghiêm trọng, bất quá Cố Phán Nhi cho rằng thực đáng giá, nghĩ đến đại xà đen bóng kia, nước miếng của Cố Phán Nhi đều sắp chảy xuống rồi, một nồi hầm này vết thương cũng có thể tốt lên một nửa, huống chi còn có loại xà lan này cũng là một loại dược liệu.

Bôi thuốc xong rồi hai người liền ra ngoài ăn cơm, có điều Cố Phán Nhi hiện không có áo nào thích hợp mặc, chỉ có thể mặc lại cái áo rách trên người kia. Mùi rượu thuốc trên người có mùi rất nồng, lại thêm áo bị rách, xa xa đã bị An Thị ngửi thấy mùi thuốc, đôi mắt mở to rưng rưng nước một mặt tỏ vẻ đáng thương nhìn Cố Phán Nhi.

Cố Phán Nhi bị nhìn đến run run, nổi hết da gà, da đầu căng ra một cái mà tê dại

Quả nhiên, xem đến viết thương sau lưng của Cố Phán Nhi, An Thị “ô ô” mà khóc nước nở lên, đôi mắt như không cần tiên “bạch bạch” rơi xuống, Cố Thanh vẻ muốn an ủi nhưng vô dụng.

Cố Phán Nhi nổi hết da gà nhanh chóng và cơm, đầu một chút cũng không ngẩng lên, sợ nhìn đến vẻ yếu đuối của An Thị kia đều không nhịn được mà cười sặc sụa.

Cố Thanh thấy Cố Phán Nhi chỉ lo ăn không lo an ủi mẫu thân một chút, tức khắc không vui, trừng mắt nói: “ Cái bà nương điên ngươi chỉ biết ăn, không thấy nương ta đang khóc sao? Ngươi an ủi một chút thì chết à!”

Điên mất! Cố Phán Nhi ra vẻ mặt bi thương chọc chọc chiếc đũa: “ Bị thương là ta phải không? Ta đâu có khóc!”

Cố Thanh: “……”

An thị: “……”

Lời này nói thật có đạo lý, Cố Thanh nhất thời cứng họng không nói được gì. An Thị mắt to ngập nước chớp chớp, cảm thấy con dâu nói rất có đạo lý, nhưng vừa thấy vết thương trên người con dâu, vẫn là không nhịn được mà khóc, vậy phải làm sao?

“ Ô ô, Nha đầu ngươi sau lưng có đau không?” An Thị vừa lau nước mắt vừa hỏi.

Cố Phán Nhi vẻ mặt trầm trọng: “ Sau lưng ta cũng không đau lắm, nhưng ta trứng rất đau!”

An Thị vẻ mặt kinh dị: “Trứng? Cái gì trứng?”

Cố Phán Nhi kéo miệng lên, đen mặt nói: “ Khuôn mặt, vừa ăn vội quá, đem quai hàm cắn phải rồi!”

An Thị tức khắc không khóc nữa, nhanh chóng thay Cố Phán Nhi lại lấp đầy chén cơm đã hết, đáng thương nói: “Nhà vẫn còn gạo, ngươi ăn chậm một chút, không cần vội, nếu không còn gạo nhà ta vẫn còn bột mỳ, nương hấp màn thầu cho ngươi ăn, hay là để Thanh nhi mua thịt cho ngươi ăn, không cần ăn thịt quai hàm, sẽ rất đau!”

Thật đúng là bão to, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh!

Cố Thanh thần sắc cổ quái nhìn Cố Phán Nhi một cái, lại liếc mắt an ủi An Thị một cái, dứt khoát ngồi xuống ăn cơm, đều giữa trưa rồi, bữa sáng cũng chưa ăn, chính hắn cũng đói quá rồi.

Chỉ là mới ăn được mấy miếng, Cố Thanh đột nhiên cứng đờ, khóe miêng hung hăng run rẩy vài cái.

Cố Phán Nhi nhìn đến sắc mặt Cố Thanh có bộ dạng dị thường, kỳ quái nói: “ Này, ngươi cũng sẽ không cắn quai hàm chứ?”

Cố Thanh nghe vậy trừng mắt liếc nhìn Cố Phán Nhi một cái: “ Ai cần ngươi lo!”

Cố Phán Nhi tức khắc liền vui vẻ, vừa nãy chỉ là giả vờ cắn vào quai hàm mà thôi, không nghĩ tới tiểu tướng công ngốc như vậy, nếu không thấy bộ dạng hắn tức giận như vậy, nàng thật muốn hỏi hắn tự mình cắn mình cảm thấy như thế nào.

Lúc hai người ăn cơm thường nhìn chằm chằm đối phương, một người nghiến răng nghiến lợi, người kia nhăn mày nhíu mắt, An Thị nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cuối cùng vẫn là lo cho Cố Phán Nhi, bởi vì một nửa sau lưng là màu xanh tím, vết thương bình thường căn bản không đến nỗi nghiêm trọng, vừa nhìn liền thay nàng cảm thấy đau.

“ Ăn cơm xong đem con rắn cùng hai con gà hầm với nhau, nhất định rất bổ!” nghĩ tới một nồi long phượng thịt canh ngon lành, Cố Phán Nhi nước miếng chảy ra, lại nhìn cơm nhạt chè thanh trên bàn, đột nhiên liền ăn ít một chút, nghĩ một chút xem có nên để bụng tối ăn thịt ngon.

Cố thanh nghĩ tới con rắn kia, cả người run lên, nhe răng: “ Thứ đồ đáng sợ như vậy ngươi cũng dám ăn?”

Cố Phán Nhi liếc hán một cái: “Ngươi chưa ăn qua xà sao?”

Cố Thanh rất muốn phản bác, tìm không ra lời nào để phản bác, ở nông thôn nhà nghèo có mấy ai được ăn qua rắn? Lúc đói, chỉ muốn có đồ gì có thể ăn là đều cho vào miệng, lại đừng nói đến rắn vẫn là đại bổ

Cố Thanh chính mình tự nhiên chưa ăn qua nhiều đồ ăn, cho nên hắn mới to gan đi bắt, An Thị cũng càng không nhắc đến nữa. Nhưng trẻ con trong thôn có tặng hắn vài lần, có một lần là Tam Nha tặng hắn.

Nghĩ đến Tam Nha, Cố Thanh cổ quái liếc Cố Phán Nhi một cái, cảm thấy chị em hai người này đều rất cổ quái.

Nữ hài tử không phải đều sợ rắn sao?

Nhưng hai tỉ muội này đều không giống nhau, Tam Nha này bắt được cổ rắn kia dáng vẻ khiến người ta phát sợ hãi, cầm trong tay con rắn vẫn là không ngừng giãy giụa, mặt lại có bộ dáng tươi cười quỷ dị, người xem gan đều phát run, Cố Thanh nhìn thấy một lần đều không có cách nào quên được.

Mà trước mặt bà nương điên này?

Trước kia chưa nhìn thấy nàng ta bắt rắn, cho rằng nàng ta và nữ hài tử kia sợ rắn giống nhau, ai biết được bà nương điên này không nói một lời liền đi vào trong, vẫn không nói một lời liền vác con rắn xấu xí trở về, lúc nhìn thấy thiếu chút nữa dọa chết hắn.

“ Tất nhiên là ăn qua, chỉ là chưa ăn qua loại rắn to như kia, nhìn thấy thôi cũng sợ rồi!” Cố Thanh không phủ nhận thực tế hắn sợ rắn, có điều đảo mắt lại chú ý tới, con rắn thật lớn quá, nếu như mang lên trấn hoặc trong huyện thành bán, có thể được bao nhiêu lạng bạc a? Nghe nói thủ đoạn thô xà đều có thể bán được ba mươi lạng bạc, rắn này bán nhanh được cái chân to, như thế nào cũng bán được mười lạng bạc a!

Mười lạng bạc?! Cố Thanh đôi mắt đều tái rồi.

Cố Phán Nhi lại không biết trong lòng Cố Thanh đang có tính toán nhỏ, có chút khinh thường mà nói: “ Rắn này không tính là to, còn chưa bằng hai trượng dài, mới có hơn 50 kg thôi. Ngươi chưa nhìn thấy to như vậy, năm trượng vẫn còn ngắn, thân rắn kia so với eo người còn thô hơn, một con liền hơn 500kg, miệng nó to đến nỗi có thể nuốt trôi một cái đầu to sư tử.”

An Thị kêu lên kinh hãi: “ Đó là quái vật sao?”

Cố Phán Nhi nói: “ Tùy rằng không phải quái vật, bất quá ngươi cho là như vậy cũng không có gì quá đáng.”

Cố Phán Nhi nghĩ thầm, nếu gặp phải rắn xanh kết quả có thể tốt hơn một chút, nhưng lại gặp phải con rắn đen thế này bởi vì nguyên nhân nào đó mà biến thành đại xà, vậy chỉ có thể tự nhận xui xẻo vậy.

Cố Thanh hồ nghi: “ Gạt người sao?”

Cố Phán Nhi liếc mắt nhìn hắn: “ Ngươi đầu óc kiến thức ngắn, hiểu cái gì?”

Cố Thanh: “.........” Rất muốn cắn người a có hay không!

“ Đại Nha, người sao lại gặp con rắn kia? An Thị tò mò hỏi Cố Phán Nhi làm thế nào đụng phải con rắn kia, trong lòng đối với Cố Phán Nhi cực kỳ thán phục, nếu đổi lại bản thân gặp phải con rắn đó, khẳng định sẽ bị dọa ngất mất.

Trước câu hỏi của An Thị, Cố Phán Nhi khóe miệng nhếch lên, rất không muốn trả lời, nhưng đối với bộ mặt ham học hỏi rất mạnh mẽ kia, nàng sửa sang lại một chút vẫn là nửa thật nửa giả nói: “ Ta cũng không biết nó từ đâu chui ra, lúc đó dọa ta giật mình. Lúc đó ta đang cuối thấp xuống một hòn đá hái thảo dược, ai biết khi quay đầu lại một cái liền thấy con rắn kia đang ăn con mồi ta săn được. Vốn dĩ con mỗi ta săn được nhiều, nó ăn vài con không sao, nhưng con rắn này dương như nhận chuẩn ta, con được đồ rồi vẫn chằm chằm nhìn ta.”

Cố Phán Nhi dừng lại, muốn uống chút nước rồi kể tiếp, An Thị lấy nước đem qua sau đó căng nhanh chóng hỏi tiếp: “ Sau đó thì sao?”

Cố Phán Nhi nhẹ nhàng trả lời: “ Sau đó ta liền đánh nó!”

Chậc, kết quả này không cần nói cũng biết.

Chỉ là quá trình Cố Phán Nhi có nhẹ nhàng kể ra thì kết quả mọi người đều biết.

Cố Thanh trong lòng sợ nhấn mạnh nói: “ Sau này không cho ngươi vào trong rừng, không thì ta đánh gãy chân ngươi!”

Cố Phán Nhi rất muốn nói một câu: “ Có bản lĩnh ngươi trước tiên đánh gãy chân của ta, không thì ta cứ đi!” bất quá môi giật giật không nói lời nào, chỉ trợn trắng mắt nhìn Cố Thanh, vẻ mặt không cho là đúng.

Cố Thanh vừa nhìn tính tình Cố Phán Nhi liền biết Cố Phán Nhi không để tâm, tức thời lại muốn cắn người, nhưng nghĩ Cố Phán Nhi đang bị thương, cảm thấy vẫn là bỏ qua cho nàng, ghi lại sau này lại tính. Đồng thời cũng cảnh cáo bản thân, sau này trông chừng bà nương điên này một chút, nhất định không thể để nàng ta lại vào sâu trong rừng được.

Sau khi ăn xong Cố Phán Nhi không màng tới Cố Thanh, đem con rắn đi lột da, sau đó mở miệng moi bụng, đem nội tạng kéo ra, lại đem rắn đi chặt đầu, gan rắn bị Cố Phán Nhi giữ lại. Vốn dĩ Cố Phán Nhi tự mình ăn gan rắn, nhưng nghĩ An Thị đang trốn ở trong lều không dám nhìn, vẫn là không nỡ để lại.

Đôi mắt của An Thị không tốt lắm, ăn gan rắn này rất tốt.

Cố Thanh cũng không biết tắt thở hay sợ hãi thế nào, Cố Phán Nhi bận nửa ngày cũng không thấy hắn giúp đỡ, chỉ đành tự mình đem rắn đi rửa sạch, sau đó chặt ra từng khúc, 50kg thịt chuẩn bị cho vào nồi hầm.

Sau đó Cố Thanh thật sự không quen nhìn Cố Phán Nhi không dựa vào mình chút nào, chạy từ trong lều ra, đem thịt rắn lấy lại phân nửa, chỉ để lại một phần nhỏ, một phần nhỏ này cũng chỉ gần 10kg thịt. Liền theo lời Cố Phán Nhi bỏ thêm hai con gà, thịt thì có 10kg.

Không phải Cố Thanh không muốn bớt lại một ít, thực sự là Cố Phán Nhi không vui, như vậy trong mắt đều nóng nảy.

Không biết Tam Nha có phải ăn nhiều thịt rắn không, cho nên cái mũi nhanh nhạy, “ thịt long phượng” vừa hầm nên chưa được ăn, Tam Nha liền đem Tứ Nha lên cửa. Cố Phán Nhi lúc đó một chút cũng không vui, trước lúc có lợn xuống nước, hai tên này đều không lên cửa, nay hầm thịt ngon liền vác mặt tới.

Mũi vì sao lại sử dụng tốt thế? Ngã!

Tam Nha cười đến thẹn thùng: “ Đại tỉ, nghe nói ngươi đánh được một con rắn lớn đem về, ta cùng Tứ Nha đến xem xem.”

Cố Phán Nhi nghe được mặt đầy hắc tuyến, nơi nào đến xem vậy, rõ ràng là tới ăn uống miễn phí không phải sao? Có điều dù sao cũng là muội muội ruột, Cố Phán Nhi cũng không mở miệng đuổi người, chỉ vào da rắn treo trên cây trúc nói: “Nha, da rắn vẵn treo ở đây này, muốn xem thì có thể đi xem một chút.”

Tam Nha chỉ nghe nói Cố Phán Nhi đánh được một con rắn to đem về, hơn nữa cũng là dẫm lên đến cửa, nghĩ lúc này đến thì hầm cũng sắp được rồi, đối với Cố Phán Nhi mà nói đánh được rắn này không có gì hiếu kỳ cả. Có điều vẫn là theo Cố Phán Nhi nhìn một chút, chỉ vừa nhìn một cái liền tê cả da đầu, da rắn đó nhìn mà dọa người.

Chính là khiến Cố Phán Nhi kinh ngạc lẫn buồn bực, Tam Nha trách nha đầu này dọa giật mình, Tứ Nha dường như không bị dọa không nói gì, vẫn một mặt hiếu kỳ chạy tới chỗ da rắn sờ sờ nhìn xem.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status