Cẩm thượng thiêm hoa

Chương 11


Mặc dù thành tích cuối kỳ của Hoa Phẩm Tố không thể được lên bảng danh dự ở cột thông báo, nhưng thành tích của cậu lần này có sự tiến bộ rất lớn, chỉ đứng sau top 10 trong khối, lại còn được chuyển lên đến sáu lớp*. Các thầy cô giáo đứng lớp trong khối bảy vừa thấy Hoa Phẩm Tố thì lại lộ ra ánh mắt hài lòng, mà Hoa Phẩm Tố cũng trở thành học trò mẫu mực điển hình được thầy cô trực tiếp khen ngợi, là một tấm gương sáng để noi theo.

*Bởi vì các lớp trong khối được chia theo thứ tự A B C D E F G là các lớp giỏi trở xuống, học sinh học các lớp G F là các học sinh yếu kém mà Hoa Phẩm Tố nằm trong số đó, còn bây giờ do có thành tích tốt nên được chuyển sang lớp cao hơn.

Hoa Phẩm Tố học hành tiến bộ, nhưng người cảm thấy thành công nhất không phải bản thân Hoa Phẩm Tố... mà là bố Hoa. Mặc dù công việc kinh doanh ở cửa hàng cực kỳ bận rộn, ông vẫn không quên việc tâng bốc cậu con trai xuất sắc của ông với mấy người khách hàng, nói nhiều đến nỗi chỉ cần bố Hoa vừa mới nhắc đến “Tiểu Bảo nhà tôi” thì mấy người công nhân trong cửa hàng đã thay nhau tự hào với mấy người khách, cướp luôn lời thoại khoe khoang về con trai của bố Hoa.

Thật ra Hoa Phẩm Tố không hài lòng với thành tích của mình lắm, mục tiêu của cậu là vượt qua cả Trang Cẩm Ngôn ba năm liền đều đứng nhất trên bảng danh dự. Trang Cẩm Ngôn ở trường trung học Nhân Ái này đã gần giống, gần như, gần thành truyền kỳ, chẳng những các học sinh cấp 3 sùng bái anh ta, ngay cả các học sinh cấp 2 cũng hâm mộ không kém, kể cả trong lớp Hoa Phẩm Tố còn có rất nhiều nữ sinh bàn tán mỗi cử chỉ lời nói của anh ta. Đi đến đâu cũng nghe thấy người khác đang “buôn dưa leo” về cái tên “ông trời con” ấy, việc này làm một người chẳng có chút hảo cảm đối với Trang Cẩm Ngôn như Hoa Phẩm Tố rất chán nản, ở trong mắt Hoa Phẩm Tố, Trang Cẩm Ngôn chỉ còn một con công lông dài suốt ngày chỉ biết xòe đuôi khoe mẽ mà thôi.

Cửa hàng thủy sản mở cửa thẳng cho đến gần chiều mới đóng cửa, tuy công việc buôn bán cực kỳ bận rộn, nhưng bố Hoa mẹ Hoa cũng chưa bao giờ mua sót món hàng nào cho việc đón năm mới, không khí đón tết cũng rất náo nhiệt. Đây là Tết âm lịch đầu tiên của Hoa Phẩm Tố sau khi sống lại, mà cái Tết âm lịch này lại khiến cậu cảm thấy thứ hạnh phúc mà kiếp trước chưa bao giờ được trải qua.

Vào nửa đêm giao thừa, Hoa Phẩm Tố và bố Hoa cầm mấy quả pháo hoa đi ra bãi đất trống dưới nhà đốt pháo, pháo hoa sáng rực giữa không trung, rọi lên nụ cười sáng lạn của Hoa Phẩm Tố, ở giữa những tiếng vang đinh tai nhức óc trong không trung, Hoa Phẩm Tố ngẩng đầu cầu nguyện với bầu trời đêm, ước gì mỗi năm đều có được ngày hôm nay, từng tuổi trôi qua đều được như thế này!

Mồng một tháng Giêng, Hoa Phẩm Tố vừa ngủ dậy đã thấy ngay một bao lì xì đỏ thẫm nằm ngay bên cạnh gối mình, cầm trên tay hơi nặng, đây là do bố mẹ nhẹ nhàng đặt tiền lì xì sau khi cậu đi ngủ. Hoa Phẩm Tố vừa nhìn vào bao lì xì thì lập tức sửng sốt, có cả một xấp một trăm nhân dân tệ mới tinh, đếm đếm sơ qua cũng đã khoảng mười ngàn rồi. Cầm xấp tiền mặt thật dày, Hoa Phẩm Tố thật sự rất đỗi ngạc nhiên, người làm bố mẹ như thế này thì cưng chiều con cái quá đấy chứ, có cả việc cho tiền lì xì mà đã cho đến mười ngàn sao? Chờ sau khi Hoa Phẩm Tố mặc quần áo cho tử tế chạy đến phòng Hoa Phẩm Phác hỏi han mới biết rằng, hai năm nay bọn họ đều được bố mẹ lì xì cho mười ngàn như thế, tiền lì xì này sẽ được gửi vào tài khoản ngân hàng của bọn họ, sổ tiết kiệm ở ngân hàng của hai chị em cậu đều có đến ba, bốn mươi ngàn tệ. Sổ tiết kiệm của Hoa Phẩm Tố luôn luôn là nhờ chị giữ giùm, tiền cũng là nhờ Hoa Phẩm Phác gửi hộ vào tài khoản. Cẩm trên tay sổ tiết kiệm ngân hàng của mình, Hoa Phẩm Tố đếm hết tất cả các con số có trong đó, ánh mắt lập lòe, thêm cả tiền lì xì năm nay gộp lại, tài khoản ngân hàng của Hoa Phẩm Tố đã có đến năm mươi ngàn. Khép lại sổ tiết kiệm, Hoa Phẩm Tố ngửa mặt lên trời cười ngây ngô, kiếp trước cậu chỉ sống đến hai mươi tám tuổi, vậy mà tổng số tiền trong tài khoản ngân hàng còn chưa vượt qua năm mươi ngàn, không ngờ rằng bị người khác đập cho một phát, thực lực kinh tế lúc mười bốn tuổi đã hơn hẳn kiếp trước, ha ha! Giờ đây cậu cũng đã sở hữu một khoản không nhỏ nha?

Tết âm lịch người Trung Quốc rất bận rộn, không phải vì vội vàng đến chỗ người thân chúc tết dùng cơm, mà là vội vàng chiêu đãi người thân đến chúc tết. Lúc Hoa Phẩm Tố và người nhà đi chung tết xung quanh, những ai thân thích gia đình mình đều được cậu sàng lọc rõ ràng, ngoại trừ gia đình người chú đang định cư ở phương Bắc, Hoa Phẩm Tố liệt kê mạng lưới quan hệ xã hội của nhà họ Hoa mà không có chút sơ hở nào bại lộ, có lẽ cậu đã hoàn toàn hòa nhập được với thân phận của Hoa Phẩm Tố ẻo lả rồi.

Dù sao thì những ngày hạnh phúc này cũng trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến ngày khai giảng học kỳ mùa xuân. Sau khai giảng, học sinh lớp bảy Nhân Ái được xếp lại chỗ ngồi một lần nữa, lần này Hoa Phẩm Tố không phải ngồi cùng bàn với cậu mọt sách kia nữa, mà là một học sinh hoạt bát hiếu động. Cái cậu hoạt bát hiếu động này tên là Mã Hâm, theo như lời cậu ta nói, cậu ta và Hoa Phẩm Tố có thể trở thành đôi bạn cùng bàn với nhau, vì bố cậu ta làm ở cục thuế vụ đến yêu cầu ngay trước mặt thầy chủ nhiệm, cho nên Mã Hâm vào học ở trường Nhân Ái cũng là nhờ cả vào quan hệ, sau khi vào trường Nhân Ái, thành tích của Mã Hâm chẳng tiến bộ được mấy, bố của Mã Hâm muốn tìm một người học tốt để ngồi cùng bàn với con mình, có thể giúp đỡ cho thành tích cậu con mình đi lên. Lại nghe thấy thầy chủ nhiệm lớp G nói Hoa Phẩm Tố là học sinh có tiến bộ lớn nhất trong năm, bèn bám dính lấy ông thấy chủ nhiệm, để Hoa Phẩm Tố trở thành bạn cùng bàn với con trai nhà mình.

Không phải Mã Hâm không thông minh, chỉ có điều cậu ta không bao giờ bỏ sức lực vào mấy việc học hành này, sức tập trung của Mã Hâm không được lâu bền, chẳng những gió thổi cỏ lay ở cái trường này ra sao, Mã Hâm luôn là người đầu tiên biết trước mọi việc, đến cả mấy cái tin tức nơi quan trường ở thành phố S mà cậu ta cũng biết rõ đâu ra đấy, Hoa Phẩm Tố vừa ngồi nghe vừa cảm thấy thú vị, còn kết luận ở trong lòng, cái cậu Mã Hâm này đúng là trời sinh làm chó săn tin (paparazzi), một phóng viên đã được định sẵn.

Bái phục tin tức nhanh nhạy của Mã Hâm, Hoa Phẩm Tố cũng đã có hiểu biết chính xác về thân phận con ông cháu cha của Trang Cẩm Ngôn, ông nội Trang Cẩm Ngôn là người có công khai quốc, nhưng đang lúc xây dựng đất nước không lâu thì lại qua đời vì bệnh, bố của Trang Cẩm Ngôn là con trai duy nhất, được bạn thân của ông nội anh ta nuôi nấng trưởng thành, hôm nay đã là thị trưởng thành phố S, còn nghe nói đường làm quan rộng mở vô cùng.

“Phải nói gia đình Trang Cẩm Ngôn cũng không phải hoàn toàn tốt đẹp đâu, đại khái là mẹ anh ta đã qua đời cách đây mấy năm vì ung thư.” Mã Hâm quen thuộc gia cảnh Trang Cẩm Ngôn đến như thế, cũng là vì bố cậu ấy đang công tác tại cục thuế vụ ngay khu Trang Cẩm Ngôn ở.

“À, vậy ra anh ta cũng mồ côi mẹ.” Hoa Phẩm Tố sờ sờ cằm, tâm lý thoải mái, rốt cuộc cũng có chỗ cậu có thể hơn hẳn Trang Cẩm Ngôn, Hoa Phẩm Tố cậu có hẳn một người mẹ tốt hơn so với cái tên ông trời con ấy.

“Nghe nói Trang Cẩm Ngôn sẽ được trường nộp hồ sơ để tuyển thẳng vào đại học T đấy.” Mã Hâm lại “quăng bom”.

“À? Thành tích đã tốt mà còn được tuyển thẳng sao?” Hoa Phẩm Tố ghen tị trong lòng, tự nhiên lại không cần thi đã có thể tuyển vào trường danh giá, lầm bà lầm bầm, cậu khinh thường mấy cái thứ tuyển thẳng ấy, nhất định phải thi đậu đại học T bằng năng lực thật của mình.

Thế mà sự ghen tị của Hoa Phẩm Tố dành cho Trang Cẩm Ngôn tiêu tán sạch sẽ vào trung tuần tháng năm, vào tháng năm ấy, thân phận “ông trời con” của Trang Cẩm Ngôn bị đảo lộn một trời một vực, bố của Trang Cẩm Ngôn, ngài thị trưởng Trang của thành phố S đột nhiên bị bị bắt giữ để thẩm vấn.

Mã Hâm là người nhạy tin nhất cái trường Nhân Ái này, vậy mà phải đến hai tuần sau mới biết được chuyện trọng đại về bố của Trang Cẩm Ngôn bị bắt giữ.

“Quan chức mà bị bắt giữ thẩm tra dù chỉ một lần, căn bản tiền đồ coi như xong luôn rồi!” Hoa Phẩm Tố nhớ đến lần chạm mặt gần đây với Trang Cẩm Ngôn, chẳng trách nhìn không có chút tinh thần sức sống gì cả.

“Bố tôi nói, đằng sau chuyện này thật sự phức tạp lắm luôn.” Mã Hâm nói với vẻ thần bí với bạn cùng bàn, đây là do cậu nghe lén bố mẹ nói chuyện mới biết được.

“Có gì mà phức tạp, không phải chỉ là mấy ông quan lại bao che cho nhau thôi sao.” Hoa Phẩm Tố nhún vai, cậu bị nện trúng vào năm 2013 là năm các chính sách cần phải chỉnh đốn, quan lại sa lưới nhiều như bánh chẻo được đăng trên tin tức, vốn là cả một đường dây bị khui ra.

“Không biết Trang Cẩm Ngôn kia còn có thể được giữ trong danh sách nộp hồ sơ tuyển vào đại học Thanh Hoa không nhỉ?” Mã Hâm tiếc nuối thay cho Trang Cẩm Ngôn, nếu cậu có thể thi tốt nghiệp với thành tích cao rồi được tuyển thẳng thì tốt rồi, học hành cũng đâu có vất vả như bây giờ.

“Thành tích của Trang Cẩm Ngôn không tệ, khó giữ được hồ sơ thì có thể thi mà, chẳng lẽ vấn đề của bố anh ta lại làm liên lụy sao, ngay cả thi đại học cũng không cho thi sao chứ?” Hoa Phẩm Tố cảm thấy không đúng.

“Nếu như thế, với thành tích của Trang Cẩm Ngôn, có thể nói rằng đại học T nắm chắc trong tay rồi.” Mã Hâm bới bới ổ tóc,với thành tích đứng nhất toàn trường, đại học T, đại học B luôn luôn nằm trong tầm tay anh ta.

Hoa Phẩm Tố và Mã Hâm cùng nhau bàn tán đoán trước tương lai của Trang Cẩm Ngôn, nhưng cả hai người đều không đoán được rằng Trang Cẩm Ngôn sẽ từ chối nằm trong danh sách hồ sơ đề cử tuyển thẳng, anh muốn tự sức mình thi vào đại học T, nhưng ngay lúc thi đại học vào tháng bảy, Trang Cẩm Ngôn lại không xuất hiện ở trường thi, bố của anh, sau khi bị bắt giam và thẩm tra được nửa tháng đã tự sát ngay trong phòng thẩm vấn, tự sát ngay trước kì thi đại học của con ông chỉ trước có năm ngày.

“Làm sao có thể! Nghe nói phòng thẩm vấn không chứa bất kỳ vật gì bén nhọn, tất cả đều được bọc da cả.” Hoa Phẩm Tố nghe thấy tin này lại cảm thấy dường như bố của Trang Cẩm Ngôn đã bị giết người diệt khẩu, tự sát trong khi thẩm vấn đâu hề dễ dàng như vậy.

“Tin tức điều tra được đưa ra là thị trưởng Trang thừa dịp tự sát khi tắm, bố tôi nói, thị trưởng Trang tự sát là để bảo vệ người đứng sau ông ta, mục đích chủ yếu của việc bắt giam ông ấy lần này là để đối phó người đứng sau ông ta.” Mã Hâm kê sát tai Hoa Phẩm Tố nói cho cậu biết tin tức sau bức màn bí ẩn kia, khi Mã Hâm nghe lén người lớn nói chuyện thì lại bị bố phát hiện, thế là cậu được bố tặng một khóa dạy dỗ, sau khi bắt cậu thề tới thề lui không nói cho bất kì ai khác biết, bố của Mã Hâm mới bằng lòng để cậu “tốt nghiệp”. Mã Hâm cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai khác nhưng ngoại trừ Hoa Phẩm Tố, bởi vì cậu ta cảm thấy Hoa Phẩm Tố vô vùng kín mồm kín miệng, cho dù nói bất kỳ chuyện gì cho cậu ấy, Hoa Phẩm Tố sẽ không bao giờ tiết lộ cho người ngoài.

“Vì bảo vệ người đứng sau, tự sát, Trang Cẩm Ngôn.” Hoa Phẩm Tố thì thào lặp lại mấy từ này, đột nhiên bừng tỉnh, cậu chợt nhớ ra Trang Cẩm Ngôn chính là ông chủ tập đoàn Viêm Hoa sau này.

Nếu người dân thành phố S nhắc đến ông tổng tập đoàn Viêm Hoa thì sẽ nói ngay đến người bố của anh ta, ngài thị trưởng thành phố S từng bị bắt giam một tràng dài, nghe nói sau khi bố anh ta bị bắt giam không muốn liên lụy đến thế lực sau lưng nên đã tự sát lúc đang tắm, con trai độc nhất của ông ấy phải ra đời kiếm việc làm, nhận sự giúp đỡ từ những người khác, kế thừa phẩm chất từ người bố, chủ tịch kinh doanh tập đoàn Viêm Hoa ngày càng lớn mạnh, nằm trong danh sách hai mươi tỷ phú giàu nhất Trung Quốc của Forbes năm 2012.

Chết tiệt! Hoa Phẩm Tố rủa thầm trong lòng, chẳng trách cậu vừa mới nghe tên Trang Cẩm Ngôn lại đã cảm thấy quen như vậy, đây không phải chính là người nổi tiếng mà sau này suốt ngày được đưa tin trên truyền thông sao? Mới vừa nghe thấy bố Trang tự sát, Hoa Phẩm Tố còn cảm thấy rất thông cảm với Trang Cẩm Ngôn, cảm thấy cho dù Trang Cẩm Ngôn là một tên rất khó ưa, nhưng không có người thân cũng là một việc rất đáng thương khôn cùng. Anh ta không muốn rước lấy sự thương hại của người khác, trong lúc đau đớn, người ta sẽ hóa đau thương thành sức mạnh, suy đi nghĩ lại thì Trang Cẩm Ngôn này chính là Trang Cẩm Ngôn sau này, chút thông cảm thương hại của Hoa Phẩm Tố cũng tan biến thành mây khói.

Đồng thời Hoa Phẩm Tố bùi ngùi, mẹ kiếp cái vận mệnh, tên Trang Cẩm Ngôn này đượ gọi là “ông trời con” thì đúng là “ông trời con” mà, trong mắt người khác thì vận mệnh lại tụt dốc không phanh, nhưng lại không linh nghiệm trên người Trang Cẩm Ngôn, ôi! Số mệnh há, có khi đúng thật là do trời định!

*Đại học T: là đại học Thanh Hoa đó mọi người, trường này được xem là một trong những trường đại học danh tiếng nhất ở Trung Quốc.

Đại học B: đại học Bắc Kinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status