Cẩm thượng thiêm hoa

Chương 22


Hoa Phẩm Tố và bố Hoa vội vàng đến bệnh viện theo lời cảnh sát, mẹ Hoa đang khóc đau đớn trước cửa phòng cấp cứu, vừa thấy chồng và con trai đã đến, tiếng khóc lại càng lớn hơn nữa.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với con gái tôi?” Bố Hoa với khuôn mặt tái nhợt hỏi một vị cảnh sát đứng ngoài phòng cấp cứu, ở trong điện thoại, mẹ Hoa nói cảnh sát đã báo tin cho bà, Hoa Phẩm Phác bị thương trong một căn phòng tại một khách sạn, đã được người trong khách sạn đưa đến bệnh viện.

“Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì thì vẫn đang được chúng tôi điều tra, theo như lời người phục vụ khách sạn đã nói, con gái ông có thể đã bị xâm hại trong phòng đôi của khách sạn!” Trả lời cho bố Hoa là một viên cảnh sát trẻ tuổi, hắn nhận được một cuộc gọi 110 đến bệnh viện từ khách sạn, hắn và một viên cảnh sát cũng đã đến khách sạn để xem xét hiện trường.

“Tại sao lại có chuyện như thế này? Tên cầm thú kia ở đâu?” Bố Hoa không thể tin được...

“Đang được điều tra.”

“Thân thể con gái tôi có vấn đề gì không?” Bố Hoa càng lo lắng cho tính mạng sức khỏe của con gái mình.

“Sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.” Viên cảnh sát trẻ tuổi an ủi người nhà bị hại, hắn trông thấy dáng vẻ Hoa Phẩm Phác trong lúc đưa đến bệnh viện thì tức giận vô cùng, cái tên khốn nạn kia đúng là súc sinh!

Sau khi tâm trạng lo lắng của bố Hoa nghe được tin không nguy hiểm đến tính mạng của con gái mới dám bình tĩnh lại một chút, ông ôm lấy vợ mình ngồi trên ghế dọc hành lang dài chờ con gái mình được đẩy ra từ phòng cấp cứu. Hoa Phẩm Tố thì vây quanh viên cảnh sát trẻ tuổi hỏi thăm tin tức chị mình.

Viên cảnh sát trẻ ấy cũng chẳng biết được nhiều lắm, hắn chỉ biết rằng Hoa Phẩm Phác mở của phòng khách sạn kêu cứu, phòng khách trong đó lộn xộn cả lên, chỉ có một mình Hoa Phẩm Tố còn ở bên trong.

“Trên người chị tôi đều là vết thương?” Đôi mắt Hoa Phẩm Tố ngân ngấn nước mắt, hai tay nắm chặt lại thành nắm.

“Ừm, đúng vậy, tình huống cụ thể phải chờ chị cậu ra khỏi phòng cấp cứu mới biết được.” Viên cảnh sát trẻ kia đã không nói với cậu thiếu niên trước mặt, phần thân dưới của cô gái trẻ ấy đã chảy rất nhiều máu.

Một giờ trôi qua, cửa phòng cấp cứu được mở ra, Hoa Phẩm Phác nằm trên giường phẫu thuật được các y tá đẩy ra ngoài, Hoa Phẩm Phác đã được bác sĩ khám chữa nhưng hai mắt lại trống rỗng, sau khi nhìn thấy người nhà đứng chờ ngoài phòng cấp cứu, cảm xúc đột nhiên bị xáo trộn.

“Mẹ!” Giọng Hoa Phẩm Phác mang theo sự đau khổ, cô đưa một tay còn đang cắm ống truyền dịch bên giường, một tay chống lên giường phẫu thuật muốn ngồi dậy. Cổ họng phát ra tiếng khóc bị đè nén.

“Nha đầu!” Mẹ Hoa nhìn thấy nửa bên mặt con mình bị đánh đến sưng tấy, một bên mắt bầm đến xanh tím, mấy vết thương trên mặt nhìn thấy mà đau lòng.

“Đừng nhúc nhích, nửa mình dưới mới vừa được khâu ba mũi, đừng để vỡ ra.” Y tá đè Hoa Phẩm Phác đang kích động lại, không cho Hoa Phẩm Phác ngồi dậy.

“Con gái, đừng nhúc nhích, máu chảy lên ngược đấy.” Mẹ Hoa vừa thấy máu trong ống truyền dịch chạy ngược trở lại, vội vàng đè lại cái tay đang truyền dịch của con gái, sau đó luôn nắm chặt lấy tay con đi vào tận phòng bệnh.

Hoa Phẩm Phác được người thân an ủi, cảm xúc dần dần ổn định lại, nhưng khi nghe viên cảnh sát trẻ hỏi han tình huống, cô lại kích động hẳn lên.

“Chị, phải nói cho cảnh sát biết đã có chuyện tổn hại gì xảy ra với chị, chúng ta không thể để thứ súc sinh kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được, nhất định phải đưa hắn ra trước công lý!” Hoa Phẩm Tố ôm lấy nửa người chị gái, kết quả chuẩn đoán của bác sĩ là Hoa Phẩm Tố đã bị xâm hại một cách bạo lực, đa chấn thương mô mềm toàn cơ thể, hạ thể bị xé rách, trên đường đưa đến bệnh viện vẫn luôn mất rất nhiều máu, mặt khác, trong máu của Hoa Phẩm Tố còn chứa các thành phần của thuốc kích thích. Hoa Phẩm Tố khóc đứt đoạn đem những việc mà cô gặp phải kể ra. Hoa Phẩm Tố và mấy bạn học đang đứng chờ taxi ở trước của KTV thì thấy cô bạn mừng tiệc nôn mửa ở ven đường, vốn là cô cũng định đi qua giúp một tay, lại bị một chiếc xe có rèm che chặn lại trên đường, chỗ sau của chiếc xe ấy đột nhiên mở ra, một người nhanh chóng xuống xe, Hoa Phẩm Phác còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bịt chặt miệng lôi vào phía sau xe, cửa xe lập tức đóng lại, chiếc xe có rèm ấy nhanh chóng tăng ga chở Hoa Phẩm Tố rời khỏi KTV.

“Cô không kịp kêu?” Cảnh sát trẻ ghi chép vào sổ.

“Không, tôi còn chưa kịp phản ứng.” Hoa Phẩm Phác nức nở, lúc ấy cô đang đưa lưng về phía xe.

“Sau đó thì sao?”

“Tôi ra sức phản kháng trên xe, cái tên kéo tôi đã tát tôi một cái, cú tát ấy lại đánh đến tôi ngất xỉu, sau đó nắm cằm tôi bắt tôi uống thứ gì đó, sau khi tôi uống thứ nước ấy, thần trí hồ đồ, bắt đầu hôn mê, chờ tỉnh táo lại thì đã đến phòng của khách sạn, cái tên cầm thú kia đang ở ngay trước mặt tôi...” Nói đến đây, Hoa Phẩm Phác nghẹn ngào khóc lớn, mẹ Hoa vội vàng ôm lấy con gái mà an ủi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Sau khi Hoa Phẩm Phác tỉnh lại, ngay cả khi bị xâm hại cô vẫn cố gắng phải kháng như trước, tên thủ phạm bị sự phản kháng của Hoa Phẩm Tố làm cho tức giận, bắt đầu cưỡng bức đánh lên người Hoa Phẩm Phác, Hoa Phẩm Phác bị đánh ngất đi, khi tỉnh lại chỉ thấy trong phòng chỉ còn lại một mình cô.

“Trên xe có mấy người, cô có biết bọn họ không?” Tâm trạng viên cảnh sát kích động, hắn hận nhất chính là mấy tên tội phạm cưỡng gian.

“Ngoại trừ lái xe trên xe, còn có hai tên khốn nạn kia, tôi không thấy rõ lái xe, nhưng tôi đã từng gặp tên khốn nạn kia vào lúc dùng cơm tối ở khách sạn, hắn quấy rối đến tôi, tôi cũng không để ý đến hắn.” Hoa Phẩm Phác nhớ lại, gia cảnh cô bạn mừng sinh nhật không tồi, chọn một khách sạn khá là cao cấp, Hoa Phẩm Phác và Tiểu Mẫn mua một quà sinh nhật để đi dự tiệc thì đụng phải một người đàn ông còn trẻ khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi ở ngay dưới đại sảnh khách sạn, tên thanh niên này vừa nhìn thấy Hoa Phẩm Phác đã chạy đến bám lấy cô mà nói năng đầy lỗ mãn tùy tiện, Hoa Phẩm Tố lúc lấy chẳng thèm hòa nhã với hắn. Tên thanh niên kia bắt đầu động tay động chân với Hoa Phẩm Tố, mấy người bạn học tham gia tiệc sinh nhật vây lại đây khiến tên kia bực tức bỏ đi. Tên thanh niên này là một người cao gầy, làn da rất trắng, ánh mắt rất đào hoa.

Hoa Phẩm Phác kể lại rõ ràng mọi việc trải qua, tâm trạng vô cùng bất ổn, tình trạng cô như vậy sẽ rất bất lợi cho việc hồi phục, y tá bèn tiêm một mũi thuốc ổn định lại tâm trạng bất ổn của Hoa Phẩm Tố, để cô nghỉ ngơi thật tốt nhanh chóng hồi phục.

Bố Hoa tiễn viên cảnh sát trẻ kia ra khỏi phòng bệnh, hai tay cầm chặt lấy tay trái của hắn: “Xin các cậu hãy mau chóng tróc nã quy án tên tội phạm đã tổn thương con gái tôi!”

“Ông yên tâm, không thể để thứ cặn bã này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được!” Viên cảnh trẻ đồng ý, vào trong khách sạn nhất định có đăng ký, có được tư liệu thân phận, tên tội phạm kia đừng hòng đào thoát khỏi sự trừng phạt.

Bố con Hoa gia tràn ngập hy vọng nhìn viên cảnh sát trẻ đi xa, thế nhưng vài ngày sau, cục cảnh sát vẫn không có bất kỳ hành động nào, bố Hoa không nhịn được, trực tiếp tìm đến phân cục khu Đông đang điều tra và giải quyết vụ án.

“Ông yên tậm, chúng tôi đang tập hợp cảnh lực để điều tra phá vụ án này.” Sở trưởng họ Nghiêm ở phân cục khu Đông diễn cảm nghiêm túc.

“Chẳng lẽ đến bây giờ vẫn chưa tìm được tư liệu của tên tội phạm?” Bố Hoa nhớ rõ viên cảnh sát kia đã từng nói rằng, hắn và đồng nghiệp đến khách sạn lấy bằng chứng, chỉ cần xem xét bản ghi chép thuê phòng là có thể tìm được tội phạm, hơn nữa bình thường khách sạn đều có lắp camera mà.

“Giấy căn cước được sử dụng để thuê phòng là làm giả.”

“Camera khách sạn đâu?” Bố Hoa không thể tin, khách sạn kia cũng coi như cap cấp ba sao, ngay cả việc quản lý mà còn không nghiêm khắc, tùy tiện dùng giấy căn cước giả là có thể thuê phòng?

“Vừa lúc camere khách sạn hư mất mấy ngày này.” Sở trưởng Nghiêm buông tay, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Sao lại có thể trùng hợp như vậy? Có phải các người cũng sẽ nói không bắt được tên tội phạm có đúng không?” Bố Hoa nổi giận, bên trong chuyện này nhất định có vấn đề, giấy căn cước thuê phòng là giả, camera giám sát cũng bị hư mất, nhưng hai chuyện này đột nhiên xảy ra cùng một lúc thật sự là rất đáng nghi!

“Chúng ta đang cố gắng!”

“À! Cố gắng! Có phải thế lực sau lưng tên súc sinh kia rất lớn, cho nên các người mới muốn lấp l**m hay không?” Ánh mắt bố Hoa đỏ lên, ý tứ trong mấy câu mà sở trưởng Nghiêm đều là vòng vo trả lời cho có, bọn họ đã rất cố gắng, cố gắng đến nỗi có thể thành công hay không cũng không ai biết được.

“Tôi nói đồng chí, xin đừng bôi nhọ sở cảnh sát, trong sở đã dồn mọi cảnh lực vào điều tra vụ án này, làm sao ông lại có thể nói chúng tôi bao che?” Sở trưởng Nghiêm vẻ mặt chính nghĩa nói.

“Thành thật xin lỗi, tâm trạng tôi hơi kích động, nhưng dù cho camera khách sạn không quay được tên tội phạm thì nhân viên phục vụ của khách sạn cũng phải nhìn thấy người thuê phòng chứ? Chẳng lẽ các ngươi không điều tra? Còn việc con gái tôi đã từng bị một tên quấy rối ở khách sạn, các người đã đến khách sạn để điều tra chưa?”

“Ông yên tâm, chúng tôi đã bắt tay điều tra những thứ này, chúng tôi sẽ dùng hết mọi khả năng để bắt được các phần tử bị tình nghi, có lẽ ông nên về nhà chờ tin tức đi!” Sở trưởng Nghiêm an ủi bố Hoa, toàn bộ những nơi lưu lại chứng cứ, hắn đã phái người dọn dẹp sạch sẽ từ lâu.

Bố Hoa nhìn vào bộ cảnh phục mà sở trưởng Nghiêm đang mặc, chỉ cảm thấy như có một thứ nghẹn nín ở cổ họng, không thể nhả ra mà cũng không thể nuốt xuống. Bố Hoa không thể ờ nhà yên lặng chờ tin tức từ cục cảnh sát, ông liên hệ tìm kiếm khắp nơi, phải làm cho rõ ràng rốt cuộc là ai đã làm ra cái chuyện mất sạch nhân tính này với con gái ông, ông chỉ muốn dùng hết khả năng bản thân để đòi lại công bằng cho đứa con của mình. Bố Hoa hành động chung quanh bắt đầu có chút hiệu quả, thì ra ông bạn lão Triệu cùng làm với bố Hoa, cũng chính là bố của Tiểu Triệu, một vị cảnh sát vốn là bạn già của ông đưa cho một tin tức, tình bạn bè giữa lão Triệu và ông bạn cảnh sát vô cùng bền chắc, việc Tiểu Triệu trộm xe đạp được giảm hình phạt lúc trước cũng chính là nhờ ông bạn cảnh sát này giúp đỡ.

Ông bạn cảnh sát ấy đưa về một tin tức rất xấu, thì ra viên cảnh sát trẻ ghi chép vụ án đã bị dời đi, cảnh sát lấy hồ sơ bằng chứng ở khách sạn không tra được manh mối tội phạm gây án để lại, đương nhiên, đối với tội phạm cưỡng gian thì cũng có thể lấy dịch thể sót lại để lấy làm bằng chứng, nhưng mấy người lại không tìm thấy tội phạm tình nghi thì đi tìm vật chứng làm gì?

Bạn học Hoa Phẩm Phác từng trông thấy thanh niên trẻ tuổi quấy rối Hoa Phẩm Phác ở khách sạn, nhưng kết quả điều tra của cảnh sát là người trong khách sạn ấy không biết cậu thanh niên trẻ này là ai, mà khách sạn không hình ảnh camera ghi lại nên không lưu lại tư liệu hình ảnh người thanh niên này, hơn nữa người thanh niên kia dùng tiền mặt để thanh toán bữa tối.

Toàn bộ cố gắng của bố Hoa chỉ muốn chứng minh một việc, vậy mà tên tội cưỡng gian coi gái ông như đã bốc hơi trên thế giới này, không có bất kỳ manh mối cùng chứng cớ có thể bắt hắn, trừng trị hắn!

Đang lúc bố Hoa nghĩ hết tất cả mọi cách vì coi gái mình mà đòi lại công bằng thì có một tin tức nhỏ truyền đến khiến bố Hoa tức đến hộc máu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tôi biết mọi người chỉ muốn xem một câu chuyện cổ tích, nhưng mà ngay trong cả cổ tích, công chúa cũng đã phải ăn quả táo độc mới gặp được hoàng tử của nàng, bi kịch này của nhà họ Hoa vốn thuộc là Hoa Phẩm Tố ẻo lả, Hoa Phẩm Tố tái sinh không biết rõ hoàn cảnh câu chuyện, quán tính của thời gian và không gian sẽ khiến cậu phải tiếp nhận mọi chuyện, nhưng mà, con người tính cách khác nhau sẽ có con đường vận mệnh khác nhau, sau bi kịch này của nhà họ Hoa, cuộc sống kiếp trước của Hoa Phẩm Tố sẽ hoàn toàn thay đổi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status