Chàng rể tỷ phú

Chương 27: Những kẻ ức hiếp mẹ đều là người xấu



Sau khi gia đình ba người nhà Triệu Hùng ra khỏi nhà họ Đào, Triệu Hùng nhìn thấy vợ mình Lý Thanh Tịnh bị chọc giận đến mức lồng ngực phập phồng, gương mặt thanh tú trở nên tái nhợt, liền vỗ về nói: “Thanh Tịnh, tức giận hại người, đừng tức giận nữa. Tập đoàn Hùng Quang không thương lượng hợp tác thành công với nhà họ Đào, không phải là điều em mong đợi sao.”

“Hừ! Thật sự bị bọn họ chọc tức chết mà. Đúng rồi Triệu Hùng, anh biết tại sao Hồ Dân chỉ định chúng ta đại diện cho nhà họ Đào mới đồng ý hợp tác không?”

“Cái này sao anh biết được?” Triệu Hùng bày ra vẻ mặt vô tội, giải thích một câu: “Chắc là do nể mặt ông Trung.”

Lý Thanh Tịnh suy nghĩ một lúc, hình như cũng chỉ còn lời giải thích này còn có lý.

Lý Thanh Tịnh nhìn con gái Dao Châu đang ra sức rúc vào lòng mình, rõ ràng là bị sự việc vừa rồi dọa sợ. Cô vuốt nhẹ cái đầu nhỏ của Dao Châu, dịu dàng an ủi: “Dao Châu đừng sợ! Mẹ ở đây.”

“Mẹ! Mấy người chỗ bà ngoại là người xấu đúng không?” Dao Châu ngây thơ hỏi.

“Cái này...”

Lý Thanh Tịnh rất khó trả lời, nếu như nói nhà họ Đào là “người xấu”, sẽ gây ảnh hưởng đến tâm lý con gái. Mà nếu như nói người nhà họ Đào không phải “người xấu”, thì cuộc tranh cãi vừa rồi với nhà họ Đào cũng đã hằn sâu vào trí nhớ con bé rồi.

Triệu Hùng vừa lái xe, vừa nói với con gái: “Dao Châu, bà của con, ông bác, ông cậu của con đều bắt nạt mẹ của con, con nói xem bọn họ có phải người xấu không?”

Dao Châu nghe, lập tức phồng mặt nói: “Hừ! Nếu như ai dám ức hiếp mẹ con, người đó chính là người xấu.”

Lý Thanh Tịnh cười dịu dàng nói với Dao Châu: “Dao Châu, con còn nhỏ. Có những chuyện, con còn chưa hiểu. Người nhà bà ngoại không phải người xấu hoàn toàn, nhưng cũng không phải người tốt hoàn toàn.”

“Mẹ, mẹ đang nói về ai?” Tiểu Dao Châu vẻ mặt ngây thơ.

“Không! Mẹ chỉ đang nói đạo lý làm người với con thôi.”

Triệu Hùng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt vợ mình đã tốt hơn liền hỏi một câu: “Thanh Tịnh, chúng ta vẫn chưa ăn cơm, em hỏi xem Dao Châu muốn ăn gì?”

“Dao Châu, con muốn ăn gì?” Lý Thanh Tịnh hỏi con gái.

“Mẹ, nhà chúng ta còn tiền không ạ? Nếu như hết tiền rồi, chúng ta về nhà nấu mỳ ăn đi!”

Nghe thấy lời Dao Châu nói, hai người Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng cảm thấy xót xa.

Dao Châu là một đứa trẻ rất hiểu chuyện!

Lý Thanh Tịnh nói với con gái Dao Châu: “Dao Châu, công ty của mẹ kinh doanh lại rồi. Bố con cũng đi làm rồi, sau này gia đình chúng ta sẽ không thiếu tiền tiêu. Con nói đi, muốn ăn gì nào?”

“Vậy con muốn đi ăn buffet bò Bít tết ở Hoan Lạc Thành.”

“Được! Bây giờ chúng ta đi ăn buffet bò bít tết.”

Trên đường đi đến Hoan Lạc Thành, vừa hay ngang qua căn nhà ở tiểu khu Lâm Phủ Gia Viên mà bọn họ từng sống. Gia đình ba người mặc dù không ai nói gì, nhưng Triệu Hùng có thể nhìn thấy vợ và con gái Dao Châu đều nhìn ngóng về hướng Lâm Phủ Gia Viên qua gương chiếu hậu.

Triệu Hùng suýt chút nữa không nhịn được nói việc đã mua lại căn nhà với Lý Thanh Tịnh. Lời đã đến miệng, lại nuốt vào. Bởi vì vẫn chưa đến lúc, anh muốn vào dịp sinh nhật của Lý Thanh Tịnh, tặng cô một bất ngờ lớn.

Đến Hoan Lạc Thành, gia đình ba người ăn một bữa buffet thịnh soạn.

Từ khi Lý Thanh Tịnh phải hầu tòa, đã ba tháng nay gia đình bọn họ không biết mùi vị của thịt rồi. Nhưng chỉ cần có chút tiền dư thì đều mua đồ dinh dưỡng cho con.

Sau khi ăn xong, đưa vợ con về nhà, Triệu Hùng mượn cớ ra ngoài gặp Nông Tuyền, lại ra khỏi nhà lần nữa.

Cái tên Vũ Minh này luôn nhăm nhe vợ mình, nếu như không cho anh ta nếm chút mùi vị thì lại tưởng anh là tên vô dụng ai cũng có thể ức hiếp thật.

Sau khi vào trong xe, Triệu Hùng gọi điện thoại cho Hồ Dân.

Hồ Dân giật mình khi nhận được điện thoại của Triệu Hùng, tưởng rằng biểu hiện của mình hôm nay ở nhà họ Đào, Triệu Hùng không vừa ý. Không ngờ, Triệu Hùng lại bảo ông điều tra người tên Vũ Minh.

Anh trai của Vũ Minh - Vũ Trần là bạn học của Hồ Dân. Vì thế Hồ Dân nhanh chóng gửi tài liệu của Vũ Minh cho Triệu Hùng qua điện thoại.

Họ tên: Vũ Minh; Giới tính: Nam; Tuổi: 26 tuổi; Học lực: đại học Princeton, bang New Jersey, Mỹ.

Về nước lập nghiệp: “Công ty bảo mật thông tin Minh Thuẫn.”

Địa chỉ công ty: số 1675, Đường Bắc Hải.

Vốn khởi nghiệp: 70 tỷ đồng.

Sau khi xem xong thông tin Hồ Dân gửi đến, Triệu Hùng nhắn lại một câu: “Trông chừng động tĩnh của công ty bảo mật thông Minh Thuẫn cho tôi.”

“Rõ rồi, cậu Hùng.”

Hồ Dân thở dài, xem ra cái tên Vũ Minh này sắp đen đủi rồi.

Sau khi lấy được tài liệu về Vũ Minh, Triệu Hùng đi tìm Nông Tuyền trước. Sau đó, dẫn Nông Tuyền đến quán bar Hoa Tư.

Trong mắt người ngoài, quán bar Hoa Tư vẫn là của Văn Báo. Thật ra, đã được Triệu Hùng tiếp quản rồi. Chỉ là Triệu Hùng vẫn giao cho Văn Báo quản lý, mỗi tháng trả cho hắn 10% lợi nhuận hoa hồng.

Văn Báo bán quán bar Hoa Tư với giá 70 tỷ, mỗi tháng còn có 10% lợi nhuận vào tài khoản. Hắn ta sớm đã vui quên lối về, mỗi ngày uống rượu ca hát, vui vẻ với các em gái.

Sau khi Triệu Hùng dẫn theo Nông Tuyền đến quán bar Hoa Tư, anh tìm chỗ ngồi trên tầng hai ngồi xuống. Kêu phục vụ mang hai chai Hennessy X.O, nói mình là Triệu Hùng, bảo phục vụ gọi Văn Báo đến.

Mặc dù bây giờ người ở quán bar Hoa Tư không biết ông chủ đã đổi thành người khác. Nhưng Văn Báo đã dặn dò, chỉ cần có người tên gọi là “Triệu Hùng” đến, cho dù hắn bận đến đâu cũng phải nói với hắn ngay. Đợi không đến 1 phút, anh đã nhìn thấy Văn Báo nhoẻn miệng cười, sải bước về phía bàn của Triệu Hùng.

“Anh Hùng, anh đến rồi!” Văn Báo ngồi sát xuống bên cạnh Triệu Hùng.

Triệu Hùng: “Ừm!” một tiếng, gật đầu. Rót cho Văn Báo ly rượu, Văn Báo dùng vẻ mặt nịnh nọt nhìn Triệu Hùng.

“Văn Báo à! Anh thay tôi đi làm một việc, nếu như việc này làm tốt, tôi sẽ cho anh một cơ hội phát tài.”

Văn Báo vừa nghe thấy “Cơ hội phát tài” thì hai mắt tỏa sáng, vội vàng hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh cứ sai bảo.”

Triệu Hùng gửi cho Văn Báo thông tin về Vũ Minh qua di động, nói: “Ngày mai đi dạy dỗ tên Vũ Minh này giúp tôi.”

Văn Báo xem kỹ tài liệu về Vũ Minh, không nói đến Vũ Minh trông đẹp trai, còn là một tên “mặt hoa da phấn” tiêu chuẩn. Hắn ta căm ghét nhất chính là mấy tên đàn ông thuộc kiểu “mặt hoa da phấn” này.

Sau khi xem qua tài liệu, hắn hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, mức độ nào? Là đánh chết hay đánh què?”

Triệu Hùng trừng mắt một cái với Văn Báo nói: “Văn Báo, anh muốn làm việc với tôi, thì thay đổi cái tính thù địch trên người anh đi. Tôi bảo anh dạy dỗ Vũ Minh, anh hiểu cái gì là dạy dỗ không?”

Văn Báo nửa hiểu nửa không đáp: “Hiểu! Hiểu rồi.” Thật ra, hắn vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc Triệu Hùng nói “Dạy dỗ”, là mức độ nào.

Triệu Hùng trầm giọng nói với Văn Báo: “Văn Báo, tôi có thể nâng anh lên thì cũng có thể đạp xuống. Vì thế, tốt nhất là anh nên một lòng với Triệu Hùng tôi. Nếu không, anh tự biết hậu quả.”

“Yên tâm, anh Hùng! Bây giờ anh là lão thần tài của tôi. Anh cả và anh hai của tôi cũng muốn gặp anh đó.”

“Anh cả và anh hai của anh?” Triệu Hùng nhíu mày.

Văn Báo gật đầu nói: “Vâng, anh cả của tôi là Văn Long, anh hai là Văn Hổ, tôi là Văn Báo, chúng tôi tổng cộng có ba người. Hiện nay kiểm soát gắt gao như vậy, ai dám làm mấy việc phạm pháp nữa, đều đang tẩy trắng hết rồi. Có điều, những người không có văn hoá như chúng tôi cũng không làm được nhân vật gì lớn, chỉ hi vọng có người dẫn lối. Vì thế, hai anh trai của tôi muốn gặp anh, để anh làm người dẫn đường cho bọn họ.”

“Bọn họ cũng ở thành phố Hải Phòng sao?”

“Không! Đại ca tôi ở tỉnh. Nhị ca tôi ở thành phố Bắc Giang.”

Triệu Hùng nói: “Đợi có cơ hội thì gặp bọn họ sau đi! Hiện nay tôi đang bắt tay xây dựng vòng tròn kết nối kinh doanh ở thành phố Hải Phòng. Anh giúp tôi làm xong việc này, tôi sẽ cho anh tham dự vào dự án của tôi.”

“Anh Hùng, anh cứ chờ đi!”

Sau khi Văn Báo nâng ly cạn chén với Triệu Hùng, lại chủ động rót rượu cho Triệu Hùng. Gọi đến một cô em xinh đẹp tiếp rượu cùng Triệu Hùng, kết quả bị anh đuổi chạy mất.

Văn Báo tưởng rằng Triệu Hùng không có hứng thú với “phụ nữ” nên cũng không miễn cưỡng.

Sau khi rời khỏi quán bar Hoa Tư, Triệu Hùng nói nhỏ với Nông Tuyền vài câu, Nông Tuyền nghe xong vui mừng nói đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi tìm một tài xế lái xe về nhà, tâm trạng Triệu Hùng vui vẻ, miệng không ngừng ngân nga một bài hát. Nhìn thấy vợ và con đều đã ngủ rồi, anh nằm trên giường lộ ra nụ cười đắc ý. Trong lòng nghĩ: “Hừ! Vũ Minh, dám mơ tưởng người phụ nữ của Triệu Hùng tôi, tôi sẽ khiến cậu biết kẻ vô dụng cũng không dễ đụng vào!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status