Chiến thần hào môn

Chương 32: "Anh trai tôi à?"



Giang Ninh thật ra mở miệng nói: “Ba nói xem, ai không muốn thấy Vũ Chân làm ra thành tích nhất?”

Lâm Văn ngẩn người. Ông và Tô Mai liếc nhìn nhau, do dự một lát mới nói.

“Anh trai tôi à?”

“Không sai, Lâm Cường”

 

Giang Ninh nói: “Ông ta ra giá năm triệu, bảo người ta phá hỏng dự án của Vũ Chân, hoặc… làm hại Vũ Chân.”

Hai người Lâm Văn và Tô Mai nghe vậy liền biến sắc, bất chợt lại phân nội!

Bọn họ cực kỳ phân nộ!

Lâm Cường, ông ta sao có thể làm như vậy được!

“Nếu Vũ Chân làm tốt dự án này, vậy có thể nói là đã đóng góp rất lớn cho nhà họ Lâm, ba con Lâm Cường lại

không muốn thấy điều này”

“Nhưng phá hỏng dự án này thì nhà họ Lâm sẽ bị tổn thất rất lớn!”

Lâm Văn suýt nữa thì không nhịn được mà võ bàn.

“Thì tính sao? Bây giờ nhà họ Lâm còn không phải là của ba con bọn họ, tổn thất thì tổn thất chứ”

Mặt Lâm Văn đỏ lên. Ông biết Giang Ninh nói đúng.

Ông càng hiểu rõ anh trai mình một lòng muốn nắm lấy nhà họ Lâm trong tay, cho nên mới bảo anh hai Lâm Vũ đi tới tỉnh tìm con đường phát triển, cũng chỉ mượn cớ bảo Vũ Chân tìm một người tới ở rể, nguyên nhân là muốn làm cho nhà mình không có tư cách tranh giành nữa.

Nếu không phải ông cụ còn sống, chỉ sợ ông ta đã sớm ra tay.

“Ông ta còn muốn làm hại Vũ Chân à, thật quá đáng!” Tô Mai chẳng có hứng thú gì về gia sản của nhà họ Lâm, nhưng bà không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương đến Lâm Vũ Chân.

“Không được, tôi phải tìm ông cụ nhờ phân xử!”

Tô Mai nói xong lại muốn đứng lên.

“Tôi cũng đi!”

Lâm Văn cũng không thể nhịn được nữa. Bọn họ là anh em ruột thịt, Vũ Chân là cháu gái ruột của Lâm Cường đấy!

Sao ông ta có thể xuống tay được chứ?

Ông chẳng còn muốn ăn nữa, lăn xe tính ra ngoài. Lâm ‘Vũ Chân muốn cản cũng cản không được.

Giang Ninh không ngăn cản, chỉ bảo Tô Mai ở nhà chờ, hẳn lái xe đưa Lâm Văn và Lâm Vũ Chân tới nhà họ Lâm.

Lâm Tiêu ở trong khu biệt thự cao cấp. Đám người Giang Ninh đến cửa, anh lại muốn vào chung với bọn họ.

“Không phải là người của nhà họ Lâm thì không được. vào.”

Người ở cửa cản đường của Giang Ninh, trên mặt lộ vẻ khinh bỉ.

“Đây là con rể tôi!”

Lâm Văn quát: “Chẳng lẽ không phải là người của nhà họ. Lâm sg?”

“Thật ngại quá, ông cụ thông báo, chỉ có người trong dòng họ nhà họ Lâm mới có khả năng bước vào cái nhà này” Người ở cửa không hề không nể mặt Lâm Văn.

Hình như anh ta căn bản không để mắt tới ông ba tàn phế này.

“Anh…’ Lâm Văn tức giận.

 

Ông không ngờ vi vị của mình ở nhà họ Lâm mà ngay cả người giúp việc cũng có thể coi thường được.

“Ba, con lại chờ mọi người ở bên ngoài vậy”

Giang Ninh không nói gì: “Vũ Chân, em đi vào cùng ba đi”

Lâm Vũ Chân khẽ gật đầu, trên mặt có chút áy náy, không ngờ Giang Ninh thậm chí còn chẳng thể bước vào cửa. Nhưng hắn lại dùng mắt ra hiệu cho cô là không

Sao.

Lâm Vũ Chân đẩy Lâm Văn vào nhà, Giang Ninh lại chờ ở cửa.

Hắn cũng không định vào trong.

Giang Ninh không cản việc Lâm Văn và Lâm Vũ Chân tìm Lâm Tiêu, chất vấn Lâm Cường là muốn để cho bọn

họ nhìn thấy rõ, nhà họ Lâm này đã sớm không có chỗ của bọn họ rồi.

 

Cho dù bọn họ cố gắng hơn nữa, làm ra thành tích lớn hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì.

“Chỉ có người thấy rõ hiện thực mới hiểu được mình nên lựa chọn như thế nào”

Giang Ninh khẽ nói.

“Đứng xa một chút! Người rảnh rỗi và chó, không được đến gần!”

Người giúp việc đứng ở cửa thấy Giang Ninh còn đứng ở cửa thì không khỏi hừ một tiếng: “Một kẻ ở rể nhỏ bé thật sự cho răng mình cũng được xem là người nhà họ Lâm!”

“Bản thân ông ba cũng sắp không ở nổi nhà họ Lâm nữa, còn muốn dẫn theo một kẻ ở rể vào nhà họ Lâm, đúng khiến người ta cười chết đi được”

Giang Ninh quay đầu, liếc nhìn anh ta, đột nhiên đấm một phát vào trên bụng anh ta. Thoáng cái, sắc mặt

người này lập tức tái nhợt, ôm bụng lại ngã xuống.

“Có thể yên tĩnh một lúc không?”

Bên trong biệt thự, hương Trầm lượn lờ.

Lâm Tiêu rất hiểu cách hưởng thụ cuộc sống, đặc biệt là

sau khi người bạn già đã qua đời, ông cụ lại càng tiếc mạng mình hơn.

 

Mấy năm qua ông cụ đã uống không ít thuốc bổ, chỉ mong có thể làm cho mình sống thêm được mấy năm.

Cả đại sảnh đều thoang thoảng mùi thơm này, Lâm Tiêu ngửi thấy rất dễ chịu nhưng đám người Lâm Văn lại không quen.

“Ba”

Lâm Vũ Chân đẩy Lâm Văn vào trong, thấy Lâm Tiêu ngồi ở trên chiếc ghế gỗ Đàn Hương, tay lần tràng hạt thì mở miệng kêu lên một tiếng.

Mí mắt Lâm Tiêu lại không hề nâng lên, trong miệng vẫn lẩm bẩm vài từ, dường như căn bản không nghe được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 30 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status