Chiến thần ở rể

Chương 15: Nói không giữ lời



Nhất thời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Dương Thanh.

“Sếp Trương, ông đừng để ý đến thằng vô dụng này, đợi chúng ta ký hợp đồng xong sẽ tính sổ với cậu ta sau!”, cụ Tần cũng cảm nhận được bầu không khí hơi khác thường, nên vội vàng thúc giục.

“Ký cái quái gì nữa!”

Trương Quảng xé luôn bản hợp đồng thành hai mảnh, giơ tay chỉ vào mặt Dương Thanh, tức giận quát: “Tao còn đang định tìm mày để tính sổ, không ngờ mày lại là người nhà họ Tần. Hôm nay, tôi không những không hợp tác với mấy người, mà còn muốn chèn ép nhà họ Tần, để cho mấy người biết kết cục khi đắc tội với Trương Quảng tôi”.

Hôm qua, Trương Quảng bị Dương Thanh đá bay, sau đó đám người được ông ta gọi tới cũng bị Mã Siêu đánh tan tác, ngay cả bản thân ông ta cũng bị đánh một trận. Ông ta còn đang nghĩ mình phải báo thù thế nào, không ngờ cơ hội lại tới ngay trước mắt.

“Cái gì? Cậu ta dám đắc tội với sếp Trương sao, đúng là điếc không sợ súng mà!”

Tần Phi ngạc nhiên, vội vàng nói: “Sếp Trương, thằng ranh này không phải người nhà họ Tần, cậu ta không có bất kỳ quan hệ gì với chúng tôi”.

“Không có cái mặt mày!”

Trương Quảng đấm vào mặt Tần Phi rồi quát: “Lúc nãy cô ta đã gọi ông nội rồi, mày còn nói không có quan hệ gì? Mấy người muốn hợp tác với chúng tôi sao, nằm mơ đi, mấy người đừng ảo tưởng nữa!”

Tối qua Tần Thanh Tâm đã nghe Tần Y kể lại truyện ở nhà trẻ rồi, cũng biết chuyện Dương Thanh ra tay đánh Trương Quảng. Nhưng cô không thể ngờ rằng, hai người này lại chạm mặt nhanh như thế, hơn nữa còn trong trường hợp quan trọng thế này.

Cụ Tần cũng sốt ruột, vội bước tới nói: “Sếp Trương, thằng khốn này thật sự không có quan hệ gì với nhà họ Tần. Bây giờ chỉ cần một câu nói của ông, tôi có thể đuổi cậu ta ra khỏi gia tộc, còn chuyện hợp tác, mong ông hãy suy nghĩ lại!”

“Tần Thanh Tâm, cô hãy nhìn chuyện tốt mà thằng chồng vô dụng của cô đã làm đi, không ngờ ngay cả sếp Trương mà cậu ta cũng dám đắc tội!”

“Cậu ta đúng là tai họa của nhà họ Tần, năm năm trước suýt chút nữa cậu ta đã phá nát nhà họ Tần rồi, thế mà hôm nay còn muốn phá hỏng chuyện làm ăn của chúng ta nữa”.

“Chủ tịch, bây giờ ông hãy trục xuất cả nhà bọn họ ra khỏi gia tộc đi!”

Nhất thời, toàn bộ dòng chính của nhà họ Tần trong phòng họp đều ước gì mình có thể ra tay trục xuất Dương Thanh và Tần Thanh Tâm ra khỏi gia tộc.

Trương Quảng vốn đang rất tức giận, nhưng thấy nhà họ Tần không hề chào đón Dương Thanh, thì cơn giận bỗng chốc tiêu tan đi hơn nửa.

Ông ta nhìn Dương Thanh ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Nếu mấy người muốn tiếp tục ký hợp đồng với nhà họ Trương chúng tôi cũng được thôi, nhưng tôi muốn thằng nhãi này phải quỳ xuống cầu xin tôi!”

Trương Quảng vừa dứt lời, ánh mắt Dương Thanh thoáng hiện lên ý muốn giết người mãnh liệt.

Cụ Tần nghe vậy thì không hề do dự, mà quát vào mặt Dương Thanh: “Thằng ranh kia, mày còn không mau quỳ xuống cầu xin sếp Trương bỏ qua cho nhà họ Tần đi!”

Dương Thanh vẫn đứng thẳng người, nhìn cụ Tần bằng ánh mắt lạnh lẽo. Anh lạnh lùng nói: “Ông thậm chí còn chưa biết rõ giữa tôi và ông ta đã xảy ra chuyện gì, đã bảo tôi quỳ xuống cầu xin ông ta rồi sao?”

“Ông luôn miệng nói tôi không có quan hệ gì với nhà họ Tần, vậy thì việc ông ta có bỏ qua cho nhà họ Tần hay không cũng đâu liên quan gì đến tôi?”

“Bảo Dương Thanh tôi quỳ xuống sao, mấy người không có tư cách đó đâu!”

Lúc này, Dương Thanh đầu đội trời chân đạp đất, ngạo nghễ đứng đó, toàn thân toát ra khí thế mạnh mẽ.

Tần Thanh Tâm đứng gần anh nhất, lúc nhìn thấy Dương Thanh mạnh mẽ như thế thì trong lòng hơi ngạc nhiên. Năm năm không gặp, không ngờ anh đã thật sự thay đổi rồi.

“Khốn khiếp!”

Ông cụ nghe Dương Thanh nói thế thì tức đến mức toàn thân run rẩy, một lúc sau mới mắng ra hai chữ này.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest mang giày da vội vàng đi vào phòng họp, căng thẳng nói: “Chủ tịch, sếp Lạc bên tập đoàn Nhạn Thanh tới rồi!”

“Tập đoàn Nhạn Thanh?”, ông cụ nghe vậy sửng sốt.

Sau đó mọi người nhìn thấy một người đàn ông trung niên sải bước đi vào, đó chính là Lạc Bân, tổng giám đốc chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh.

“Không biết sếp Lạc hạ cố đến thăm nên không tiếp đón từ xa, mong sếp Lạc lượng thứ!”, cụ Tần vội bước tới, hơi khom lưng, dáng vẻ rất thấp hèn.

Trương Quảng cũng cả kinh, không ngờ mình có thể gặp mặt Lạc Bân trong công ty nhà họ Tần, nên vội vàng đi tới vươn hai tay ra, nịnh nọt: “Sếp Lạc, chào ông! Tôi là Trương Quảng của nhà họ Trương, bố tôi là...”

Lạc Bân cười khẩy: “Nhà họ Trương? Nhà nào vậy?”

Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt, mặt Trương Quảng dại ra, trên mặt vừa hiện lên tia tức giận thì chợt nhớ tới lời nhắc nhở của bố mình: “Tập đoàn Nhạn Thanh là sản nghiệp của gia tộc Vũ Văn quyền thế đứng đầu Yến Đô. Trước mặt gia tộc Vũ Văn, nhà họ Trương chúng ta chẳng là cái thá gì cả! Cho nên con đừng bao giờ đắc tội với bất kỳ người nào có liên quan đến tập đoàn Nhạn Thanh”.

Nghĩ đến những lời này, Trương Quảng mới cố nén cơn giận của mình.

“Ông không phục sao?”

Lạc Bân bỗng nhìn về phía Trương Quảng.

Trương Quảng ngẩn người, vội vàng lắc đầu: “Sếp Lạc, ông nói rất đúng, trong mắt ông, nhà họ Trương chúng tôi chẳng là cái thá gì cả, cho nên ông đừng chấp nhặt với tôi”.

Mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả áo ông ta.

Mặc dù Lạc Bân chỉ là tổng giám đốc chi nhánh, nhưng chỉ cần có liên quan đến gia tộc Vũ Văn, thì ông ta không thể đắc tội được.

Lạc Bân hừ lạnh, phớt lờ ông ta.

Ông ta liếc mắt ra hiệu, người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng phía sau liền bước lên phía trước, lấy ra một bản hợp đồng, đặt trước mặt cụ Tần.

“Đây là?”

Vẻ mặt cụ Tần đầy nghi ngờ, lúc nhìn thấy tiêu đề bản hợp đồng, vẻ mặt ông ta đầy khiếp sợ.

Lạc Bân âm thầm liếc nhìn Dương Thanh, rồi lại nhìn về phía ông cụ, khẽ cười đáp: “Tôi đã bị tấm lòng chân thành của cô Tần Thanh Tâm trong quý công ty làm cho cảm động. Vì muốn gặp mặt tôi mà cô ấy đã đứng đợi trước cửa công ty cả ngày trời. Cô ấy đã bày tỏ lòng thành như vậy, nếu tôi còn không chịu hợp tác, vậy chẳng phải sẽ rất quá đáng sao? Tôi đã ký tên vào bản hợp đồng này rồi, bây giờ chỉ cần chủ tịch Tần ký tên vào thì nó sẽ lập tức có hiệu lực”.

Bị tấm lòng chân thành của Tần Thanh Tâm làm cho cảm động?

Chuyện này sao có thể?

Tất cả những người có mặt ở đây, kể cả Tần Thanh Tâm đều thấy khiếp sợ.

Chẳng mấy chốc, Tần Thanh Tâm đã nhớ ra chuyện tối qua Tần Y nói sẽ giúp cô lấy được bản hợp đồng, chẳng lẽ là vì Tần Y sao?

Lúc nãy chi chính nhà họ Tần còn ầm ĩ đòi đuổi cả nhà Tần Thanh Tâm ra khỏi nhà họ Tần, nhưng bây giờ tất cả đều ngậm miệng, nhìn Tần Thanh Tâm với ánh mắt hoàn toàn khác.

Nhất là Tần Phi, anh ta cực kỳ ngạc nhiên.

Anh ta đã sớm nghĩ ra cách để tiếp xúc với các lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn Nhạn Thanh rồi, nhưng đối phương hoàn toàn không để ý đến anh ta.

Lạc Bân đã hoàn thành nhiệm vụ nên nhanh chóng rời đi.

Lúc nãy Trương Quảng còn tuyên bố muốn chèn ép nhà họ Tần, nhưng bây giờ ông ta cũng đành phải ảo não rời đi.

“Tôi muốn thông báo với mọi người một chuyện!”

Cụ Tần nhìn lướt qua những người có mặt tại đây rồi nói.

Mọi người đều mang vẻ mặt kích động, có thể hợp tác với Tập đoàn Nhạn Thanh thì tiền đồ của nhà họ Tần sẽ rộng mở. Rất có thể trước cuối năm nay, nhà họ Tần sẽ bước vào hàng ngũ những gia tộc hàng đầu Giang Hải.

Lúc này trong lòng Tần Thanh Tâm cũng rất kích động, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Hai ngày trước trong cuộc họp thường kỳ, chính miệng cụ Tần đã cam kết, ai có thể lấy được hợp đồng với tập đoàn Nhạn Thanh thì vị trí chủ tịch tập đoàn Tam Hòa sẽ giao cho người đó. Hôm nay, cô đã lấy được bản hợp đồng này, nên chắc chắn cụ Tần muốn thông báo chuyện này.

Mấy người khác cũng nhìn Tần Thanh Tâm với ánh mắt hâm mộ.

“Không hổ là ncô gái tài năng của nhà họ Tần chúng ta, có thể lấy được cả hợp đồng hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh nữa”.

“Nếu năm nay nhà họ Tần có thể bước lên hàng ngũ gia tộc hàng đầu, thì Thanh Tâm là người có công lao lớn nhất!”

“Thanh Tâm cố lên, sau này chú nhất định sẽ phối hợp ăn ý với cháu trong công việc”.

Trước khi Lạc Bân tới đây, mọi người còn ầm ĩ muốn đuổi Tần Thanh Tâm ra khỏi nhà họ Tần. Thế mà bây giờ lại lật mặt, ai cũng nhìn Tần Thanh Tâm với vẻ mặt nịnh nọt, bày tỏ lòng trung thành của mình.

Đúng lúc này, cụ Tần bỗng tuyên bố: “Từ nay về sau, Tần Phi sẽ là chủ tịch tập đoàn Tam Hòa, toàn quyền phụ trách chuyện hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh, những người khác phải dốc hết sức để phối hợp với thằng bé”.

Không ai có thể ngờ rằng cụ Tần lại đưa ra quyết định này, ngay cả bản thân Tần Phi cũng gần như không ngờ tới. Sau một hồi ngẩn người, Tần Phi mới đắc chí, nhanh chóng đứng dậy nói: “Cảm ơn ông nội đã tin tưởng cháu, ông nội cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ không làm ông nội phải thất vọng”.

“Được, tan họp!”

Ông cụ Tần đứng dậy định rời đi, không hề nhắc đến lời cam kết của mình trong cuộc họp thường kỳ hai ngày trước.

“Ông nội!”

Tần Thanh Tâm sốt ruột, vội vàng đuổi theo ông cụ: “Ông nội, chẳng phải ông đã nói ai có thể lấy được hợp đồng với tập đoàn Nhạn Thanh, ông sẽ giao vị trí chủ tịch tập đoàn Tam Hòa cho người đó hay sao? Sao giờ ông lại cho Tần Phi lên làm chủ tịch, cháu không phục!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 65 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status