Chìm trong cuộc yêu

Chương 45: Không phải có con


Duật Tôn liếc nhìn cô, «Đừng hỏi nhiều. »

Y đứng dậy mặc quần áo, Sanh Tiêu đối với tính cách sớm nắng chiều mưa thất thường của y đã quen rồi nên chẳng nói gì, ăn điểm tâm xong cô tới trường. Vì bây giờ Tương Tư đang ở Hoàng Duệ Ấn Tượng nên y cũng không muốn ở nhà.

Ngồi ở ghế phụ lái, Sanh Tiêu nhìn thấy đang đi qua một siêu thị, vội ngoảnh đầu lại nói, « Tôi muốn mua mấy thứ ở siêu thị. »

« Bảo dì Hà đi mua không được à ? »

« Dì ấy không biết chị tôi cần gì. » Mạch Sanh Tiêu nói nhỏ.

Duật Tôn không nói thêm gì, đánh tay lái, chạy xe vào bãi đỗ của siêu thị.

Sanh Tiêu cầm giỏ mua hàng đi đằng trước, bây giờ đang là mùa xuân, siêu thị vẫn mở hệ thống máy sưởi, nên Sanh Tiêu cởi áo khoác quàng lên tay, Duật Tôn đi bên cạnh cô, y mặc chiếc quần ka ki đơn giản, chỉ có thế nhưng khí chất chẳng thua kém bất cứ ai.

Sanh Tiêu đứng trước một kệ hàng, ngắm nghía định mua cho Tương Tư một đôi dép lê.

Duật Tôn nhặt lấy một đôi đắt tiến nhất đặt vào giỏ, Sanh Tiêu nhìn thấy giá trên mác lại thả về chỗ cũ, cuối cùng lấy một đôi dép lê màu hồng, giá cả phải chăng lại dễ đi.

Duật Tôn thấy vậy, thì không quan tâm thêm nữa.

Hai người đi về khu đồ đông lạnh, Mạch Sanh Tiêu đến gần tủ lạnh, « Mua một ít tôm nõn nhé, dì Hà làm món tôm nõn nấu hạt thông là ngon nhất. » Cô nói xong thì cúi xuống lấy một gói, Duật Tôn đi bên cạnh, bàn tay phải vòng qua eo Sanh Tiêu, ngực dán chặt vào lưng cô, « Em thích ăn gì cứ mua nhiều thêm một chút, cho vào tủ lạnh không hỏng được. » Môi mỏng ghé vào tai cô thổi từng lời, nghe xong, Sanh Tiêu vô thức rút cổ lại, cô thấy ngưa ngứa.

Cách đó không xa, Tô Nhu và bà Nghiêm đang đi cùng nhau chọn đồ, « Nhu Nhu à, mẹ thấy loại sữa giành cho phụ nữ có thai này rất tốt, con dâu mấy người bạn mẹ cũng đều dùng loại sữa này, uống vào mới sinh được thằng cu mập mạp con ạ. »

Tô Nhu ra vẻ nghe theo, đặt hộp sữa bột vào giỏ, khi quay lưng về phía bà Nghiêm thì có vẻ không vui, sinh con trai hay con gái đều phụ thuộc vào đàn ông, bà Nghiêm học rộng hiểu biết nhiều chẳng nhẽ ngay cả điều đơn giản ấy cũng không biết ?

Nghiêm Trạm Thanh đứng sau lưng hai người, hắn như hoàn toàn tách bạch khỏi thế giới của họ, Tô Nhu khoác tay bà Nghiêm, bị bà kéo lên trước, « Nhu Nhu, trơn lắm, con cẩn thận. »

" Trạm Thanh, đi nhanh lên con."

Hắn đứng thẳng khỏi bức tường vừa dựa vào, vừa định cất bước, thì trông thấy Sanh Tiêu. Nhìn từ xa, hai người giống như một cặp vợ chồng son hạnh phúc, Duật Tôn đón lấy mấy túi tôm nõn mà Sanh Tiêu đưa cho vào giỏ, “Em phải ăn nhiều thêm chút nữa nhé, em gầy quá, ôm toàn xương là xương thôi.”

Mạch Sanh Tiêu thấy y nói khoác lác như vậy, khóe môi giơ ra, cười xòa, cô nghiêng đầu, chiếc cặp ghim sau tai rớt ra, Duật Tôn giơ tay cài lại, tự nhiên vô cùng.

Cô để kệ y,cũng không giơ tay lên đẩy y ra.

Nghiêm Trạm Thanh thu hết vào đáy mắt, mới qua có mấy ngày, cô đã trở về bên cạnh Duật Tôn, còn có vẻ cam tâm tình nguyện bị bao nuôi như thế. Hai bàn tay bên người hắn nắm chặt lại, đáy mắt nổi lên cuồn cuộn giận dữ.

Hiển nhiên là Sanh Tiêu không hề hay biết, cô nhấc chiếc giỏ lên, Duật Tôn thấy cô gắng sức thì giơ tay ra đỡ lấy chiếc giỏ, “Còn muốn mua gi nữa?”

Cô nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.

Duật Tôn kéo tay Sanh Tiêu đi về hướng quầy thu ngân, yên tĩnh đứng cạnh cô, nhìn nhân viên thu ngân kiểm tra mã vạch từng thứ một, Sanh Tiêu liếc mắt qua giá nhỏ bên cạnh thấy có một hộp màu vàng nho nhỏ trên kệ. Chắc là kẹo thơm, Mạch Sanh Tiêu không hề nghĩ ngợi, vươn tay ra lấy, đến lúc cầm ở trong tay mới phát hiện không giống, nhìn kỹ lại, cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên.

Hóa ra, là bao cao su.

Thị trường bây giờ, bao cao su cũng được đóng gói như kẹo thế này cơ đấy!

Cầm trong tay làm cô nhất thời xấu hổ vô cùng.

Cô nhân viên thu ngân thấy vậy thì hỏi: "Chị có mua cái đó không ạ."

Khách xếp hàng sau lưng thấy phía trước im lặng thì đều giương mắt chăm chú theo dõi, Sanh Tiêu càng thêm khó xử, Duật Tôn vốn định trả tiền, thấy cô nhân viên nói vậy thì quay đầu lại, lấy thứ ở trong tay Sanh Tiêu, y nhìn, khóe miệng khấp khởi nhấp nhô, cười cười, “Có.”

Y đưa hộp bao cao su cho cô thu ngân.

“Cái đó…” Sanh Tiêu mở miệng, nhưng không biết nên nói tiếp cái gì nữa.

“Em muốn mua mà.” Duật Tôn đặt tiền lên mặt bàn trên quầy, “Loại này, anh không thích dùng lắm đâu.” Y không coi ai ra gì nói tiếp, Sanh Tiêu càng không dám nói là cô nhầm nó với kẹo thơm nên mới cầm, chỉ cúi gằm mặt xuống đi tiếp.

Hai người cầm các thứ ra khỏi siêu thị, Duật Tôn bảo Sanh Tiêu đứng chờ để y đi lấy xe.

Mạch Sanh Tiêu đứng ở đó, không ngớt nhìn theo đân khi y đi xa, đột nhiên cánh tay trái bị ai đó giật mạnh, sức của đối phương rất lớn, lôi lôi kéo kéo, khiến chai nước khoáng cô đang cầm trên tay văng ra ngoài.

" Trạm......"

Hai mắt Nghiêm Trạm Thanh lộ vẻ hung dữ, tay giữ chặt hai vai Sanh Tiêu, « Em đã về bên cạnh hắn ta. »

Mạch Sanh Tiêu đau đến nhíu lông mày, « Anh cũng thấy rồi đó, bỏ tay ra. »

" Em cam tâm để hắn bao nuôi sao ? Sanh Tiêu, hắn ta thay đàn bà như thay quần áo vậy, như thế, em cũng bằng lòng đi theo hắn ? »

" Nghiêm Trạm Thanh," Cả người cô như bị hắn nhấc bổng lên, mũi chân đành phải kiễng lên, « Anh đừng có quên, lựa chọn hôm đó của anh, anh cũng biết rõ tôi không còn cách nào mới quay lại với anh ta. »

Có lẽ người anh chọn và nên chọn là Tô Nhu, bởi vì ngày tôi ngã dưới mưa, anh đã không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn tôi nhục nhã.

Đến hôm nay gặp lại nhau, anh ta vẫn chỉ có chỉ trích và trách mắng cô ? Vì sao ?

« Em cũng thấy là, hôm đó còn có cả mẹ anh, nếu như anh che chở cho em bà sẽ càng làm những chuyện không thể tưởng tượng được. »

" Nghiêm Trạm Thanh," Sanh Tiêu tỉnh táo mở miệng," Ngày hôm nay, anh còn muốn nói cái gì?"

" Người anh yêu không phải Tô Nhu, chẳng lẽ em không rõ ? »

« Nhưng lựa chọn của anh chỉ có cô ta. » Mạch Sanh Tiêu ngắt lời hắn, « Tôi không muốn mệt mỏi thêm nữa vì một đoạn tình cảm không có kết quả, Mạch Sanh Tiêu tôi dù có nghèo cũng không thể để cho người ta khinh thường được, tôi sẽ không đi làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác. »

« Thế bây giờ em đang làm cái gì ? Làm tình nhân của hắn ta thì có tự trọng lắm sao ? » Nghiêm Trạm Thanh nổi giận lôi đình, giọng nói cao vút trên đỉnh đầu cô, « Em đã không yêu anh ta, vậy được, em trở về bên anh, làm người đàn bà của anh. »

Môi Sanh Tiêu run rẩy, hồi lâu không hoàn hồn, hai vai bị hắn giữ chặt cứng đơ không thể nhúc nhích, cô cắn răng, « Làm đàn bà của anh ? Làm tình nhân phải không, anh không bỏ được Tô Nhu, cũng không bỏ được tôi, vậy anh chuẩn bị được bao nhiêu tiền để nuôi tôi ? Mười vạn ? Một triệu ? Hay là mười triệu (nhân dân tệ) ? »

« Hắn ta cho em bao nhiêu ? »

" Nghiêm Trạm Thanh!" Con ngươi Mạch Sanh Tiêu nhìn hắn đầy đau đớn, cô nhìn Nghiêm Trạm Thanh, khuôn miệng mơ hồ khép mở « Anh vẫn luôn xem tôi là loại con gái như vậy thật sao ? »

" Sanh Tiêu" Đôi mắt Nghiêm Trạm Thanh đen đặc như đáy đầm lầy, trong đó là tuyệt vọng và vô lực, « Anh chỉ muốn em quay lại bên anh, dù là liều lĩnh nhưng em vẫn có quyền lựa chọn, sao em lại không theo anh ? Anh cũng có thể chữa trị cho chị em, nếu em lo vụ án đó, anh cũng… »

« Anh vẫn chưa rõ. » Mạch Sanh Tiêu lắc đầu," Tôi có thể bị Duật Tôn bao nuôi, có thể cầm tiền của anh ta, mãi mãi ở bên anh ta, chỉ có một mình anh là không được, không được!"

" Vì sao?" mười ngón tay Nghiêm Trạm Thanh căng cứng ghim xuống, « Thứ gì anh ta cho em mà anh không làm được ? »

Quả nhiên, hắn vẫn chưa hiểu.

Mạch Sanh Tiêu cắn môi, phát hiện ra dù cho có nói thêm nữa cũng chỉ là tự bôi đen chính mình thôi.

Nghiêm Trạm Thanh thấy dáng vẻ khó chịu của cô thì càng hổn hển, hai tay hắn như muốn nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất, đang lúc hai người giằng co thì chẳng biết từ đâu Tô Nhu chạy đến, cô ả giữ chặt lấy tay áo của cô, « Mạch Sanh Tiêu, cô còn chưa biết xấu hổ hay sao, Trạm Thanh đã đá cô rồi, cô còn muốn quấn lấy anh ấy sao ? »

Sanh Tiêu thầm nghĩ, sao mà hôm nay cô lại xui xẻo đến như thế chứ.

Tô Nhu định giả vờ lôi kéo, để chờ cơ hội theo đà của Mạch Sanh Tiêu ngã nhào ra phía sau, cái bụng giả này, cô ta mang theo đã mệt lắm rồi, cuối cùng hôm nay cũng thoát ra được. Mắt cá chân của cô ta vờ như bị trẹo, ngã ra sau.

Không ngờ, cánh tay lại bị người ta kéo lại.

Sức của người đàn ông rất lớn, lúc kéo cô ta lại, năm ngón tay nắm chặt như muốn bẻ gãy cả khuỷu tay cô ả, « Cô Tô, mang thai mà bất cẩn như vậy. »

Tô Nhu ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp sự u ám trong đáy mắt Duật Tôn, lòng cô ả cứng đờ, sắc mặt trắng bệch. Ánh mắt của người đàn ông này, quá sắc bén, quá tinh anh, như muốn xé nát cô ta ra, « Anh… »

Duật Tôn buông tay ra, Nghiêm Trạm Thanh cũng phát hiện ra thiếu chút nữa là Tô Nhu ngã, hai tay hắn vẫn còn đặt trên vai Sanh Tiêu, Duật Tôn cầm chìa khóa ô tô trong tay, đến cạnh chỗ hai người thì giơ tay phải ra.

Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm giác được vù qua trước mắt, cô không thấy rõ y ra tay như thế nào.

Tay phải của Duật Tôn đặt lên vai Nghiêm Trạm Thanh, lòng bàn tay vỗ nhẹ lên vai hắn, Nghiêm Trạm Thanh thấy cánh tay run lên, hai tay trên vai Sanh Tiêu cũng thu lại, ngay sau đó, lãnh ngay một quyền trên mặt.

" Trạm Thanh......"

Tô Nhu vội vàng chạy lại.

Bà Nghiêm vừa ra khỏi siêu thị đã trông thấy mấy người ở phía xa xa, bà ta bước nhanh lao tới, sự cao ngạo tôn nghiêm thường ngày chẳng biết bay biến đi đâu hết, bà ta thở hắt ra quát, « Nhu Nhu, con sao thế, không bị ngã đấy chứ ? Ôi trời, Trạm Thanh, mặt con… »

Quần áo của Mạch Sanh Tiêu vì ban nãy bị Nghiêm Trạm Thanh lôi kéo túm lấy nên bây giờ nhanh nhúm hết lại, nhìn bộ dáng đáng thương vô cùng, bà Nghiêm thấy con chịu thiệt thòi, nhưng không dám gây sự với Duật Tôn nên đành hướng mũi dùi chỉ trích trút giận Sanh Tiêu, « Cô là cái đồ hồ ly tinh, đồ con gái lăng loàn mất nết…. »

Nghiêm Trạm Thanh ăn một cú đấm của Duật Tôn tất nhiên là không cam tâm, Sanh Tiêu thấy bà Nghiêm bổ nhào về phía mình muốn gây gổ thì lùi lại một bước, gây tiếng động rất lớn ở bãi đỗ xe, cô cất giọng trong veo, âm lượng không lớn không nhỏ : « Bà Nghiêm, cô Tô vừa nãy trẹo chân, bà nên đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra xem sao. » Ánh mắt của cô miết qua bụng Tô Nhu, « Lúc trước, chính con của cô ấy đã chia rẽ tôi và con trai bà, nay không biết trong bụng cô Tô có thật là có cái gì không, đừng để sau này, bà lại tiền mất tật mang. »

Tô Nhu nghe vậy, như sét đánh bên tai, hai mắt trợn to hết cỡ, cảm thấy lạnh lẽo như đứng ở con đường thông xuống địa ngục, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Bà Nghiêm đứng im bặt, bà ta vò vò tóc sau đó vội vàng túm lấy cánh tay Nghiêm Trạm Thanh, « Còn chờ gì nữa, nhanh đi bệnh viện."

" Tôn, chúng ta về thôi." Sanh Tiêu đi tới chỗ chai nước khoáng bị rơi nhặt nó lên, Duật Tôn hơi ngạc nhiên, bình thường chẳng phải cô vẫn gọi y là biến thái với cầm thú hay sao, thế mà hôm nay lại ngoan ngoãn dịu dàng như thế. Y xoay người nắm chặt lấy bàn tay Sanh Tiêu, lại bất ngờ phát hiện ra bàn tay cô toàn là mồ hôi, còn nóng hôi hổi nữa.

« Bác gái, Trạm Thanh, không cần đâu, con không bị ngã, chỉ bị vấp chân thôi. »

« Nhu Nhu ngoan, con nghe lời đi kiểm tra xem thế nào bác mới yên tâm được. » bà Nghiêm được câu nói của Sanh Tiêu làm tỉnh táo hẳn, đến bây giờ ngoại trừ tờ giấy siêu âm của Tô Nhu mang về ra, những giấy xét nghiệm và kiểm tra khác bà ta chưa bao giờ nhìn thấy.

Duật Tôn dắt Sanh Tiêu quay lại xe, y nghiêng người, thấy cô đang cực hoảng hốt, Duật Tôn cài dây an toàn cho cô, « Sao, đau lòng hả ? »

Mạch Sanh Tiêu hoàn hồn, lắc đầu, cô chỉ không ngờ rằng, những lời như vậy mà Nghiêm Trạm Thanh cũng có thể nói ra, trong lòng hắn nhất định đã nghĩ rằng cô bán thân cho Duật Tôn chẳng bằng bán cho hắn.

Cô, là một món hàng sao ?

« Sao mà em biết Tô Nhu không mang thai ? » Duật Tôn đánh tay lái, đưa xe ra khỏi bãi đỗ.

« Tôi lừa bà ta. » Khóe môi Sanh Tiêu vương đôi chút nét tinh quái vui vẻ không giấu diếm được, tất nhiên là cô không biết Tô Nhu không có thai, « Tôi chỉ nói như vậy thôi, nếu không chúng ta khó mà đi khỏi đó được. »

Duật Tôn nghe được đáp án, thiếu chút thì đạp phanh gấp xe lại, ở trong mắt y, ấn tượng trước giờ về Sanh Tiêu luôn là đứng đắn và nghiêm chỉnh, khóe môi y nhè nhẹ uốn cong lên một đường, Sanh Tiêu không nhìn thấy vì cô quay mặt ra ngoài cửa sổ xe.

Về tới Hoàng Duệ Ấn Tượng, Tương Tư đang ngồi một mình trong vườn, tiết trời bây giờ vừa mới vào xuân, các loại hoa trong vườn đua nhau khoe sắc, cánh hoa màu hồng phấn rơi vương trên đầu gối cô chị. Giàu có thật tốt biết bao, Tương Tư nhớ về khu nhà trọ ngày xưa hai chị em từng sống, đèn điện bật nửa ngày không sáng, trên hành lang thì dán đủ các loại quảng cáo tờ rơi, còn ở nơi đây trong không khí cũng mang theo hương thơm ngọt ngào.

Cô ta nhìn thấy Duật Tôn và Sanh Tiêu đang đi từ xa tới, trong tay y còn cầm túi to túi bé, Mạch Sanh Tiêu đi về phía trước, còn y vẻ như dựa vào vai cô, thì ra, hai người xứng đôi như thế.

Đôi tay đặt trên đầu gối của Tương Tư vô thức đấm lên chân mình, cô ta cố gắng đến liều mạng để trị liệu hồi phục chức năng chỉ vì mong muốn không để đôi bàn chân này hoại tử mà quắt queo lại, cô rất muốn đứng lên, cô xinh đẹp chẳng kém gì Sanh Tiêu, vậy mà chẳng lẽ cuộc sống của hai chị em lại là một người trên trời một người dưới đất sao ?

Mạch Sanh Tiêu thấy chị, vứt hết những chuyện khác ra khỏi đầu, chạy nhanh lại đẩy xe lăn, cùng Duật Tôn vào nhà.

Dì Hà đã nấu xong bữa tối, bỗng Duật Tôn chợt nhớ tới một chuyện, mở miệng nói, « Sắp tới, Hoa Nhân sẽ cử người đi thi một cuộc thi danh tiếng trong nước, suất đó, em có muốn không ? »

Mạch Sanh Tiêu gẩy hai đũa cơm, mí mắt hơi giương lên, « Tự tôi có thể giành được, ở trường, tôi sẽ gắng sức. »

« Em ngây thơ đến không thể ngây thơ hơn ! » Duật Tôn lúc nào cũng không thể hiểu nổi những việc cô làm, cơ hội tốt như thế bầy ra trước mắt, không đi lại thích đi đường vòng.

Trong lòng Sanh Tiêu không được thoải mái, có một câu cứ quẩn quanh trong cổ họng, suy nghĩ nhiều lần, cân nhắc qua lại mới cẩn thận nói, « Tôi muốn hỏi anh một chuyện. »

Duật Tôn không nhìn lên chỉ hỏi," Cái gì."

" Đào Thần." Cô suy nghĩ rồi sửa lại cách gọi, « Thầy Đào ấy, thật sự là anh không biết thầy ấy đang ở đâu sao ? »

Sắc mặt y đen lại, đặt chén cơm trong tay xuống bàn, khóe môi uốn lên một đường cong rõ ràng đầy nham hiểm hung ác.

Mạch Sanh Tiêu không hề tỏ ra sợ hãi, « Hồi đó, thầy ấy từ chức rồi mất tích, tôi muốn biết bây giờ thầy ấy đang ở đâu. »

« Làm sao mà tôi biết được. » Duật Tôn nhàn nhạt mở miệng, giọng nói bình thản như thể y chẳng biết Đào Thần là người nào, « Anh ta ở đâu chẳng liên qua gì đến tôi, Sanh Tiêu, quản chuyện của em trước đi, một Nghiêm Trạm Thanh còn chưa đủ loạn hả ? »

Tương Tư sợ em gái sẽ phán ứng lại, vội vàng vỗ vỗ vào mu bàn tay của Sanh Tiêu, ý bảo cô đừng nói thêm gì nữa.

Mạch Sanh Tiêu mấp máy môi, lần nào nhớ tới Đào Thần cô đều cảm thấy có lỗi. Cảm giác đó cứ dai dẳng đéo bám cô, dù cô có cố quên đi, dù có tìm cách nghĩ về chuyện khác như đều không được, vì cô mang nợ anh, nợ cả đời không thể trả hết.

Thời gian càng trôi qua nhanh thì cơ hội trả nợ càng khó có được.

Có lẽ Duật Tôn thật sự không biết Đào Thần ở đâu, anh kiêu ngạo như vậy, không biết tay đã khỏi chưa, còn… có đánh được đàn dương cầm nữa không ? Sanh Tiêu không chỉ cầu nguyện một lần trong lòng rằng nhất định tay Đào Thần phải khôi phục lại như xưa, vì với một nghệ sĩ piano thì đôi bàn tay sánh ngang với sinh mệnh.

Ăn xong cơm tối, Sanh Tiêu mang đồ mua cho Tương Tư ở siêu thị ra, ngồi với chị, Duật Tôn ở bên cạnh xem ti vi chán quá thì định đi lên lầu, thấy Mạch Sanh Tiêu vẫn ngồi bất động, y liền nhắc nhở, « Lên lầu thôi. »

« Tôi muốn ngồi đây một lúc nữa. » Sanh Tiêu đặt quả cam đã gọt xong vào lòng bàn tay Tương Tư.

Duật Tôn nhấc túi đồ hôm nay đi mua lên, bên trong có hộp bao cao su mà Sanh Tiêu nhầm là kẹo thơm, y cầm chiếc hộp màu vàng đó đặt trong lòng bàn tay vuốt vuốt, « Thứ này chẳng phải là em muốn mua sao ? Chúng ta thử dùng đi. »

Sanh Tiêu quay đầu, thấy y đang nghịch chiếc hộp đó. Tất nhiên là Tương Tư cũng nhận ra, hai chị em nhìn nhau, đôi mắt xấu hổ, mặt bừng đỏ.

« Em có lên được không ? »

Đây, là cái câu hỏi gì vậy ?

Mạch Sanh Tiêu sợ càng ngồi lâu thì những câu hỏi càng hạ lưu hơn sẽ được Duật Tôn tuôn ra khỏi miêng.

Mỗi lần quấn quýt nhau xong, Duật Tôn đều nhắc Sanh Tiêu uống thuốc tránh thai, không biết vì sao, nhưng y luôn có một cảm nhận, đó là khí tức sạch sẽ vô cùng của Sanh Tiêu, cô không hề giống những người phụ nữ trước đây y từng qua lại, vì trừ Sanh Tiêu, y chưa bao giờ thân mật với người đàn bà khác đến mức như vậy, còn vì cứ chạm vào cô là y không kiềm chế nổi, nên chưa bao giờ dùng tới bao cao su.

Tuy thuốc đều lấy từ chỗ Từ Khiêm, nhưng dù gì cũng là thuốc, uống nhiều sẽ không tốt.

Dù Duật Tôn đã đeo vào chuẩn bị tiến hành động tác, nhưng qua vài lần cử động, chỉ thấy y chau may, hai tay chống ở hai bên cạnh sườn của Sanh Tiêu, mấy lần đã có ý định với tay giật cái bao ra, không ngờ, chớp mắt thấy chật chội không vừa, « Sặc, hàng em mua có phải đồ xịn không vậy ? » Y cố nhấn thêm vài cái, cuối cùng không chịu nổi rút khỏi cơ thể cô, kéo phăng bao ra ném thẳng vào thùng rác, « Thật là vướng víu ! » Bàn tay phải của y nắm chặt lấy vòng eo trơn mịn của cô, vùi thật sâu vào cơ thể cô, trong cổ họng bật ra tiếng rên thỏa mãn, « Ư… như thế này vẫn là thoải mãi nhất. »

Mạch Sanh Tiêu cố chịu đựng, mồ hôi trên trán túa ra, cô chưa bao giờ cảm thấy thoải mái cả.

Dì Hà ở dưới lầu dọn dẹp xong hết thảy thì đẩy Tương Tư vào phòng, cô ta trông theo dì Hà ra khỏi phòng mình, sau đó vội khóa trái cửa lại.

Trong phóng có vài dụng cụ hồi phục chức năng, là cô bảo với Sanh Tiêu và Duật Tôn để hai người chuẩn bị cho, Tương Tư đẩy xe lăn đến trước thanh xà kép, cô ta gắng hết sức hạ bánh phụ của xe lăn xuống, dùng nách kẹp chặt lấy thanh xà, phải cố hết sức lực mới nâng được cơ thể đứng lên.

Khí lực toàn thân của Mạch Tương Tư đều dồn vào hai cánh tay, từ khi tiến hành giải phẫu xong, hai chân Tương Tư vẫn chết lặng như vậy, hoàn toàn không có cảm giác, giọt mồ hôi lớn đậu trên chóp mũi rồi rơi xuống, cô cố gắng không cho phép mình ngã xuống, sau một hồi giằng co cô mới bước được một bước nhỏ.

Tuy chỉ là một bước chân nhỏ bé, nhưng cuối cùng vẫn chứng minh được cô không hề ngã. Sắc mặt Mạch Tương Tư giãn ra, bật cười, Tương Tư, mày có thể mà, chẳng bao lâu nữa, mày nhất định, nhất định có thể tự đứng lên bằng đôi chân của chính mình, cô đã tự nhủ với bản thân như vậy.

Tương Tư chợt nhớ lại ngày đẩy Tô Niên xuống khỏi sân thượng, lúc ấy trong lòng cô ngập tràn hận thù, chỉ một lòng muốn Tô Niên phải đền mạng, quá kích động, chính bản thân cô ta cũng không dám tin rằng, cô ta có thể đứng lâu đến như vậy, chỉ có điều sau đó không còn làm được như thế nữa.

Bà Nghiêm thật sự không ngờ nổi, một câu nói bâng quơ của Sanh Tiêu lại trở thành sự thật.

Dù cho Tô Nhu có thân quen với vị bác sĩ sản khoa kia đến thế nào đi nữa, nhưng bà Nghiêm là ai chứ, bà ta liên lạc với người bạn học cũ là chủ nhiệm khoa sản của một bệnh viện, không phải chờ máy lâu, đầu dây bên kia đã có tiếng trả lời.

Nhìn xuống hai chữ « âm tính » trên tờ giấy xét nghiệm, tất cả các cơ trên khuôn mặt bà Nghiêm dường như vặn vẹo lại cùng một chỗ. Nếu như không phải Nghiêm Trạm Thanh bỏ mặc chẳng buồn quan tâm đến chuyện kết hôn thì bà cũng sẽ chẳng bao giờ mong muốn có cháu nội đến như thế, « Tô Nhu, đến cả chuyện như thế này mà cô cũng dám dối trá ? »

Nghiêm Trạm Thanh vốn tưởng bà Nghiêm chỉ lo nghĩ vớ vẩn, chuyện bé xé ra to, nghe mẹ nói vậy thì giằng lấy tờ xét nghiệm trên tay bà.

« Bác gái, Trạm Thanh, hai người xin nghe cháu giải thích, lúc đó đúng là cháu có các triệu chứng mang thai, cháu không hề biết sao lại… »

Sắc mặt Nghiêm Trạm Thanh bỗng chốc vì hai chữ âm tính khiến cho tái nhợt, hắn nhớ tới lời Sanh Tiêu nói ở bãi đậu xe : « Anh cũng biết rõ tôi không còn cách nào mới quay lại với anh ta. … Có lẽ người anh chọn và nên chọn là Tô Nhu, bởi vì ngày tôi ngã dưới mưa, anh đã không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn tôi nhục nhã. »

Nếu không vì đứa bé này, hắn đã nắm được bàn tay của Sanh Tiêu, thậm chí hắn còn chuẩn bị hoàn hảo tất cả để đối phó với Duật Tôn, nhưng, chỉ còn một bước nữa thôi.

Đó là bước chân mà hắn bị ma xui quỷ khiến.

Nghiêm Trạm Thanh xoay người, chân mềm nhũn, lưng phải dựa vào bức tường phía sau mới chống đỡ được, trời đất quay cuồng.

Bà Nghiêm thấy vậy, hét lên đầy sợ hãi, giữ chặt lấy tay con trai, “Trạm Thanh, con đừng có giận…”

Hắn không giận, chỉ tự trào phúng. Giấy kết quả xét nghiệm trong tay rơi xuống đất, Tô Nhu bưng hai tay lên mặt khóc nức nở, cô ta cứ ngỡ trước khi bị phát hiện cô ta sẽ xử lý xong xuôi những chuyện này. Nghiêm Trạm Thanh nhếch mép, mái tóc màu nâu rủ xuống che khuất đi khóe mắt hắn, đuôi lông mày nhuộm đầy đau đớn, cố đứng dậy, rời đi.

" Trạm Thanh......" Bà Nghiêm nghĩ rằng hắn không thể tiếp nhận được sự thật này nên càng lo.

Nghiêm Trạm Thanh gạt tay bà Nghiêm ra, lao nhanh về phía cửa, chỉ có Tô Nhu hiểu, giờ này khắc này hắn muốn làm chuyện gì nhất, cô ả chạy chầm chậm đuổi theo, hai tay sắp ôm lấy được cánh tay Nghiêm Trạm Thanh, “Trạm Thanh, đừng đi, em van anh, anh và cô ta không có hy vọng đâu….”

Nghiêm Trạm Thanh không quay đầu lại, vung tay lên, Tô Nhu bị hất ngược vào bức tường gần đó, ngã sấp xuống.

Hắn như muốn phát điên lên, tại sao lúc đó hắn có thể trơ mắt nhìn Sanh Tiêu bị lăng mạ, từ đầu hắn đã nghĩ tới chuyện không cần đứa bé này, mẹ hắn lấy cái chết ra dọa hắn thì có sao? Nghiêm Trạm Thanh chạy ra đến khoảng sân rộng của bệnh viện, hai tay che lấy mặt, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt của mưa phùn tạt cả vào khiến hắn không phân biệt nổi đâu là nước mắt đâu là nước mưa nữa.

Hắn mở xe ra, điên cuồng phóng ra đường, đã khuya, khác hẳn mới khung cảnh người xe tấp nập vào giờ cao điểm, chiếc Ferrari trắng như tia điện quang lao vun vút, xuyên qua từng con đường, góc phố của thành thị.

Sanh Tiêu vô cùng mệt mỏi, bị Duật Tôn ôm chặt vào lòng, cô xoay lưng về phía y, không hiểu sao mí mắt cứ nháy lien tục, không thể ngủ được.

Bả vai cô căng cứng, khẽ động, người đàn ông ôm cô cũng chưa ngủ, “Sao thế?”

" Không." Cô chỉ đáp lại một chữ, tia sáng lập lòe hắt vào đáy mắt, trừ đèn điện trong vườn, cả Hoàng Duệ Ấn Tượng đã chìm vào giấc ngủ của màn đêm thăm thẳm. Trong phòng yên tĩnh đến mức một bông tuyết rơi cũng nghe được âm thanh, nhưng Mạch Sanh Tiêu lại có cảm giác hai tai ong hết cả lên, cô chỉ có thể duy trì tư thế nằm thế này, tiếng hít thở trầm ổn của Duật Tôn trên đỉnh đầu, cô cứ ngỡ y ngủ rồi nên mới xoay người sang chỗ khác.

Y lại điều chỉnh lại tư thế, khuôn mặt tuấn tú vùi vào hõm vai Sanh Tiêu, “Không ngủ được?”

Y mở miệng, hơi thở nóng rực thổi vào cổ cô, ngưa ngứa.

“Vâng.”

“Giải thích xem sao còn chưa mệt?” Duật Tôn dứt lời, một tay chui tọt vào áo ngủ của cô làm bậy, “Nếu mà mệt không còn sức để nói chuyện thì sẽ ngủ ngay.”

Mạch Sanh Tiêu, vội vàng ra tay ngăn tay y lại, cô thật sự không muốn tiếp tục nữa.

Ngoài cửa sổ, đột nhiên vang lên tiếng còi báo trộm, Sanh Tiêu giật mình run lên, Duật Tôn nhanh nhẹn vén chăn lên, một tay lấy áo ngủ bên cạnh khoác vào, lắc mình một cái đã mở cửa sổ sát đất đi ra đến ngoài ban công.

Sanh Tiêu trợn mắt há hốc mồm, đợi cô đi xong dép, cả Hoàng Duệ Ấn Tượng đã sáng như ban ngày, tất cả đèn điện đều tự động bật lên.

Thật không ngờ, đó là Nghiêm Trạm Thanh, cả người hắn chìm trong các tia hồng ngoại xanh đỏ của hệ thống chống trộm, vỗ vỗ đi bụi đất, lúc đứng dậy lại trở thành một công tử hào hoa quý tộc.

“Là lãnh đạo mà cũng học mấy tên trộm vặt vào nhà người khác kiểu này sao?” Duật Tôn giương môi cười, chế nhạo.

Nghiêm Trạm Thanh băng qua vườn hoa, đứng dưới ban công, Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy rõ là hắn thì vội lùi bước, đi về phía cửa sổ sát đất.

“Tôi muốn gặp Sanh Tiêu.” Cho dù ngẩng cổ nhìn lên nhưng Nghiêm Trạm Thanh vẫn tỏ cái vẻ ăn trên ngồi chốc ra lệnh.

“Cậu không có thể diện hả, nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi, chúng tôi đang ngủ.” Eo Duật Tôn khẽ dựa vào lan can màu trắng khắc hoa, cố ý nhấn mạnh hai chữ “chúng tôi”.

" Sanh Tiêu, anh biết là em nghe thấy” Nghiêm Trạm Thanh tiến lên vài bước, thì nhìn thấy bóng của Sanh Tiêu, “Tô Nhu không mang thai, anh sẽ hủy hôn, Sanh Tiêu em về trở lại bên anh đi, anh thề, anh sẽ không bao giờ làm em bị tổn thương nữa.”

Muốn quay trở lại, chỉ cần thề một câu vĩnh viễn đơn giản vậy thôi sao?

Mạch Sanh Tiêu chỉ khoác chiếc áo ngủ mỏng, quên mặc thêm áo, đứng trước gió lạnh tà áo bay phất phơ, gió lạnh lùa vào cần cổ làm run rẩy từng bế bào, lời của Nghiêm Trạm Thanh khiến cô càng thấu lạnh.

Cô không ngờ, Tô Nhu lại giả vờ mang thai.

Thật sự thì, ngay cả khi không có Tô Nhu, chuyện giữa hai người có lẽ vẫn sẽ xảy ra như ngày hôm nay.

« Người cô ấy đi theo bây giờ là tôi, Nghiêm Trạm Thanh, lá gan cậu cũng lớn thật đấy, quá nửa đêm rồi mà nhà tôi cậu cũng dám xông vào. » Duật Tôn cao giọng, đường cong gương mặt đẹp đẽ như được điêu khắc tỉ mỉ tỏa ra sự sắc sảo vô cùng, y hững hờ mở miệng, giọng nói đầy cao ngạo.

“Anh đừng có quên, người Sanh Tiêu yêu là tôi.” Nghiêm Trạm Thanh quả quyết.

Mạch Sanh Tiêu thấy Duật Tôn xoay người, y đi lướt qua cô, vào phòng ngủ, mở tủ rượu ra, lúc quay lại trên tay y có cầm một thứ.

Cô không nhìn rõ, cho tới tận lúc Duật Tôn lên đạn, mở chốt bảo hiểm, hai con mắt cô mới mở lớn trợn trừng lên, vội vàng nhào lại giữ chặt tay y, “Đừng…” , nhìn gần, quả nhiên đúng là súng!

Sao y lại có súng?

Lưng Mạch Sanh Tiêu túa ra đầy mồ hôi lạnh, hô to xuống dưới lầu, “Anh đừng nói nữa, nhanh về đi!”

" Sanh Tiêu, tha thứ cho anh."

Hắn thật sự không sợ chết?

Mạch Sanh Tiêu chẳng còn lòng dạ nào mà bình thản để ý đến nhiều chuyện như thế, hai tay cô nắm chặt lấy cổ tay Duật Tôn, y thấy vậy, vung tay lên, ôm chặt cô giam lại giữa lan can và người y, thuận thế nhét súng vào tay phải cô, rồi cầm tay cô giương súng nhắm thẳng vào Nghiêm Trạm Thanh.

Cây súng nặng trịch trong lòng bàn tay, trước giờ Sanh Tiêu chỉ nghĩ rằng Duật Tôn là thương nhân bình thường, cùng lắm là có chút tính xấu, nào ngờ trong phòng ngủ của hai người còn giấu cả súng ?

Đến tột cùng thì y là loại người nào ?

Nghiêm Trạm Thanh không hề tỏ ra nao núng, cánh tay Mạch Sanh Tiêu càng hạ xuống lại bị Duật Tôn kéo cao lên, Sanh Tiêu cuống cuồng hét lên với Nghiêm Trạm Thanh « Anh về đi. »

Dưới lầu, tiếng còi báo động khiến dì Hà và Tương Tư tỉnh lại, hai người đi ra vườn xem chuyện gì xảy ra, sợ tới mức cấm khẩu.

« Duật Tôn, anh thả anh ấy đi đi. »

“Cậu ta tự tới cửa đấy chứ.” Duật Tôn giơ súng, nhắm vào Nghiêm Trạm Thanh, nheo một mắt lại, ngắm bắn, Mạch Sanh Tiêu nghĩ rằng y sẽ không nổ súng nhưng vẫn lo, « Nếu mà giết người, anh cũng không thoát được liên quan đâu. »

« Ai bảo ? » Y khẽ nhấp môi mỏng, « Tôi đào một cái hố chôn cậu ta, ai cũng tìm không được. »

" Sanh Tiêu, ngày mai anh sẽ hủy hôn, anh sẽ không gặp lại Tô Nhu nữa… » Nghiêm Trạm Thanh thấy nhất định là hắn điên rồi, nếu không thì sẽ không xông vào Hoàng Duệ Ấn Tượng lúc nửa đêm thế này, như là hắn bị độc ngấm rất sâu vào cơ thể, không phải Mạch Sanh Tiêu thì không được.

Sanh Tiêu sợ hắn nói linh tinh gì nữa thì sẽ xảy ra chuyện thật, tính hình Duật Tôn thất thường, không khéo lại nổ súng mất. « Chúng ta về phòng thôi. »

Cô đặt bàn tay còn lại lên mu bàn tay Duật Tôn, nhẹ nhàng kéo, y thấy vậy, khóe miệng đang giương căng lên chợt hòa hoãn, y vòng tay trái lên eo Sanh Tiêu, luồn bàn tay vào khoảng không giữa hai cúc của áo ngủ.

Sắc mặt Nghiêm Trạm Thanh trở nên xám trắng, hai nắm tay xiết chặt đấm thẳng vào tường nhà.

Dì Hà vội ngăn lại, nhưng sức bà làm sao đấu lại được với Nghiêm Trạm Thanh, bà bị đẩy ngã xuống đất, hắn xông vào cửa chính, lên cầu thang chạy lên tầng hai. Duật tôn luôn không thích khóa cửa lúc ngủ, nên Nghiêm Trạm Thanh càng được thể không coi ai ra gì nhào vào phòng ngủ chính.

Sanh Tiêu chưa bao giờ nghĩ được, cô lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.

Trên sàn nhà giăng đầy quần áo của cô và Duật Tôn, lúc y muốn thì không bao giờ kiên nhẫn chờ đợi được, thời gian cởi quần áo cũng không cho cô. Mạch Sanh Tiêu vô cùng xấu hổ, ngược lại Duật Tôn cực kỳ bạo dạn, ngồi thẳng trên giường, còn Sanh Tiêu thì cuống cuồng lấy đôi dép đi trong nhà che lên ngực, « Không ngờ cậu lại có sở thích này,đam mê xem người khác làm tình ? »

Nghiêm Trạm Thanh đứng giữa phòng, đèn pha lê rực rỡ chiếu lên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, hắn yêu Mạch Sanh Tiêu, nhưng không làm được như những gì hắn nói, không để ý bất cứ chuyện gì.

Tất nhiên Sanh Tiêu cũng hiểu điều ấy.

Hắn không cam lòng, bước đi, giẫm lên quần áo Sanh Tiêu, đến trước mặt cô, « Anh mang em đi khỏi đây. »

« Anh đừng có làm loạn lên nữa. » Mạch Sanh Tiêu muốn bỏ tay hắn ra, nhưng lại không buông được, biết là chẳng có hy vọng bên nhau, càng thế này chẳng phải là càng tra tấn mình hay sao ? « Tôi không đi. »

Duật Tôn đứng dậy, đặt một tay lên vai Sanh Tiêu, « Nghe thấy chưa, cậu có phiền không, muốn đùa thì cũng phải biết mình đang ở đâu chứ ? »

Bảo an của khu biệt thự nghe thấy báo động thì tới ngay, họ được dì Hà dẫn lên lầu hai, Duật Tôn che cho Sanh Tiêu quay lại giường, phất tay, « Ném cậu ta ra ngoài đi. »

Mạch Sanh Tiêu mím chặt môi, không nói một lời.

Bảo an tiến đến gần, Nghiêm Trạm Thanh càng nhìn Sanh Tiêu tha thiết, « Anh không ngờ em sẽ chọn anh ta, nếu như không còn nơi nào để đi, anh sẽ giúp. » Hai bàn tay hắn cuộn chặt lại, bước ra khỏi phòng ngủ.

Sanh Tiêu thấy mọi người đã đi hết, liền ngồi bệt xuống sàn nhặt lấy quần áo. Duật Tôn bẻ quoặt một tay cô ra sau, đầu gối cô khụy xuống đất ngã nhào. Y cướp lấy quần áo trong tay cô, xoay người bước mấy bước đã ra tới ban công, rồi ném hết số quần áo xuống lầu.

Mạch Sanh Tiêu đứng lên, chỉ cảm thấy bụng đau nhói từng cơn, cô lấy tay gắng đè xuống, một lúc sau thì đỡ đau hơn, cô đến đầu giường rót một cốc nước lọc để uống.

Duật Tôn đứng trên ban công, tận mắt chứng kiến Nghiêm Trạm Thanh đi khuất mới trở vào phòng, Sanh Tiêu đã chui vào chăn, chỉ lộ mỗi mái tóc đen óng.

Y úp thân mình đè lên người cô, « Lại động tình rồi à ? »

Cô không thể hiểu nổi sao y lại dùng từ đó, Mạch Sanh Tiêu bị đè nặng thở còn không ra hơi, thều thào nói, « Tôi như thế này rồi, còn ai muốn nữa ? »

« Nếu cậu ta muốn thì sao ? »

Sanh Tiêu hất y ra, nhưng y vẫn không nhúc nhích, « Tôi không cần anh ta, đã được chưa ? »

" Cho em một trăm cái mật gấu em cũng không dám. » Duật Tôn đứng dậy, kéo chăn đắp lên người.

Việc đầu tiên khi Nghiêm Trạm Thanh về tới nhà là hủy hôn ước với Tô Nhu, bà Nghiêm dù vô cùng giận giữ nhưng nghe ý của hắn như vậy thì một mực không đồng ý, ông Nghiêm là quan chức có địa vị, không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra với con mình. Ông cũng biết chuyện của Nghiêm Trạm Thanh và Sanh Tiêu, dù Tô Nhu có lừa dối nhưng kết hôn với Nghiêm gia thì phải môn đăng hậu đối.

Nghiêm Trạm Thanh bỏ đến công ty, cả đêm thức trắng, tàn thuốc đầy trên mặt sàn ban công, hắn cảm thấy như chính tay hắn tự đẩy bản thân vào chỗ chết, chỉ có một cách duy nhất hắn có thể cứu chính mình, đó là thuyết phục Sanh Tiêu quay trở lại.

Mạch Sanh Tiêu lúc trước chỉ cho rằng Nghiêm Trạm Thanh nói linh tinh, nhưng không ngờ chuyện án mạng của Tô Niên lại quay trở lại gây rắc rối cho cô.

Cảnh sát đứng trước cổng trường đợi cô, may mà cô nhận được điện thoại vội vàng chạy tới thì liền bị họ đưa về cục. Họ muốn cô thuật lại sự việc hôm Tô Niên nhảy lầu. Rất nhiều chi tiết, dù có ngụy tạo tỉ mỉ cẩn thận đến đâu cũng không chịu nổi sự căn vặn hỏi han mà lộ ra chân tướng, vì vậy Sanh Tiêu không dám nói nhiều, cô muốn gọi điện thoại cho Duật Tôn, nhưng tất nhiên chút quyền lợi như thế họ cũng không cho cô.

Mạch Sanh Tiêu bị giữ ở cục cảnh sát mấy giờ liền, lúc được thả ra, bầu trời đã tối, đen kịt, cô không khai một điều gì, không cả đề cập đến Tương Tư, cô nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, mồ hôi rịn ra ẩm ướt.

Lấy di động ra, gọi cho Duật Tôn mấy lần, y không nhấc máy, mũi cô cay cay, vừa định bấm lại số thì một bàn tay đã giữ tay cô lại.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Nghiêm Trạm Thanh, cô vội vàng lùi xa, tạo khoảng cách giữa cả hai. Sanh Tiêu xoay người bước đi.

« Chẳng nhẽ em không tự hỏi, tại sao cảnh sát lại đến tìm em ? » Giọng nói lạnh lùng sau lưng khiến cô dừng bước, quay người lại, trên khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ không thể tin nổi, « Là anh ? »

« Là anh. » Với quan hệ của hắn, chỉ cần một cuộc điện thoại thì rõ ràng tai nạn đến với cô là không thể tránh, biết tìm đường trốn nơi đâu đây ?

Sanh Tiêu bước lại gần hắn một chút, đôi mắt mở to, chất vấn « Sao anh phải làm như vậy ? »

« Ngày trước, không phải Duật Tôn cũng dùng điều kiện này để có được em hay sao ? Sanh Tiêu, anh cũng muốn thử… »

« Anh điên rồi ! »

« Đúng, anh điên. » Nghiêm Trạm Thanh nghếch chiếc cằm lên, « Vì như thế em mới chấp nhận, nên anh không ngại trở thành kẻ tàn ác. »

« Bốp ! » Mạch Sanh Tiêu giơ một tay ra, đau thương chợt dâng đầy trái tim, ánh trăng rơi vãi trên khuôn mặt nhỏ nhắn gần như trong suốt, cô nén bi thương, thốt ra từng chữ từng chữ « Tôi thật sự đã nhìn lầm anh. »

« Đúng không ? » Nghiêm Trạm Thanh nhận cái tát của cô, chính bản thân hắn cũng không ngờ mình làm được chuyện như thế, hắn chỉ muốn Sanh Tiêu quay trở lại, hắn yêu cô, cô cũng yêu hắn, vì sao bây giờ tâm can cô lại ở chỗ Duật Tôn.

« Anh muốn làm gì ? »

« Anh muốn gì mà em còn chưa rõ ? » Nghiêm Trạm Thanh kéo lấy tay Sanh Tiêu nhét cô vào xe, hắn muốn nói chuyện tử tế với cô, hắn không tin chuyện giữa Sanh Tiêu và hắn đã hết hy vọng.

Đến hộp đêm Thiên Sắc, Nghiêm Trạm Thanh cho người phục vụ rất nhiều tiền boa, chọn phòng vip, trong căn phòng trừ âm thanh nhạc ngoại chỉ có hai người. Nghiêm Trạm Thanh liên tục rót rượu hết ly này đến ly khác, Sanh Tiêu thì vẫn nắm lấy chiếc điện thoại trong túi xách, « Muốn nói gì thì nói đi. »

« Sanh Tiêu, chỉ cần em trở về bên anh, án mạng của Tô Niên, anh sẽ cho nó chìm xuống vĩnh viễn, hãy tin anh… »

" Trạm Thanh" Cô mở miệng ngắt lời hắn, hắn nghe thấy cách cô gọi thì cho rằng cô đã động lòng, còn Sanh Tiêu, trong mắt cô mông lung đong đầy hơi nước, « Từ khi nào, giữa chúng ta chỉ tồn tại những giao dịch ? »

Nội tâm Nghiêm Trạm Thanh xót xa quặn thắt, quơ lấy chén rượu trên bàn trút sạch vào miệng.

Mạch Sanh Tiêu nhìn theo, cố nén nước mắt rơi.

Cửa phòng bỗng bật ra, có vài chàng công tử nhà giàu dắt theo bạn gái đi vào, « Nghiêm thiếu, đến Thiên Sắc chơi mà chẳng tìm chúng tôi gì cả, thế thì sao mà vui được ? »

Cậu thanh niên đi đầu tiên tay kẹp một điếu thuốc, mũi Sanh Tiêu nhăn lại, trưa nay cô không ăn cơm, dạ dày chua xót rất khó chịu, thấy mấy người đàn ông ngồi vây quanh, mùi khói thuốc trộn với nước hoa đánh úp lên mặt, Sanh Tiêu không nhịn nổi quay sang bên cạnh nôn thốc nôn tháo.

« Ụa, ụa…. »

Một cô gái thấy vậy, khóe miệng mấp máy cười, « Nghiêm thiếu, anh trúng thưởng nha, nhìn phản ứng của em gái thế này, nhất định là có rồi. »

Khóe mắt Nghiêm Trạm Thanh chợt nổi lên hung ác, tay phải nắm chặt lấy ly rượu, « Cô vừa nói cái gì ? »

« Tôi chỉ nói sự thật thôi, anh chắc chắn là không dùng bao rồi, chẳng phải sau đó thì sẽ làm bụng người ta to lên à ? »

Mạch Sanh Tiêu nghe không lọt, một tay cố đè xuống dạ dày, một tay chống lên ghế cố đứng dậy rời đi. Nghiêm Trạm Thanh ném thẳng ly rượu ra ngoài cửa, cánh tay to lớn của hắn vung lên bắt lấy tay Sanh Tiêu, « Có phải em đã có rồi không, em nói rõ ràng xem nào. »

« Thả tôi ra, tôi muốn về. »

Trở về? Về với Duật Tôn ? Gân xanh trên trán Nghiêm Trạm Thanh nổi hằn lên, hắn dễ dàng đẩy Sanh Tiêu ngược trở lại, « Hôm nay em mà không nói rõ thì đừng hòng đi. »

Lực tay hắn rất mạnh, Sanh Tiêu ngã sấp về phía sau, bụng đâm thẳng vào góc bàn, cô đau rạp người xuống sàn nhà, co quắp lại, chút xíu nữa là ngất lịm. Nghiêm Trạm Thanh thấy cô nằm bất động, vội ngồi xổm xuống, « Sanh Tiêu, Sanh Tiêu, em có sao không ? »

Mạch Sanh Tiêu cắn môi đến tím bầm, khuôn mặt như được tắm trong mồ hôi, mái tóc dài phủ lên mặt, cô há miệng nhưng chẳng nói nổi một lời chỉ thoát ra được âm thanh rên rỉ, « Đau quá… »

" A, a......" Bên cạnh, có người hét lên.

Nghiêm Trạm Thanh cúi đầu,thấy chiếc quần bò màu lam nhạt của Sanh Tiêu nhuộm đỏ au màu máu, một người hét lên rất lớn « Nhanh đưa đến bệnh viện đi, nếu để lâu sẽ không giữ được đứa trẻ đâu… »

Trẻ con, làm sao có thể ? Mạch Sanh Tiêu há hốc miệng thở dốc, cả người run lẩy bẩy, cô nghĩ rằng Nghiêm Trạm Thanh chắc chắn sẽ đưa cô tới bệnh viện, không ngờ hắn chỉ nhìn cô với ánh mắt vô cùng bình thản, « Sanh Tiêu, chúng ta không cần đứa bé này… »

Trong đôi mắt đen thẳm của hắn phản chiếu hình ảnh Sanh Tiêu đang dần dần kiệt quệ. Nghiêm Trạm Thanh ôm lấy cô vào lòng, giọng nói rõ ràng từng tiếng, thể hiện sự quyết tâm kiên định, « Sanh Tiêu, đừng sợ, em cố chịu đựng một chút thôi, sẽ không còn ngay thôi. »

Trái tim Mạch Sanh Tiêu tan ra như bụi vữa, đầu cô vô lực ngả vào bờ vai hắn, « Chẳng lẽ anh muốn nhìn tôi chảy máu đến chết ? » Môi cô bị cắn đến bật máu, đôi mắt mơ hồ không tiêu cự.

« Sanh Tiêu, xin lỗi em,… sẽ qua ngay thôi, sẽ tốt lên ngay thôi mà… »

Nghiêm Trạm Thanh vô thức nỉ non dỗ dành, Mạch Sanh Tiêu lấy hết sức lực, đẩy hắn ra, khóe môi động đậy không biết là muốn khóc hay muốn cười, khuỷu tay cô cố chống lên bàn trà, vết máu uốn lượn chảy từ ống quần xuống mắt cá chân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status