Chờ yêu

Chương 2


Cô xin nghỉ dạy ở trung tâm vài hôm, cô còn nhiều việc cần phải chuẩn bị lắm...

Hơn nữa trong thời gian này cô không muốn gặp Đình, vì nhìn mặt anh ta cũng chỉ làm cô thêm bực bội. Còn về phần con Thảo, cô không lo nhiều vì cô hiểu tính nó. Nó chỉ dám lén lén lút lút với Đình sau lưng cô thôi..

Cô biết Đình sẽ không bỏ cô để mà theo Thảo...nhưng mà cái loại đàn ông thích mèo mỡ cô không thèm giữ lại làm gì. Chưa cưới anh ta đã lén lút tòm tèm cùng bạn thân cô, thì đừng nói đến việc cưới rồi anh ta còn làm ra được loại quan hệ kinh dị nào hơn nữa.

Nhưng nếu hỏi cô có đau lòng hay không thì chắc chắn cô sẽ nói có. Cái loại cảm giác bị phản bội nó kinh khủng lắm, nó đau đớn khó chịu như có ngàn con kiến nhỏ dày xéo tâm can cô. Nếu đơn giản Đình qua lại với một con ất ơ nào đấy thì cô đã có thể kéo con Thảo đến quậy cho con bé đó một trận ra trò, xong lại vui vui vẻ vẻ mà yên ổn sống cùng con bạn thân của mình....

Còn đằng này, 2 người thân thương nhất lại cùng nhau gian díu sau lưng cô, biểu cô tha thứ xem như không có gì...cô làm không được. Nhưng đánh họ, cô lại không muốn. Đánh làm gì cho mang tiếng bạo lực, với cái ngưỡng này thì chỉ cần cho họ 1 lần kí ức đậm sâu nhất trong đời này là được rồi.

Dù gì thì sau hôm đó, cô cũng sẽ về lại Hàn Quốc. Giải quyết được sự tức giận nhưng đau lòng sẽ không thể giải quyết ngay được. Thay vì ở đây một mình đau buồn thì thôi trở về với gia đình xem ra là lựa chọn tốt nhất!

Ăn uống nhanh một chút, cô soạn một vài bộ đồ cùng thêm một vài thứ quan trọng, cô quyết định thuê phòng khách sạn gần nhà con Thảo để tiện bề theo dõi thu hoạch thêm bằng chứng.

Đến nơi nhận phòng xong xuôi, nhìn từ cửa sổ phòng nghỉ là cửa nhà con Thảo. Gia đình nó cũng khá giả, căn hộ ba nó mua trả góp trong khu dân cư này chắc cũng sắp trả xong hết rồi. Nghĩ lại ba mẹ nó mà lòng cô có chút cay cay, ít ra ông bà cũng đã rất quý cô.....

Đang mơ màng thì có tiếng chuông điện thoại, cô giật mình, mở máy là số của Vinh. Cô có chút bất ngờ, Vinh ít khi nào gọi cho cô lắm, hôm nay không biết là chuyện gì..?

- Alo, em nghe đây, có gì không anh?

- Ừ anh đây, em tại sao....à tại sao lại xin nghỉ. Em bệnh à?

Cô khẽ nhíu mày, à thì ra anh gọi cho cô chắc vì biết cô xin nghỉ. Nhưng mà cũng lạ thật, việc cô xin nghỉ cô có nói cho ai đâu, chỉ cô với chị quản lý nhân sự biết thôi mà. Mà rõ ràng Vinh không quen biết với ai ở phòng nhân sự, thế thì anh biết bằng cách nào?

- Làm sao anh biết?

- Anh biết thì là biết thôi, em có việc gì à?

- Không, em có chút việc riêng thôi, không bệnh hoạn gì đâu.

Vinh bên kia nghe được câu trả lời của Thơ, lòng anh mới nhẹ nhõm được một chút. Nhưng nghĩ lại những việc hồi chiều ở phòng gym anh nhìn thấy được, tâm tình anh lại khó chịu, không biết anh có nên nói.....

- Thơ này, em và bạn trai em.....anh...à...

- Anh nói gì cơ, em không nghe được.

- Ý anh là anh thấy bạn trai em đi với cô gái....khác....

Đang chăm chú nghe điện thoại, Thơ lại giật bắn người khi thấy xe hơi của Đình. Hốt hoảng, tim cô như muốn rơi ra ngoài, vội vội vàng vàng trả lời Vinh.

- Vinh, em có việc quan trọng, để sau hãy nói tiếp nhé, em cúp máy đây.

Vinh nghe giọng Thơ vội vàng, anh cũng rất lo lắng, nhưng chịu thôi, hiện tại bây giờ anh không thể làm gì nhiều cho cô được.

Thơ vội mặc áo khoác đeo kính đen đội mũ sụp mặt đi nhanh xuống lầu. Cũng vừa may trước cửa khách sạn có một chiếc taxi đậu sẵn, cô nhanh chân ngồi sẵn trong taxi chờ.

Quay lại phía sau thấy con Thảo đang tươi như hoa đi về phía Đình, hôm nay con Thảo mặc cái váy hoa cô đã mua cho nó hôm lazada sale off 20%, haizz nghĩ lại thật sự tiếc quá!!!

Tim cô khẽ nhói nhói khi thấy Đình ôm lưng con Thảo, che đầu cho nó khi vào xe. Con Thảo cười không ngậm được mồm, e lệ ngồi lên hàng ghế trước, mà vốn dĩ cái ghế đó trước kia hay bây giờ đều thuộc về cô.

Lại nhìn vào trong, thấy mẹ con Thảo đang đóng cửa. Thơ bất lực hai tay vo tròn thành đấm, hóa ra mẹ con Thảo cũng biết Đình và Thảo qua lại sau lưng cô nhưng bà vẫn bao che cho con gái. Haha...cái xã hội gì ghê gớm vậy? Khi mà mẹ biết con gái mình là người thứ ba mà vẫn không khuyên can???

Thấy xe Đình quay đầu, chạy đi, cô cũng cho tài xế chạy theo. Đi được 20 phút, Đình rẽ vào một nhà hàng khách sạn 4 sao. Cô nhìn nhìn qua một chút, cảm thấy tim lại nhói thêm một cái nữa. Nhà hàng này chẳng phải lúc tỏ tình với cô anh đã làm ở đây sao?

Đi theo Đình vào trong, cô chọn chiếc bàn cách xa bọn họ tầm 50m. Hôm nay cô đội tóc giả, cùng ăn mặc tomboy chắc chắn họ sẽ không nhận ra được cô đâu.

Thơ ngồi quay lưng lại với 2 người bọn họ, sau khi gọi món, cô đặt cái máy quay phim mà cô vừa đặt mua trên bàn. Vì sợ bị lộ nên cô đã khoét một lỗ ở chiếc túi xách Zara của mình, rồi dán máy quay vào trong bằng băng keo chặt, tất cả bật sẵn chế độ tự động. Cô chỉ ngồi nhích người qua một chút để máy quay có thể quay rõ nhất được khung cảnh phía sau là được.

Ngồi nhìn một bàn đồ ăn ngon mà cô không tài nào ăn nổi. Lại nghe tiếng con Thảo cười ríu rit phía sau, cả người cô như muốn khiêu đốt. Nếu không có kế hoạch kia, không biết cô đã phi lên giải quyết hai người bọn họ từ khi nào rồi.

Bực mình, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho hai người bọn họ. Cô không hỏi gì, chỉ hỏi họ đang ở đâu thôi.

Một lát sau, tin nhắn lần lượt gửi về máy:

Đình:" Em bận nên anh buồn quá đang đi ăn cùng mẹ "

Thảo:" Tao đang đi chơi với Tùng " ( Tùng là người thích con Thảo)

Đọc tin nhắn mà cô xém tí cười run chuyển cả bàn. Đúng là mèo mã gà đồng, ăn gian nói láo là giỏi!

Ăn uống xong xuôi, họ tính tiền sau đó đi đến quầy tiếp tân của khách sạn. Thơ cũng tính tiền, xong lại đi từ tư theo sau. Cô chọn cái ghế gần nhất với bàn tiếp tân để có thể nghe họ nói những gì. Cuối cùng cô cũng nghe được tiếp tân đưa thẻ phòng 201 cho bọn họ.Đợi họ đi rồi, cô mới lại book phòng 202 sát bên.

Cái điểm tốt của phòng khách sạn này là nó có ban công, mà hay nữa là Đình với con Thảo chọn phòng có view hướng ra bờ sông mát mẻ.

Thơ đi vào phòng, cô nhìn ra ban công. Những cái ban công nối sát nhau, ngăn cách lại không quá cao. Nhưng để trèo qua bên đó cũng không phải là dễ dàng gì. Hơn nữa nếu như bọn họ thích chơi kiểu hoang dã thì cô làm sao trốn được.

Nghĩ nghĩ một lát, cô thật lòng không có cách nào đột nhập vào đó được. Mà có mua chuộc nhân viên để họ giả vờ đi vào cũng không được, vì nhất định họ sẽ bảo vệ khách hàng, không để cho cô làm điều bậy đâu.

Nếu như thế xem ra hôm nay cô theo dõi là công cốc rồi hay sao?!!

Thôi dù sao hôm nay cũng đã quay được một đoạn ăn uống tình tứ của họ rồi, cô lại từ từ thu thập thêm vậy. Từ đây đến ngày đó còn 2 tuần nữa cơ mà.

Nhưng lần sau cô nhất định sẽ đặt được cái máy ghi âm vào phòng của họ. Nhất định cô phải làm được....

Thơ trả phòng đi về trước, chứ ở lại đó cô không làm được gì mà còn khó chịu thêm. Về đến phòng khách sạn, cô mệt mỏi ngã ra sau giường.

Thật lòng cô đã có lúc muốn vứt bõ mặc kệ cho hai con người đó muốn làm gì thì làm. Nhưng nghĩ đến sự giả tạo của bọn họ trong suốt 2 năm vừa qua, cô không chỉnh họ một chút chắc chắc sau này về già cô sẽ rất là tiếc nuối.

Qua ngày hôm sau, cô ra ngân hàng chuyển tiền cho cái Vi để nó đi đặt người làm thiết kế buổi tiệc. Còn về phần khách mời, cô cũng sẽ mời ba mẹ Đình đến dự, còn ba mẹ con Thảo thì dĩ nhiên là phải có mặt ở đó rồi.

Thêm nữa, cô sẽ thuê quay phim cùng chụp ảnh đến để ghi lại những khoảng khắc đẹp đẽ nhất của cô và nó!

Tối đó về Đình có gọi cho cô, nhìn nhìn xuống cửa sổ, Thơ thấy xe Đình vẫn còn đậu trước cửa nhà con Thảo.

Khẽ nhếch môi một chút, cô không nghĩ là Đình lại có thêm một mặt vô sỉ đến như vậy.

Nhưng thôi, xem như đời cô may mắn vì đã biết rõ được bộ mặt của Đình sớm, chứ để lỡ đò cưới hỏi con cái thì rốt cuộc vẫn chỉ có cô là khổ thôi. Bây giờ đau một, đỡ hơn sau này đau mười!

Qua ngày hôm sau, Thơ hẹn đám bạn thân trong nhóm ra bàn việc. Cô bảo mọi người giấu việc cô xin nghỉ, lại nói khéo kiểu như muốn âm thầm làm hết mọi việc để tạo bất ngờ cho con Thảo. Mà đám bạn cô cũng không có nghĩ gì nhiều, vì chơi lâu với nhau nên hoàn toàn tin tưởng nhau.

Thơ giao phần trang trí tiệc cho Vi, phần bạn bè khách mời thì cho Phong, còn vài việc vật giao lại cho Vũ với một số người nữa.

Trên cơ bản đã xong xuôi rồi, chỉ riêng phần đoạn video phát để kỉ niệm là cô dành để cô làm, mọi người cũng không ý kiến nhiều.

Tối đó về Thơ cố tình tìm cớ gây nhau với Đình. Đình bảo anh đi nhậu với bạn, cô lại làm ầm lên là anh không tôn trọng cô, lén lút cô không có nhà để đi nhậu nhẹc. Nếu như cô đoán không lầm thì kiểu gì mai Đình lại không đi tìm con Thảo?

Nói thật ra thì cô cũng nên tìm bằng chứng sớm sớm để còn quay lại giải quyết công việc, sau đó xin nghỉ để quay lại về bên Hàn. Thời gian cũng không cho phép cô kề cà quá lâu.

Tối ngày hôm sau, tầm 6 giờ tối, trong lúc cô đang ngồi vắt vẻo ăn mì thì nhìn thấy xe của Đình đến. Từ tối hôm qua đến nay Đình không gọi cho cô, mà cô cũng càng không muốn gọi cho Đình. Chỉ có con Thảo là lăng tăng hết gọi rồi lại nhắn tin cho cô, bảo cô đừng giận Đình nữa. Ai, giả mèo giả nai không ai qua được con Thảo mà!

Vứt vội ly mì vào sọt rác, cô tức tốc thay đồ, đội tóc giả vào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô nên tìm một người đi cùng, để nếu bọn họ lại vào khách sạn cô mới có thể nhờ người kia cài lén máy ghi âm giúp chứ.

Nhưng quan trọng bây giờ là nhờ ai đi cùng đây?

Mấy người nam trong nhóm của cô à? Không được, nhất định họ sẽ vì bênh cô mà làm hỏng hết mọi việc, mà Đình lại biết rõ bạn bè cô quá mà.

Vậy nhờ ai đây? Hay là nhờ Vinh?!

Phải rồi, Đình không biết mặt Vinh nhưng mà....mà thôi kệ đi, tạm thời cô cứ nhờ Vinh trước cái đã.

Nhìn xuống dưới cửa sổ, thấy Đình đã vào trong, mà con Thảo lại mặc đồ bộ, xem ra nó chưa đi ngay đâu. Nghĩ nghĩ Thơ gọi ngay cho Vinh đến còn kịp.

- Alo, anh Vinh à?

- Ừ hôm nay sao tốt ngày gọi cho anh vậy cô bé?

- Anh...à....em nhờ anh một việc được không???

Sau khi kể sơ chuyện cho Vinh nghe, thì cô chưa kịp nhờ vả, Vinh đã hỏi cô đang ở đâu để anh đến đón.

Cho anh địa chỉ xong xuôi, lại bảo anh mặc sơ mi trắng với quần âu để tiện cho việc đột nhập.

20 phút sau, trong khi cô thấy Đình với con Thảo đang chuẩn bị đi ra ngoài mà Vinh vẫn còn chưa tới. Sốt ruột cô gọi cho anh mấy lần nhưng anh lại không bắt máy.

Lại thấy Đình đã vào xe, cô không thể chờ được nữa, bèn đi xuống khách sạn kêu taxi đi trước, rồi hẹn Vinh ở phòng khách sạn sau vậy.

Ai ngờ vừa bước xuống dưới sân đã thấy một chiếc mazda đời mới thắng kít ngay trước mặt, cũng vừa lúc ấy xe của Đình cũng chạy ngang qua mặt cô.

Kéo nón xuống, che sụp đi gương mặt mình. Lại vừa ngó ngó xung quanh tìm taxi để đuổi theo Đình.

- Thơ, lên xe đi...

Ô, là Vinh, thì ra chiếc xe này là của Vinh. Ơ nhưng mà cô đã bao giờ thấy Vinh đi xe hơi đâu? À mà phải rồi, tan làm toàn là Vinh về sớm hơn bọn cô những 1 tiếng cơ mà, mà đi làm thì lại đi muộn.....

- Lên nhanh đi, còn đứng ngốc đó làm gì, bạn trai em đã đi xa rồi đấy.

Thơ giật mình, vội vàng chui vào xe, cũng may lúc ấy Vinh đạp ga đã đuổi kịp theo được Đình.

Giữ khoảng cách an toàn với xe của Đình, lần này hình như bọn họ đưa nhau đi xa, cô thấy họ chạy theo hướng ngoại ô thành phố.

- Vinh, đây là đang đi đâu anh?

Vinh cười cười, quay bánh vô lăng rẻ trái:

- Đi biển VT rồi.

- Đi biển???

Vinh không nói gì, chỉ cười cười nhìn cô.

- Hay anh để em xuống đi, em bắt taxi đi một mình được rồi. Tưởng đi gần, em đâu ngờ...

- Không sao, cũng lâu rồi anh chưa đi biển, xem như đi chơi một chuyến vậy.

Thơ có phần lúng túng, trong bụng thì thầm chửi đôi nam nữ đáng hận kia. Canh trong lúc cô đi, lại đưa nhau đi hẹn hò ở biển.

Xe đi được gần nửa tiếng, cô và Vinh cũng không nói gì. Mãi một lúc sau, Vinh mới hỏi cô:

- Em biết bạn trai em thế này lâu chưa?

Thơ nhìn ra cửa sổ xe, màn đêm đang dần dần buông xuống:

- Cũng vừa thôi.

- Ừ vậy là trước anh.

Thơ ngạc nhiên, quay lại nhìn Vinh chăm chú:

- Anh cũng biết???

- Ừ, hôm trước anh có nói với em rồi mà.

- Khi nào, anh nói khi nào?

Vinh nheo mắt:

- Hôm anh gọi cho em đó, em quên rồi à?

Thơ chợt nhớ lại....à thì ra Vinh có nói với cô, nhưng do khi đó gấp theo dõi Đình nên cô mới không nghe kịp. Rồi lại có nhiều việc suy nghĩ, cô cũng quên không nhớ lại là Vinh đã nói những gì.

- À em nhớ rồi, khi đó em bận quá...

Im lặng một lát lâu, Vinh lại hỏi:

- Em có buồn không?

Cô cười chua chát:

- Anh nghĩ xem, buồn muốn chết luôn cơ đấy.

" Kít ", xe thắng gấp, Thơ không kịp ngồi vững đã bị nhào về trước. Chưa kịp định hình chuyện gì, đã bị Vinh nhào lại ôm lấy vai cô:

- Thơ, em đừng có dại dột mà làm chuyện bậy bạ. Trên đời này đâu chỉ có Đình, còn có nhiều người đàn ông tốt lắm. Thằng đó hèn hạ, nhưng vẫn còn có người yêu em thật lòng mà, em đừng nghĩ quẩn chứ.

Thơ bị nghẹn ở cổ, rõ ràng cô chỉ nói đại thôi mà, không ngờ Vinh lại nghĩ thật. Nhìn vẻ lo lắng thật lòng xuất phát từ đáy mắt của anh, khiến tim cô co lại. Đã lâu lắm rồi, cô đã không được nhìn thấy vẻ khẩn trương lo lắng của Đình giành cho cô!

- Không, em nói đùa thôi mà, em nào ngu đến nỗi sẽ chết chứ.

Như nghe được câu trả lời của cô, Vinh mới thở phào mà buông cô ra. Anh vui vẻ nói:

- Anh tưởng em nghĩ như thế thật, làm anh hết cả hồn.

Nói rồi, Vinh lại cho xe đuổi theo xe của Đình. Chốc chốc Thơ lại nhìn sang Vinh, cô còn nhớ 4 năm trước, khi cô chưa gặp Đình. Đã có thời gian Vinh nói thích cô, nhưng trước sự đào hoa lãng tử của anh, cô luôn nghĩ đó chỉ là lời nói vui bình thường. Nếu như 4 năm trước, đó là lời tỏ tình thật lòng, liệu cô có thể yêu Đình được hay không???
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status