Thông tin truyện
Chọc vào hào môn: Cha đừng đụng vào mẹ con
Đánh giá: 6.4/10 từ 5 lượt.
…..Cô phải làm sao để trốn khỏi sự truy lùng của người đàn ông giàu có này?
Đêm tối ma mị, hơi thở nóng rực dồn dập, Nam Cung Kình Hiên hung hăn ngăn cản cô gái dưới thân, đôi mắt ánh lên dục niệm, giận giữ quát: “Cô đủ rồi! Dụ Thiên Tuyết, cô còn dám dãy giụa nữa đi! Cô có biết bao nhiêu người liều mạng để leo lên giường tôi không, cô có cơ hội lại còn phản kháng cái gì?”
“Cút!” Dụ Thiên Tuyết thét lên như muốn điếc tai, nước máy nóng hổi chảy dài khiến tiếng kêu gào thên phần run rẩy: “Anh không phải là người, anh không có nhân tính, tôi đã sai lầm nghi nghĩ anh sẽ cứu Thiên Nhu, tôi điên nên mới để cho mình như một kẻ ti tiện, phó mặc cho anh định đoạt! Anh đủ rồi! Buông tôi ra!”
Nam Cung Kình Hiên ngừng thở, sắc mặt xanh mét, chứng tỏ anh đang giận dữ.
Một tay đè cổ tay cô, giọng nói của anh khàn khàn như từ địa ngục vọng tới:
“Tốt.....Để tôi nhìn xem cô có bao nhiêu kiêu ngạo!”
Giữ chặt gáy cô, anh cúi đầu hung hăng ngăn lại đôi môi đỏ tươi của cô.
*****
5 năm sau, không trốn tránh nữa, cô trở về.....
Cho là tất cả đều đã trở thành quá khứ, nghĩ rằng một đoạn kích tình kia đã bị anh quên lãng.
Trong khách sạn, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên dừng trên người một đứa bé trai, gương mặt của cậu bé tuấn tú đến mức khiến người khác hít thở không thông, còn có một loại khí thế bức người, làm anh có cảm giác rất thân thiết.
“Cháu bị vứt bỏ ở chỗ này sao?” Anh nheo mắt, không nhịn được hỏi cậu bé.
Cậu bé nhìn anh, lạnh nhạt xoay xoay vành nón: “Cháu luôn ngoan ngoãn, mẹ biết cháu đi lạc, sẽ trở về tìm cháu.”
Nam Cung Kình Hiện nhíu mày: “Vậy sao? Tại sao không nhắc đến cha cháu?.....Cháu không có cha sao?”
Cậu bé hơi giật mình, cũng nhíu mày, động tác giống anh như đúc.
“Có a!” Cậu giảo hoạt cười mỉm: “Chú à, chú thật nhiều chuyện! "
Đêm tối ma mị, hơi thở nóng rực dồn dập, Nam Cung Kình Hiên hung hăn ngăn cản cô gái dưới thân, đôi mắt ánh lên dục niệm, giận giữ quát: “Cô đủ rồi! Dụ Thiên Tuyết, cô còn dám dãy giụa nữa đi! Cô có biết bao nhiêu người liều mạng để leo lên giường tôi không, cô có cơ hội lại còn phản kháng cái gì?”
“Cút!” Dụ Thiên Tuyết thét lên như muốn điếc tai, nước máy nóng hổi chảy dài khiến tiếng kêu gào thên phần run rẩy: “Anh không phải là người, anh không có nhân tính, tôi đã sai lầm nghi nghĩ anh sẽ cứu Thiên Nhu, tôi điên nên mới để cho mình như một kẻ ti tiện, phó mặc cho anh định đoạt! Anh đủ rồi! Buông tôi ra!”
Nam Cung Kình Hiên ngừng thở, sắc mặt xanh mét, chứng tỏ anh đang giận dữ.
Một tay đè cổ tay cô, giọng nói của anh khàn khàn như từ địa ngục vọng tới:
“Tốt.....Để tôi nhìn xem cô có bao nhiêu kiêu ngạo!”
Giữ chặt gáy cô, anh cúi đầu hung hăng ngăn lại đôi môi đỏ tươi của cô.
*****
5 năm sau, không trốn tránh nữa, cô trở về.....
Cho là tất cả đều đã trở thành quá khứ, nghĩ rằng một đoạn kích tình kia đã bị anh quên lãng.
Trong khách sạn, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên dừng trên người một đứa bé trai, gương mặt của cậu bé tuấn tú đến mức khiến người khác hít thở không thông, còn có một loại khí thế bức người, làm anh có cảm giác rất thân thiết.
“Cháu bị vứt bỏ ở chỗ này sao?” Anh nheo mắt, không nhịn được hỏi cậu bé.
Cậu bé nhìn anh, lạnh nhạt xoay xoay vành nón: “Cháu luôn ngoan ngoãn, mẹ biết cháu đi lạc, sẽ trở về tìm cháu.”
Nam Cung Kình Hiện nhíu mày: “Vậy sao? Tại sao không nhắc đến cha cháu?.....Cháu không có cha sao?”
Cậu bé hơi giật mình, cũng nhíu mày, động tác giống anh như đúc.
“Có a!” Cậu giảo hoạt cười mỉm: “Chú à, chú thật nhiều chuyện! "
Danh sách chương
- Chương 178: Cô ta không phải là người phụ nữ có thể tùy tiện lừa gạt
- Chương 179: Cũng không biết là lỗi của người nào
- Chương 180: Dối trá, nói láo, lừa gạt tôi rất vui sao? !
- Chương 181: Em biết không? Hai chúng ta đều có bệnh
- Chương 182: Cảm giác này quen thuộc không?
- Chương 183: Mê tình cả đêm 1
- Chương 184: Mê tình cả đêm 2
- Chương 185: Thật hy vọng em vĩnh viễn chỉ lệ thuộc vào anh
- Chương 186: Nhất định là nhìn thấy em ôm anh, ghen sao?
- Chương 187: Đoán xem là ai làm? Đoán đúng có thưởng
- Chương 188: Khi nào thì để cháu gặp cháu nội của bác?
- Chương 189: Ghét, hai người kia, cô đều ghét!
- Chương 190: Đến cùng là ông cụ muốn làm gì?
- Chương 191: Nói yêu anh nghe một lần đi
- Chương 192: Có hậu quả gì mà tôi đảm đương không nổi, nói nghe thử
- Chương 193: Cuộc sống một nhà ba ngụm, cô lại có phần khẩn trương
- Chương 194: Cô dám nói cô không phải muốn gả cho Kình Hiên!
- Chương 195: Mang con trai em đi cũng không nói cho em biết sao? !
- Chương 196: Nếu trong mắt tôi không có ba thì đã trực tiếp giết chết ba rồi !
- Chương 197: Diễn kịch với cô tới hôm nay đủ rồi
- Chương 198: Nên kết thúc, Tình Uyển
- Chương 199: Ba đưa Thiên Tuyết đi đâu? !
- Chương 200: Mày thật sự cho là tao không biết mày muốn làm gì sao?!
- Chương 201: Mình sẽ cho bọn họ biết hậu quả dám giấu diếm mình!
- Chương 202: Mình không thể chết dí ở chỗ này bị ông ấy đùa bỡn xoay quanh
- Chương 203: Anh sẽ khiến cô ta thống khổ đến không muốn sống, hối hận lúc ban đầu đã làm sai!
- Chương 204: Anh muốn đối phó người nào?
- Chương 205: Tôi chỉ muốn một Dụ Thiên Tuyết hoàn hoàn chỉnh chỉnh
- Chương 206: Tôi chịu thua, tôi cưới cô ta
- Chương 207: Làm cho bọn họ tàu hủy người mất
- Chương 208: Tôi không chạy, anh trả lại bảo bảo cho tôi
- Chương 209: Các người bức ép nữa, tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!
- Chương 210: Nhiều máu hơn nữa, cũng không thể đổi về người anh yêu
- Chương 211: Thân tình của ông ta, vì sao lại lạnh lùng như thế
- Chương 212: Nhất định cô phải chạy!
- Chương 213: Đột nhiên, rất nhớ anh
- Chương 214: Cảm tạ ông trời, anh đã tìm được em
- Chương 215: Cậu chống đỡ cho mình, có nghe thấy không!
- Chương 216: Cũng thế, nếu anh ấy gặp chuyện không may, cả đời này tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông!
- Chương 217: Là tôi nghe lầm sao? Kết hôn?
- Chương 218: Thiên Tuyết, anh rất nhớ em
- Chương 219: Tôi nói lại một lần nữa, tôi không cần anh giúp
- Chương 220: Đối phó cô cần dùng tâm kế sao? Bạo lực là đủ rồi!
- Chương 221: Đó là địa ngục của cô ta
- Chương 222: Mày còn phải xin lỗi con bé cho tới khi nào?
- Chương 223: Là ai cường bạo cô?
- Chương 224: Cô ta đã không còn đường lui
- Chương 225: Tay của em ở chỗ này, anh có muốn dắt hay không?
- Chương 226: Sao Tình Uyển có thể làm loại chuyện này
- Chương 227: Sao bọn họ tìm tới nơi này?