Chủ nhà tôi là ảnh đế

Chương 23


Tô Dung bình tĩnh nhìn Thẩm Ngự Dương, dường như để xác nhận sự thật trong lời nói của anh.

Thẩm Ngự Dương chớp chớp mắt nhìn cô, rất là nghịch ngợm mà phóng điện.

Vốn dĩ không khí khá tốt, bị Thẩm Ngự Dương làm như vậy, Tô Dung nhịn không được cười ra tiếng.

Tô Dung nằm trên gối, nghiêng người nhìn Thẩm Ngự Dương, mặt mang ý cười nói, "Thẩm ảnh đế muốn hố em nha ~ em mới không cần đáp ứng gả cho anh đâu ~"

Thẩm Ngự Dương thở phào nhẹ nhõm, giơ tay nhéo mặt Tô Dung một phen, "May mắn em không đáp ứng."

Tô Dung:???

Anh nói cái gì? May mắn không đáp ứng?

Tô Dung nhấc chân đá đá chân Thẩm Ngự Dương, "Anh nói cái gì đó."

Thẩm Ngự Dương suy nghĩ một chút lời vừa mới nói, hình như nghe có chút nghĩa khác.

Thẩm Ngự Dương cười khẽ, một bàn tay ôm chầm Tô Dung, thân thể nửa áp trên người Tô Dung, cằm chống lên vai cô, nhẹ nhướng mày, "Giận?"

"Hừ hừ!" Tô Dung bĩu môi, không để ý tới anh.

Thẩm Ngự Dương cúi người dùng sức hôn một cái lên cái môi nhỏ nhếch lên của cô, "Em biết anh không phải có ý khác, tâm ý anh muốn cưới em là thật sự, nhưng nếu em thật sự đáp ứng rồi, anh sẽ cảm thấy chính mình quá phận, làm sao có thể đơn giản như vậy liền cầu hôn?"

"Dung Dung, anh hy vọng anh có thể cho em điều tốt nhất."

Thẩm Ngự Dương nói tình ý chân thành, không có nửa phần giả dối.

Tô Dung nhấp môi, đè nặng khóe môi muốn nhếch lên, cô không có giận, chỉ là tiểu tính tình của con gái nổi lên, tự nhiên muốn nũng nịu với bạn trai mà thôi.

Mà nghe Thẩm Ngự Dương nghiêm túc giải thích như vậy, Tô Dung ngược lại cảm thấy chính mình có chút ngượng ngùng.

"Ai nha ~ em không có..."

"Suỵt!"Ngón trỏ Thẩm Ngự Dương để trên môi Tô Dung, "Anh biết, anh đều biết."

Tô Dung xoay người ôm lấy cổ Thẩm Ngự Dương, tiếng xin lỗi rất nhỏ, "Thực xin lỗi, thái độ của em không đúng."

"Sẽ không." Cằm Thẩm Ngự Dương tựa lên đầu của Tô Dung, sau đó cọ cọ, "Bảo bối của anh nói cái gì đều đúng."

"Nếu thật là em sai thì sao?"

"Anh là đàn ông, anh sẽ nhường em, nếu thật là em sai, kia vẫn là anh làm không tốt."

"Di ~" Tô Dung ngửa đầu cắn cằm Thẩm Ngự Dương, mơ mơ hồ hồ nói, "Anh buồn nôn chết!"

Thẩm Ngự Dương tùy ý cô cắn, cũng không giận ngược lại còn cười tủm tỉm, "Này còn buồn nôn, anh còn có buồn nôn hơn, bảo bối em muốn thử xem không?"

"Em không cần!" Tô Dung lập tức ra khỏi trong lòng ngực anh, sau đó đá đá cẳng chân anh, "Em đói bụng, hôm nay anh nấu cơm được không?"

"Tuân mệnh!" Thẩm Ngự Dương xoay người ngồi ở mép giường, dò hỏi Tô Dung, "Muốn ăn cái gì?"

Tô Dung nghiêng đầu, "Anh làm, cái gì cũng ngon."

"Được." Thẩm Ngự Dương lê dép lê, ra khỏi phòng đi đến phòng bếp.

Tô Dung sau khi Thẩm Ngự Dương ra cửa, đột nhiên bật cười, sau đó ôm chăn ở trên giường lăn trái lăn phải, "Ai ~ có chút thẹn thùng, hì hì!

Tô Dung ở trên giường cười mi mắt cong cong, vừa nhấc đầu, Thẩm Ngự Dương ôm hai tay cười xem nhìn cô.

Tô Dung: "...... Làm gì?"

"Không làm sao, anh chính là tới hỏi một chút bạn gái ở trên giường lăn qua lăn lại, giữa trưa ăn đậu Hà Lan có thể chứ?

Tô Dung gật gật đầu, mặt vô biểu tình ừm một tiếng, "Anh làm cái gì cũng ngon."

Thẩm Ngự Dương gật gật đầu, cũng nhìn không ra có cái gì dị thường, xoay người rời đi.

Tô Dung nhìn chằm chằm cửa phòng hơn một phút đồng hồ, Thẩm Ngự Dương cũng không có quay lại.

"A!!!" Tô Dung dùng chăn che đầu lại, kêu lên!

Cư nhiên bị bạn trai nhìn thấy bộ dạng này!!!

Lúc ăn cơm trưa, toàn bộ hành trình Tô Dung đều không có nhìn Thẩm Ngự Dương, vẫn luôn cúi đầu yên lặng ăn.

Thẩm Ngự Dương cười, "Dung Dung, anh lại không cười em, em làm gì..."

"Không được nói!" Tô Dung đột nhiên ngẩng đầu, cắn chiếc đũa tự nhận là hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Ngự Dương một cái.

Nhưng Thẩm Ngự Dương nhìn cô, chỉ cảm thấy cô quá đáng yêu.

Nếu bạn gái không cho nói, vậy không thì không nói.

Thẩm Ngự Dương trong lòng bật cười, thật là cái tiểu cô nương dễ thương hoạt bát a!

Cơm nước xong, Thẩm Ngự Dương ở trong phòng bếp rửa chén, Tô Dung ngồi ở trên sô pha xem TV.

Bỗng nhiên, điện thoại của Thẩm Ngự Dương vang lên, Tô Dung nhìn thoáng qua, trên màn hình hiện lên tên "Mai Thanh."

Tô Dung nhướng mày, cầm lấy điện thoại đi đến phòng bếp, "Thẩm đại ảnh đế, là biên kịch Mai."

Trên hai tay Thẩm Ngự Dương còn dính bọt xà phòng, hất hất cằm với Tô Dung, "Tiếp nghe đi."

Tô Dung nhận điện thoại, mở loa ngoài.

"Thẩm ảnh đế, chào buổi trưa oa!" Thanh âm Mai Thanh vang lên rất sung sướng.

Thẩm Ngự Dương câu môi, "Biên kịch Mai hôm nay tâm tình hẳn là không tồi."

"Nga?" Mai Thanh kinh ngạc, "Thẩm ảnh đế như thế nào biết?"

"Nghe ra tới." Thẩm Ngự Dương rửa sạch sẽ bọt trên tay, tiếp nhận điện thoại, sau đó kéo tay Tô Dung, đi ra ban công, "Biên kịch Mai lúc này gọi điện thoại, là đã định ngày bấm máy 《 Chước Tâm 》 rồi?"

Mai Thanh cười ra tiếng, "Thẩm ảnh đế chính là Thẩm ảnh đế, đoán không sai."

Thẩm Ngự Dương ôm lấy bả vai Tô Dung, "Ồ? Không biết Lương đạo chọn ngày nào?

"Ngày một tháng sáu."

"Tết thiếu nhi???" Tô Dung có chút kinh ngạc, Lương đạo chọn ngày này, làm người nghe liền muốn cười.

Mai Thanh nghe được tiếng của Tô Dung liền trêu ghẹo hai người, "Nga u, Tô Dung cũng ở a."

Lỗ tai Tô Dung nháy mắt đỏ, "A, cái kia, tôi..."

"Biên kịch Mai, Dung Dung da mặt mỏng, cô miệng hạ lưu tình a."

"Được được được, anh là Thẩm ảnh đế tự nhiên là anh định đoạt, ha ha ha."

Tô Dung và Thẩm Ngự Dương cùng Mai Thanh hàn huyên một hồi liền cúp điện thoại.

Tô Dung thở dài, "Có thể hay không em lưu lại ấn tượng không tốt với biên kịch Mai a."

Thẩm Ngự Dương vuốt ve ngón tay Tô Dung, " Làm gì có? Dung Dung của anh tốt như vậy mà."

Tô Dung dỗi Thẩm Ngự Dương liếc mắt một cái, "Anh không được nói như vậy trước mặ biên kịch Mai a, em còn muốn mặt mũi!"

"Đúng, anh không biết xấu hổ, chờ nhìn thấy Mai Thanh, nhất định lại nói mười lần hai mươi lần."

"Thẩm Ngự Dương! Anh đáng ghét!" Tô Dung nhíu nhíu cái mũi, "Không được."

Thẩm Ngự Dương chỉ là ghẹo cô, "Dung Dung, còn có một tháng điện ảnh mới bấm máy, em muốn làm cái gì? Muốn đi chơi không?"

"Đi ra ngoài chơi a..." Tô Dung nghiêm túc nghĩ nghĩ, tiện đà lắc đầu, "Vẫn là đừng đi nữa, em không muốn scandal của hai đứa mình lên đầu đề."

Thẩm Ngự Dương nhướng mày, "Như thế nào, cùng anh có scandal không tốt sao?"

"Không tốt." Tô Dung nghiêng đầu dựa vào vai Thẩm Ngự Dương, sau đó lấy một bàn tay của Thẩm Ngự Dương qua, cùng anh mười ngón giao triền, "Em hy vọng có thể dựa vào chính mình nỗ lực trở thành người con gái có thể cùng anh sóng vai, mà không phải mỗi khi có người nhắc tới em, liền sẽ thêm mấy chữ "Bạn gái Thẩm ảnh đế" trước tên của em."

Thẩm Ngự Dương xoa xoa đầu Tô Dung, nhẹ giọng nói câu "Được."

Tô Dung cười cười, cả người oa vào trong lòng ngực Thẩm Ngự Dương, tìm cái tư thế thoải mái.

Bởi vì hai người nhận điện ảnh 《 Chước Tâm 》, cho nên Lăng Trạch và chị Kiều cũng không có an bài rất nhiều công việc.

Hôm nay, Tô Dung vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, chị Kiều liền tới điện thoại.

"Alo? Chị Kiều?

"Ừ, Tô Dung bây giờ em đang làm gì?"

"Bây giờ?" Tô Dung vừa nhìn nhìn chăn trong tay chính mình, "Em... Chuẩn bị ngủ trưa."

"Ngủ trưa?" Chị Kiều " xì " cười ra tiếng, "Tô Dung, em cùng chị Kiều nói thật, em có phải mang thai hay không a?"

Tô Dung mặt đỏ lên, "Chị Kiều! Em mới không có!"

Chị Kiều ở đầu bên kia điện thoại cười ha ha, "Bây giờ em sinh hoạt cùng thai phụ không sai biệt lắm a."

"Nào có!" Tô Dung phản bác, "Em mỗi ngày đều cùng Thẩm Ngự Dương tập luyện được không, mấy ngày nay còn gầy đâu!"

"Ha ha, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."

"Chị Kiều chị tìm em có chuyện gì a?"

"À, đúng rồi, suýt nữa quên." Chị Kiều vỗ trán mình một cái, "Lúc em đi thử vai, không phải gặp phải Tống Từ sao? Cô ta từ ngày đó kết thúc thử vai cả người liền có điểm không thích hợp, bởi vì trạng thái không tốt, cho nên có một cái tiết mục, cô ta lên không được, bị chuyển tới nơi này của chúng ta."

"Cho nên... Chị Kiều ý của chị là?" Tô Dung nhấp môi, trong lòng cô kỳ thật không quá muốn nhận tiết mục này, bởi vì có liên quan đến Tống Từ.

Chị Kiều nghe ra ngữ khí của Tô Dung có chút nhàn nhạt, trấn an cô nói, "Tô Dung, này là cái tiết mục tốt, bằng không chị Kiều cũng sẽ không nói với em, nếu hiệu quả tốt, mức độ nổi tiếng của em nhất định sẽ rộng hơn."

"Chị Kiều, để em suy nghĩ một chút đi, chị cũng biết Tống Từ..."

"Được." Chị Kiều một ngụm đồng ý, "Đúng rồi Tô Dung, 8 giờ tối ngày mai, quảng cáo son môi M em quay sẽ bắt đầu phát ở trên website chính thức, ngày hôm sau, các quầy bán hàng còn có quảng cáo đều sẽ lục tục đổi thành em."

"Thật vậy à?" Tô Dung thật kinh hỉ, quảng cáo son môi M là quảng cáo đầu tiên của cô, thật sự có thể nói là có ý nghĩa phi phàm với cô.

Hơn nữa, có thể bắt lấy nhân vật Thanh Thiền này, cùng quảng cáo này có quan hệ rất lớn.

Nghe được quảng cáo sắp phát, Tô Dung so với ai khác đều vui vẻ hơn.

Chị Kiều biết tâm tình của cô, tự nhiên muốn cho cô vui vẻ một chút, dặn dò Tô Dung kĩ suy xét tiết mục, liền cúp điện thoại, về việc liên quan đến tiết mục, chị Kiều đã nhắn tin cho Tô Dung.

Cái này làm Tô Dung ngủ trưa cũng ngủ không được.

Trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, dép đều không có mang, liền đi tìm Thẩm Ngự Dương.

Thẩm Ngự Dương đang gọi điện thoại với Lăng Trạch, nghe thấy tiếng vang quay đầu thấy Tô Dung không có mang dép, liền kêu Lăng Trạch chờ một chút, nói với Tô Dung, "Bảo bối, đi lấy dép lê đi vào."

"Ai nha, chờ một chút lại mang, em có chuyện muốn nói với anh."

Thẩm Ngự Dương nhíu mày, lập tức đi lại phía cô.

"Thẩm, a!"

Một bàn tay Thẩm Ngự Dương ôm lấy eo Tô Dung, sau đó dùng sức khiêng cô lên.

Thật là khiêng......

"A! Ta mẹ ơi em chóng mặt, Thẩm Ngự Dương anh mau thả em xuống dưới a!" Tô Dung giẫy chân, hai tay vỗ lưng Thẩm Ngự Dương.

Thẩm Ngự Dương khiêng Tô Dung vào phòng, ném ở trên giường, sau đó khinh thân áp người cô, cúi đầu cắn một ngụm trên môi cô, "Bảo bối, ngoan một chút."

Tô Dung đỏ mặt, không giãy giụa, cũng không la lên.

Thẩm Ngự Dương xoa xoa đầu Tô Dung, đem điện thoại một lần nữa đưa lên lỗ tai, "Anh Lăng, anh vừa rồi nói với em cái gì tiết mục? Em không nghe rõ."

Lăng Trạch cảm thấy một búng máu nghẹn ở yết hầu.

Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Ngự Dương làm cái gì với Tô Dung mà Tô Dung kêu thảm như vậy? Chẳng lẽ bạo lực gia đình?

Sẽ không, Thẩm Ngự Dương thích Tô Dung như thế, làm sao bỏ được?

Thẩm Ngự Dương không biết, Lăng Trạch tự mình ở trong đầu đã não bổ một vở diễn.

"Anh Lăng?"

Thẩm Ngự Dương kêu vài tiếng mới làm Lăng Trạch hoàn hồn.

Lăng Trạch a một tiếng, "Có cái tiết mục, mức độ nổi tiếng ratings cũng không tệ lắm, đang thiếu một nam khách quý, anh cảm thấy có thể, cho nên hỏi ý kiến cậu một chút."

"Tiết mục?" Thanh âm trêu ghẹo của Tô Dung truyền qua điện thoại đến lỗ tai Lăng Trạch, "Không phải là 《 Cuối tuần vui vẻ 》 đi?"

Lăng Trạch dừng một chút, "Em làm sao mà biết được?"

"Ách..." Cô muốn nói là tính ra, anh Lăng có thể tin tưởng không?

- -------------------------------------

Một con cẩu độc thân đi edit thể loại này thật là ngược chết tui mà:"((((((

Muốn hỏi mấy bạn chút là tiến độ này có chậm quá không? So với mấy truyện khác ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status