Chủ nhà tôi là ảnh đế

Chương 35


Khi【Thứ Bảy Gặp 】 đăng tin lên weibo, chị Kiều và Lăng Trạch quyết định lập tức mua vé về thành phố F.

Chương trình lần này Thẩm Ngự Dương cùng Tô Dung quay, vốn chính là bí mật, nếu bị người ta ngăn lại ở khách sạn, fan sau khi nghe tin đến sợ là sẽ càng ngày càng nhiều.

Biện pháp tốt nhất chính là thừa dịp tin tức còn chưa lan truyền rộng rãi thì đi nhanh.

Tuy rằng【 Thứ Bảy Gặp 】không đề cập đến tên khách sạn, nhưng người thành phố H chỉ cần vừa thấy liền biết đây là nơi nào.

Mà các phóng viên vội vã chạy đến khách sạn, lúc xuống xe đang chuẩn bị vào bên trong, người quản lý đã đứng ở cửa ngăn cản bọn họ.

"Ngại quá các vị phóng viên, xin hỏi có chuyện gì sao?" Trên mặt quản lý mang cười, rất hòa thuận.

"Ai ai ai, ông mau tránh ra, chúng tôi muốn vào phỏng vấn."

Quản lý lắc đầu, "Thực xin lỗi các vị, tôi chưa nhận được bất kỳ tin tức nào về cuộc phỏng vấn tại khách sạn ngày hôm nay."

Các phóng viên nhìn nhau, không vào được khách sạn, làm sao bạn biết ai là bạn gái bí ẩn của Thẩm Ngự Dương?

Thấy một tin tức lớn phải trượt khỏi tay mình, các phóng viên thực sự hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Người quản lý giống như là không có nhìn thấy bọn họ tức muốn chết. Ánh mắt vẫn giữ ý cười, trong lòng lại suy nghĩ, ông đã sớm nhận được tin tức, được lệnh đứng ở đây cản đám phóng viên này, chính là vì không cho bọn họ đi vào.

Khách sạn của bọn ông nổi danh nhất chính bảo vệ sự riêng tư của khách, cho dù là nhân vật công chúng ở khách sạn có phỏng vấn, cũng phải cần chào hỏi với khách sạn trước đó, lại há có thể là bọn họ muốn xông vào liền xông vào?

Liền dây dưa như vậy hơn mười phút, các phóng viên rốt cuộc vẫn bất lực trở về, tuy rằng thời gian không phải rất dài, nhưng nếu là muốn đi, lái xe cũng đi rất xa rồi.

Mọi người nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng cũng không có cách nào, chỉ phải xoay người rời đi.

Quản lý đứng ở cửa đối với bọn họ hô to, "Hoan nghênh các vị lần sau lại đến ~"

Các phóng viên trong lòng đồng thời mắng một câu, có quỷ mới đến lần nữa, lại không cho bọn họ đi vào!

***

Hai giờ chiều, máy bay đáp xuống ở sân bay.

Lần này Thẩm Ngự Dương đi lối VIP, trực tiếp rời sân bay.

Tô Dung ngủ thiếp đi trong xe, đắp áo khoác của Thẩm Ngự Dương.

Lăng Trạch lái xe, chị Kiều ngồi ở ghế phụ, cách vài phút liền phải quay đầu lại xem một lần.

"Thẩm ảnh đế, có cần đưa Tô Dung đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không?"

"Em không đi đâu, về nhà uống thuốc ngủ một giấc thì tốt rồi." Không đợi Thẩm Ngự Dương nói chuyện, Tô Dung mơ mơ màng màng cự tuyệt chị Kiều.

Thẩm Ngự Dương giơ tay sờ cái trán củaTô Dung một chút, "Còn hơi nóng, chị Kiều chị lấy nhiệt kế giúp em."

"Được." Chị Kiều lên tiếng, lấy nhiệt kế từ trong túi đưa cho Thẩm Ngự Dương, "Tô Dung nói cũng đúng, bây giờ các cửa hàng của công ty M đều có poster và video người phát ngôn, không chừng đi bệnh viện cũng sẽ bị người khác nhận ra."

Thẩm Ngự Dương nâng Tô Dung dậy, đo nhiệt độ cho cô, "37.7 độ, có chút sốt nhẹ."

Tô Dung co rụt lại trong lòng ngực Thẩm Ngự Dương, "Chúng ta về nhà đi, em không muốn đi bệnh viện."

"Được, về nhà." Thẩm Ngự Dương cúi đầu mi Tô Dung, nhìn về phía chị Kiều, "Trở về đi, đi bệnh viện bị người khác nhận ra sẽ càng rắc rối hơn."

"Được rồi, nhưng nếu có vấn đề nhất định phải nói cho tôi." Chị Kiều bất đắc dĩ thở dài.

Từ khi Tô Dung cùng Thẩm Ngự Dương ở bên nhau, cô cảm thấy cũng chẳng có việc gì phiền đến mình nữa, hết thảy đều có Thẩm Ngự Dương an bài.

Thuận lợi đưa Thẩm Ngự Dương và Tô Dung về tiểu khu, Lăng Trạch và chị Kiều liền đi, việc giải hợp đồng còn phải nắm chặt thời gian xử lý, Tô Dung sắp phải cùng Thẩm Ngự Dương tiến vào đoàn phim 《 Chước Tâm 》, tốt nhất là có thể đưa hợp đồng của Tô Dung vào giải trí Văn Dương trước khi khởi động máy.

Có lẽ là về đến nhà, Tô Dung ngủ một giấc, tỉnh lại đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Nằm ở trên giường vài phút, nhìn đồng hồ đã hơn 6 giờ tối, Tô Dung từ trên giường ngồi dậy, Thẩm Ngự Dương không ở trong phòng.

Tô Dung xuống giường, mang dép lê mở cửa đi ra ngoài.

Phòng khách phòng bếp đều nhìn, không có.

Tô Dung nhíu nhíu cái mũi, đi đến phòng tập thể dục.

Quả nhiên, Thẩm Ngự Dương đang chạy bộ, trên máy chạy bộ còn mở video, Thẩm Ngự Dương nhìn chằm chằm xem rất nhập thần đến tiếng bước chân của Tô Dung cũng không có nghe thấy.

Tô Dung thả nhẹ bước chân, chậm rãi tới gần Thẩm Ngự Dương, ở khoảng cách còn cách anh một bước, nhón chân về phía trước nhìn màn hình của máy chạy bộ.

"Dậy rồi?" Thẩm Ngự Dương quay đầu lại, cười cười với Tô Dung.

Tô Dung "A" một tiếng, lảo đảo một chút.

Thẩm Ngự Dương chậm rãi dừng lại, ấn tạm dừng video, sau đó từ trên máy chạy bộ xuống, cười xoa xoa tóc Tô Dung, "Đói bụng không?"

"Không có." Tô Dung lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên máy chạy bộ, "Anh đang xem cái gì vậy?"

"Không có gì, chúng ta đi ra ngoài đi." Thẩm Ngự Dương giật nhẹ khóe miệng, xấu hổ cười, ngay sau đó hai tay ấn ở trên vai Tô Dung, đẩy Tô Dung đi.

Tô Dung nhìn anh một cái, kì lại a? Cô chính là tò mò thuận miệng hỏi một câu, anh làm gì khẩn trương thành như vậy?

"Thẩm Ngự Dương, anh không đúng lắm a!"

Biểu cảm Thẩm Ngự Dương bỗng nhiên nghiêm túc lên, "Không thể nào, ngoan, chúng ta đi ra ngoài đi."

Tô Dung theo lực đạo của Thẩm Ngự Dương bước chân đi, mới vừa đi ra hai ba bước, Tô Dung bỗng nhiên nghiêng người, chạy đến máy chạy bộ.

"Dung Dung!" Thẩm Ngự Dương kêu cô một tiếng, bất đắc dĩ đỡ trán.

Vài giây sau, phòng tập thể dục vang lên tiếng cười của Tô Dung.

"Ha ha ha ha ha ha ha, Thẩm Ngự Dương, anh đang làm gì nha!"

Tô Dung ngồi ở trên máy chạy, hai tay ôm bụng, cười đến không được.

Thẩm Ngự Dương sờ sờ cái mũi, anh liền biết nếu cô thấy nhất định sẽ cười ra tiếng, cho nên mới muốn để cô nhanh rời khỏi đây.

Thẩm Ngự Dương ngồi xổm xuống, vươn ngón trỏ đẩy một chút trên trán Tô Dung, "Không được cười."

"Ha ha ha ha, anh nói em liền ở trước mặt anh, anh còn muốn xem video làm gì chứ!"

Tô Dung ngồi thẳng dậy, giơ tay ở lau nước mắt ở khóe mắt một chút.

Thẩm Ngự Dương đang xem quảng cáo công ty M của cô.

"Anh thích cô ấy." Thẩm Ngự Dương câu môi, "Anh cảm thấy cô gái trong quảng cáo kia thật sự quá xinh đẹp, nhất định là một cô gái rất tốt."

Tô Dung dần dần thu tiếng cười, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Thẩm Ngự Dương.

"Dung Dung, anh yêu cô gái trong video, muốn cưới cô ấy làm vợ, muốn cùng cô ấy mãi mãi ở bên nhau, tạo một mảnh trời vì cô ấy màche mưa chắn gió."

"Nhìn cô ấy khóc, anh sẽ khổ sở, nhìn cô ấy cười, anh càng vui vẻ hơn cô ấy, thấy rất nhiều người khác nói thích cô ấy, anh lại vui vẻ lại ghen ghét."

"Dung Dung, em nói, sao anh lại yêu cô ấy như vậy!"

Thẩm Ngự Dương sờ khuôn mặt của Tô Dung, sau đó dắt tay cô, kéo cô đứng lên, đi ra ngoài.

Tô Dung nhấp môi, rũ mắt nhìn trên mặt đất, bước chân cùng Thẩm Ngự Dương đồng điệu, từng bước một đi tới.

"Thẩm Ngự Dương." Tô Dung dừng lại, giữ chặt tay anh, ngước mắt nhìn anh.

Thẩm Ngự Dương xoay người, "Ừ?"

Tô Dung đỏ mặt, "Cô gái anh yêu kêu em nói với anh, chỉ cần anh muốn, cô ấy lúc nào cũng có thể đáp ứng."

Thẩm Ngự Dương sửng sốt một chút, ngay sau đó thần săc như bay lên.

Giây tiếp theo, Thẩm Ngự Dương ôm Tô Dung lên xoay vòng.

Ngoài dự đoán... Qua vui mừng!!!

Tô Dung ôm lấy cổ Thẩm Ngự Dương, mềm mại kêu anh, "Em chóng mặt."

"Ha ha ha ha ha!" Thẩm Ngự Dương cười sung sướng, buông Tô Dung, khom lưng hôn một cái lên môi cô, "Bảo bối giỏi quá!"

Tô Dung cười mi mắt cong cong, mím môi cười xấu hổ.

Bỗng nhiên, Thẩm Ngự Dương nhíu nhíu mày, ôm lấy bả vai Tô Dung đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói, "Dung Dung bảo bối, mau về trên giường nằm đi, nghỉ ngơi cho tốt, chờ em khỏe rồi, anh muốn một lần chính thức."

Tô Dung dở khóc dở cười, lần trước chính là Thẩm Ngự Dương cảm thấy không đủ chính thức, còn nhẹ nhàng thở ra, nói là may mắn cô không có đáp ứng, lần này lại giống nhau.

Tô Dung lặng lẽ ngước mắt, nhìn khóe môi của Thẩm Ngự Dương vẫn luôn nhếch lên, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự rất tốt.

Một năm mất đi cha mẹ kia, là anh cổ vũ cô, cho cô tin vào cuộc sống.

Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn nhớ kỹ cô, thật tốt a, cô và anh còn có thể gặp lại, về sau cũng sẽ vẫn luôn ở bên nhau.

Tô Dung cười cười, chỉ cảm thấy trong lòng mình thực nhẹ nhàng thực bình thản, cũng rất hạnh phúc.

Thẩm Ngự Dương vẫn luôn trông mong bệnh của Tô Dung mau khỏi, nhưng cố tình trận cảm mạo này nghiêm trọng, dây dưa dây cả nửa tháng, Tô Dung mới khỏi.

Không đợi Thẩm Ngự Dương có hành động, đoàn phim《 Chước Tâm 》đã thông tri, Lương đạo tự mình gọi điện thoại, hy vọng các vị diễn viên chính có thể vào đoàn trước ba ngày, kịch bản có một ít biến hóa yêu cầu cùng diễn viên chính trao đổi một chút.

Thẩm Ngự Dương kế hoạch còn không có bắt đầu, chỉ có thể trước gác lại một bên, thu thập đồ vật cùng Tô Dung cùng nhau chuẩn bị tiến tổ.

Quay chụp mà ở bổn ngoại ô thành phố ngoại điện ảnh trong căn cứ, nhưng thật ra không xa, nhưng nếu không có gì tất yếu sự tình, Lương Đạo hy vọng tất cả mọi người có thể đi theo đoàn phim.

Nói cũng bất tiện khi đi qua lại giữa các thành phố,lỡ như trì hoãn thì sẽ chậm trễ thời gian của toàn bộ đoàn phim.

Thẩm Ngự Dương và Tô Dung thu xếp mọi thứ tốt, theo như lời Lương đạo vào đoàn phim trước.

Đã gần một tháng kể từ khi gặp Lương đạo và Mai Thanh.

Mai Thanh trong lúc này còn cùng Tô Dung gọi điện thoại hàn huyên vài lần, hai người nghiễm nhiên muốn phát triển thành phương hướng khuê mật*.

*Bạn cực kỳ thân, thường dùng cho con gái.

Lúc Mai Thanh nhìn thấy bóng dáng của Tô Dung, đôi mắt tỏa sáng ngay lập tức, đón lại đây, "Tô Dung, em rốt cuộc tới!"

"Chị Mai Thanh." Tô Dung cười cười, "Chị tới sớm như vậy a."

"Đúng vậy." Mai Thanh kéo cánh tay Tô Dung, gạt Thẩm Ngự Dương qua một bên, cùng Tô Dung nói nói cười cười, "Nửa tháng trước chị đã cùng Lương đạo đến đây, có một số việc muốn nói, có chút đồ vật dùng để quay cũng muốn tự mình xem qua, tự mình chuẩn bị."

"Chị Mai Thanh và Lương đạo vất vả rồi~"

"Không vất vả." Mai Thanh tới gần Tô Dung, "Chị và Lương đạo có một chuyện muốn nói với em."

"Chuyện gì thế?"

"Chuyện tốt." Mai Thanh thần bí cười, quay đầu lại hỏi Thẩm Ngự Dương," Thẩm ảnh đế, cậu có thể đoán được sao? "

Thẩm Ngự Dương suy nghĩ, "Về 《 Chước Tâm 》?"

"Ừ."

Thẩm Ngự Dương cong môi, ý vị thâm trường cười, "Tôi đã biết."

Mai Thanh hiểu rõ, "Thẩm ảnh đế thật là người thông minh."

"Hai người các cô đang nói cái gì nha?" Tô Dung nghe hai người bọn họ nói chuyện, làm sao nghe không hiểu?

Mai Thanh lôi kéo Tô Dung đi nhanh vào phòng, "Vẫn là để Lương đạo nói với cô đi."

Lương Đạo cùng Mai Thanh phòng cách không xa, Tô Dung đi vào liền thấy Lương Đạo ngồi cạnh cái bàn, mày chau lại, rất nghiêm túc.

Mai Thanh đi qua, chụp vai Lương đạo một cái thật mạnh, "Thẩm ảnh đế cùng Tô Dung tới!"

Lương đạo ngước mắt, mày giãn ra, cười cười với hai người, "Các cậu tới rồi, mau ngồi."

Thẩm Ngự Dương và Tô Dung ngồi ở đối diện Lương đạo, chờ ông nói chuyện.

Lương Đạo xoa xoa tay, ánh mắt nhìn về phía Tô Dung, "Tôi cùng Mai Thanh thương lượng rất lâu, quyết định đem suất diễn của nhân vật Thanh Thiền tăng thêm."

"A?" Tô Dung kinh ngạc, suất diễn của nhân vật Thanh Thiền này đã là nữ số 2, khá quan trọng a!

Lương Đạo cười cười, "Chúng tôi và bên nhà đầu tư cũng đã thương lượng, bọn họ cũng đồng ý, đưa nữ 2 Thanh Thiền đổi thành nữ chính 《 Chước Tâm 》, Tô Dung, cô có tự tin hay không?"

"Nữ chính? Tôi sao?" Tô Dung chỉ chỉ chính mình, không thể tin được.

Đây quả thực chính là quá kinh hỉ a!

- -------------------------

Chắc qua hai tuần nữa mới rảnh hơn a~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status