Chung cực truyền thừa

Chương 35: Ngày đầu tiên đi học


Kỳ thực đây là rất bình thường.

Nghĩ lại, có thể đi vào lớp 'Đặc biệt' làm gì có ai là người thường đâu? Bọn họ trên cơ bản đều là 'Thiên tài' ở khắp nơi. Mà những người này, tính cách ít nhiều cũng có chút ít quái gở. Không phải có câu gọi là 'Vật họp theo loài' sao? Trước khi đạt được được sự tán thành của bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ không cùng ngươi tùy ý trao đổi.

Như Lâm Dịch mà nói. Tính cách Lâm Dịch cũng không tính là cao ngạo lạnh lùng. Thậm chí có thể nói là ôn hòa. Nhưng là,khi đến Tông Phạm Lâm Dịch ngoại trừ ngẫu nhiên cùng La Á hoặc Ám Tương nói mấy câu,thì chưa từng có cùng những tân sinh khác nói chuyện. Tính cách hướng nội tất nhiên là một nguyên nhân, còn có nguyên nhân càng lớn hơn là bởi vì những người kia chưa đủ để làm cho hắn tán thành.

Thoạt nhìn mà nói, bề ngoài của Lâm Dịch tuyệt đối làm cho người ta kính nhi viễn chi (tôn kính nhưng xa cách). Loại khí chất thanh tú mà lạnh lùng, đủ để mọi người thường sinh lòng tự ti.

Ngày đầu tiên tại học viện cứ như vậy trôi qua. Trong lúc, nhận được lời mời của La Á, Lâm Dịch tham gia lần ăn mừng tụ hội của tân sinh thành Hi Á. Vì nhóm người mình có thể đi vào học viện mà cử hành chúc mừng.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch sớm đã ra khỏi giường. Luyện công buổi sáng là ắt không thể thiếu. Kể cả 'Khai môn ấn ký' của năm môn đầu đều luyện qua một lần. Chỉ có như vậy không ngừng tập luyện, không ngừng quen thuộc...Mới có thể tại thời điểm sau này 'khai môn' không phải bởi vì ấn ký không thuần thục mà đình trệ. Đối với thể thuật, Lâm Dịch có chấp nhất không giống bình thường.

Tùy ý vặn người, nhìn đồng hồ, phát hiện chỉ còn mười phút nữa là vào lớp.

Từ chỗ ở Lâm Dịch tới khu dạy học đi đường cần tiêu tốn thời gian hơn nửa canh giờ. Hiển nhiên đã không còn kịp rồi. Mà Lâm Dịch cũng không muốn ngày đầu tiên đã đi học...

Nhanh chóng mặc thêm quần áo,khoác thêm áo khoác, Lâm Dịch vội chạy ra khỏi cửa.

Vừa mới xông đến lối vào rừng trúc, một thân ảnh đột ngột lọt vào tầm mắt Lâm Dịch! Còn chưa tới kịp thấy rõ là ai, đã chuẩn bị va vào nhau!

Trong đầu còn chưa kịp phản ứng, thân thể Lâm Dịch đã phản ứng trước một bước! Chỉ thấy chân trái hắn bỗng nhiên hơi nghiêng, chợt mạnh mẽ xoay người một cái! Lướt khẽ qua! Khoảng cách rất gần, Lâm Dịch thậm chí ngửi thấy được mùi thơm từ trên người đối phương!

- A, thực xin lỗi, thực xin lỗi...

Lâm Dịch liên tục không ngừng quay đầu lại nói xin lỗi. Lúc này mới nhìn rõ đối phương.

Đây là một nữ hài. Dáng người cao gầy, ước chừng chỉ thấp hơn một chút so với Lâm Dịch,tóc dài màu đen như suối rủ xuống thắt lưng. Theo bóng lưng mà nhìn,tuyệt đối không thể chê trách gì vẻ đẹp của nữ hài này.

Nghe được Lâm Dịch xin lỗi, nữ hài có chút nghiêng đầu. Đó là một khuôn mặt vừa giận vừa vui! Không trang điểm,nhưng lại xinh đẹp tuyệt trần. Đập vào mắt Lâm Dịch là một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thâm thúy.

Nữ tử đẹp vô cùng,nhưng lại quá lạnh lùng. Trên mặt không có chút biểu lộ nào, trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như một tòa băng sơn.

Chỉ hơi ậm ừ, cũng không nói chuyện,liền xoay người, không để ý tới Lâm Dịch có chút kinh ngạc, biến mất trong tầm mắt của Lâm Dịch.

Lâm Dịch ngẩn người. Không thể không nói, nữ tử này là một trong những nữ tử đẹp nhất mà hắn gặp qua. Mặc dù là khi còn bé Thư Mộng...Tựa hồ cũng so với nàng ít đi một phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Đương nhiên,hắn chỉ kinh ngạc trong chốc lát, chợt nhớ tới mình bị muộn rồi, lại vội vã hướng trong rừng trúc phóng đi.

Còn may,khi Lâm Dịch chạy tới phòng học,tiếng chuông mới vang lên. Chạy một đoạn như vậy còn không cách nào làm cho hô hấp Lâm Dịch trở nên dồn dập được. Hít sâu hai hơi,Lâm Dịch trở lại bình thường.

Tiếng chuông qua đi, đệ tử lớp 'Đặc biệt' cũng lục tục vào phòng học. Lâm Dịch tùy ý nhìn một chút, lại phát hiện thiếu gần một nửa người.

Cho tới khi giáo sư hôm qua vào phòng học, những học sinh kia vẫn chưa tới.

Điều này làm cho Lâm Dịch có chút ngạc nhiên nhỏ giọng thầm nói:

- Sao có nhiều người không tới như vậy?

Ngồi ở Lâm Dịch bên cạnh là La Á. Nghe được Lâm Dịch nói thầm, liền nhỏ giọng trả lời:

- Tông Phạm là chọn lựa phương thức học tập tự nguyện. Chỉ cần ngươi có lòng tin tại khảo hạch cuối năm học lấy được thành tích tốt, sẽ không có ai sẽ để ý ngươi làm gì.

Lâm Dịch nghe vậy lập tức hiểu rõ...Khó trách. Vừa rồi hắn còn kỳ quái, cái nữ hài trong trẻo nhưng lạnh lùng mà mình đụng phải, tại sao sắp tới giờ đi học còn đi về ký túc xá. Nguyên lai là như vậy...Sớm biết như vậy, vừa rồi đi từ từ. Làm hại mình chút nữa va phải người khác.

Tên đạo sư kia quét mắt liếc phòng học. Phát hiện gần một nửa đệ tử chưa có tới, lông mày không khỏi nhíu lại.

Trên thực tế, hắn một mực rất phản đối Tông Dương đưa ra phương pháp tự nguyện học này. Hắn cảm giác đây là biểu hiện không chịu trách nhiệm đối với đệ tử! Những học sinh này, đem đại lượng kim tiền nộp trường học không phải là vì học tập sao? Như vậy, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi...còn không bằng ở nhà tự học cho xong. Ít nhất, không cần tốn tiền nhiều như vậy.

Một cái học kỳ ba trăm kim tệ, đối với đại bộ phận đệ tử mà nói, cũng không phải một con số nhỏ.

Bất quá hắn cũng chỉ có thể nén giận tâm lý mà thôi. Cũng không có cách nào phản đối. Ai bảo người ta là hiệu trưởng?

Điều chỉnh thoáng cái tâm tính có chút không vui, vị giáo sư nhàn nhạt mở miệng nói:

- Hôm nay lớp chúng ta đi chiến kỹ tràng học tập, đi theo ta.

Sau khi nói xong, cũng không nhìn phản ứng mọi người, đi ra ngoài.

Lâm Dịch, La Á ngẩn người, chợt nghe một giọng nói thầm vang lên:

- Tập tành gì? Lão tử không đi.

Lâm Dịch ngạc nhiên quay đầu,liền nhìn thấy trong góc một thiếu niên mặt mũi biểu lộ không kiên nhẫn đứng lên, liền ngông nghênh đi ra phòng học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status