Có tất cả nhưng mất anh

Chương 12: Tôi hận chị


Một đôi chân lạc lõng đang lang thang trên phố, đông người qua lại. Nhưng sao vẫn lạc lõng, chằng biết đi đâu về đâu. An Linh cô tự hỏi chính bản thân mình rằng, có phải cô giờ đã trở thành con quỷ độc ác nhất trên đời này rồi không?

Chính cô đã tan nhẫn làm tổn thương chàng trai luôn hết lòng yêu thương cô suốt mấy năm qua như Gia Bảo, đã khiến tình cảm giữa cả hai tan vỡ.

Khuôn mặt An Linh hiện giờ đầy mệt mỏi, đau khổ. Nhưng chẳng có nước mắt, một giọt cũng chẳng có nữa. Bởi vì cô giờ đây đâu còn tư cách khóc, cô mới là người làm đau người khác mà.

Hơn 10 giờ An Linh mới đi đến công ty. Nhưng chưa kịp bước vào thì An Linh đã thấy Gia Nghi, em gái của Gia Bảo đang chờ. Khuôn mặt đáng yêu của nhỏ hay tươi cười, mà nay lại đầy nước mắt.

"Gia Nghi, sao em lại đến đây?" - An Linh bước đến và buột miệng hỏi.

Gia Nghi vừa nghe thấy tiếng của An Linh thì liền quay qua và nước mắt càng lúc càng tuôn rơi nhiều hơn.

"Tại sao... rốt cuộc tại sao vậy? Chị nói đi."Gia Nghi nghẹn ngào thét lớn lên. Trông rất đau lòng.

"Chị... chị..." - An Linh thật không biết phải nói gì nữa.

Gia Nghi nhìn người trước mặt mình thật kỹ, nhỏ muốn xem có còn là chị An Linh mình luôn mến nữa không? Hay là đã thành ác quỷ rồi.

"Chị mau trả anh hai tôi lại cho tôi đi, chị trả anh hai lại cho tôi đi." - Gia Nghi khóc đau lòng và nói.

An Linh nghe những lời không đầu không nuôi đó thì chẳng hiểu tại sao trong lòng cô bỗng có cảm giác chẳng lành:

"Gia Bảo, anh ấy đã xảy ra chuyện gì..."

"Anh hai tôi bị tai nạn đang ngất tỉnh trong bệnh viện, đã vừa lòng chị chưa?" - Gia Nghi nói giọng oán hận.

An Linh nghe mà như sét đánh ngang tai, nước mắt đã tưởng không còn nữa lại tuôn rơi:

"Sao lại như vậy?"

...

Tối hôm qua sau khi chính mắt thấy An Linh với Thế Vỹ ân ái trên giường và bị những tên áo đen lôi ra ngoài thì Gia Bảo bước đi trên đường như mất hồn, chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì.

Gia Bảo anh đã không tin nổi người mình hết lòng yêu thương mấy năm nay lại thản nhiên phản bội mình, làm mình nhói đau như thế. Anh ước gì mình đang nằm mơ, chỉ là một giấc mơ thôi. Sáng mai thức dậy anh sẽ nhìn thấy cô vui cười bên cạnh mình như xưa, không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Vào lúc đó Gia Nghi gọi điện thoại vì chưa thấy anh về nhà, trời đã rất khuya rồi.

"Anh hai đang ở đâu? Sao giờ này vẫn chưa về?"

"Gia Nghi, tao phải làm sao bây giờ?"

Gia Nghi nghe giọng nghẹn ngào của anh trai mình trong điện thoại thì liền lo lắng.

"Anh hai, đã có chuyện gì vậy?"

"An Linh... đã phản bội tao rồi...."

Gia Bảo rất đau lòng, đau đến mức bật khóc. Anh thật sự không hiểu tại sao cô có thể phản bội anh một cách tan nhẫn như vậy.

"Phản bội là sao anh hai? Có phải anh hai uống say rồi không?"

Gia Nghi thật sự nghi ngờ anh hai mình đã uống quá chén, nói bậy. Chứ không thể tin chị dâu tương lai của nhỏ phản bội tình cảm mấy năm nay của hai anh em.

Gia Bảo vẫn giữ điện thoại và ngước mặt lên nhìn trời, anh biết em gái mình sẽ không tin nổi chuyện này. Vì bản thân anh đây còn chẳng muốn tin đó là sự thật, một sự thật tan nhẫn.

"Chính mắt tao đã thấy... cô ấy lên giường với người khác Gia Nghi à."

Hai anh em từ nhỏ tới lớn không có gì không thể nói với nhau, luôn tâm sự với nhau tất cả mọi chuyện. Hơn nữa vào lúc này đây Gia Bảo anh thật sự rất rất đau lòng, cần có người sẻ chia cùng mình.

Gia Nghi nghe xong muốn té ngã ngay lập tức, nhỏ vừa nghe những gì vậy? Anh hai nhỏ vừa mới nói gì vậy? Chị An Linh của nhỏ đã thật sự lên giường với người khác sao?

Cả hai anh em đều cảm thấy vô cùng đau lòng vì sự thật này, quá tan nhẫn. An Linh, là một cái tên đã từ lâu khắc sâu vào tim hai anh em. Vậy mà giờ cô có thể phản bội lòng tin, tình cảm của hai anh em đã dành cho cô lâu nay.

Rồi trong điện thoại Gia Nghi nghe thấy tiếng xe cùng tiếng va chạm rất mạnh. Và một tiếng thét đầy đau đớn, lại có phần thân quen. Cảm xúc của nhỏ vỡ oà lên, vì nhỏ cảm nhận được anh trai mình đã xảy ra chuyện không may rồi.

Dưới đường có một người con trai đang nằm bất đông, phía dưới đầu anh đang chảy rất nhiều máu, khiến chủ xe và mọi người xung quanh sợ hãi. Đó chính là Gia Bảo, trước mắt anh hiện giờ là một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp. Nhưng nay không hiểu tại sao anh chẳng thấy nó đẹp, thứ duy nhất giờ anh cảm nhận được, là đau.

Cả người anh đầy đau đớn nhưng đau nhói nhất vẫn là ở trái tim. Anh khẽ rơi lệ, giờ phút này anh chỉ muốn rời khỏi thế giới tan nhẫn này thôi...

Trong đám đông có một cô gái đang cố chen vào, muốn xem thử có chuyện gì? Đó chẳng phải ai xa lạ hết, mà chính là Tú Phương, bạn thân của Gia Bảo. Cô ấy vừa làm xong công việc của mình đi ngang qua, vô tình nhìn thấy mọi người bu lại một chỗ nên đến xem.

"GIA BẢO, ANH SAO THẾ NẢY?" - Vừa thấy Gia Bảo nằm yên dưới đất thì Tú Phương hốt hoảng chạy đến bên cạnh anh.

Lúc này Gia Bảo đã ngất tỉnh rồi, không còn biết gì nữa.

"Mau gọi cấp cứu đi, làm ơn mau gọi cấp cứu đi mà." - Tú Phương bật khóc, cô ấy không muốn mất đi người bạn thân này.

"Gia Bảo, anh nhất định không được rời bỏ mọi người đâu đó." - Cô ấy vừa khóc vừa nói.

2 giờ sáng, tại bệnh viện.

Cả nhà họ Lý đã chạy đến bệnh viện ngay sau khi nhận được điện thoại của Tú Phương. Đến nơi họ chỉ nhìn thấy một mình Tú Phương ngồi bên ngoài phòng cấp cứu thôi, khuôn mặt cô ấy đầy nước mắt.

"Phương. Phương.... Gia Bảo đâu rồi?" - Ông bà Lý (cha mẹ Gia Bảo) run giọng hỏi.

Tú Phương nghẹn ngào nói:

"Dạ anh ấy đang trong phòng cấp cứu."

Cả bốn người ngước mắt nhìn phòng cấp cứu, trong lòng đầy lo sợ.

"Mà thằng Bảo bị sao vậy Phương?" - Bà Lý cầm lấy hai cánh tay Tú Phương và hỏi.

Bà muốn biết con trai thân thương của mình rốt cuộc đã xảy chuyện gì mà phải vào phòng cấp cứu như vậy. Tú Phương vừa khóc vừa nói:

"Anh ấy đi qua đường bị xe dụng..."

Bà Lý vừa nghe xong liền té xỉu. Nhưng may là ông Lý và Gia Nghi kịp đưa lấy bà nên chẳng sao.

"Bà bình tĩnh lại đi, thằng Bảo sẽ không sao đâu." - Ông Lý đỡ vợ mình ngồi xuống hành ghế chờ và an ủi.

...

Sau khi biết hết mọi chuyện đã xảy ra tối hôm qua thì An Linh không thể đứng vừng nữa, cô gục ngã xuống đất. Cô đã làm những gì với người yêu thuơng luôn luôn đợi chờ cô thế này, cô đã làm tổn thương anh và hại anh bị xe đụng. An Linh cô thật sự không còn là con người nữa rồi.

Còn Gia Nghi thì cứ đứng ở đó khóc một cách đau lòng, nhỏ cảm thấy bản thân mình quá sai lầm rồi. Sai khi tin tưởng người con gái trước mặt mình thật lòng với anh hai, sẽ mang hạnh phúc đến cho anh hai nhỏ. Sai khi nhỏ trước giờ luôn xem người không có trái tim như An Linh là người một nhà...

"PHƯƠNG AN LINH, TÔI HẬN CHỊ." - Gia Nghi giật mạnh dây chuyền bạc kim đang trên cổ mình xuống, ném thẳng vào người An Linh và nghẹn ngào thét lên.

Ánh mắt nhỏ giờ đầy oán hận và chắc chắn nếu anh hai Gia Bảo không tỉnh lại nữa thì nhỏ sẽ mãi mãi không tha thứ An Linh đâu.

Bước chân của Gia Nghi khẽ lùi về phía sau vài bước rồi quay lưng đi, nhỏ vừa quay lưng thì ký ức vui vẻ của ba người giống như cuốn phim hiện ra trước mắt. Càng làm Gia Nghi thấy đau lòng hơn, nhỏ vừa đi khóc và tự hỏi tại sao mọi chuyện lại thành ra vậy.

An Linh ở dưới đất ngẩng đầu lên nhìn Gia Nghi, đứa em gái luôn thương cô như chị ruột của mình mà lại nói hận cô, cũng đúng thôi là do cô mà. Nếu hôm qua cô có thể bình tĩnh chút, không vì những lời nói của bà Lý mà tức giận đi tìm Thế Vỹ giao đổi thì mọi chuyện đã không như vậy rồi...

***********Hết chương 12*********

Đọc tiếp nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status