Cơ trưởng, cất cánh đi

Chương 50


Edit Mỳ

“Hả? Có chuyện gì vậy? Cúp điện sao? Anh…”

Giọng của Minh Ngọc truyền đến, kèm theo tiếng dép đạp trên nền nhà.

Lương Tấn ngẩng đầu lên nhìn thấy Minh Ngọc đứng bên ngoài cửa. Chân anh nhanh chóng đẩy cửa, rồi “Ầm” một tiếng cửa phòng bị đóng lại.

Minh Ngọc nhìn qua cửa phòng bị đóng, sững sờ đứng đó.

Anh cúi đầu nhìn người trong ngực, đối diện với đôi mắt cười của Vưu Châu Châu.

“Hỏng bét, bị người ta nhìn thấy mất rồi.” Vưu Châu Châu nói, nhưng vẻ mặt không có chút lúng túng ngược lại càng thêm phần hài lòng.

Lương Tấn hơi liếc cô một chút, không lên tiếng, ôm cô xoay người. Anh nhìn đến chiếc giường trắng, rồi lại nhìn sang chiếc ghế sofa màu xanh gần cửa sổ, vẫn là đến bên ghế đi. Vưu Châu Châu dùng hai tay ôm lấy cổ anh ghì xuống.

Lương Tấn cúi đầu, cô thuận thế hôn lên môi anh. Lần này khi hai cánh môi vừa chạm vào nhau, anh liền chủ động hôn lấy, cả môi lưỡi như đều bị cuốn vào trong. Sự nhiệt tình của anh lại khiến cho Vưu Châu Châu xao động, hai tay cứ thế mà ôm chặt cổ anh hơn. Vưu Châu Châu vẫn ở trên người anh, Lương Tấn đưa tay nâng lấy cô, vừa hôn vừa bước đi, khi đến bên cạnh cửa sổ, hơi thở của cả hai người đều trở nên gấp gáp hơn. Anh xoay người đặt cô lên ghế sofa, nhưng hai chân cô vẫn cứ bám vào thắt lưng anh, hai người càng hôn càng thêm phần nồng nhiệt.

Lương Tấn lại ôm Vưu Châu Châu, cả người chuyển động, đổi thành anh ngồi trên ghế còn cô thì dang hai chân áp sát vào anh. Ánh đèn bên cạnh giường rất yếu, không thể chiếu sáng đến tận bên cửa sổ. Chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng của hai người họ không ngần quấn lấy nhau.

Màn đêm yên tĩnh, tiếng hôn cùng với tiếng thở của hai người hòa quyện vào nhau. Một tiếng kêu, một hơi thở cũng toát lên đầy ma mị. Hai người kìm tay lại nhưng trong lòng không đành. Vưu Châu Châu giật nút áo trên người Lương Tấn ra, đưa tay trượt vào trong. Cả người anh đột nhiên căng lên, buông môi ra, thay vào đó lại tiếp tục hôn lên cằm cô. Bàn tay anh đặt bên hông Vưu Châu Châu cũng rút lại, hơi lưỡng lự một chút rồi lại đưa tay ôm chặt cô vào lòng, một bàn tay đặt trước ngực Lương Tấn, giày vò nhau từ nhẹ đến mạnh, chậm đến nhanh. Nụ hôn của anh khẽ rời khỏi cằm người đối diện, bắt đầu hôn thẳng một đường xuống dưới.

Cách đó không xa là dòng sông Nile đã trải qua hàng ngàn năm lịch sử. Ánh đèn hai bên bờ sông đã tắt, nước sông âm thầm chảy trong đêm yên tĩnh, ngầm ca ngợi những năm tháng qua.

Từ sông Nile nhìn về phía khách sạn, bên trong cửa sổ, bóng người không ngừng dính lấy nhau, lên lên xuống xuống, thi thoảng còn có âm thanh truyền đến, là tiếng thở dài, à không, là khen ngợi, khẽ ngâm nga vài câu hát.

*

Vưu Châu Châu nửa ngồi trên giường, cong môi lên, ngón cái và ngón trỏ không ngừng khoa tay múa chân.

Lương Tấn từ phòng tắm đi ra, xoay người nhặt chiếc giày cao gót của cô ở ngoài cửa lên, đặt vào trong tủ giày, sau đó đứng bên cạnh đầu đối diện của giường nhìn cô.

“Mười tám sao?” Cô ngẩng đầu, cười đến híp cả mắt.

Lương Tấn nói: “Không mệt à?”

“Tôi dùng tay đo, không biết có đúng hay không.” Vưu Châu Châu đưa ngón cái và ngón trỏ ra.

Lương Tấn lại nói: “Vừa rồi thấy em ngáp?”

“Vẫn nên dùng thước cho chính xác. Anh có thước không?” Vưu Châu Châu hỏi.

Sắc mặt Lương Tấn trở nên kỳ lạ: “Không có thước.”

“Vậy thì đợi trời sáng tôi xuống quầy lễ tân mượn thước, hoặc đi mua đại một cây cũng được.”

“Em đang nghiêm túc đó hả?” Lương Tấn nhìn cô.

“Tôi rất muốn biết đó. Tại sao mà lúc nãy thể lực của anh lại mạnh đến thế…”

Lương Tấn thản nhiên nói: “Mười tám.”

“Ừm?” Vưu Châu Châu không nghe rõ.

“Mười tám.” Lương Tấn nói lại một lần nữa.

“Anh đã đo qua rồi sao?”

Lương Tấn khẽ liếc cô, “Ừ” một tiếng, quay người đi về phía cửa sổ, sau đó ngồi xuống ghế sofa, nằm ngửa lên đó.

Khoé mắt và chân mày của cô đều toát lên ý cười, khen: “Giỏi quá!”

“Ngủ đi.” Lương Tấn không kìm chế được nở nụ cười, đặt hai tay gối lên bên dưới cổ, nhắm mắt lại.

Cô đi chân trần xuống giường, cúi người nhìn anh: “Làm thì cũng đã làm rồi, anh còn giả vờ ngủ trên sofa à?”

Lương Tấn chậm rãi mở mắt, nhìn cô chăm chú. Vưu Châu Châu cười, nháy một bên mắt, anh ngồi dậy, trong chớp mắt ôm lấy cô, đi thẳng về phía giường ngủ.

“Vậy thì ngủ ngon.” Lương Tấn đặt Vưu Châu Châu trên giường, rồi nằm xuống bên cạnh cô, nói.

Cô ngồi dậy, ghé vào lồng ngực của anh, nhắm mắt lại, “Ừ” một tiếng. Lương Tấn đưa tay tắt đèn, sau đó khoác tay lên hông cô, cũng nhắm mắt lại.

Minh Ngọc ở phòng bên cạnh trằn trọc, không thể ngủ. Cô nhìn thấy Vưu Châu Châu nhảy lên trên người Lương Tấn, sau đó thấy Lương Tấn ôm cô ấy, anh chỉ nhìn cô một cái thì cửa đã nhanh chóng đóng lại. Khách sạn này cách âm cũng không tốt. Không biết vì sao trong thâm tâm cô vô cùng khó chịu, cộng thêm chuyện hạ cánh khẩn cấp, tâm trạng cô càng thêm bực mình.

*

Fiteer(1) là một loại bánh nhìn giống Pizza. Chỗ mà hai người họ chọn ăn sáng chính là nơi bán món bánh này.

“Sao anh lại có tài liệu của Feitu vậy?” Vưu Châu Châu nhắc đến chuyện lần trước khi cô bay đến Venice, phải hạ cánh tạm thời ở Milan, thì gặp phải chuyện khiếu nại của người tên Feitu này.

Lương Tấn cắt miếng bánh fiteer ra thành những miếng chữ nhật nhỏ. Cô dùng nĩa xiên vào, Lương Tấn lại cắt thêm một miếng nữa, nói: “Chuyện Feitu mất tích, đúng lúc tôi có vài người bạn là phi công ở nước ngoài, bọn họ đang đi công tác, trong lúc rảnh rỗi, tôi đã hỏi thăm bọn họ về người này.”

Trong lúc rảnh rỗi? Vưu Châu Châu cười thầm, người đàn ông này với trái tim của anh ấy không đồng đều: “Công ty đang bàn về chuyện khiếu nại, đúng lúc anh lại tìm ra được bằng chứng, giúp tôi tránh khỏi những phiền tới không đáng, tôi đặc biệt đến để cảm ơn anh.” Ngừng một chút, cô lại nói: “Tôi không hề nghĩ đến anh ta là kẻ lừa gạt, chuyên đi khiếu nại để gạt lấy tiền. Cháu của bộ trưởng bộ ngoại giao nước M? Có thể ăn cắp được tài liệu giấy tờ để chứng nhận, đúng là cũng có chút bản lĩnh đó.”

Vưu Châu Châu lại lấy miếng bánh fiteer Lương Tấn vừa cắt xiên đi.

Anh từng chút từng chút một, cắt hết toàn bộ dĩa bánh. Anh nhìn thoáng qua Vưu Châu Châu, tính cách cô rất thoải mái, không ít người bên Bắc Hàng đang tìm cách đá cô ra, vậy mà cô cũng không suy nghĩ đến việc rời nơi đó, anh thật sự có chút không hiểu.

Vưu Châu Châu xiên một miếng fiteer đến bên miệng Lương Tấn.

“Tôi tự mình làm được.” Anh nói.

Cô vẫn không rút tay lại, Lương Tấn đành phải há miệng.

“Em…” Lương Tấn nhìn cô nói một từ.

“Sao thế?” Cô chớp mắt.

“Đã từng nghĩ đến chuyện rời khỏi Bắc Hàng chưa?” Lương Tấn hỏi.

“Rời khỏi Bắc Hàng? Đến Trường Cát sao? Không phải là anh không hi vọng tôi sẽ đến Trường Cát làm việc à?” Vưu Châu Châu khẽ nói.

Lương Tấn trả lời: “Công ty nào cũng được.”

“Lần trước có gửi đơn từ chức, nhưng bọn họ không chịu phê duyệt.”

“Lần trước em cũng không muốn rời Bắc Hàng.”

“Anh hiểu tôi rõ ghê ta.” Vưu Châu Châu cười: “Lần này bọn họ lại muốn đưa tôi ra chịu trách nhiệm nữa, tôi đương nhiên là sẽ không ở lại cái nơi đó rồi, tôi sẽ đi với anh.”

Lương Tấn không trả lời.

Nhân viên bên Bắc Hàng xuống dùng bữa. Tiếp viên trưởng Vương nhìn thấy Vưu Châu Châu và Lương Tấn, cười chào hỏi: “Cơ trưởng Vưu, tối qua ngủ có ngon không?”

Vưu Châu Châu khẽ nhìn anh, rồi quay sang nhìn tiếp viên trưởng Vương cười: “Tất nhiên là ngon rồi.”

Lương Tấn ngồi thẳng, miệng không ngừng nhai nuốt đồ ăn, không nhìn đến vẻ mặt của cô.

Tiếp viên Vương nhớ đến lần đầu ở trên máy bay cô đã không ngừng thông báo nhất cử nhất động của Lương Tấn cho Vưu Châu Châu, cô cũng biết được quan hệ giữa hai người họ không tồi, lại nhớ đến Lương Tấn và Vưu Châu Châu cùng nhau lái qua mưa bão, vì thế cô rất kính trọng Lương Tấn, nên cũng đã hỏi anh một câu: “Chào cơ trưởng Lương, tối qua anh ngủ có ngon không?”

Vưu Châu Châu cười lén nhìn Lương Tấn, chờ đợi câu trả lời của anh.

Anh không chú ta đến ánh mắt của Vưu Châu Châu, thản nhiên trả lời một chữ “Ừm.”

Có hai tiếp viên khác bước đến bên cạnh tiếp viên trưởng Vương, khi vừa thấy Vưu Châu Châu cũng lên tiếng chào hỏi rồi nhanh chóng ngồi xuống, gọi món. Tiếp viên Vương ngồi xuống, cô cảm thấy có chuyện mình vẫn làm chưa tốt, có lẽ cô không nên nhường phòng cho Vưu Châu Châu. Cô sẽ không biết được rằng, dù cho cô có nhường phòng mình đi chăng nữa, Vưu Châu Châu cũng sẽ không ngủ lại ở phòng đó.

Tất cả mọi người đều ra ngoài ăn sáng, chỉ riêng mỗi Minh Ngọc một mình ở lại khách sạn để nghỉ ngơi. Khi tỉnh lại, ngay cả đồ ăn cô cũng chẳng thèm động tới, đã vùi đầu vào viết báo báo, không có chút tâm trạng nào mà ăn.

*

Đây là thời điểm nóng nhất của Cairo, nên khi vừa ăn xong Lương Tấn và Vưu Châu Châu đã nhanh chóng quay về khách sạn.

“Hôm nay anh định làm gì?” Cô hỏi Lương Tấn.

“Đọc sách, nghỉ ngơi.”

“Chán thế, tôi muốn đi cưỡi lạc đà.”

“Nóng.”

“Chiều tối hẳn đi. Chiều tối thì trời sẽ không nóng như vậy nữa.”

Lương Tấn nghĩ một chút, gật đầu. Hai người đều trở về phòng riêng của mình. Về đến nơi, Vưu Châu Châu ngồi ngây ngất ở đó vài phút thấy mình không gặp anh là không chịu nổi, lại mò lên phòng Lương Tấn.

Anh quả nhiên là đang đọc sách —— một quyển sách dày cộp, bên trên có kiểu chữ giống như một loạt ký hiệu, tiếng Ả Rập.

“Anh biết tiếng Ả Rập sao?” Vưu Châu Châu nhìn thoáng qua chữ trong sách, ngẩng đầu hỏi Lương Tấn.

“Trong đó viết cái gì vậy?”

“Triều đại Pharaoh.”

Vưu Châu Châu không mấy hứng thú, anh ngồi trên ghế sofa tiếp tục mở sách ra xem.

“Em yêu anh nói như thế nào?” Cô đứng đằng sau sofa, khom lưng, cả người nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống trên lưng ghế, một tay chạm nhẹ lên cằm, nói khẽ bên tai anh.

Lương Tấn không thèm để ý đến cô, tay vẫn tiếp tục lật sách.

“Nói ‘Em yêu anh’ bằng tiếng Ả Rập như thế nào?” Môi cô cách tai anh ngày một gần, mỗi lần mở miệng nói một chữ, môi cô luôn đụng vào vành tai của anh.

Nửa người trên của Lương Tấn căng cứng: “Còn tuỳ vào nam nữ.” Anh nói.

“Nói hết cho tôi nghe thử.”

“Nam nói với nữ thì là ‘ana ahebak’, còn nữ nói với nam thì lại là ‘arabic ana ahebek’.”

“À, không nhớ được.”

Bên tai Lương Tấn đều là hơi thở của cô. Anh không trả lời, tiếp tục đọc sách. Vưu Châu Châu cũng không bỏ đi, cứ như thế ngắm anh một hồi lâu.

“Xem TV đi.” Cuối cùng anh cũng phải lên tiếng.

“Hiểu gì đâu mà coi.” Giọng cô đầy thản nhiên.

Lương Tấn quay đầy, vừa đúng lúc chạm vào môi cô. Vưu Châu Châu đưa tay, nâng cằm của anh, khẽ liếm môi và hôn sâu vào. Trong khoảng khắc, Lương Tấn để sách xuống, đưa tay vòng lấy eo cô, từng chút từng chút một ôm cô từ sau đặt lên trên ghế, lại đẩy cô nằm xuống, anh cúi người, tiếp tục hôn.

Hai người nhanh chóng thở gấp. Lương Tấn buông cô ra, ngồi dậy, cần sách đứng bên cạnh cửa sổ.

Vưu Châu Châu ngẩng đầu nhìn anh một chút, nở nụ cười, lười biếng nằm trên sofa, vô tình ngủ quên mất.

Chiều tối, cô và Lương Tấn cùng nhau đi cưỡi lạc đà. Không biết rằng họ sẽ gặp Minh Ngọc ở đó. Gương mặt cô ấy đỏ hây hây, trên lưng lạc đà, khi vừa nhìn thấy Vưu Châu Châu và Lương Tấn, liền nở nụ cười, nhìn Lương Tấn gọi lớn: “Anh Tấn.”

Vừa gọi xong, Minh Ngọc từ trên lạc đà nhảy xuống.

Lương Tấn nhanh tay lẹ mắt đỡ được.

Cô rơi vào ngực Lương Tấn, nhắm mắt. Anh đưa nhìn, nghiêng đầu nói với Vưu Châu Châu: “Cô ấy bị cảm nắng.”

Anh nhìn khắp nơi, chỉ có mỗi Minh Ngọc không còn nhân viên tổ bay nào gần đầy. Lương Tấn bảo Vưu Châu Châu chờ một chút, anh đưa Minh Ngọc về khu nghỉ ngơi.

Một lúc sau Lương Tấn quay lại, không nhìn thấy Vưu Châu Châu đâu. Anh lấy điện thoại ra gọi, không ai trả lời, phải hỏi ông chủ cho thuê lạc đà mới biết được là Vưu Châu Châu đã cưỡi lạc Đà đi rồi. Anh hỏi rõ hướng đi, nhanh chóng đuổi theo.

Chiều tối, người cưỡi lạc đà đi dạo sa mạc cũng rất nhiều. Anh đuổi theo, nhưng vẫn không tìm thấy Vưu Châu Châu, nhiều chân mày, bắt đầu gọi lớn tên cô.

“Có chuyện gì?”

Giọng cô từ phía sau truyền đến. Lương Tấn quay người, thấy cô đứng sau lưng mình, cô cũng không còn cưỡi lạc đà nữa.

“Lạc đà đâu?” Lương Tấn hỏi.

“Không cưỡi.”

“Tại sao?”

“Nóng gần chết. Tôi không muốn cưỡi nữa, chúng ta về thôi.”

“Mới nãy tôi đã nói cho em biết là sẽ nóng rồi mà.”

“Em gái Dung(2) của anh đâu? Không mang cô ấy theo à?” Vưu Châu Châu hỏi, cũng quay bước bỏ đi.

Không nghe tiếng anh trả lời, cũng không nghe thấy tiếng bước chân. Vưu Châu Châu quay người: “Anh…”

Cô đụng vào một lồng ngực vững chắc.

“Anh đi không phát ra tí âm thanh nào sao?” Cô trừng mắt liếc anh một cái.

Lương Tấn nói: “Đang nghĩ gì thế?”

“Gì đâu?”

“Tôi không phải Quách Tĩnh(3).”

Vưu Châu Châu phụt cười. Cô thừa cơ hội hỏi: “Vậy người anh thích là ai?”

Lương Tấn đi ngang qua người cô.

Vưu Châu Châu đứng đó không đi, nhìn bóng lưng anh thẳng tắp.

Trong sa mạc gió nổi lên, những hạt cát cũng theo đó bay tứ tung.

Lương Tấn ngừng bước, quay người.

Hai người cách nhau chừng một mét.

Anh đưa tay về phía cô.

*

Lương Tấn phải bay về nơi xuất phát, chuyến bay Vưu Châu Châu đặt là chuyến mà Lương Tấn lái. Đây là lần đầu tiên cô ngồi trên máy bay anh lái, nhưng vì kẹt máy bay, nên thời gian cất cánh bị chậm trễ.

Cô gửi tin nhắn cho anh: “Cơ trưởng Lương, khi nào mới có thể cất cánh thế —— tôi chỉ là đại diện cho hành khách ngồi khoang phổ thông hỏi thăm chút thôi.”

“Tắt điện thoại, nghe thông báo.”

“Vậy hôm nay tôi có được đặt cách không?”

“Sao lại đặc cách?”

“Được cơ trưởng đặc biệt quan tâm hơn.”

“Không được.”

Chú Thích

Fiteer: bánh kếp Ai Cập, được làm từ nhiều lớp bột mỏng, giống như phyllo, vì vậy nó thực sự là một loại bánh ngọt hơn là bánh kếp. Fiteer có thể được làm đầy với một trong hai ngọt hoặc mặn và một số thậm chí có thể được xếp lớp với đường đóng băng để đạt được một hương vị độc đáo ngọt ngào. Các phiên bản mặn có toppings giống như một chiếc bánh pizza và sau đó được đặt trên một grill. Fiteer thường được phục vụ trong một mảnh, tuy nhiên, nó vẫn là một loại thức ăn đường phố rất thuận tiện và ngon. Các fiteer tốt nhất trong toàn bộ Cairo có thể được tìm thấy tại Tawfiqiyya Souq – thị trường trái cây và rau quả của trung tâm thành phố Cairo mà thường mở cửa từ rất sớm giờ sáng cho đến nửa đêm qua.

Hoàng Dung: một trong những nhân tố quyết định giúp Quách Tĩnh trở thành một trong những đại anh hùng của tiểu thuyết Kim Dung. Nàng đã giúp Quách Tĩnh học Giáng long thập bát chưởng, võ công của Bắc Cái Hồng Thất Công rồi cùng trở thành đệ tử của người, giúp Quách Tĩnh tìm được Võ mục di thư, tìm ra hung thủ thật sự giết Giang Nam ngũ quái,… Và sau này là cùng Quách Tĩnh trấn thủ thành Tương Dương.

Quách Tĩnh:Theo tiểu thuyết: Quách Tĩnh là người khờ và chậm chạp, mồm mép vụng về, hơi ngốc nghếch. Ngoại hình: mày rậm, mắt to, mặt vuông vức đầy đặn rất anh tuấn. Tính tình hào sảng, vô tư, chăm chỉ, chân thật, dũng cảm, hay làm việc nghĩa. Quách Tĩnh lớn lên tại Mông Cổ sau khi cha bị vương gia nước Kim Hoàn Nhan Hồng Liệt sát hại. Từ đó Quách Tĩnh lần lượt bái tướng giỏi của Thành Cát Tư Hãn (Triết Biệt); Giang Nam Thất Quái và Hồng Thất Công làm sư phụ. Chàng học võ công của họ trở thành một trong những người giỏi nhất đương thời, được người đời gọi là Bắc Hiệp. Môn võ công nổi tiếng của Quách Tĩnh là Hàng Long thập bát chưởng võ công trấn phái của Cái Bang.

Quách Tĩnh lấy Hoàng Dung, con gái Hoàng Dược Sư (một trong Thiên hạ ngũ tuyệt) làm vợ, sinh được ba người con: Quách Phù, Quách Tương và Quách Phá Lỗ.

Thành tích lớn nhất của Quách Tĩnh là bảo vệ thành Tương Dương trước sự xâm lăng của người Mông Cổ trong nhiều năm. Khi thành Tương Dương thất thủ, trừ Quách Tương, cả gia đình Quách Tĩnh đều hy sinh vì nước (theo lời kể lại của Diệt Tuyệt sư thái trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long ký).
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status