Con cưng của tổng tài ác ma

Chương 44


Tự nhiên cô cảm thấy sợ hãi, không kìm được ý nghĩ muốn bỏ trốn, nhưng cơ thể của cô đã bị giữ chặt trong khoảnh khắc tiếp theo.

“A…” Cô hét lên.

Sợ hãi trợn to hai mắt, bị anh ta ôm quá chặt, đến mức muốn đẩy anh ta ra để từ chối.

Ngay khi bàn tay chạm vào ngực anh ta, cách một lớp áo, cô nhận ra thân nhiệt của anh ta cao đến mức đáng sợ, các cơ bắp căng cứng làm cô cảm thấy ngạc nhiên, tự nhiên nhớ lại lúc bị Tần Trọng Hàn ép trong nhà vệ sinh. Tại sao tất cả đàn ông đều mạnh mẽ đến vậy? Lẽ nào đàn ông đều là loài động vật hoạt động bằng nửa thân dưới hay sao?

“Sợ hả?” Giọng anh ta khàn đến mức làm người khác sợ hãi.

Cô run rẩy và không biết phải nói gì.

Mùi thuốc lá quét qua các giác quan của cô, tự nhiên có chút đê mê không thể giải thích được.

Đột nhiên, anh ta giữ chặt não sau của Tiêu Hà Hà, ghét sát mặt đến, bắt đầu hôn cô một cách thô bạo và mãnh liệt!

Trong cơn hoảng loạn, cô không cảm nhận được cái mặt nạ đó, mà là cảm giác hai làn da chạm vào nhau, giơ tay ra theo bản năng, quả thật không mò được cái mặt nạ đâu cả.

Anh ta đã tháo mặt nạ ra rồi?

Cô đột nhiên rất muốn nhìn thấy mặt anh ta, rất muốn biết anh ta là ai. Làn da của anh ta rất đẹp, da mặt rất mịn màng, ngoài việc dưới cằm có ít râu, đâm vào tay hơi khó chịu.

Anh ta giống như một con báo đã ở ẩn lâu ngày, nhìn chằm chằm vào con nai nhỏ là cô rất rất lâu, đến lúc này mới có cơ hội ra tay, chắc chắn sẽ không để cho cô còn toàn mạng mà rút lui…

Nụ hôn của anh ta rơi trên môi cô, rất thiết tha và ngang ngược.

“U…m…” Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy da đầu tê liệt, còn nụ hôn của anh ta lại rơi xuống, trên mặt, môi, trên môi và cổ, rồi đi thẳng xuống ngực cô...

Sau đó, cô cảm thấy mình được bồng lên, đến cạnh giường, anh ta đặt cô lên, rồi cơ thể cường tráng của anh ta vội đè xuống.

“Đừng mà...” Môi dưới của Tiêu Hà Hà cố gắng bật ra một câu, nhưng rất nhanh, nửa câu sau của cô đã bị chìm trong nụ hôn điên cuồng của anh cáo dành cho cô...

Lòng bàn tay lớn của anh ta vuốt ve sau lưng cô, giữ chặt cả người cô trong lòng mình. Ghì chặt cô, cảm nhận được sự không thuần thục của cô, anh ta tự nhiên cảm thấy vui từ tận đáy lòng.

Đôi môi của anh ta như có ma lực, nóng bỏng như muốn làm cho toàn bộ cơ thể cô tan chảy. Cô không nhịn được phải rên khẽ một tiếng, môi hơi mở ra, liền có một đầu lưỡi nóng và ẩm ướt thừa cơ luồn vào, mặc sức tung hoành giữa môi và răng cô.

Cảm giác này, cảm giác bị hôn này có phần quen thuộc không thể giải thích được. Mùi thuốc lá, mùi tươi mới, hơi thở nam giới mạnh mẽ, xộc thẳng vào mũi cô.

Điều này làm cô cảm thấy rất xấu hổ. Sao cô lại có cảm giác này? Giữa họ chỉ là một vụ giao dịch, một vụ giao dịch mà cô vì con trai nên đành phải bất đắc dĩ ép bản thân mình làm!

Nhưng, cảm giác tê dại đó khiến cho Tiêu Hà Hà cảm thấy vừa lạ lẫm vừa xấu hổ. Nhưng đôi môi của anh ta đã men theo mặt cô đi xuống đến cổ, để lại những dấu vết ướt đẫm, vẽ ra những đường cong trên xương quai xanh gợi cảm của cô.

“U…m...” Cuối cùng Tiêu Hà Hà đã có chút cơ hội để hít một hơi thật sâu, cổ cô đã bị anh ta cắn vào, sự tê dại làm cả người cô mềm nhũn, và hơi run rẩy.

Chỉ nghe thấy “soạt” một tiếng, cái áo ngủ của cô đã rách làm đôi.

Cô hét lên, bàn tay nhỏ chống vào ngực anh ta, mới nhận ra anh ta đã cởi sạch quần áo vào lúc nào không hay. “Đừng...”

“Không muốn gặp con trai à?” Anh ta nắm ngược tay cô ra sau, ghé sát vào tai cô và hỏi nhỏ.

Tiêu Hà Hà sững sờ, nước mắt tuôn ra. Tại sao ở kiếp này, cô không thoát được số phận này?

Hơi thở nóng bỏng của anh ta nằm ở ngay mặt Tiêu Hà Hà, cô sợ đến nỗi tóm chặt lấy ga giường, cố gắng tránh né hơi thở nóng bỏng đó.

Trong bóng tối, cảm nhận được sự co cụm của cô, khóe miệng đẹp đẽ của anh cáo bất giác lộ ra một nụ cười hài hước, giơ tay ra vuốt ve làn da mịn màng của cô.

Khi chạm vào, tay anh ta có một cảm giác lạ lùng. Cô cứ cảm thấy cả người giống như một ngọn lửa, còn đầu óc đầy đau buồn và bất lực của cô cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Cuối cùng, tay anh ta tách hai chân cô ra, còn cô cắn môi mình, thốt lên hai từ: “Xin đừng...”

Nhưng, hai từ này vẫn bất lực, yếu ớt, cay đắng…

Trong bóng tối yên ắng, hơi thở của hai người vang lên cao thấp nối tiếp nhau.

Khuôn mặt lạnh lùng của anh cáo không nhìn thấy rõ trong bóng tối, chỉ nhìn thấy đôi mắt của anh ta lóe lên như những vì sao trong đêm, lóng lánh đến mê người.

Anh ta dùng hơi nóng của mình xoa lên phần dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể cô, cảm nhận được sự nhút nhát của cô đối với mình.

Anh ta ôm chặt cái eo nhỏ của Tiêu Hà Hà, rồi từ từ, từng chút từng chút một, tiến vào khu vực cấm mà cô đã chuẩn bị sẵn!

Cô biết mình không thể chống lại được, cũng biết rằng mình không thể chống lại. Trong sự xấu hổ và giận dữ, nước mắt một lần nữa rơi xuống, cơ thể đang mềm đi, nở hoa, và cuối cùng tan chảy thành những giọt xuân.

Còn anh ta cứ xông thẳng vào, tấn công thành trì!

Cướp đất công thành, quen thuộc đến mức làm trái tim cô càng cay đắng hơn!

Hóa ra, anh ta là một con dã thú!

Đã từng săn được rất nhiều con mồi, và cô chỉ là một con mồi non nớt và không có kinh nghiệm gì. Trong cuộc đọ sức này, ngay cả khi biết rằng sẽ chết không nơi chôn thân, cô cũng đã sa vào!

Trong bóng tối, hai bên dính chặt lấy nhau, không có bất kỳ kẽ hở nào.

Quá ấm áp, quá gần gũi, quá mềm mại, đã khiến anh ta muốn ngừng mà không được, chỉ muốn đắm chìm cả đời! Chìm xuống thật sâu, không thể tự thoát ra được nữa.

Ai đang nín thở?

Ai đang chìm đắm?

Còn ai đang tan chảy?

Cô hoàn toàn cảm nhận được lần này khắc với lần của năm năm trước, thậm chí cô còn cảm nhận được sự dịu dàng có chủ ý của anh ta, như thể có một chút thương tiếc, thậm chí là thận trọng dè dặt.

Cô không còn sức để chống đỡ, nhưng cũng không quên được lúc đầu, vào thời khắc anh ta leo lên đỉnh, cô đột nhiên lên tiếng. “Khi nào mới có thể gặp được con trai tôi?”

Câu hỏi của cô dường như không đúng lúc, nên ngay lập tức phải gánh chịu đợt tấn công mạnh bạo của anh ta.

“U...m…” Anh ta hơi bực bội, có người phụ nữ nào lại hỏi câu này vào thời điểm quan trọng này? Thậm chí còn làm anh ta cảm thấy kỹ thuật của mình chưa đủ tốt, không thể làm cho cô chìm đắm vậy. Anh ta không nhịn được phải ngả người xuống, đặt đôi môi ấm áp lên đôi môi run rẩy của Tiêu Hà Hà, mút thật mạnh.

Anh ta mút đôi môi đỏ của cô một cách uyển chuyển, đầu lưỡi linh hoạt tiếp tục khiêu khích trong miệng cô, khiến cô đang tỉnh táo bỗng hơi thở trở nên gấp gáp, càng mê đắm hơn.

Cuối cùng cô đã biết, vào những lúc này thì đừng chọ giận đàn ông, nếu không sẽ chỉ đổi lấy sự xui xẻo cho mình.

Đêm nay, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy linh hồn của mình gần như đã chạm tới chín tầng mây, còn cơ thể cô, cũng vì mất ngủ nhiều đêm nên rất yếu, đến nỗi đã ngất đi.

Bốn giờ sáng.

Cuối cùng anh cáo đã xuống khỏi giường.

Đeo lại mặt nạ.

Bật đèn lên.

Liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ say trên giường, cả người đầy những nụ hôn tàn phá của anh ta, trong mắt lóe lên một sự thương xót.

Sau đó đứng lên, mặc quần áo rồi rời đi!

Căn biệt thự im ắng như ban đầu.

Tiêu Hà Hà đã quen thức dậy lúc sáu giờ sáng, đồng hồ sinh lý trong những năm qua đều luôn chính xác như vậy.

Cô mơ hồ tỉnh dậy từ trong mê man, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vẫn nửa mê nửa tỉnh. Cô mở mắt ra, đèn đang bật, và bên cạnh không còn người đó nữa!

Buổi sáng ở trên núi hơi lạnh, làm đôi vai để trần trong không khí của Tiêu Hà Hà cảm thấy rùng mình, còn toàn thân cô đang đau đớn, nhất là ở chỗ thắt lưng mong manh, đau như muốn gãy làm đôi.

Cơ thể của cô quá nặng nề, mềm nhũn không còn chút sức lực nào.

Và cơ thể cô còn đau đớn một cách kỳ lạ, mệt rã rời... Đó là một sự lười biếng, kèm theo cảm đê mê và gợi cảm. Một đêm chìm đắm, cô lại một lần nữa…

Lúc này, cô đứng dậy sau khi đã thức tỉnh, vội tìm quần áo nhưng nhận ra cái áo ngủ đã rách. Cả người cô cứng đờ, mặt mày nhợt nhạt, bắt đầu run rẩy một cách không kiểm soát được, nước mắt lại rơi!

Cơ thể yếu ớt vừa mới lấy lại sức liền ngay lập tức ngã xuống một lần nữa. Cả người cô đau nhức, không hề có chút sức lực. Còn giữa hai chân, vì cô cử động mạnh, nên lại làm cô đau như cào xé tim gan. Tuy cô đã từng sinh con, nhưng cơ thể của cô vẫn còn non nớt.

Tiêu Hà Hà ngồi trên giường trong vô vọng, hoảng loạn và hối hận cực độ đang lấp đầy trái tim cô, làm cô không dám đối mặt với sự thật tàn nhẫn này.

Lại một lần nữa!

Vì con! Rốt cuộc đến khi nào thì cô mới được gặp con mình đây?

Trong biệt thự không còn ai.

Tiêu Hà Hà đã tìm thấy bộ quần áo của ngày hôm qua. Cô mặc vào, vừa mặc vừa rơi nước mắt.

Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi qua. “Thưa cô, cậu chủ căn dặn, tôi phải đưa cô xuống núi!”

Tiêu Hà Hà sững người, nhìn lên bầu trời, mặt trời đã lên cao, cô phải về nhà thay quần áo đi làm, nên không từ chối việc được tài xế đưa đón.

Thì ra là một chiếc taxi. Khi xuống xe, Tiêu Hà Hà định trả tiền, nhưng chú tài xế nói cậu chủ đã bao xe của chú rồi, sau này sẽ chịu trách nhiệm đưa đón Tiêu Hà Hà, sau đó để lại số điện thoại.

Chỉ có điều, sau khi Tiêu Hà Hà thay quần áo, cô vẫn ngồi xe buýt đi làm.

Vừa bước vào tòa nhà, trong lòng cô liền cảm thấy bất an hơn, tự nhiên sợ gặp Tần Trọng Hàn.

Vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy Tần Trọng Hàn bước ra khỏi thang máy.

“Tổng tài, chào buổi sáng!” Hướng Tịnh lên tiếng chào hỏi.

“Chào buổi sáng!” Xưa nay chưa từng thấy, Tần Trọng Hàn mỉm cười, chào hỏi lại Hướng Tịnh.

Rất ngạc nhiên, Hướng Tịnh bối rối. Tổng tài bị gì vậy? Hôm nay lại chào hỏi mình, còn cười nữa? Ôi mẹ ơi, có phải tổng tài trúng số rồi không? Hướng Tịnh thầm lẩm bẩm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status