Con đường đến bên em

Chương 3


Mốc dịch

Fei Yang beta

***

Trương Thạc đi gửi xe.

Những người còn lại đứng bên đường chờ đợi.

Không lâu sau, một chiếc minibus Jinbei tám chỗ ngồi cũ mèm đỗ trước mặt bọn họ, lái xe là một ông chú dân tộc Bạch, mặc áo ngắn cân vạt, quần ống rộng màu đen, trên đầu quấn một chiếc khăn màu trắng.

Ông ta mỉm cười với mọi người, Dư Nam bước lên trước nói mấy lời với ông chú dân tộc Bạch, hai người nói chuyện bằng tiếng địa phương, thì thà thì thầm, những người khác ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu.

Khuôn mặt Dư Nam luôn mang theo nụ cười, giọng nói dịu dàng, không ngờ cái miệng nhỏ của cô nàng này cũng có thể nói những lời mềm mại như thế.

Du Tùng nhìn chằm chằm vào miệng cô, vô thức tìm thuốc, chợt nhớ ra vừa nãy anh đã đưa cả hộp thuốc cho Trương Thạc.

Dư Nam giới thiệu cho mọi người: "Đây là lão Hồ, người Bạch, chỉ biết một ít tiếng Hán đơn giản, nhưng con người rất tốt, kỹ thuật cũng rất ổn, đã có kinh nghiệm lái xe lâu năm."

Lão Hồ dùng tiếng Hán chào hỏi: "Chào mọi người."

Chương Khải Tuệ rõ ràng không hài lòng, nhỏ giọng phàn nàn: "Chị Dư, không còn chiếc xe nào tốt hơn sao, con xe này vừa bẩn lại vừa nát..."

Dư Nam không tiếp lời.

Tiếng phàn nàn của Chương Khải Tuệ rất nhỏ, cộng thêm ngôn ngữ bất đồng, nên lão Hồ hiển nhiên không nghe thấy.

Những người còn lại đều không có ý kiến gì.

Lão Hồ bước đến giúp hai người Thạch Minh cầm hành lý, Thạch Minh tốt bụng không nỡ, liền vội vàng xua tay, tự mình xách hành lý đến cốp sau.

Du Tùng đứng bên xe không nhúc nhích, trên tay anh cầm một túi du lịch kích thước vừa màu đen, nhìn chất lượng có vẻ giá cả không rẻ.

Mọi người đứng thêm hai phút thì nhìn thấy Trương Thạc từ phía xa chạy đến.

Du Tùng dập thuốc lên xe trước, ngồi ở hàng giữa phía sau ghế lái, Chương Khải Tuệ và Thạch Minh cũng lên theo, đôi tình nhân nhỏ ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Dư Nam vẫn đứng tại chỗ chờ đợi, cho đến khi Trương Thạc cất xong hành lý, lên xe, cô mới lên ngồi ở vị trí phó lái.

Trương Thạc nghênh ngang ngồi bên cạnh Du Tùng, khi ngồi xuống, theo quán tính đụng phải bả vai anh.

Chỗ ngồi rất hẹp, hai người đàn ông đều là những người cao to, ở giữa còn có một cái túi màu đen, không gian đã chật lại càng thêm hẹp.

Du Tùng đá chân anh ta: "Cút ra sau ngồi."

Trương Thạc kêu lên một tiếng, lẩm bẩm: "Thèm vào."

Chiếc xe Jinbei vào làn, từ từ tăng tốc độ.

Trương Thạc khom lưng quay người ra phía sau, cười cười với đôi nọ: "Chúng ta ngồi cạnh nhau, nói chuyện cũng dễ hơn."

Thạch Minh và Chương Khải Tuệ đều có vóc người nhỏ gầy, ba người ngồi ở hàng ghế cuối cùng coi như vừa đủ.

Đây là lần đầu tiên Chương Khải Tuệ di du lịch nên cô nàng rất hưng phấn, kéo tay Trương Thạc bắt đầu giới thiệu về bản thân, không hề cảm thấy xa lạ.

Mấy người nói chuyện một lúc, cô ấy nhìn Du Tùng, đổ người về phía trước, hai tay gác lên lưng ghế, cúi đầu hỏi: "Anh trai, anh tên gì thế?"

Du Tùng nghiêng đầu, chỉ nói "họ Du" không nói tên.

Chương Khải Tuệ à một tiếng, ngọt ngào gọi: "Anh trai Du."

Du Tùng sởn gai ốc, ôn hòa nói: "Kêu anh Du là được rồi."

Chương Khải Tuệ lè lưỡi, nhỏ nhẹ đáp "vâng".

* * * * *

Xe trên đường rất ít, đường cái rộng rãi, lão Hồ lái xe rất ổn định.

Xe nhanh chóng rời khỏi ga Đại Lý, đám người đông đúc và những sạp bán hàng rong dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất không thấy chấm nhỏ.

Bên ngoài náo động trở thành căn phòng yên tĩnh, chỉ còn cơn gió mát lạnh của vùng đồi núi lùa vào khoang xe qua cửa kính ô tô mở nửa.

Gió núi thổi bay mái tóc Dư Nam, mái tóc tơ bên mai phải dán vào khuôn mặt như dịu dàng vỗ về.

Tóc chạm vào da hơi ngứa, Dư Nam chun mũi, vén mấy sợi tóc ở khóe môi ra sau tai.

Một lúc sau, mọi người đều ổn định lại, Dư Nam chuẩn bị nói vài lời.

Cô ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt ở đằng sau.

Du Tùng đang quan sát cô.

Đôi mắt chim ưng sắc bén như mũi thương, mang theo hứng thú thăm dò. Sống mũi cao thẳng làm nổi bật lên hốc mắt sâu và con ngươi đen tuyền.

Anh chăm chú nhìn cô qua kính chiếu hậu nhỏ.

Khuôn mặt Dư Nam vô cảm, nhếch miệng, cũng nhìn lại anh, nhưng ánh mắt lạnh lùng như gió trong hẻm núi.

Cô nghiêng người, hắng giọng.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào khuôn mặt cô.

Cô nói: "Chính thức giới thiệu, tôi là Dư Nam, Dư trong thặng dư, Nam trong nam nữ, mọi người có thể gọi tôi là hướng dẫn viên Dư hoặc Tiểu Dư. Hôm nay rất may mắn khi có cơ hội làm hướng dẫn viên cho mọi người, Trung Quốc to như vậy, có thể gặp các bạn ở Đại Lý chính là duyên phận, hi vọng năm ngày tiếp theo, chúng ta luôn vui vẻ bên nhau. Trước đây tôi là hướng dẫn viên chuyên nghiệp, thời gian vào nghề khá dài, con đường này không biết đã đi bao nhiêu lần, cho nên các bạn hãy yên tâm, tôi sẽ dùng kinh nghiệm phong phú và kiến thức chuyên ngành của mình giúp mọi người thăm quan Vân Nam xinh đẹp. Hành trình của chúng ta không nhiều, thời gian không gấp, các bạn chỉ cần thả lỏng cơ thể, đi theo nhịp điệu của tôi, tùy ý nghe, tùy ý ngắm, tùy ý cảm nhận, cuối cùng hi vọng mọi người sẽ thu hoạch được những trải nghiệm đặc biệt."

Lời giới thiệu rất bài bản, giọng điệu trầm bổng chuyên nghiệp.

Cô ngừng lại, rồi nói tiếp: "Tiếp theo mọi người hãy trao đổi số điện thoại, nếu lạc đoàn có thể gọi cho nhau."

Trong xe lục tục cúi đầu tìm điện thoại, trừ Du Tùng.

Dư Nam nhìn anh, không thèm đoái hoài.

Cô đọc số điện thoại của mình trước.

Trương Thạc cất cao giọng nói: "Này này, hướng dẫn viên Du, cô đọc chậm một chút đi, 13836 gì nữa?"

Cô chậm rãi nói lại một lần nữa, mọi người đều nhanh chóng ghi lại.

Cô nhìn Du Tùng: "Anh không lưu lại sao?"

Khổ người anh rất to, độc chiếm một hàng ghế, chữ "ngang tàng" được viết trước mặt, quả thật người khác không thể không chú ý.

Thạch Minh ngồi ở hàng cuối ghế trong cùng hoàn toàn bị anh che khuất.

Hai tay khoanh trước ngực, cơ bắp căng cứng nổi trên cánh tay, hai chân dạng ra, đầu gối dường như có thể chạm đến ghế phía trước.

...Tư thế rất hổ báo.

"Nhớ rồi."

Dư Nam: "..."

Trương Thạc nói xen vào: "Trí nhớ anh ấy tốt lắm, đã vào đầu là không quên được đâu, trước đây lão sử dụng chiêu này để tán gái, khối em xinh tươi chết đứ đừ vì cái IQ cao này đấy."

Giọng điệu anh ta chua loét, Du Tùng liếc mắt, cảm thấy buồn cười: "Cậu hâm mộ lắm à?"

Trương Thạc hừ một tiếng, bị chọc đúng chỗ đau, tự động nhắm mắt. Chương Khải Tuệ vui vẻ tiếp lời: "Thiệt sao, anh Du, IQ của anh bao nhiêu?"

Dư Nam không quan tâm bọn họ nói gì, nhân lúc Du Tùng quay cổ lại, cô nhìn Thạch Minh: "Thạch Minh, đã nhớ chưa?"

Thạch Minh đáp: "Nhớ rồi."

"Ok." Cô lại nói: "Mọi người cho tôi số điện thoại nào."

Chương Khải Tuệ gác lên lưng ghế phía trước, giơ tay: "Em nói trước, em nói trước."

* * * * *

Khi xe chạy được nửa giờ thì bỗng nhiên đổi đường, từ đường quốc lộ rẽ vào, hai bên đường là những ngôi nhà dân tộc Bạch tường trắng ngói xám, từng căn đan xen vào với nhau nhìn vô cùng thú vị, trước cửa có một bác gái người Bạch hóng mát làm đồ thủ công, hai ba đứa trẻ nô đùa vui vẻ.

Con đường hẹp quanh co khúc khuỷu tĩnh mịch, quẹo qua một khúc cua, con đường bất ngờ mở rộng ra, phía trước xuất hiện một góc hồ Nhĩ Hải, nước hồ xanh thẳm bình lặng không gợn sóng.

Có chiếc thuyền đánh cá đi ngang qua trước mặt, ngư dân đứng trên đầu thuyền, đội nón, chống sào, hét to hai tiếng.

Núi Thương Sơn phía xa xa như bức tranh thủy mặc, nối đuôi nhau nhấp nhô, mây mù trên đỉnh núi lãng đãng, giống như bước vào thế giới không có thật.

Bức tranh trước mắt yên bình và êm dịu xiết bao.

Xe đỗ lại bên đường, Dư Nam xuống xe, dặn dò mọi người được hoạt động cá nhân trong mười phút, có thể chụp ảnh hoặc đi vệ sinh, nhưng không được đi quá xa.

Nơi đây là khu nhà nghỉ gần hồ nổi tiếng nhất Đại Lý, kiến trúc nhà nghỉ khá độc đáo, mang phong cách hoặc cổ điển trang nhã, hoặc hiện đại năng động, những ngôi nhà hai ba tầng được xây gần hồ, bên hồ có hành lang dài và bàn ghế, để du khách có thể nghỉ ngơi và chụp ảnh.

Chương Khải Tuệ nhảy xuống xe đầu tiên, hưng phấn gào to a a, kéo Thạch Minh cùng đến chụp ảnh.

Du Tùng xuống xe cuối cùng, hít thở không khí trong lành, thả lỏng gân cốt, xoay vặn khớp cổ.

Trương Thạc dang tay ra, thở dài: "Đi lại vội vội vàng vàng nên chẳng có cảm xúc gì cả, không ngờ phong cảnh chuyến đi này thật đẹp."

Du Tùng nói: "Tâm trạng cũng không giống."

Trương Thạc chớp mắt: "Do tâm trạng tốt hay do người đẹp?"

Du Tùng nhếch môi, hàm hồ đáp: "Cả hai."

Trương Thạc sáp tới gần ngửi ngửi: "Em ngửi thấy mùi phong tình đâu đây." Nói xong anh ta cười ha ha: "Anh đương tuổi sung sức, em có thể hiểu được."

Anh ngước mắt đạp anh ta một cái: "Cút xéo."

Trương Thạc phủi dấu giầy trên mông: "Đi thôi, đi chụp ảnh."

Du Tùng cúi đầu châm thuốc, xua tay.

Trương Thạc cũng không nài nỉ, tự mình chạy tới chỗ hai người ở phía xa.

Du Tùng bước về phía trước một đoạn, rồi dựa nửa người vào lan can lẳng lặng hút thuốc, đưa mắt nhìn con đường nhỏ bên phải.

Cũng là hướng mà Dư Nam biến mất.

Điếu thuốc cháy đến tận đầu, anh dập thuốc lên lan can, nhìn bốn phía xung quanh, nhét đầu thuốc dư vào trong túi quần.

Xa xa, Chương Khải Tuệ đã chụp xong với Thạch Minh, sau đó kéo Trương Thạc chụp chung, cô nàng tạo mọi kiểu dáng, hoàn toàn biến anh ta thành phông nền, chân tay Trương Thạc cứng ngắc, còn khuôn mặt Thạch Minh đầy bất đắc dĩ và chiều chuộng.

Du Tùng cười cười, châm thêm một điếu thuốc.

Vừa mới hút được hai hơi, thì nhìn thấy người từ con đường nhỏ bên phải quay lại.

Trên vai Dư Nam có thêm chiếc ba lô xinh xắn, trong tay xách túi du lịch khá lớn, nhìn không nhẹ chút nào, một người có vóc dáng nhỏ nhắn như cô xách túi hơi vất vả.

Du Tùng nhìn cô chằm chằm, hơi cúi lưng xuống, không cử động.

Dư Nam hình như cũng liếc về phía này, bước chân khựng lại, đi về phía anh.

Người đó gác tay lên lan can, vai rộng eo hẹp, tư thế thoải mái dễ chịu. Một chân hơi co lại, một chân duỗi ra, chân dài và tráng kiện.

Ánh mắt anh thẳng thắn, nhìn theo bước chân cô.

Nước hồ phía sau dập dờn, anh bình thản ung dung, khói thuốc vấn vít quanh chóp mũi, khung cảnh lúc động lúc tĩnh, giống như máy ảnh tùy ý chụp một pô, bắt được khoảnh khắc đầy xúc cảm.

Dư Nam đứng trước mặt anh.

Anh rất cao, dù dựa nửa người, nhưng cô vẫn phải hơi ngửa cổ.

Du Tùng gác một cánh tay, cánh tay còn lại để trước mặt, kẹp điếu thuốc.

Cánh tay anh rắn rỏi, lông rậm da thô, lòng bàn tay dày rộng, giống như... một con "thú" chưa tiến hóa hết. Nhưng đường nét có thể coi là khá hòa hợp, mạch máu trên mu bàn tay khá rõ ràng, từng đường đan xen vào nhau, vừa hoang dã vừa phóng khoáng.

Dư Nam đánh giá từ trên xuống dưới, không hề tránh né mà nhìn thẳng vào đôi mắt sâu xa của anh, sóng mắt tĩnh lặng như hồ nước mùa đông.

Ngón tay Du Tùng cử động, điếu thuốc vẫn chưa đến bên miệng, cô bỗng nhiên đi cà nhắc cướp lấy điếu thuốc.

Ngón tay anh vẫn duỗi ra đặt bên môi, không hề tức giận, hỏi: "Không được hút thuốc à?"

Dư Nam khom người nhặt những đầu lọc trên mặt đất lên, ngay cả nửa điếu thuốc vừa mới cướp ban nãy cũng cho vào túi quần bên mông phải.

"Nếu đã vứt lung tung thì đừng có hút."

Du Tùng không buồn giải thích.

Anh nhìn cô, khóe mắt mang theo ý cười. Có cơn gió nhẹ lướt qua hai người, tua rua dưới vạt áo cô nhẹ nhàng lay động.

Du Tùng nói: "Quy định của cục du lịch?"

Dư Nam cười: "Đạo đức cơ bản, đến trẻ con cũng biết."

Du Tùng biết, Dư Nam đang trả đũa chuyện anh sờ eo cô, ngón tay kẹp thuốc khi nãy đỡ trán, không nói gì.

Trương Thạc hét to về phía bọn họ: "Làm gì thế? Có đi nữa không?"

Ba người đó chơi đủ rồi, cười nói rộn ràng trở về.

Dư Nam nói: "Lên xe đi."

Cô xoay người, đi về phía chiếc xe đang dừng.

Đi được mấy bước thì cảm thấy người phía sau đi theo, bước chân dồn dập, vài giây sau, bàn tay xách túi của cô nhẹ bẫng.

Ngực người ấy gần như dán sát vào cô, bả vai cô run run, vành tai nóng rực lên khác thường: "Nhớ đấy, nợ tôi một điếu thuốc."

Sau gáy Dư Nam tê rần, mùi thuốc lá thoang thoảng bất chợt xâm nhập vào khoang mũi cô, bên tai vẫn vang vọng tiếng nói trầm thấp hơi khàn ấy.

Cũng chỉ trong nháy mắt, Du Tùng đứng thẳng dậy.

Chân dài sải bước, đi qua cô, chỉ mấy bước là đến bên chiếc xe.

Anh mở cửa bên ghế phó lái, ném chiếc túi vào, đóng cửa lại.

Sau đó quay đầu nói: "Ngồi ở phía sau."

Hết chương 3
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status