Con đường đến bên em

Chương 37


Mốc dịch

Trương Thạc cùng Du Tùng ra khỏi khách sạn, anh ta chỉ thiếu điều vùi cả đầu mình vào trong lớp quần áo.

Hai cô gái đứng ở quầy lễ tân đang cười nói, gương mặt đỏ ửng, còn tưởng rằng hai cô đang cười nhạo anh ta.

Anh ta chạy trước Du Tùng, cắm đầu cắm cổ chui vào xe, sau đó càng rầu rĩ hơn.

Dư Nam đang nghiêm chỉnh ngồi ở ghế lái, nhìn anh ta qua kính chiếu hậu.

Trương Thạc ngồi đàng hoàng, trong lòng thầm nhủ chuyện mất mặt này anh em chắc chắn sẽ không bán đứng mình đâu.

Anh ta hắng giọng: "Tôi đến thăm một người bạn, anh Du nói sẽ đến đón tôi, ai da? Sao cô cũng tới?"

Dư Nam đáp: "Tôi đưa anh ấy tới, anh ấy uống rượu rồi."

Trương Thạc gật đầu, yên tâm hơn: "Xin lỗi, đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền hai người, nhưng biết sao được, bạn bè là thế đấy."

Du Tùng cũng lên xe, đúng lúc nghe thấy câu bao biện của anh ta, không nói không rằng mà chỉ cười cười.

Dư Nam lái xe đi.

Dây thần kinh của Trương Thạc cuối cùng cũng thả lỏng, nhớ lại chuyện vừa rồi, anh ta lại sợ đến nỗi trán toát mồ hôi. Anh ta tựa người vào lưng ghế, dường như suy sụp chỉ trong phút chốc.

Dư Nam điềm đạm hỏi: "Kích cỡ có vừa không?"

Du Tùng không lên tiếng, Trương Thạc nhìn vào kính chiếu hậu, đôi mắt đối diện cười như không nhìn anh ta.

Ánh mắt này càng ngày càng giống người nào đó, tim Trương Thạc thót lại.

Dư Nam cũng nhìn kính chiếu hậu: "Hỏi anh đấy."

Anh ta ngẩn người: "Gì cơ?"

"Cỡ quần lót vừa không? Ban nãy anh giục gấp quá, tôi bèn lấy đại một cái trong siêu thị."

Du Tùng cười thành tiếng không thèm kiêng nể ai, gương mặt Trương Thạc lúc đỏ lúc trắng, may mà trời tối nên không nhìn thấy.

Anh ta thầm lườm bóng lưng của Du Tùng, tình bạn khỉ khô, anh ta thầm rút lại câu nói vừa rồi, đến nước này anh em chẳng là cái đinh gì hết.

Anh ta khó chịu trả lời: "Hơi đau đầu, tôi ngủ một lát.

* * * * *

Mấy ngày sau.

Ngoài vết thương ở chân, Lữ Xương Dân đã hồi phục được kha khá. Gã ngồi xe lăn, được Vương Minh Toàn đẩy xuống vườn hoa ở lầu dưới dạo mát, từ phía xa nhìn thấy Du Tùng đưa một cô gái tới.

Cô đi sau anh một bước, buộc tóc đuôi ngựa, để mặt mộc, vóc dáng nhỏ bé thọt lỏm trong chiếc áo phông trắng và quần bò bó chặt.

Lữ Xương Dân nheo mắt, hình ảnh này còn trong sáng hơn cả lần đầu tiên gã gặp cô, cô hơi sải bước, chân dài thẳng tắp, khe núi ở giữa dường như có thể xuyên qua ánh sáng.

Gã bỗng nhiên nhớ lại cái chuyện ngày hôm ấy chưa kịp làm xong, chợt cảm thấy tâm trạng rối bời. Gã thở một hơi, thầm mắng mình bị quỷ ám.

Người nhiều khó tránh khỏi tai vách mạch rừng, khi gã để Du Tùng dẫn cô tới đây, bên người gã chỉ còn Vương Minh Toàn.

Hai người đến gần.

Dư Nam đứng phía sau, cúi đầu xuống, hai tay đan vào nhau để trước người, thoạt mình thận trọng.

Du Tùng chào hỏi trước: "Em đưa người tới cho anh đây, hai người nói chuyện đi."

Khu này trong bệnh viện rất yên tĩnh, cây cối bao quanh, rậm rạp um tùm che khuất ánh nắng, xa xa có mấy người mặc áo bệnh nhân đang đi dạo.

Bên cạnh có một hàng ghế, Lữ Xương Dân đưa tay ra dấu mời ngồi, Dư Nam ngồi xuống.

Cô cúi đầu, Lữ Xương Dân nói: "Cô Dư, giữa chúng ta có một vài hiểu lầm, chuyện lần trước tôi rất xin lỗi, thật ra là do người khác làm ẩu."

Dư Nam cúi thấp đầu hơn, vẫn không mở miệng.

Gã nói tiếp: "Đương nhiên, dù không phải làm ẩu, nhưng vết thương và phiền phức gây ra cho cô vẫn còn sờ sờ ở đấy, tôi có thể bồi thường cho cô.

Nghe đến đây, Dư Nam hơi ngẩng đầu lên, trong mắt chợt lóe sáng, cô toan nói, nhưng lại nuốt xuống.

Lữ Xương Dân quan sát nét mặt cô, cảm thấy thái độ không giống lần đầu tiên gặp mắt, lần đó cô mạnh mẽ, dữ dằn, coi trời bằng vung, còn lần này như biến thành người khác.

Ánh mắt gã sâu xa, tiếp tục mớm lời: "Không sao, cô cứ nói đi, nếu có thể làm được chắc chắn tôi sẽ dốc hết sức."

Dư Nam lên tiếng: "Ông là nhân vật nổi tiếng, dân đen chúng tôi nào dám dây vào, nếu đã là hiểu lầm, vậy làm rõ ràng là được, tôi cũng..." Cô ngập ngừng: "Không cần bồi thường gì cả."

Trong giọng nói của cô mang theo sự không cam lòng và dè dặt, bàn tay nắm chặt lại vì sốt ruột, ánh mắt không hề che dấu sự tham lam, có mong ngóng, hi vọng ông ta sẽ nói thêm điều gì.

Lữ Xương Dân hoàn toàn nhìn thấu, cô không thay đổi thành người khác, mà chỉ liệu cơm gắp mắm mà thôi, loại con gái phường chợ biết mềm nắn rắn buông này, ngoài cái mã bên ngoài ra thì chẳng còn vẻ đẹp bên trong gì hết.

Gã thất vọng, nhưng trên hết tâm trạng được giải tỏa, Lữ Xương Dân tựa người vào lưng ghế, giọng nói cũng thay đổi theo: "Ra giá đi? Thời gian của mọi người đều quý báu, cứ nói thẳng ra đi."

Dư Nam cắn môi, ngẩng đầu nhìn Lữ Xương Dân, rồi bồn chồn nhìn Du Tùng và Vương Minh Toàn đang đứng bên cạnh.

Du Tùng nhếch khóe môi nhìn cô diễn, nghe thấy cô nói: "Vậy thì... một trăm nghìn."

Lữ Xương Dân ngẩng phắt đầu, ánh mắt nhìn Du Tùng giây lát, sau đó nở nụ cười ngầm hiểu, nhớ lại những lời ngày hôm đấy Du Tùng đã nói với gã trong phòng bệnh, đưa tiền đưa thêm ít lộc lá, cách để phụ nữ ngậm miệng lại có rất nhiều.

Gã suýt nữa thì quên bản chất phụ nữ vốn tham lam.

Lữ Xương Dân trầm ngâm rất lâu, nét mặt cô đầy lo lắng, thử hỏi lại: "Nếu không thì tám mươi ngàn?"

Gã ngồi trên xe lăn, lấy một điếu thuốc đưa cho Du Tùng, sau đó tự châm cho mình một điếu, rít một hơi, rồi khó chịu ho mấy tiếng.

Gã chửi bậy một câu, dập tắt điếu thuốc ném ra xa.

Tẩu thuốc trước kia đã đi theo gã nhiều năm, lần trước bị trộm mất, gã vẫn chưa tìm được cái khác ưng ý.

Vương Minh Toàn đưa cốc nước cho Lữ Xương Dân, gã uống một hớp mới trả lời: "Cho cô một trăm nghìn, biết phải nói gì với cảnh sát chứ?"

Dư Nam ngẫn nghĩ: "Một trăm ngàn nhìn thì nhiều, nhưng nhiều nhất tiêu được hai năm thì hết, tiền lại không thể tiếp tục sinh sôi như cây cỏ hoa lá, trừ khi..."

Cô không nói tiếp, Lữ Xương Dân nheo mắt: "Cô muốn vào Xương Dung?"

Du Tùng phối hợp diễn với cô, nói chêm vào: "Được rồi đấy, nếu quá đáng quá thì một xu cũng không nhận được đâu."

Giọng nói của anh hơi lớn, Dư Nam hoảng sợ run lẩy bẩy.

Du Tùng muốn phì cười mà phải kiềm lại.

Lữ Xương Dân đưa tay vỗ vai anh, ra hiệu cho Dư Nam nói tiếp.

Dư Nam nói: "Xương Dung là doanh nghiệp lớn, bao nhiêu người chen bể đầu muốn vào, nếu có thể vào Xương Dung, tôi chắc chắn sẽ làm nhiều nói ít." Cô nhìn gã: "Những chuyện không nên nói chắc chắn sẽ nuốt vào trong bụng.

Gã cảm thấy cô vẫn khá hiểu thế hiểu thời, suy nghĩ trong giây lát mới ừ một tiếng, nhét một kẻ không phận sự vào Xương Dung không phải là chuyện gì khó: "Vậy cô đến phòng sale, biết bán nhà đất không?"

Dư Nam gật đầu: "Biết."

* * * * * *

Thỏa thuận xong, Dư Nam đứng lên chào tạm biệt.

Cô thướt tha rẽ qua cổng lớn bệnh viện, vào một quán cơm nhỏ bên cạnh.

Gọi một bát mì nóng, không bao lâu, bát mì sợi bốc hơi nóng hôi hổi được bê lên.

Dư Nam kề môi bên miệng bát húp mấy ngụm nước canh, cô kén ăn, gạt mấy cọng cải ngọt và đậu phụ khô phía trên ra, cuối cùng mới ăn mì.

Ăn được một nửa, đối diện có một bóng hình bao trùm, Dư Nam không ngẩng đầu lên: "Anh biết em ở đây à?"

Người đối diện không trả lời, gọi ông chủ một tiếng: "Cho một bát mỳ bò, nhiều thịt một chút."

Dư Nam nhai mì, tranh thủ nhìn anh.

Du Tùng cười hỏi: "Đói à?"

"Đói." Cô đáp: "Vừa mệt vừa đói."

Du Tùng châm một điếu thuốc: "Không mất của em tí sức nào, sao lại mệt?"

Dư Nam: "Còn mệt hơn cả lao động chân tay, mệt vì diễn kịch."

Cô ăn hơi nhanh, vừa rồi còn nhai nhồm nhoàm, bây giờ thì quay về với vẻ chú cừu non, nhỏ nhẹ gắp từng sợi mì lên.

Du Tùng búng tàn thuốc: "Anh thấy em diễn xuất sắc lắm, diễn rất nhẹ nhàng."

Đũa Dư Nam khựng lại, cô nhìn anh: "Cái vẻ lúc bình thường của em hả?"

Du Tùng cười: "Không phải."

"Vậy là vẻ nào?"

"Ngoài lạnh trong nóng." (1)

Dư Nam hừ một tiếng, lần đầu tiên có người nhận xét cô như vậy.

Du Tùng nhìn cô: "Trên miệng em có dính gì kìa."

"Chỗ nào?"

Anh hất cằm: "Bên trái, khóe miệng."

Dư Nam sờ không đúng chỗ.

Du Tùng biết cô cố ý, anh khẽ "ồ", đưa tay chỉ vị trí tương tự trên miệng mình.

Cô vắt tréo chân, chiếc giầy treo lơ lửng ở đầu ngón chân, cô rung một cái, đầu ngón chân duỗi thẳng về phía trước, đá nhẹ vào cẳng chân anh. "Em không nhìn thấy, anh giúp em đi."

Du Tùng nhìn cô bằng nét mặt phức tạp, anh dập tắt thuốc, cầm khăn ăn trên bàn lên.

Cánh tay anh dài, chỉ cần nhẹ nhàng là đủ với đến chỗ cô.

Dư Nam đưa cằm lên phía trước, môi hơi hở, có thể nhìn thấy những chiếc răng trắng tinh như vỏ sò.

Cô gái này đang thi với anh chỉ vì câu nói vừa rồi.

Anh ngẩn ngơ, bỗng nhiên không biết đâu mới là gương mặt thật sự của cô. Mới đầu khi đến hồ Lô Cô du lịch, thái độ của cô với anh từ chối rõ ràng, lúc nào cũng mang trong mình tâm lí đề phòng.

Nhưng hiện giờ lại đang chủ động quyến rũ anh.

Nhưng dù là gì, cô như viên thuốc độc, biết rằng sẽ cướp trắng mạng mình nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nuốt trọn.

Giấy ăn của quán là loại chất lượng kém, anh chùi nhẹ: "Anh nói sai rồi."

"Gì cơ?"

Đôi chân anh kẹp chân cô lại, Dư Nam toan rút về nhưng không kịp.

"Em không ngoài lạnh trong nóng." Anh đưa tay xuống véo chân cô, chân cô rất nhỏ, không có mấy thịt, lòng bàn chân có một vết lõm hình vòng cung, rất mềm mại.

"Không phải là ngoài lạnh trong nóng, mà là nóng toàn diện (2)."

Anh nắm bàn chân để trần của cô kéo xuống dưới, mông Dư Nam trượt khỏi ghế, cô bèn vịn chặt mép bàn. Du Tùng vuốt theo cổ chân cô lên trên, dừng lại ở bắp chân nhỏ xinh, vì cách một lớp quần bò nên xúc cảm không dễ chịu mấy.

Du Tùng hỏi: "Còn chỗ nào bẩn nữa, anh lau cho em?"

Trong quán ăn đông nghịt người.

Dư Nam đáp: "Không còn."

Ông chủ bê mì lên, Du Tùng thả chân cô ra, cười vô cùng tươi.

Đồ ăn trong quán này đều được làm rất cẩn thận, lượng mì vừa đủ, bên trên đặt một lớp thịt dày, mùi hương lấp đầy khoang mũi.

Anh cũng không rửa tay, cứ thế mà rút một đôi đũa dùng một lần trong ống đũa ra, ăn từng miếng to.

Dư Nam xỏ lại giầy, thuận miệng hỏi: "Lữ Xương Dân có nghi ngờ không?"

Du Tùng đáp: "Em diễn đạt thế, chắc không đâu."

"Vậy tiếp theo sẽ làm gì?"

Anh nuốt mì: "Xem thế nào đã."

Bát mì lớn trước mặt Du Tùng nhanh chóng thấy đáy, anh ăn hết sạch sẽ, nước dùng vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Anh nhìn đối diện: "Ăn không nổi à?"

Dư Nam trả lời: "Mì nhiều quá." Cô nhn anh: "Anh ăn chỗ còn thừa của em không?"

Du Tùng bưng bát của cô về: "Lần sau đừng cho giấm."

Dư Nam: "Quen rồi."

Anh ngẩng đầu lên, gắp mì, nhìn cô rất lâu: "Thế ai ăn đồ thừa của em."

Cô không trả lời, anh không nói gì thêm, ăn xong mấy miếng thì đặt bát sang một bên.

"Đi thôi."

Hai người một trước một sau ra khỏi quán ăn, xe của Du Tùng đỗ ở bãi đỗ xe không xa.

Sau khi lên xe, họ nhanh chóng lái đi.

Du Tùng đưa Dư Nam về nhà trước.

Đang giữa trưa, ánh nắng vừa đủ, có mấy giọt nước bỗng nhiên rơi xuống kính chắn gió, lác đác lất phất, lúc mới đầu còn nhỏ, càng về sau càng dày hơn.

Cơn mưa bóng mây đến mà không kịp trở tay, người đi bộ bên đường đều che đầu tìm chỗ trú mưa xung quanh.

Ánh nắng vẫn rực rỡ, mỗi giọt mưa rơi xuống đều như những viên kim cương.

Chẳng mấy chốc, một chiếc cầu vồng bắc qua chân trời phía sau núi, nước mưa gột rửa làn sương mù dày đặc, một góc cầu vồng lặng lẽ chạm lên làn nước.

Họ đón ánh mặt trời, những hạt thủy tinh li ti ùn ùn kéo đến đập lên cửa kính ô tô.

Cửa không đóng hết, cơn gió nhẹ mang theo hạt mưa nhỏ bay vào, gương mặt cảm thấy mát lạnh.

Dư Nam buông xõa tóc, lấy tay tùy tiện cào mấy cái, tóc hơi rối, xõa tung ra bị gió thổi bay, mấy lọn tóc còn tinh nghịch dính lên khóe miệng.

Có giọt mưa rơi lên khuôn mặt Du Tùng, anh nghiêng đầu định nói gì đó, bỗng bất chợt ngẩn người, lời sắp ra khỏi miệng bèn nuốt vào trong, thay bằng câu: "Đẹp không?"

Dư Nam đáp: "Đẹp lắm." Cơn mưa hôm nay đẹp vô cùng.

Du Tùng nhìn cô chăm chú, tự mình lẩm bẩm: "Rất đẹp."

Xe dừng lại trước cửa nhà Dư Nam, cô hỏi: "Tiếp đó anh định đi đâu?"

Du Tùng nói: "Đến công trường, bây giờ đang dựng lán, đến xem thế nào."

"Mưa rồi mà."

"Không sao đâu."

Dư Nam mở cửa xe, "Vậy tạm biệt."

Cô bước một chân xuống, mũi chân vừa chạm đất, một lực mạnh bỗng kéo cô lại.

Cô kêu nhỏ một tiếng, sau đó cơ thể nhẹ bẫng, trong chớp mắt cô đã ngồi bắt ngang qua người anh, vô lăng chạm phải eo, làm cô không thể không ưỡn ngực, vừa đúng lúc khuôn mặt Du Tùng chạm phải ngực cô.

Du Tùng kéo hai chân vào giữa, cách một lớp áo vùi đầu vào.

Dư Nam ôm ót anh: "Giữa ban ngày ban mặt mà còn giở trò lưu manh à?"

Du Tùng không trả lời lại, mãi một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn giương mặt cô. Anh mở mắt, trên trán xuất hiện hai nếp nhăn lờ mờ, đó là nét quyến rũ riêng biệt ở đàn ông do thời gian ban tặng, cũng là nét thăng trầm chỉ thuộc về đàn ông.

Dư Nam đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn, nâng gương mặt anh lên và đặt một nụ hôn.

Nơi cô hôn để lại sự ẩm ướt ấm áp, mưa vẫn đang rơi, dưới ánh nắng rực rỡ, mỗi lỗ chân lông của nhau đều vô cùng rõ ràng.

Du Tùng bắt đầu hôn cô, từ xương quai xanh cho đến cổ, lưỡi liếm nhẹ nơi nhạy cảm nhất sau tai, hơi ngậm thùy tai, cuối cùng trở về môi cô.

Từng chút từng chút, từ nụ hôn lướt nhẹ chuyển sang nụ hôn sâu, mạnh mẽ thăm dò, càn quét từng tấc đất trong khoang miệng cô.

Trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở quẩn quanh, đệm cùng tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, yên tĩnh lạ thường.

Hôn đến nửa chừng, Du Tùng dừng lại, nhưng vẫn kề bên môi cô: "Sau này chỉ được quyến rũ anh thôi." Mãi không nghe thấy câu trả lời, anh nhéo cô: "Nghe thấy không?"

Dư Nam ậm ừ đáp vâng.

Du Tùng hôn thêm lần nữa...

Nụ hôn kết thúc, quần áo trên người Dư Nam đều xộc xệch, Du Tùng nhìn cô mà cười thành tiếng, giúp cô sửa sang lại.

"Về đi."

Dư Nam mở cửa xe, anh gọi cô lại: "Chờ đã."

Anh xoay người, ném một cái dù tới.

Cô nói: "Có mấy bước chân thôi mà."

Du Tùng: "Cầm dù mà đi."

Hết chương 37

(1) Ngoài lạnh trong nóng: Từ gốc là 闷骚: thường chỉ những người phụ nữ bề ngoài thì lạnh lùng khó gần nhưng bên trong hoàn toàn ngược lại.

(2) Nóng toàn diện: Từ gốc là 明骚, thường chỉ những người cả bề ngoài lẫn nội tâm đều vô cùng cuồng nhiệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status