Cùng trời với thú

Chương 47: Đảo Thiên Diệp, đánh ngất người


Editor: ChieuNinh

"Thuyền Thiên Thượng Hải lớn cỡ nào? Bình thường sẽ đi bằng gì?"

Sở Chước vừa nghiên cứu bản đồ, vừa hỏi Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang ngồi dựa vào ở đuôi thuyền dưỡng thương.

"Ta không biết." Mặc Sĩ Thiên Kỳ trả lời được đúng lý hợp tình, khi đến thì hết thảy có sư huynh an bài, ngay cả đầu óc cũng không thèm mang, chỉ cần mang theo chính mình là được.

Sở Chước: "......"

Sở Chước phát hiện không thể dựa vào luyện đan sư trạch chết này, chỉ có thể tự mình và Bích Tầm Châu cùng nhau nghiên cứu bản đồ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị tổn thương, không cần hắn làm cái gì, vì thế chỉ đợi ở nơi này nhìn lung tung.

Một lát sau, Mặc Sĩ Thiên Kỳ phát hiện dị thường, đột nhiên hỏi: "Thuyền của các ngươi vì sao vẫn luôn đi tới trước?"

Thuyền này vừa thấy thì vô cùng đơn sơ, tự nhiên không giống thuyền lớn đặc biệt chế tạo, chỉ cần thả linh thạch ra thì sẽ tự mình đi tới, chỉ cần nắm kỹ phương hướng trong tay là được. Thuyền nhỏ giống như vậy, bình thường cần nhân lực đến chèo thuyền đi tới trước, nhưng nhìn tới nhìn lui, cũng không có ai chủ động chèo thuyền.

"Có Huyền Uyên mà." Sở Chước nâng Huyền Uyên đang làm việc ở đầu thuyền lại đây.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn thấy một con rùa nhỏ như vậy, rất sửng sốt: "Đây là... yêu thú thuộc tính thủy? Là cấp mấy? Vẫn còn là ấu tể đi?"

"Đúng vậy, Huyền Uyên là Uyên Đồ Huyền Quy cấp mười, năm nay mới sáu tuổi."

Lấy kỳ ấu sinh dài dằng dặc của yêu thú mà nói, yêu thú cấp mười sáu tuổi quả thật vẫn là cấp bậc trẻ con của nhân loại.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy con rùa nhỏ siêng năng chăm chỉ phấn chấn ngự sử nước đẩy thuyền đi tới, cảm giác là lạ. Thẳng cho đến khi con rùa nhỏ đó mệt đến tứ chi tê liệt mở ra, đầu mềm yếu rũ ở trên boong thuyền, một dáng vẻ mệt chết, hắn nghĩ nghĩ, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái lọ, đổ ra một viên linh đan tự hắn luyện chế đưa cho nó.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có thói quen cho yêu thú ăn, thấy con rùa nhỏ này cố gắng chèo thuyền như vậy, thì nhịn không được muốn thưởng cho nó.

Huyền Uyên ngửi được đan hương linh đan, ngửi ngửi, phát hiện không thành vấn đề, há miệng một cái, chậm rãi gặm nhấm.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt ý cười nhìn nó ăn linh đan, nói với Sở Chước: "Sở cô nương, ta sẽ luyện chế một ít linh đan thích hợp cho yêu thú cắn nuốt, nếu không ngại, về sau ta luyện chế một ít đưa cho mấy con yêu thú của cô."

Cũng coi như đáp đền ân cứu mạng của Sở Chước.

Cơ hội tốt như vậy ở trước mặt, Sở Chước tự nhiên sẽ không ngốc mà đi cự tuyệt.

Mặc kệ người này có phải là luyện đan sư "Vô cực không thiên kỳ" Hoàng cấp đời trước hay không, ít nhất hắn là một luyện đan sư, so với nàng một người không phải luyện đan sư tùy tiện ép buộc ra đan dược thì tốt hơn. Sở Chước không muốn bạc đãi đám Huyền Uyên, có một luyện đan sư đặc biệt luyện đan giúp bọn nó thì cầu còn không được, lại còn giảm đi phiền toái tìm kiếm luyện đan sư luyện đan khắp nơi.

Phải biết rằng, càng là luyện đan sư cao cấp, muốn tìm bọn họ luyện đan thì cực kì khó khăn, cần xếp hàng đợi, đối phương còn không nhất định sẽ ra tay giúp ngươi luyện chế. Hơn nữa mỗi lần luyện đan đều cần thu tiền thù lao kếch xù, còn không cam đoan nhất định có thể luyện chế thành công.

Nếu Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật sự có thể luyện chế ra cực phẩm linh đan, vậy là bọn họ liền có lời.

Sở Chước cân nhắc trong lòng, có lẽ nàng có thể bồi dưỡng Mặc Sĩ Thiên Kỳ thành luyện đan sư bọn họ ngự dụng, nhưng mà cái này còn cần bàn bạc kỹ hơn.

Sở Chước ý vị thâm trường liếc mắt nhìn gương mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười đến phá lệ ngốc bạch ngọt một cái, lại quay đầu nghiên cứu bản đồ với Bích Tầm Châu. (ngốc bạch ngọt: ngốc nghếch, ngọt ngào, ngây thơ)

Bích Tầm Châu vừa thấy Sở Chước có biểu tình đó, thì biết lúc này trong lòng nàng lại bắt đầu tính kế.

Tuy rằng hắn và Sở Chước ở chung thời gian không nhiều lắm, nhưng mà Bích Tầm Châu đã mơ hồ có thể cảm giác được Sở Chước là một nhân loại tâm cơ rất nặng, hoàn toàn bất đồng với vẻ bề ngoài nhu nhược mềm mại đó của nàng.

Đương nhiên, đây cũng không có gì không tốt, dù sao trong đám người tu luyện, thể chất của nữ võ giả trời sinh thì yếu ớt hơn nam nhân một ít, ở trên con đường tu luyện phải trả giá càng nhiều cố gắng hơn nam nhân mới có thể đạt tới một trình độ nào đó. Hơn nữa nữ võ giả hành tẩu bên ngoài, so với nam nhân thì không thể thuận tiện và an toàn, có chút tâm cơ bảo vệ mình cũng không có gì.

Còn Mặc Sĩ Thiên Kỳ sắp bị tính kế—— tên ngốc bạch ngọt như vậy, chỉ sợ bị người tính kế còn có thể giúp người đếm linh thạch, Bích Tầm Châu đối với loại người như vậy bình thường sẽ lựa chọn không nhìn tới.

"Sở cô nương, bọn cô đi tới Thiên Thượng Hải làm cái gì?"

"Giống như huynh, đi Thiên Thượng Hải tìm linh dược." Sở Chước cười tủm tỉm bịa chuyện.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ gật đầu, cũng không ngoài dự đoán, hoàn cảnh Thiên Thượng Hải vô cùng kỳ lạ, thường xuyên có rất nhiều linh đảo dư thừa linh khí, trên đó sinh trưởng rất nhiều linh dược linh thực, là thiên đường của nhóm luyện đan sư.

"Lần này ít nhiều có Sở cô nương cứu giúp, nếu không ta... cũng không biết cảm kích các ngươi như thế nào mới tốt." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói lời này vô cùng thành khẩn, bây giờ hắn còn là một người hiểu được tri ân báo đáp.

"Vậy lấy thân báo đáp thì như thế nào?" Sở Chước thuận miệng nói, trong lòng cân nhắc khả năng tính để cho hắn bán mình.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "......"

Sở Chước không có nghe được thanh âm, quay đầu qua nhìn, chỉ thấy hắn cả mặt đỏ bừng nhìn nàng, bộ dạng còn có chút thẹn thùng.

Sở Chước nhìn thấy bộ dáng này của hắn, nhất thời nhịn không được im lặng một chút, vừa định nói "Ta là vui đùa", thì ai ngờ một cái bóng đen xẹt qua, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại bị đánh xuống biển rồi.

Lần này đánh hắn xuống biển là A Chiếu, tiểu yêu thú màu đen ngồi xổm ở mép thuyền, từ trên cao nhìn xuống người ở trong biển đang giãy dụa bò lên thuyền.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật vất vả bò lên, phốc phun ra một ngụm nước, lau đi nước biển trên mặt một cái, buồn bực hỏi: "Vì sao sao lại đánh ta?"

A Chiếu tự nhiên sẽ không trả lời, nhảy đến trên đầu Sở Chước, nhẹ nhàng nằm úp sấp, một cái đuôi lông xù buông rơi xuống, khoác lên trên vai nàng.

Một vẻ "Người này đã bị ta chiếm lấy".

Thấy một màn như vậy, Bích Tầm Châu có loại xúc động đâm mù mắt.

Nhưng mà ở trong mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại hoàn toàn là một loại tình huống khác.

Thiếu nữ thanh thuần dịu dàng, một tiểu yêu thú lông xù đáng yêu đang nằm úp sấp ở trên đỉnh đầu, bức tranh này có một loại cảm giác manh kỳ lạ, làm cho tâm tư một trạch nam Mặc Sĩ Thiên Kỳ nháy mắt nảy mầm, lại đỏ mặt. Dĩ nhiên đã quên tình cảnh vừa rồi bị đánh xuống biển, ngây ngô cười nhìn bọn hắn.

Sở Chước sờ sờ cái đuôi trên vai, đầu đội một con yêu thú, cười ngây ngô nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Mặc Sĩ công tử, vừa rồi là ta vui đùa. Nhưng mà nếu Mặc Sĩ công tử có rảnh mà nói, thật ra thì muốn mời huynh giúp chúng ta luyện chế một ít linh đan, linh dược do chúng ta ra, có thể không?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức vỗ ngực nói: "Cô yên tâm, ta cái khác không rành, còn cửa luyện đan này thì tay nghề vẫn là không tệ. Về sau bọn cô nghĩ muốn luyện linh đan gì, cứ tới tìm ta, chỉ cần ta có thể luyện, đều luyện cho bọn cô."

Ý cười trong mắt Sở Chước càng sâu, tươi cười khả ái nói: "Vậy phiền toái Mặc Sĩ Thiên Kỳ."

Ừm, trói buộc ổn định một luyện đan sư miễn phí, vận khí không tệ.

Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang cười rất ngây ngô một cái, quả nhiên là tên ngốc, khinh địch như vậy đã hứa cả đời của mình đi ra ngoài, lời nói ra miệng thì không thu trở lại được rồi.

Thương thế của Mặc Sĩ Thiên Kỳ tốt lên thật sự nhanh.

Bởi vì hắn nốc cực phẩm linh đan trị liệu giống như ăn vặt, cho dù thương thế có nặng thì cũng sẽ khỏi hẳn rất nhanh.

Như thế cũng làm cho Sở Chước và Bích Tầm Châu bọn họ khẳng định, cực phẩm linh đan trong tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ, hẳn là do bản thân luyện chế, mới có thể nốc được hào sảng như vậy, tuyệt không đau lòng.

Qua mấy ngày, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhanh chóng quen thuộc với Sở Chước, Huyền Uyên.

Ở trong mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Sở Chước là một cô nương dịu dàng thân thiết giống bạch liên hoa, mà Huyền Uyên là con khế ước thú nhu thuận vô hại, làm cho hắn rất dễ dàng bỏ xuống tâm đề phòng, ở chung giống như bằng hữu.

Còn Bích Tầm Châu, rất là lạnh lùng, không thích quan tâm người khác, mỗi lần Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều bị hắn coi thường.

Mà tiểu yêu thú kêu A Chiếu đó... Mặc Sĩ Thiên Kỳ trực giác nó cực kì nguy hiểm, sẽ không chủ động đi tới trước mặt nó, cho dù nó có manh cũng như thế.

A Chiếu dùng móng vuốt cào xuống mai rùa của Huyền Uyên, nhìn chằm chằm Mặc Sĩ Thiên Kỳ, phát hiện nhân loại này có một loại trực giác cực kì đáng sợ, loại trực giác này cũng là một loại vận khí. Dù sao có thể làm cho hắn ở thời điểm mấu chốt tránh đi nguy hiểm, may mắn sống sót.

Tuy rằng là tên ngốc bạch ngọt, cũng là một người có số mệnh ngốc bạch ngọt, người như thế cơ duyên thường hay tốt hơn người tu luyện phổ thông.

***

Thuyền lại đi được vài ngày sau, bọn họ nhìn thấy một hòn đảo.

Đợi đến khi thuyền dần dần tiếp cận, bọn họ mới phát hiện, chỗ đảo này vô cùng lớn, từ rất xa đã có thể nhìn thấy hình dáng của nó, kèm theo là đảo lớn đảo nhỏ chung quanh, phân tán ở bốn phía, bảo vệ xung quanh hòn đảo lớn nhất đó.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng kích động, hắn nhảy lên, vui sướng nói: "Đây nhất định là đảo Thiên Diệp trong truyền thuyết!"

Sở Chước nhìn về phía bản đồ, vừa mới nhìn đến dấu hiệu Thiên Diệp đảo.

Thiên Diệp đảo là một trong những hòn đảo khổng lồ hiếm thấy nhất Thiên Thượng Hải, chung quanh gần ngàn đảo nhỏ từ thật to đến nho nhỏ giống như lá cây vây trung tâm đảo, mới có tên "Thiên Diệp đảo" này. Bình thường đảo lớn giống như vậy, linh khí trên đảo đều vô cùng dư thừa, linh thực sinh trưởng vô số, là thiên đường rất nhiều luyện đan sư hướng tới.

"Không nghĩ tới chúng ta sẽ may mắn như vậy, thế nhưng tìm được Thiên Diệp đảo, xem ra cho dù bị sư huynh đánh một chưởng xuống biển cũng là đáng giá." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn là bộ dạng cười ngây ngô như cũ.

Đám người Sở Chước nghe được lời hắn nói, lúc mới đầu có chút khó hiểu, thẳng cho đến sau khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ giải thích, mới biết được. Thì ra bởi vì Thiên Thượng Hải là biển treo ngược ở trên trời, cho nên hòn đảo trên biển có một đặc điểm, là chúng nó di động theo hải lưu, cũng không ở địa phương cố định, thường xuyên đổi vị trí, làm cho nhóm người tu luyện mỗi một lần nghĩ đến trên đảo tìm bảo vật thì tìm khắp nơi đến cực kì vất vả.

Nhưng mà chỉ cần tìm được, có thể nhận được hồi báo cực phong phú.

Sở Chước giật mình, rốt cuộc hiểu rõ ràng vì sao âm cát dị thủy ở tại đảo đó vẫn luôn không có ai phát hiện, có lẽ cũng có liên quan với đảo sẽ di động. Thật vừa đúng lúc lúc ấy bọn họ đi ngang qua nơi đó, mà đảo đó cũng vừa mới đi ngang qua, thế nên bọn họ mới chạm nhau.

Hiện tại Sở Chước đã có thể khẳng định người làm hết thảy căn bản chính là không để ý, có lẽ chính là tùy tay bài bố đại trận ở đó, để cho âm cát dị thủy dựa vào linh khí trên đảo trưởng thành, sau khi bày trận xong thì đi, cũng không phải là đặc biệt dưỡng ở đó.

Hiểu rõ ràng điểm ấy rồi, chút lo lắng âm thầm trong lòng Sở Chước rốt cuộc biến mất, không cần tiếp tục lo lắng chủ nhân âm cát dị thủy sẽ tìm tới cửa đòi lại.

Thuyền nhỏ rất nhanh thì đến một hòn đảo nhỏ chung quanh đảo Thiên Diệp.

Đảo nhỏ này nhỏ bé, có thể nói chính là một khối đá ngầm nhỏ lộ ra ngoài, lớn chừng có mấy mét vuông.

Đã đến nơi đây, Sở Chước quyết định lên đảo đi xem, nếu như có thể, cũng thu thập một ít linh thảo linh dược, dù sao nàng phải dưỡng ba con yêu thú, nói gì thì vẫn phải dự tính cho bọn nó.

Chung quanh đều là đảo nhỏ lớn lớn nhỏ nhỏ, thuyền không dễ đi vào, Sở Chước thu hồi thuyền lại, đoàn người bước lên đảo nhỏ gần nhất, quyết định đi bộ vào.

Khoảng cách giữa hòn đảo và hòn đảo có gần có xa, có chút tương liên, có chút lại ngăn cách một vùng nước.

Mấy người đang đi qua ở trên hòn đảo, Sở Chước và Bích Tầm Châu như đi trên đất bằng, tốc độ cực nhanh, nhưng luyện đan sư Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại ỉu xìu đi đến nghiêng ngả lảo đảo, vài lần vừa trượt chân, liền lăn xuống dưới nước.

Sở Chước và Bích Tầm Châu không nói gì nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ từ trong nước đứng lên.

"Ha ha, ngượng ngùng, trượt chân."

Nhìn gương mặt cười đến cực ngốc đó, Sở Chước lại hoài nghi "Mặc Sĩ Thiên Kỳ" lòng dạ độc ác đời trước thật sự là hắn sao?

Tương phản này cũng thật đáng sợ.

Bích Tầm Châu chê trạch nam luyện đan sư Mặc Sĩ Thiên Kỳ này lề mề, trực tiếp mang theo hắn nhảy cực nhanh ở trên hòn đảo.

Sở Chước ngẫu nhiên quay đầu, phát hiện Mặc Sĩ Thiên Kỳ đỏ mặt, nhịn không được hỏi: "Mặc Sĩ công tử, huynh làm sao vậy?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lắp bắp nói: "Ta nhìn thấy mỹ nhân sẽ đỏ mặt... Bích công tử bộ dạng xinh đẹp như hoa như vậy, cho nên..."

Một tiếng ùm vang lên, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại ngã vào trong nước.

"Thật có lỗi, trượt tay." Gương mặt mỹ nhân trời sinh của Bích Tầm Châu không chút thay đổi nói.

Sở Chước không nói gì nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ bò ra từ trong nước, đứa nhỏ này đơn thuần như vậy, thật không biết cuối cùng làm thế nào mà trưởng thành thành bộ dạng oán trời trách đất hận vũ trụ đó nữa.

Sau khi vượt qua vô số hòn đảo lớn lớn nhỏ nhỏ, rốt cuộc bọn họ đi đến đảo trung tâm được bảo vệ ở chung quanh.

Vừa đến đảo trung tâm, Mặc Sĩ Thiên Kỳ kích động đến hận không thể lập tức bỏ chạy tiến vào đi tìm linh thảo, lại nghe thấy Sở Chước đột nhiên ồ lên một tiếng.

"Đảo này có người đến đây trước." Sở Chước nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn nàng: "Làm sao mà cô biết?"

Sở Chước chỉ vào cách đó không xa: "Nhìn bên kia, nơi đó có dấu vết giẫm đạp, dấu vết rất mới, hẳn là để lại cách vài canh giờ trước."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn lại theo phương hướng nàng chỉ tay, lại đi tới gần soi kỹ trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn Sở Chước, thần sắc vô cùng rối rắm: "Sở cô nương, làm sao cô phát hiện được?"

"Ánh mắt tốt." Sở Chước khí định thần nhàn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "......" Ánh mắt người bình thường cho dù tốt, cũng sẽ không phát hiện loại chi tiết nhỏ này đi?

A Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ một cái, sau đó không xem ra gì dời ánh mắt.

Ừm, tên này căn bản là không phải cái uy hiếp, không cần quá để ý.

Sau khi biết đảo này đã có người đến, động tác của họ cẩn thận hơn rất nhiều.

Nhưng mà sau khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn thấy một gốc cây linh thảo ven đường, cả trái tim nháy mắt liền bổ nhào ở trên mặt, làm sao còn chú ý cái khác, đột nhiên bổ nhào qua.

Sở Chước và Bích Tầm Châu liếc hắn một cái, vẫn chưa ngăn cản hắn.

Đợi sau khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ cẩn thận đào một gốc cây linh thảo đó rồi đặt vào trong hộp ngọc chuyên môn để linh thảo, bọn họ tiếp tục đi tới trước.

Dọc theo đường đi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ tìm được rất nhiều linh thảo có thể luyện đan, phẩm cấp linh thảo từ cấp bốn đến cấp tám đều có, mỗi một lần đều vô cùng cao hứng thu thập. Dù sao mục đích bọn họ đến đảo cũng là thu thập linh thảo, cũng không cần phải gấp gáp chạy đi, Sở Chước cũng không thúc giục hắn, ngược lại có đôi khi nhìn trúng, nàng cũng sẽ tùy tay đào một gốc cây trồng đến trong chậu hoa.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy thế, kinh ngạc nói: "Sở cô nương vốn dự tính gieo trồng linh thảo sao?"

"Dù sao tạm thời không cần dùng, trồng lên cũng không có gì." Sở Chước thuận miệng giải thích.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngẫm lại cũng đúng, tiếp theo lại tiếp tục đi đào linh thảo.

Vừa đi vừa tìm, dần dần đi tới hướng chỗ sâu trong đảo, thực vật chung quanh trở nên cao to dày đặc, ngẫu nhiên có thể nghe được một ít thanh âm tất tất tốt tốt, giống như có côn trùng động vật gì đó đang hoạt động ở trong đó.

Ngay tại khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại một lần vui vẻ đào linh thảo, đột nhiên trong tay Sở Chước xuất hiện một thanh trọng kiếm, một kiếm chém qua đi, trong tay Bích Tầm Châu xuất hiện mấy sợi băng tơ, trói chặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ kéo xa chỗ đó.

Một tiếng ầm vang, nơi kiếm khí có thể tới, cỏ cây tung tóe, lá rụng ào ào.

Thần sắc Mặc Sĩ Thiên Kỳ nháy mắt ngưng lại, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thiếu nữ giơ trọng kiếm lên chém xuống, lại nhìn cái đường bị phá vỡ từ kiếm khí kia, cỏ cây dập nát, lộ ra bùn màu đen ẩm ướt, lan tràn tới chỗ sâu trong rừng cây.

Sở Chước lại chém xuống kiếm thứ hai, chém làm hai đoạn thứ gì đó tập kích bọn họ.

Đó là một con rắn hai đầu toàn thân có màu xanh âm u, lúc này song đầu xà vừa bị bổ làm hai, đánh xuống từ giữa hai cái đầu chúng nó, thoạt nhìn nghiễm nhiên giống như là hai con rắn dính vào nhau bị tách ra.

Con rắn bị một kiếm phân thành hai cũng chưa chết, chỉ là khí thế giảm mạnh, hai cái đầu nâng lên cao cao, phun ra cái lưỡi băng lãnh, nhìn chằm chằm Sở Chước.

Sở Chước cất bước tiến lên, lại vung kiếm.

"Dừng tay!"

Một tiếng hét lớn vang lên, trong rừng cây bay ra vài cái ám khí, muốn ngăn cản nàng.

Sở Chước vung kiếm lên, vài tiếng leng keng leng keng vang lên, đánh rớt ám khí bay tới, đều rơi trên mặt đất, là vài cái hoa mai tiêu.

Trọng kiếm trong tay Sở Chước tiếp tục vung mạnh tới, từ chỗ bảy tấc hai con rắn mà nghiền áp qua, lúc này rốt cuộc nó chết triệt để rồi.

Lúc này, một người từ trong rừng cây bay nhanh lướt tới, rơi xuống trước thi thể hai con rắn, trợn mắt nhìn bọn chúng.

Sở Chước thấy rõ là một tiểu cô nương tuổi không lớn, nàng thu kiếm mà đứng, không có tiếp tục công kích.

Nhưng cô nương đó phẫn nộ chỉ trích nói: "Ngươi cũng dám giết Song Lân Xà của ta!"

Sở Chước a một tiếng, vô cùng bình tĩnh nói: "Giết thì giết, ngươi lại muốn như thế nào? Còn có, là ngươi đánh lén chúng ta trước."

"Nói bậy, chúng ta vừa lúc ở gần đây, Song Lân Xà phát hiện có người, chính là muốn hù dọa thôi. Nhưng ngươi cái nữ nhân này, thế nhưng không nói hai lời đã giết nó, ngươi phải đền cho ta!"

Sở Chước nhìn vẻ mặt cô nương phẫn nộ, chừng mười lăm sáu tuổi, một gương mặt trẻ con tròn tròn, chải hai búi tóc, lớn lên giống như một đứa bé, rất khả ái. Chỉ là tính khí rất nuông chiều, một dáng vẻ khắp thiên hạ đều là mẹ nàng, thoạt nhìn không dễ sống chung.

Vì thế nàng lại vung kiếm lên.

Cô nương đó hoảng sợ, theo bản năng làm ra động tác phòng thủ: "Ngươi muốn làm gì?"

"Đập ngất ngươi!" Sở Chước nói xong, một kiếm chụp qua.

Cô nương đó ngay cả kêu cũng chưa kêu một tiếng, liền yếu ớt ngã xuống.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đứng ngoài nhìn: "......"

Hết chương 47.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status