Cuộc đổ bộ của Pokemon

Chương 47: Em trai! Em ngầm chơi xỏ chị!

Translator: Nguyetmai

Sau khi Vương Hoa Thần rời đi, Thẩm Khánh Minh cũng không có hứng thú ở lại cùng hội Lâm Châu, gã vác theo khuôn mặt sa sầm, lẳng lặng đứng dậy và rời khỏi đây.

La Vân Kiệt vô cùng căng thẳng và lo lắng nhìn Lâm Châu, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Thật ra anh ta cũng cảm thấy việc chỉ có ba người tham gia thi đấu thật sự quá miễn cưỡng, ngộ nhỡ thi đấu thất bại, e rằng Vương Hoa Thần sẽ gây ra chuyện gì đó mất.

Nhưng đứng trên lập trường của La Vân Kiệt, anh ta cũng không tiện mở miệng với Lâm Châu. Vốn dĩ hai người không quen không biết, hơn nữa chuyện này đều do anh ta mà ra.

Lưu Lạc lại chẳng để ý gì nhiều, quan hệ giữa cậu ta và Lâm Châu gần như có thể định nghĩa theo kiểu "bạn tốt" dùng chung quần sịp, vậy nên cứ thế hỏi thẳng:

"Cậu chắc chắn ba chúng ta không vấn đề gì chứ? Hay cậu có tính toán gì khác?"

"Không có tính toán nào cả, ba người là đủ rồi."

Chuyện về cuộc thi cấp thành phố và đội tuyển trường, thật ra Lâm Châu không để ý lắm.

Trong lúc cậu điên cuồng học thêm kiến thức về Pokemon suốt cả tháng nay, cũng có xem qua một vài video về trận đấu trong cuộc thi cấp thành phố.

Song đối với giải đấu thành phố, ấn tượng của Lâm Châu chỉ có một từ, yếu.

Quá yếu.

Sinh viên đào tạo Pokemon, nhiều nhất cũng mới bắt đầu được hai năm, cách thức đào tạo vẫn còn rất cẩu thả.

Theo như Lâm Châu thấy, cái gọi là giải đấu thể thao Pokemon cấp thành phố kia chẳng khác gì trò trẻ con vặt vãnh.

Lâm Châu cảm thấy đến nội dung livestream trong phòng phát trực tiếp của Khoa Nguyên cũng mang tính kỹ thuật cao hơn dạng thi đấu này.

Kể từ khi đụng phải tên tội phạm truy nã và thoát chết trong gang tấc, tầm nhìn và tâm thái của Lâm Châu đều có chuyển biến rất lớn.

Cảm giác cận kề với cái chết khi đạn hạt xuyên qua cơ thể!

Đó mới là năng lực của huấn luyện viên, mới là năng lực của Pokemon thật sự có thể phát huy!

Trước khi tiến vào cấp bậc huấn luyện viên, Pokemon được thống nhất gọi chung là cấp phổ thông.

Nó ám chỉ Pokemon của người dân thường.

Uy lực chiêu thức của Pokemon cấp phổ thông, gần như không thể trực tiếp tạo nên uy hiếp về sinh mạng đối với con người.

Nhiều nhất nó chỉ tạo ra các vết thương rất nghiêm trọng hoặc gián tiếp uy hiếp tới sinh mạng thôi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao dân thường có thể được phép giữ Pokemon.

Tuy không thể nói Pokemon tuyệt đối an toàn, nhưng theo khía cạnh nào đó lực sát thương do chúng gây ra vẫn nhỏ hơn súng ống.

Ở kiếp trước, một số quốc gia còn cho phép dùng súng hợp pháp nữa kìa, nếu so ra Pokemon quả thật không là gì hết.

Thế nhưng, một khi Pokemon bước vào cấp bậc huấn luyện viên, mọi chuyện sẽ không như vậy nữa.

Pokemon cấp bậc huấn luyện viên, cho dù cấp bậc thấp nhất trong đó thì uy lực chiêu thức của nó cũng có đủ khả năng để dễ dàng giết chết người bình thường!

Đây cũng là nguyên nhân vì sao huấn luyện viên phải chịu ràng buộc bởi một bộ hiệp ước pháp luật riêng biệt, bởi vì những điều luật này được lập ra vốn để bảo vệ kẻ yếu.

Còn về thực hiện… mỗi người có một cách nhìn khác nhau.

Cấp bậc huấn luyện viên là một hố trũng, không phải tất cả các Pokemon đều có thể vượt qua hố trũng này.

Nói cách khác, trên thực tế đa số Pokemon được đào tạo phổ thông đều phải dừng bước trước rào cản ấy.

Pokemon lại không phải là tộc người chiến đấu Saiyan*, thời kỳ mạnh mẽ của chúng không dài, có thể chỉ vài năm ngắn ngủi.

* Saiyan là một chủng tộc chiến binh trong truyện tranh nổi tiếng Dragon Ball có sức mạnh vượt trội vừa hiếu chiến lại vừa hiếu sát sống trên hành tinh Prant (sau này tên là Vegeta). Họ có tiềm năng chiến trận rất lớn, sau mỗi lần bị thương nặng và hồi phục lại, sức mạnh lại tăng gấp bội.

Trong vài năm ngắn ngủi này, nếu có thể đột phá được cấp phổ thông và vào cấp bậc huấn luyện viên, chúng sẽ có cơ hội rũ bỏ xiềng xích của thời kỳ mạnh mẽ.

Nếu không, chờ quãng thời gian ít ỏi này qua đi, cả một đời về sau cũng không có khả năng đột phá được cấp phổ thông.

Tiến vào cấp huấn luyện viên mới là khởi đầu thực sự của Pokemon từ phổ thông lên tới siêu phàm!

Mà năng lực của cấp huấn luyện viên, mới là cái Lâm Châu thật sự hướng tới.

Lâm Châu đồng ý với Vương Hoa Thần tham gia thi đấu cấp thành phố, không có ý muốn nổi tiếng, chỉ đơn thuần vì trợ cấp năm trăm nghìn tệ.

Có được số tiền này, cậu có thể tiến thêm một bước trong quá trình đào tạo Cáo Lửa.

"Yên tâm, còn có Thẩm Khánh Minh. Nếu thi đấu cấp thành phố thua, người mà Vương Hoa Thần tìm tới đầu tiên chính là gã đó, gã ta sẽ được đối đãi thật tử tế. Trong vòng loại thi đấu vòng tròn tích điểm, cứ để gã đó lên sàn. Khi nào đến vòng tranh tài sau, chúng ta sẽ bàn tiếp."

Một câu của Lâm Châu đã quẳng Thẩm Khánh Minh đáng thương đi đời rồi!

Phải biết rằng có tổng cộng mười lăm đội tham gia trận đấu, sau hai vòng đấu sẽ dựa vào điểm tích lũy để tiến vào top tám.

Ý của Lâm Châu chính là muốn một mình Thẩm Khánh Minh đấu trọn hai mươi tám trận cùng với mười bốn đội khác!

Lưu Lạc nghe Lâm Châu nói, khóe miệng giật giật, trong lòng không kìm được ngầm xót thương cho tên đen đủi Thẩm Khánh Minh này.



Một tuần qua đi rất nhanh.

Đội tuyển mới của trường được thành lập, tài khoản ngân hàng của Lâm Châu thu về khoản trợ cấp năm trăm nghìn tệ.

Chuyện của đội tuyển trường không làm dấy lên sóng gió quá lớn, dù sao đã có Thẩm Khánh Minh ở đây, âm thầm thành lập là xong, cũng không cho ai biết cả.

Ngược lại video giao chiến của Lâm Châu và Thẩm Khánh Minh đang làm mưa làm gió trong trường, tạo thành cơn sốt không nhỏ.

Chỉ có điều, những việc này chẳng liên quan nhiều tới Lâm Châu.

Tuy ban đầu có dăm ba cuộc điện thoại kỳ quái gọi tới, mời cậu làm streamer, quay quảng cáo này nọ, thế nhưng Lâm Châu không để ý tới mấy chuyện vặt vãnh đó, theo thời gian độ hot sẽ giảm dần. Ở thời đại Internet này, rất nhanh sẽ có chủ đề hot mới chuyển hướng sự chú ý của mọi người thôi.

Trải nghiệm trực quan nhất mà Lâm Châu có được, chính là các nữ sinh khóa dưới hai ngày trước còn rần rần thêm Wechat quấy rầy cậu, đến hôm nay hình như đã xóa cậu rồi.

Chớp mắt một cái đã tới cuối tuần.

Sáng sớm.

Dù ngày mới chỉ vừa bắt đầu, nhưng Lâm Châu đã có thể đoán được, ngày hôm nay sẽ bị giày vò, hành xác tới mức nào.

Bởi vì, hôm nay là ngày tổ chức trận đấu xé bảng tên Pokemon.

Cậu không thể từ chối tham gia trận đấu cùng chị gái.

Trước lúc ra ngoài, Lâm Châu thấy Lâm Lam đeo một chiếc ba lô to đùng phía sau, mà khóe mắt giật giật, thật sự không có mặt mũi nào để chị ấy ra khỏi nhà như vậy.

"Chị qua đây."

Lâm Châu nói.

Lâm Lam mặt mũi hớn hở vác tất cả trang bị của mình qua đó.

"Làm gì thế?"

Lâm Châu không thèm để ý, thẳng tay kéo ba lô của cô qua rồi bắt đầu vứt những thứ vô dụng ra ngoài!

"Em trai! Em ngầm chơi xỏ chị!"

Lâm Lam kinh ngạc, mắt trừng trừng nhìn đống trang bị mà mình đã dày công chuẩn bị đang bị vứt ra ngoài từng cái một.

"A, máy điện tử của chị"

"A, coca lạnh của chị!"

"A, khoai lát giảm giá 50% chị mua ở siêu thị kế bên!"

"A, nồi của chị!"

"A, …"

Lâm Châu nhìn đít nồi đen thùi lùi trong tay, cảm thấy đau hết cả mình mẩy. Cậu không hiểu được, tại sao đi xé bảng tên lại phải mang theo nồi? Tính làm hiệp sĩ vác nồi à?

Sau nửa ngày lúi húi cặm cụi, Lâm Châu đã vứt hết những thứ vô dụng trong túi của Lâm Lam đi, bấy giờ cậu mới để Rồng Điện lôi cô ấy ra ngoài.

Cả đường đi Lâm Lam cứ cằn nhằn bên tai cậu, nói cái gì mà "Xé bảng tên mà không có nồi đen là không có linh hồn…"

Lâm Châu tỏ vẻ, nồi đen nghe xong muốn đánh người!

Hai người mang theo Pokemon lên tàu điện tới khu thương nghiệp Phổ Tân của Tân Chử.

Hai ngày trước, khu thương nghiệp Phổ Tân đã bắt đầu kiểm soát giao thông và hạn chế xe cộ đi lại. Người và xe không liên quan đều bị cấm vào bên trong, vì đây chính là nơi tổ chức trận đấu xé bảng tên Pokemon.

Trong khu thương nghiệp Phổ Tân hiện giờ, về cơ bản chỉ còn lại nhân viên làm việc và các loại thiết bị camera chuyển phát.

Các tuyển thủ trước chín giờ sáng phải vào sân, mười giờ chính thức bắt đầu trận đấu.

Lâm Châu và Lâm Lam vừa đúng chín giờ đã có mặt.

Nhân viên làm việc ở hiện trường phát "bảng tên" cho bọn họ đồng thời nói quy tắc và những việc cần lưu ý.

"Bảng tên" là một huy hiệu huỳnh quang bé bằng bàn tay, có thể bám trên người Pokemon, chỉ cần tác động lên nó một lực kéo nhất định, chắc chắn sẽ bị rơi ra.

Lâm Châu lấy hai bảng tên dán thử lên lưng Cáo Lửa và Rồng Điện, quả nhiên nó tự hút được.

Theo lời nhân viên làm việc nói, nó có thể bám dính cả trên người Pokemon hệ Ma không có thực thể.

Quy tắc của trận đấu xé bảng tên rất đơn giản.

Xé bảng tên giữa các Pokemon, có thể sử dụng những chiêu thức cơ bản, tuyển thủ chỉ có thể chỉ huy, không thể tự mình ra tay xé, bảng tên bị xé sẽ bị loại.

Nếu bảng tên của mình bị xé, tất cả bảng tên có được đều sẽ thuộc về đối phương.

Một bảng tên được một điểm, hết thời gian thi đấu sẽ xếp hạng theo điểm số.

Cáo Lửa và Rồng Điện đã vào vị trí.

Lâm Lam đứng ở điểm xuất phát, lấy dây bện ở cổ tay cột tóc thành đuôi ngựa, vẻ mặt tràn đầy tự tin nói:

"Trận đấu hôm nay nhất định phải thắng!"

Lâm Châu bên cạnh không kìm được hỏi:

"Không phải chị nói hôm nay tới phỏng vấn lấy tài liệu, về nhà viết tin tức sao?"

"Ha ha ha, chị nghĩ kỹ rồi, chỉ cần thi đấu thắng, không phải chị là tin tức hot nhất sao, tới lúc đó còn sợ không viết được tin sao?"

Lâm Lam nhìn trời cười lớn, dường như trên gương mặt hớn hở kia có viết ba chữ "Tính cả rồi."

Lâm Châu kinh ngạc, sao nay não bà chị này lại nhảy số nhanh vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 41 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status