Dã man vương tọa

Chương 4: Thiếu niên có vấn đề


Tên mập cả giận nói:

- Chính là con chó này, hại ta bị cả đàn tê ngưu đuổi giết…

Chưa nói xong đã thấy Trương Đức Bưu ngồi trên lưng cự khuyển, Kidd không khỏi ngẩn ngơ, vội vàng cười nịnh nói:

- Thú cưỡi đẹp quá! Đức ca, Bưu ca, có thể cho ta đi ké một đoạn không?

"Tên mập này thật sự không phải loại vô sỉ bình thường."

Trương Đức Bưu vung tay nắm lấy áo của Kidd, mang theo tên mập, quát:

- Tiểu Hắc, chạy!

Thủ Sơn khuyển liền chạy nhanh như tên bắn, giờ phút này đàn Cự Giác tê mới tỉnh lại, lỗ mũi phun khói, mạnh mẽ vung chân đuổi theo, nhưng càng đuổi càng xa, đến khi không thấy bóng dáng bọn họ đâu, đàn tê ngưu lúc này mới chân dừng chân lại.

Sau khi lao ra khỏi hạp cốc Tự Lãng, Trương Đức Bưu ra lệnh cho Tiểu Hắc giảm tốc độ, dừng bên cạnh một cây cổ thụ, quăng tên mập xuống đất, sau đó thân mật vỗ vỗ trán cự khuyển. Thủ sơn khuyển hưng phấn vẫy đuôi, trùng hợp quét trúng mông tên mập vừa mới hoàn hồn sau cơn hoảng sợ, bị cái đuôi cứng như chổi sắt quét phải, tên xui xẻo này la to một tiếng, cắm đầu vào cây đại thụ.

- Hôm nay, thật sự quá xui xẻo…

Tên mập nói được một câu rồi ngất đi.

Cự khuyển này chính là con chó đen nhỏ năm đó Trương Đức Bưu nhặt được trong núi Noeller, lúc ấy chỉ to bằng bàn tay, nhưng lúc nhỏ sức ăn của nó thật kinh người, mỗi bữa ăn tươi mười mấy cân thịt, so với thể hình nó còn lớn hơn, thật không biết bụng nó chứa chỗ nào. Mà vật nhỏ "ăn nhiều chóng lớn", chỉ trong bốn năm đã lớn ngang với Thiết Bối man ngưu, nhưng vẫn còn đang tiếp tục trưởng thành, không biết đến khi nào mới trưởng thành hoàn toàn.

Tại thôn Man Chuy, gia cảnh nhà Đức Bưu cũng được coi như có của ăn của để, cha hắn – Nham Thạch – vốn là trưởng thôn, hơn nữa còn là đệ nhất dũng sĩ bộ lạc Mông Chuyên, hằng năm, hai cha con săn thú kiếm được không ít tiền, nhưng trong mấy năm này, đã bị con chó này ăn sạch đến mức nhà chỉ có bốn bức tường, mỗi lần Nham Thạch Man Chuy nhìn thấy con chó đen thì tròng mắt có chút đỏ ửng, bộ dáng hận không thể làm thịt nó đi cho rồi.

Bất quá, sau này khi đi săn, Tiểu Hắn đã thể hiện bãn lĩnh của mình, thậm chí có thể một mình đánh nhau với Vân Sinh báo mà không rơi vào thế yếu, rốt cục đã làm Nham Thạch Man Chuy thay đổi cách nhìn, quyết định giữ lại con chó vừa trung thành, tận tâm và siêng năng này làm chó giữ nhà.

Phải biết rằng Vân Sinh báo chính là ma thú cấp năm, Man chiến sĩ tầm thường không phải đối thủ của nó, cho dù là Nham Thạch Man Chuy, gặp phải loại ma thú này cũng phải đau đầu một phen.

Hơn nữa, da lông của Vân Sinh báo cực kỳ quý giá, mê hoặc được nhiều thương nhân đến mua, bán một bộ da Vân Sinh báo thôi cũng đủ để khôi phục lại gia cảnh nhà Trương Đức Bưu.

Lần này Trương Đức Bưu đến hạp cốc Tự Lãng tu luyện, không ngờ Tiểu Hắc cũng theo lại đây, không nghĩ nó lại không biết an phận, dĩ nhiên lại chạy đến sâu trong hạp cốc, gây ra chuyện động trời như vậy.

Sau khi Kidd tỉnh lại, giơ tay bóp bóp đầu, chỉ thấy man tử Nam Cương đang lặng lẽ trao đổi cùng với ác khuyển của hắn. Đầu cự khuyển nọ cứ nhìn chằm chằm vào gã mập mà chảy nước miếng, sau đó quay đầu về phía man tử Man Cương, man tử khẽ lắc đầu, làm cho cự khuyển ảo não vạn phần, cúi đầu xuống hỡn dỗi.

Tên mập Kidd nghi ngờ, hỏi:

- Các ngươi đang bàn chuyện gì thế?

Trương Đức Bưu thật thà nói:

- Vừa rồi Tiểu Hắc nói thoạt nhìn ngươi rất ngon miệng, có thể ăn được không? Ta nói không thể ăn.

Tên mập rùng mình một cái, thầm nghĩ trong lòng: "Hai chủ tớ này thoạt nhìn đôn hậu thật thà, nhưng trên thực tế chẳng phải loại tốt lành gì, chỉ chút xíu nữa là hại chết ta rồi, ở cùng với bọn họ một lúc nữa, coi chừng chết không có chỗ chôn, hay là thừa dịp chuồn sớm là an toàn nhất!"

Tên mập đứng dậy, định đi về phía sâu trong rừng rậm, bỗng nghe thiếu niên Man tộc kêu lên:

- Kidd huynh đệ, xin dừng bước!

Nghe vậy, tên mập y như bị ai đốt mông, nhanh chân bỏ chạy, còn quay lại nói một câu tàn nhẫn:

- Đức Bưu Man Chuy, lão tử nhớ ngày hôm nay, non xanh còn đó, nước biếc chảy dày, chúng ta còn có dịp gặp lại….

Câu sau còn chưa kịp nói xong thì Tiểu Hắc đã nhảy chồm tới, căn hai chân Kidd, kéo lê hắn về. Tên mập vội vàng ôm một gốc cây dương liễu lớn, nhưng lại bị Tiểu Hắc nhổ bật gốc cây, mang cả người và cây lại, hắn khóc lóc rầm trời:

- Cứu mạng a, con chó của Đức Bưu Man Chuy muốn ăn thịt người!

Kêu khóc một hồi lầu, tên mập vẫn không thấy tràng cảnh trong tưởng tượng. Chốn rừng sâu hoang tàn vắng vẻ thế này, làm sao có dũng sĩ tràn ngập chính khí đi qua, để cứu hắn từ tay Ma vương Man tộc này? Cho dù có, chứng kiến Man Chuy cùng ác khuyển của hắn, kẻ có đầu óc một chút đều phải tính toán xem mình có phải là đối thủ của bọn họ hay không.

Trương Đức Bưu mỉm cười nói:

- Huynh đệ Kidd, vùng đất phương viên năm mươi dặm gần đây, là do Hoàng đế bệ hạ của nước Đại Chu cấp cho bộ lạc Mông Chuyên làm nơi săn bắn. Bộ lạc Cuồng Lang thì săn bắn ở biên giới rừng rậm, huynh đệ lại đi đến lãnh địa của bộ lạc Mông Chuyên, giúp bộ lạc Cuồng Lang săn bắn, như vậy đã vi phạm luật trong rừng rậm. Chẳng lẽ huynh đệ Kidd cứ định như vậy mà đi sao?

Năm đó, sau khi Thái tông Hoàng đế của đế quốc Đại Chu đăng quang, phân phong lãnh chúa, vì trấn an công lớn của Man tộc, lại không muốn bọn họ gây rối trong thành thị của nhân loại, nên đã đem Lạc Nhật sâm lâm rộng lớn hàng ngàn dặm cấp cho Man vương. Man tộc sở hữu năm Chủ thành, ba mươi ba bộ lạc, một trăm năm mươi bảy thôn xóm tự do, trong đó đất phong của bộ lạc Mông Chuyên chính là ở nơi này, kể cả tư nguyên phong phú tại hạp cốc Tự Lãng.

Kidd đi đến hạp cốc Tự Lãng săn bắn giúp bộ lạc Cuồng Lang, chính xác đã xâm phạm quy củ trong rừng rậm, Trương Đức Bưu chỉ trích hắn việc này không có gì không đúng, bất quá, câu sau của man tử Nam Cương làm cho tên mập nổi trận lôi đình.

- Dựa theo tập tục của bộ lạc Mông Chuyên, ngươi có hai lựa chọn, một là đấu tay đôi với ta, hai là trở thành nô lệ của ta, ngươi chọn một đi!

Tên mập Kidd giận đỏ cả mặt, nói:

- Lính đánh thuê ở thành Philina chính là lính đánh thuê tự do, ngươi không thể yêu cầm một lính đánh thuê tự do bỏ qua quyền lợi của hắn, trở thành nô lệ của một người Nam Cương được.

Trương Đức Bưu khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- Ngươi cũng có thể lựa chọn đấu tay đôi với ta mà, đánh bại ta rồi, ngươi vẫn còn là lính đánh thuê tự do.

Tên mập chán nản, Cự Giác tê đầu lĩnh nặng mười mấy tấn, đứng trước mặt tên hỗn đãn này còn bị hắn đập vỡ đầu, có ngu mới đi đấu tay đôi với tên bạo long đội lốt người này.

- Ngươi vừa không muốn trở thành nô lệ, vừa không muốn đấu tay đôi với ta, điều này khiến ta thật khó xử!

Trương Đức Bưu nhăn mày nhăn mặt, bất đã dĩ nói:

- Ngươi biết đấy, người dân Man tộc đều là người nói chuyện đạo lý, chỉ khi nào nói không lại người ta mới dùng tới nắm đấm thôi. Ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, nhưng cũng không thể phá hủy quy củ trong rừng rậm. Như vậy đi….

"Nói không lại người ta mới dùng tới nắm đấm, như vậy chẳng phải là không nói đạo lý sao."

Giờ khắc này, Kidd cảm giác được cái đuôi lớn của cự khuyển phải mọc trên mông Trương Đức Bưu lúc này, chỉ nghe gã thiếu niên Man tộc "đôn hậu" nói tiếp:

- Không bằng người bỏ ủy thác của bộ lạc Cuồng Lang, đến thôn Man Chuy của chúng ta, cứ mỗi hộ gia đình thì săn cho ta một đầu Cự Giác tê nhỏ. Về phần tiền thuê, cứ tính theo giá tiền như ở bộ lạc Cuồng Lang, một đồng cũng không thiếu, huynh đệ Kidd nghĩ như thế nào?

Đôi con ngươi ti hí của gã mập chớp liên tục, rốt cục hắn cũng đã biết ý định của Trương Đức Bưu. Mấy năm gần đây, Lạc Nhật sâm lâm cũng không yên ổn, những bộ lạc Man tộc thường xuyên công phạt lẫn nhau, cướp đoạt tài sản cùng phụ nữ của đối phương. Nghe nói nửa năm trước, bô lạc Cuồng Lang đánh lén bộ lạc Mông Chuyên, hai bên hỗn chiến cách sườn núi năm dặm, bất quá, trong trận chiến này, bộ lạc Cuồng Lang không chiếm được chút tiện nghi nào, ngược lại còn bị bộ lạc Mông Chuyên dùng kỳ bình đánh lén vào tận chỗ ở, cướp đi không ít nữ nhân cùng da thú quý giá.

Bộ lạc Cuồng Lang ủy thác hắn săn Cự Giác tê nhỏ, hơn phân nửa chính là muốn huấn luyện một chi kỵ binh, trả thù bộ lạc Mông Chuyên. Mà thiếu niên trước mắt muốn hắn bắt Cự Giác tê nhỏ, chỉ sợ cũng có tâm tư tương tự.

Một chi kỵ binh do người Nam Cương kiêu dũng thiện chiến kết hợp với Cự Giác tê, lực chiến đấu thật sự kinh khủng, chỉ nghĩ thôi đã làm người khác chưa chiến mà lạnh run.

Nghĩ tới đây, tên mập không khỏi nâng cao sĩ khí:

- Man tử, con chó của ngươi hôm nay thiếu chút nữa đã hại chết ta, bất quá niệm tình ngươi cứu ta một mạng, đại gia Kidd này sẽ không truy cứu nữa, nhưng ngươi phải xin lỗi ta một cách trịnh trọng.

Trương Đức Bưu im lặng, tên mập hoảng sợ phát hiện, thủ sơn khuyển to lớn kia lại nhìn hắn chằm chằm, chảy nước miếng, sau đó lại nhìn về phía chủ nhân. Trương Đức Bưu chần chờ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.

Tên mập vội vàng nhảy dựng lên, ôm lấy tay Trương Đức Bưu, cười nói ha hả:

- Đức ca, Bưu ca, xem ngươi nghiêm trọng chưa kìa! Ta chỉ nói giỡn thôi mà, chúng ta chính là huynh đệ tốt cùng chung hoạn nạn, chẳng phải chỉ là vài con Cự Giác tê nhỏ thôi sao? Được rồi, được rồi, …huynh đệ à, có thể bảo con chó của ngươi cách xa ta ra một chút được không…

Khi Trương Đức Bưu mang tên mập Kidd về thôn, kể cho mấy bà mấy cô nghe tên mập này nguyện ý vì con cái các nàng, nên sẽ bắn Cự Giác tê nhỏ về. Nhất thời, nhiệt tình bộc phát, họ mang tới thật nhiều thịt khô cùng hoa quả. Nam nhân trong thôn cũng hết sức phấn khởi, uống rượu say mèm, ngã lăn lóc bét nhè.

Khi đi săn có sự hỗ trợ của Cự Giác tê, lực chiến đấu của người Nam Cương sẽ bạo tăng gấp đôi, bảo sao bọn họ không vui mừng được?

Không tới nửa năm, Kidd đã bắt được sáu mươi con Cự Giác tê nhỏ cho thôn Man Chuy.

Không thể không nói tên mập này mặc dù là một tên đạo tặc béo phì, nhưng kỹ xảo tiềm hành có điểm đặc biệt. Hạp cốc Tự Lãng nguy hiểm như vậy, mà hắn ra ra vào vào cả trăm lần vẫn không mất một sợi tóc.

Cùng với những người dân Nam Cương thuần phác sống chung nửa năm, Kidd không khỏi yêu mến những con người thô lỗ, chất phác trong thôn xóm này, vì vậy hắn ở lại thêm ba tháng, trợ giúp dân trong thôn thu phục những con Cự Giác tê nhỏ, sau đó mới lấy tiền công, lưu luyến rời đi.

- Man Chuy Nhị Thế!

Trước cửa thôn, Kidd cưỡi trên tuấn mã, hai bên mang đầy lông và da thú quý hiếm. Tên mập tháo mũ xuống, hướng Trương Đức Bưu thi lễ, cười nói:

- Tương lai ngươi sẽ trở thành một dũng sĩ trong rừng rậm khiến mọi người phải kính sợ, lúc đó, đừng quên tại thành Philina không xa, có người bạn tận tâm và trung thành với ngươi, Kidd "nhanh chân"!

Trương Đức Bưu vội vàng hoàn lễ, trải qua nửa năm sống chung, hai người đã phá bỏ chướng ngại trước kia, trởi thành bằng hữu tốt, hắn cười nói:

- Sau lễ trường thành ta nhất định sẽ đến thành Philina tìm ngươi.

Kidd phóng ngựa chạy như điên, cười ha hả nói:

- Ta nghe Nhất Thế nói, chờ qua lễ trưởng thành sẽ giới thiệu cho ngươi một người con gái để thành thân. Nhị Thế, khi nào ngươi kết hôn nhớ nói cho ta biết nhé!

"Thành thân…" Trong óc Trương Đức Bưu trống rỗng, hoàn cảnh sinh tồn ở Nam Cương ác liệt, tuổi thọ trung bình của người dân Nam Cương là năm mươi năm, cho lên qua lễ trưởng thành năm mười hai tuổi xem như là "người lớn" rồi, có thể thành gia lập nghiệp, cưới vợ đẻ con. Đây là niềm vui lớn nhất của các thiếu niên Nam Cương, nhưng Trương Đức Bưu lại vui không nổi.

Khi còn bé, mắc phải căn bệnh kỳ quái, sinh hoạt trong giấc mơ, bất tri bất giác làm thẩm mỹ của hắn khác người. Đối với quan niệm thẩm mĩ của dân Nam Cương, mỹ nữ thì phải mông lớn eo thô, lưng hùm vai gấu, hai tay có ngàn cân khí lực, có thể ăn thịt miếng to, uống rượu bát lớn.

Mà trong giấc mơ của Trương Đức Bưu, phụ nữ như vật được gọi là "khủng long".

Ngược lại, hắn thích những cô gái có vòng eo nhỏ mềm mại, cái mông tròn trịa vểnh lên, bộ ngực sữa đàn hồi, âm thanh êm ái, chăm sóc mình ôn nhu, chu đáo.

Ý nghĩ này hắn không dám nói với người trong thôn, nếu như mọi người biết được hắn thích loại phụ nữ này, khẳng định người dân trong thôn sẽ hoài nghi tâm lý hắn có khác thường hay không.

"Có lẽ, ta nên tìm Vu sư nói chuyện, nhưng cái miệng oang oang của Vu sư sẽ kể chuyện này khắp nơi, đến lúc đó trong mắt mọi người, ta chính là một gã thiếu niên có vấn đề…."

"Thiếu niên có vấn đề" khổ não vạn phần, chậm rãi trở về thôn. Lúc này Nham Thạch Man Chuy đang dắt một con Hắc Thán mã ra khỏi thôn, miệng lầm bầm:

- Tháo dây cương buộc trên bờm con ngựa hoang ra, sau đó dắt ra ngoài phối giống, mùa xuân năm sau nhất định sẽ sinh được lứa ngựa con rất khỏe mạnh.

Trương Đức Bưu hồ nghi nói:

- A Ba, người đang nói cái gì vậy?

- À! Không có gì, ta định ngày mai dẫn ngựa sang thôn bên cạnh phối giống…

Nham Thạch Man Chuy buộc con ngựa vào cọc, liếc mắt nhìn Trương Đức Bưu một cái. Ánh mắt tràn ngập quỷ dị, phảng phất như không phải đang nhìn con mình, mà đang nhìn một con gia súc mang thương hiệu "Ngựa giống siêu cấp nhà A Man".
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status