Đằng ấy, làm bạn nhé?

Chương 8


Gần đây giáo viên bố trí bài tập theo nhóm, cả lớp nhốn nháo. Chia nhóm là vấn đề nan giải. Lớp nhiều người như thế, chia thế nào cũng sẽ có ý kiến. Ai cũng muốn cùng nhóm với Thi Sơn Thanh, vì phàm là cùng nhóm với cậu thì điểm số sẽ chẳng bao giờ thấp.

“Cách cũ.” Trương Liêu đứng trên bục giảng gõ bàn rồi nói. Bấy giờ mọi người mới trật tự lại.

Long Ngọ mới tới nên không biết gì, cô cũng chẳng thấy sao cả. Ngày hôm qua mất ngủ cả đêm, nên tâm trạng của cô không được tốt. Cô khép sách, nằm nhoài ra bàn nhắm mắt lại.

Thi Sơn Thanh ngồi ở bên cạnh, cô nằm úp xuống là cậu lập tức phát hiện ra ngay. Nhìn gáy Long Ngọ, Thi Sơn Thanh lấy làm kinh ngạc: Cô ta sao vậy nhỉ?

Học kỳ này sắp kết thúc. Trong ấn tượng của Thi Sơn Thanh, Long Ngọ chính là kiểu người cổ hủ điển hình, đoán chừng trong quân đội cũng thuộc dạng gương mẫu. Chưa từng uống bất kỳ loại đồ uống gì, chưa từng ăn bất kỳ đồ ăn vặt nào. Đi đường, đi học thì sống lưng luôn ưỡn đến mức thẳng tắp. Cậu chưa từng thấy cô chán chường, uể oải gục xuống bàn như hôm nay.

Trương Liêu cầm một hộp sắt, bên trong để những tờ giấy to nhỏ đồng đều. Cậu ta dựa theo thứ tự đi đến trước mặt từng người, sau đó để mỗi người rút mỗi tờ.

Long Ngọ đang nhắm mắt, hoàn toàn không phát hiện Trương Liêu đã đến trước mặt mình. Trương Liêu còn đang do dự có nên đánh thức cô dậy không, thì Thi Sơn Thanh đã vươn một ngón tay chọc vào người cô: “Long Ngọ, đến lượt cậu rồi.”

“Cái gì?” Long Ngọ quay đầu, cau mày nhìn về phía Thi Sơn Thanh.

Như mọi hôm, giọng điệu của Long Ngọ mà hung dữ như thế, thì chắc chắn Thi Sơn Thanh sẽ không thèm để ý đến cô nữa. Nhưng khi nhìn thấy tơ máu trong mắt Long Ngọ, cậu dừng lại vài giây, rồi đứng lên lấy hai tờ giấy cuối cùng trong hộp sắt. Trương Liêu thấy giấy đã hết mới xoay người đi lên bục giảng.

“Đây, cậu chọn một tờ đi.” Thi Sơn Thanh mấp máy môi nói.

Long Ngọ cũng tỉnh táo hơn phân nửa. Cô tiện tay rút lấy một tờ, vừa mở vừa thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi không phải cố ý hung dữ với cậu đâu.”

Thi Sơn Thanh khẽ lắc đầu. Cậu cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình mà không nhìn Long Ngọ: “Là tôi không nên đánh thức cậu.”

“Cậu……” Long Ngọ còn chưa nói hết, đã bị Trương Liêu trên bục giảng cắt ngang.

“Tôi đọc số các cậu giơ tay, số một.”

Trong lớp lập tức có năm người giơ tay. Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, rồi than vãn ra tiếng. Những bạn khác trong lớp lập tức vui vẻ.

“Sao vậy, tôi đáng ghét thế cơ à?” Trương Liêu cũng vừa vặn là thành viên nhóm một.

“Không có —” Mấy người trong nhóm dài giọng, đáp lại rất không tình nguyện.

“Ha ha ha ha……” Đây là tiếng cười không nể mặt của những bạn khác trong lớp.

“Được rồi, nhóm hai.” Trương Liêu nghiêm chỉnh tiếp tục đọc số.

Lúc này Long Ngọ cũng biết đang làm gì. Cô nhìn tờ giấy trong tay mình rồi giơ tay lên.

“Ừ, Vương Chiếu, Long Ngọ…… Thi Sơn Thanh.” Trương Liêu đọc tên từng người một lần.

Bạn trong lớp thấy Thi Sơn Thanh đã bị chia nhóm, thì lập tức kêu rên.

Long Ngọ thấy hai người được vào một nhóm, bất giác nghiêng đầu nhìn Thi Sơn Thanh. Cô phát hiện cậu vẫn luôn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Còn giận à? Long Ngọ áy náy.

Chờ chia nhóm xong cũng đến giờ tan học. Tiếng chuông vừa vang mọi người bắt đầu tản đi. Từ trước đến nay, Trương Liêu luôn chơi đẹp với các bạn trong lớp. Cậu ta hẹn mấy người nhóm mình cùng đi ăn cơm, nói văn vẻ là thúc đẩy phát triển tình cảm.

Thi Sơn Thanh thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài. Rốt cuộc cậu vẫn vì chuyện vừa rồi mà thấy không thoải mái.

“Thi, Thi Sơn Thanh.” Long Ngọ chạy lên từ phía sau, lắp bắp: “Bọn mình cũng cùng đi ăn cơm nhé? Cùng nhóm phải, phải thúc đẩy phát triển tình cảm.”

“Người cùng nhóm đều đi hết rồi.” Thi Sơn Thanh trưng ra gương mặt lạnh lùng vạch trần lời cô.

“Vậy, vậy thì lúc trước không phải cậu đã mời tôi ăn sáng đó ư? Tôi mời cậu.” Long Ngọ kéo khuôn mặt cứng nhắc, cười nói.

Đã bao lâu rồi mà bây giờ mới nhớ phải mời lại cậu. Đôi mắt sáng như sao của Thi Sơn Thanh nhìn thẳng vào Long Ngọ, cuối cùng cũng miễn cưỡng nói: “Đi thôi.”

Hai người sóng vai đi trên đường, im lặng chẳng nói năng gì.

“Cậu…… Vừa nãy bị sao vậy?” Thi Sơn Thanh vẫn không nhịn được nên hỏi, nhưng đầu lại quay sang bên kia không nhìn Long Ngọ.

Long Ngọ sửng sốt một lúc, nên chậm hơn Thi Sơn Thanh một bước, “Không có gì, chuyện vừa nãy trên lớp, xin lỗi nhé.”

Thấy cô không muốn nói, Thi Sơn Thanh cũng không hỏi nữa. Cậu không muốn lại chọc người ta ghét.

Bởi vì lúc trước có nghe nói đồ ăn ở căn tin gần nhà bảy tương đối ngon, nên Long Ngọ dứt khoát đi đến đó. Cô về trường sớm hơn một học kỳ, lúc đi học lại toàn ngồi chung với Thi Sơn Thanh, nhưng số lần hai người nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thật ra cô vẫn luôn muốn giao thiệp với Thi Sơn Thanh. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu, Long Ngọ đều muốn xoa đầu Thi Sơn Thanh. Chẳng qua cô nghe Ninh Trừng nói, từ trước đến nay cậu luôn lạnh nhạt, cũng không thích đến gần người khác. Long Ngọ đành phải dập tắt ý tưởng này. Không giao thiệp cũng không sao, nhưng không thể khiến cậu ấy ghét mình được. Ít nhất lúc khai giảng cô rõ ràng đã cảm nhận được sự chán ghét của Thi Sơn Thanh.

Bắt đầu từ ngày hôm qua tâm trạng của cô đã giảm hẳn xuống. Đêm hôm qua lại không ngủ, nên khó trách hôm nay lại như vậy. Nhưng Long Ngọ không muốn Thi Sơn Thanh hiểu lầm mình. Cô rất thích cậu.

“Cậu ăn gì?” Long Ngọ đẩy quyển thực đơn đến trước mặt Thi Sơn Thanh rồi hỏi.

Thi Sơn Thanh đẩy thực đơn trở lại, thuận miệng gọi mấy món, hiển nhiên đã ăn ở đây rồi.

Long Ngọ thấy thế thì đành phải tự mở thực đơn. Cô chỉ mấy món nhìn có vẻ đơn giản.

Bình thường Thi Sơn Thanh đến đây ăn cơm một mình sẽ gọi món ăn. Nếu đi cùng Trương Liêu thì sẽ gọi cơm Tây. Cậu không thích ăn chung một dĩa với người khác. Nhưng Thi Sơn Thanh vừa mới gọi xong đã thấy hối hận. Cậu không gọi cơm Tây. Nếu lát nữa cô đưa đũa vào dĩa đồ ăn của cậu, cậu sẽ kiên quyết không ăn một miếng nào! Thi Sơn Thanh kiên định nghĩ.

Lúc đồ ăn được bê lên, hai người bắt đầu ăn, thì Thi Sơn Thanh lại không bình tĩnh được nữa.

“Cậu, vì sao không ăn món tôi gọi?” Người bình thường thấy ăn kiểu này đều không phải gắp ăn chung à, đâu phải như cơm Tây.

“Hả?” Long Ngọ đang vùi đầu ăn cơm, nghe được câu này lập tức ngẩng đầu nhìn Thi Sơn Thanh rồi giải thích: “Hẳn là cậu không thích, không phải cậu có bệnh thích sạch sẽ hay sao?”

“Cậu mới……” Cậu có bệnh thích sạch sẽ thiệt, nhưng nghe từ miệng cô nói, sao lại có cảm giác như “Không phải cậu có bệnh à?” vậy.

“Cậu hiểu sai rồi.” Vì để chứng minh những gì mình nói, Thi Sơn Thanh chẳng những gắp một đũa thức ăn cho Long Ngọ, còn gắp thức ăn từ dĩa trước mặt cô vào trong chén mình.

U ám ở đáy lòng Long Ngọ trong hai ngày nay bỗng nhiên tiêu tan không ít.

“Bọn mình làm bạn* đi?” Trong mắt Long Ngọ đều là ý cười. Cô thật sự cảm thấy Thi Sơn Thanh rất thú vị.

Vành tai trắng nõn của Thi Sơn Thanh bỗng nhiên đỏ ửng lên. Tim cũng đột nhiên bị chật một nhịp nhưng lập tức khôi phục lại. Vừa rồi cậu còn tưởng…… Tưởng cô nói “Qua lại*”.

(*交个朋友: kết bạn, 交往: qua lại (quan hệ))

“Ừ.” Thi Sơn Thanh thất thần lên tiếng, trong lòng lại nghĩ: Cô trông cũng không đẹp lắm, lại còn dữ! Nếu cô theo đuổi cậu, cậu chẳng thèm đồng ý đâu.

Hai người đều có tâm sự của mình, lại cũng là người không thích nói chuyện. Một bữa cơm ăn xong trong lặng lẽ.

Long Ngọ vừa mới về phòng, thì “Chuyên gia tin đồn” Ninh Trừng lập tức mang máy tính chạy đến trước mặt cô.

“Chị! Chị cùng đi ăn cơm với Thi Sơn Thanh à?”

“Ừ, sao em biết?” Long Ngọ vừa lưu số điện thoại của Thi Sơn Thanh, đang chờ cậu xác minh bạn tốt. Cô thấy Ninh Trừng chạy tới trước mặt mình thì vội vàng cất điện thoại đi.

“Chị xem! Có người đăng ảnh này!” Ninh Trừng chỉ vào máy tính phấn khích nói.

Long Ngọ liếc mắt nhìn sang. Vị trí bọn cô ngồi ở gần cửa sổ tầng ba, cách một lớp kính. Đây rõ ràng là được người ta chụp ở ngoài nhà ăn. Độ phân giải khá cao, không phải dùng di động chụp. Cô nhìn cẩn thận chỗ người đăng bài, là người ở câu lạc bộ nhiếp ảnh.

“Chị, chị cùng ăn cơm với Thi Sơn Thanh còn đóng mặt lạnh thế à?” Ninh Trừng bội phục, “Đây chính là nam thần của khoa tài chính bọn em đó!”

Long Ngọ không hề biết mặt mình vẫn luôn banh ra đến mức nghiêm túc như vậy. Rõ ràng cô đã cố sửa rất nhiều lần.

“Chị ngủ đây.” Long Ngọ mất tự nhiên né tránh Ninh Trừng.

Long Ngọ nằm trên giường, đeo bịt mắt, chưa đến ba phút đã kéo xuống. Cô lấy di động từ bên gối, lướt đến chỗ bài viết cô nhớ, sau đó lưu ảnh lại.

Hai người bọn cô ngồi đối diện nhau. Lúc ấy hẳn là cô đang nghe Thi Sơn Thanh nói chuyện, hình như nhìn mặt lạnh thật. Trong ảnh không thấy rõ mặt Thi Sơn Thanh, nhưng Long Ngọ thậm chí có thể nhớ rõ khóe miệng hơi cong của cậu. Long Ngọ nhớ, khi đó cô đang xin số điện thoại của Thi Sơn Thanh.

Sau đó cô còn giải thích với cậu, mặt cô trời sinh đã như vậy rồi, để tránh khiến cậu hiểu lầm. Tay Long Ngọ chọc vào khuôn mặt của Thi Sơn Thanh trong ảnh, cuối cùng nặng nề ngủ thiếp đi.

Buổi chiều không có tiết, nên Thi Sơn Thanh và Trương Liêu hẹn nhau ra sân vận động đánh tennis. Nói chính xác là cậu bị Trương Liêu ngang ngạnh kéo đi.

“Buổi trưa cậu đi ăn cơm với Long Ngọ à?” Trương Liêu mang theo một bộ vợt tennis, tùy tiện hỏi.

“Ừ.” Thi Sơn Thanh nghịch điện thoại của mình, không hề để ý tới Trương Liêu.

“Hai ngươi có thù oán gì sao?”

“Có ý gì?” Thi Sơn Thanh nhíu mày nhìn Trương Liêu.

“Chắc chắn cậu chưa xem diễn đàn của trường chúng ta rồi.” Trương Liêu tìm được bài đăng kia trên điện thoại, sau đó đưa điện thoại cho Thi Sơn Thanh xem, “Trong đó đang sốt, nói hai người các cậu kết thù.”

Chuyện này không thể trách người ta suy nghĩ lung tung. Thi Sơn Thanh đến chỗ nào cũng là tiêu điểm. Sự kiện nhà vệ sinh nữ lần đó vẫn còn lưu lại rõ ràng trong đầu mọi người. Mỗi lần Thi Sơn Thanh đi học đều ngồi chung với Long Ngọ, nhưng chưa ai từng thấy bọn họ nói chuyện với nhau. Bình thường quan hệ của bạn học là như thế sao? Chắc chắn là kết thù rồi.

Bài đăng thuần một màu suy đoán. Chẳng hề lo rằng nam thần của bọn họ sẽ bị Long Ngọ giới tính nữ công lược*. Dù sao nhìn vào Long Ngọ, mọi người sẽ theo bản năng mà xem cô là nam sinh.

(*Công lược: Tiến công chiếm đóng.)

Lúc nhìn thấy ảnh, Thi Sơn Thanh ngẩn người, nhưng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

“Không phải.” Cậu trả lại điện thoại cho Trương Liêu, bước nhanh về phía trước.

“Còn không phải, nhìn vẻ mặt này đi.” Trương Liêu lẩm bẩm ở phía sau, rồi lập tức theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status