Để được yêu nam phụ, nguyện không làm nữ chính

Chương 1: Cô chỉ có thể trở thành nữ phụ



Dương Thảo, một cô gái hai mươi ba tuổi sống ở thế kỷ 21, đang trong tình trạng thất nghiệp. Lý do bị đuổi việc là vì quá cương nghị! Thẳng thắn, mạnh mẽ lẫn quyết đoán... tất tần tật những điều này là "nguyên nhân" dẫn đến chuỗi "thất bại" của cô khi tồn tại trong xã hội ngày nay, nơi mà những kẻ a dua nịnh hót luôn được xem trọng. Ba mẹ ly hôn năm cô mười tuổi, họ tiến thêm một bước và có gia đình riêng. Cô sống với ông bà nội, chẳng nhận được bất kỳ sự chăm sóc nào từ ba mẹ.

Mười hai năm học hành cùng bốn năm đại học, Dương Thảo bước chân ra xã hội tìm kiếm việc làm như bao người khác. Cô thuê phòng trọ sống một mình, ông bà nội cùng mất khi cô lên đại học. Và ba mẹ vẫn là người... ở xa! Đi làm tại một công ty nhỏ gần một năm, cô bị đuổi. Trong quá trình thất nghiệp, một câu chuyện ly kỳ đã diễn ra với cô.

Vào đêm đó, Dương Thảo trên đường về nhà đã tình cờ cứu giúp một tên yêu tinh nhỏ có cánh đang bị mắc kẹt. Vẻ như hắn từ một miền phép thuật nào đấy vô tình lạc đến thế giới hiện thực này. Và để trả ơn, Hạt Tiêu - cách Dương Thảo gọi - hùng hồn bảo rằng: "Tôi sẽ thực hiện bất kỳ điều ước nào mà cô muốn".

Dương Thảo chẳng đời nào tin, việc gặp một tên tiểu yêu giữa đời thật chẳng khác nào... cơn ác mộng! Nhưng trước sự nài nỉ quá mức đó, cô đã nghĩ ra một điều ước hết sức phi lý, chẳng qua vì muốn làm khó hắn. Đó là, được bước chân vào cuốn tiểu thuyết đang hot bấy giờ: "Yêu em tựa hơi thở" của nữ tác giả Việt, mang bút danh Mộng và được yêu nam phụ có cái tên Cao Phong. Tác phẩm lấy bối cảnh Đô thành Sài Gòn vào những năm 1970 dưới thời Đệ Nhị Cộng Hoà Việt Nam... Xoay quanh câu chuyện về mối nhân duyên nghiệt ngã của ba con người: Mai Cẩm Tú - Cao Đình - Cao Phong.

Vẻ đắc ý trên mặt Dương Thảo biến mất khi tên tiểu yêu kia khoanh tay mỉm cười:

"Chuyện đó có gì khó! Cô sẽ trở thành con người mà mình mong muốn đồng thời yêu chàng trai mình muốn yêu... Dương Thảo, điều ước của cô sẽ thành sự thật!"

Và rồi, chuyện tình xuyên không tưởng như mơ đã mở ra với cô gái này.

Chỉ có một vấn đề "nho nhỏ" là, Dương Thảo không làm nữ chính...

-------

Tập 1: Cô chỉ có thể trở thành nữ phụ

Cảm giác có gì đó đang lắc nhẹ nhè, đầu óc cứ chếnh choáng, Dương Thảo từ từ tỉnh dậy sau một giấc ngủ mà cảm tưởng như dài cả thế kỷ. Thứ đầu tiên đập vào mắt là cái trần xe ô tô khá thấp, trong một không gian cũng nhỏ hẹp. Cả người cô chốc chốc lại giật lên do xe chạy xốc. Dương Thảo nhận ra một điều gì đấy khác thường. Đúng lúc gương mặt nhìn ngược của một cô bé phản chiếu trong mắt cô.

- A! Cô Thảo tỉnh rồi, anh Sơn ơi!

Trong khi Dương Thảo ngồi dậy thì giọng nam cất lên, là người ngồi sau vô lăng:

- May quá! Cô làm tụi em sợ muốn chết! Cô còn thấy mệt không?

Để cơn khó chịu qua đi, bấy giờ Dương Thảo mới đưa mắt nhìn hai người nọ. Họ ăn vận khá kỳ lạ! Cô bé ngồi bên cạnh nhìn mặt non choẹt, có lẽ chỉ mới mười bảy, mười tám. Nhỏ mặc bà ba tím cùng quần đen theo kiểu dân Nam Bộ thời trước. Còn anh chàng đang lái xe thì sơ mi trắng đóng thùng với quần ka ki xám. Trông gương mặt họ mang nét rất "xưa". Dương Thảo còn quan sát chiếc ô tô mình ngồi, vẻ như nó thuộc hàng cổ điển chứ chẳng phải là thứ ở hiện đại.

- Xin lỗi, tôi đang ở đâu? Hai người là ai?

- Trời ơi cô! - Cô bé nọ kêu lên - Em là Xuân ạ, con bé người ở luôn đi theo cô đây! Còn kia là anh Sơn, tài xế ô tô hay chở cô đi chơi hoài mà!

Bỏ mặc dáng vẻ lo lắng nọ, Dương Thảo đưa mắt nhìn xuống người mình. Thế quái gì đây? Cô đang mặc một chiếc đầm suôn dài trên gối cách tân kiểu phương Tây màu xanh dương, bên ngoài là áo khoác dạ nữ màu trắng với những chiếc cúc to bảng, túi khoét lệch một bên. Bắt đầu bối rối, cô đưa tay sờ lên mái tóc dài qua vai xoăn nhẹ buông xoã tự nhiên, kiểu mái hơi phồng. Bất giác, Dương Thảo liên tưởng đến thời trang "lai Tây" của phụ nữ Sài thành vào những thập niên 70. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô liền gấp gáp hỏi Xuân:

- Thế... có thể cho tôi biết rốt cuộc tôi là ai, ở đâu không?

Lần này Xuân mím nhẹ môi, vẻ như nỗi lo lắng đã nhiều hơn rồi:

- Cô tên Dương Thảo, năm nay tròn hai mươi, con gái duy nhất của ông chủ thương cảng Dương Bộ, là dòng họ Dương giàu có ở đất Sài thành này...

- Khoan đã? Sài thành? Nghĩa là Sài Gòn - thành phố Hồ Chí Minh?

- Sài Gòn thì đúng rồi, nói chính xác hơn là Đô thành Sài Gòn đấy ạ, nhưng thành phố Hồ Chí Minh thì em chưa nghe lần nào cả.

- Vậy... năm nay là năm bao nhiêu?

- Đang là giữa tháng giêng năm 1970 đấy cô.

Cái gì...? Dương Thảo kinh ngạc đến mức chỉ biết há hốc mồm mà chẳng kêu lên được thành tiếng. Sài Gòn năm 1970? Đùa nhau chắc? Tức thì, cô chồm người về phía cửa xe ô tô đồng thời nhìn ra bên ngoài.

Ôi! Một khung cảnh xưa cũ hoài niệm lập tức hiện ra trong đáy mắt đứng yên của Dương Thảo. Con đường rộng thênh lác đác người và xe, hai bên là hàng cây xanh um cao vút, những ngôi nhà tường thấp tè bên cạnh những ngôi biệt thự mang kiến trúc cổ điển. Vẻ như lúc này đang là xế chiếu, ngay cả màu nắng cũng mang chút gì đó nhàn nhạt xa xưa. Rồi cô thấy một cô thiếu nữ trong tà áo dài đang đạp vi vu trên chiếc Solex hoặc đôi trai gái ăn mặc sành điệu đèo nhau trên Vespa. Lúc xe chạy ngang qua một trường học, cô bắt gặp cảnh những nam nữ sinh ngồi ăn bò bía ở quán bên đường, gương mặt đứa nào đứa nấy đều chất phác hồn nhiên.

Ô tô lại rẽ qua một con đường khác rộng hơn, hai bên có những ba đến bốn hàng cây xanh nối dài ngút ngàn, Dương Thảo trông nó khá là quen.

- Đây là đường Nguyễn Huệ?

- Đúng rồi cô! - Lần này đến anh tài xế tên Sơn - Đây là đại lộ Nguyễn Huệ, lúc trước lâu rồi nó được gọi là đại lộ Charner.

Charner chẳng phải là tên gọi cũ của đại lộ Nguyễn Huệ thời kỳ Pháp thuộc ư?

Dương Thảo thật sự nhận ra mình đang ở Sài Gòn năm 1970 dưới thời Đệ Nhị Cộng Hoà và tổng thống là Nguyễn Văn Thiệu, lại còn ăn mặc thời thượng chẳng khác gì một cô chủ danh giá, ngồi trên chiếc ô tô Citroen Traction Avant 1949.

Dương Thảo ngồi dựa vào thành ghế đệm, nhắm mắt cố tĩnh tâm để nhớ lại thật rõ ràng những sự việc đã và đang diễn ra lúc này. Cô nhớ tên Hạt Tiêu đã nói sẽ đưa mình vào cuốn tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở", và căn dặn rằng:

- Cô sẽ là nhân vật hoàn toàn mới trong câu chuyện này. Nữ chính tạm thời vẫn là Mai Cẩm Tú, và cô chỉ có thể làm "nữ phụ". Cô xuất thân trong gia đình danh giá, điều đó phù hợp với tính cách cương nghị vốn có. Vấn đề còn lại là làm thế nào để nam phụ Cao Phong yêu mình, điều ấy phụ thuộc vào bản lĩnh của cô... Chắc cô muốn hỏi khi nào mình thoát khỏi đây? Đơn giản thôi, là đến hồi kết của tác phẩm.

Điều cuối cùng Dương Thảo nhớ chính là nụ cười khoái trá trên môi tên tiểu yêu đáng ghét đó. Thật là, đã được vào trong tiểu thuyết thì cũng nên cho cô trở thành nữ chính chứ! Bây giờ hoá thân vào nhân vật hoàn toàn xa lạ, cô biết xoay trở thế nào? Chính cô đã ước cái điều ngớ ngẩn này, và bây giờ thì phải nhắm mắt đi theo. Dẫu sao ở hiện đại, cô cũng quá xui xẻo rồi, thiết nghĩ có "lọt" vào đây nữa thì cũng chẳng còn xui hơn. Nghĩ vậy, Dương Thảo hít sâu một hơi rồi mở mắt ra.

- Thế nào rồi cô? Cô nhớ ra được gì chưa ạ?

Dương Thảo nhìn Xuân, giờ thì cần hoàn thành tốt "vai diễn" của một cô chủ:

- Chị nhớ ra hết rồi, từ nãy giờ chỉ muốn doạ em cho vui thôi.

- Trời đất, sao cô chơi ác với em quá vậy?

- Mà bây giờ chúng ta đang đi đâu thế?

Anh chàng tên Sơn đáp nhanh chóng: "Chúng ta ra ga tàu hoả thưa cô". Dương Thảo hỏi, họ sắp đi đâu ư? Tức thì, Xuân thở nhẹ một tiếng rồi nói:

- Ông dặn cô ra ga đón cậu Phong với cậu Đình ạ.

Cậu Phong? Cậu Đình? À, là hai anh em Cao Phong và Cao Đình! Dương Thảo tự nhủ, bắt đầu nhớ lại những tình tiết đầu tiên của tiểu thuyết. Cô cần phải nhớ rõ các diễn biến để biết chuyện gì sẽ xảy ra mà tuỳ cơ ứng biến. Ga tàu hoả ư...? Đôi mắt chợt nhiên sáng bừng, Dương Thảo khẽ kêu lên, đúng rồi mở đầu truyện là cảnh hai anh em nhà họ Cao xuất hiện ở ga tàu hoả tại Sài Gòn sau ba năm sống ở Đà Lạt... Không được rồi! Dương Thảo liền túm vai Sơn, giục giã:

- Mau chạy đến ga tàu hoả trước khi quá trễ! Nhanh lên!

Chiếc ô tô Citroen Traction Avant 1949 vừa dừng lại trước một sân ga tàu hoả là Dương Thảo tức tốc mở cửa xe chạy vào bên trong mặc cho Xuân đuổi theo.

Mở đầu cuốn tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở" là cuộc gặp gỡ định mệnh giữa ba nhân vật chính. Ngay tại ga tàu hoả, hai anh em nhà họ Cao sẽ cùng đỡ lấy Mai Cẩm Tú suýt bị ngã khi cô đến đây cốt để tiễn chân một người bạn. Chính khoảnh khắc ấy đã mở ra mối lương duyên giữa Mai Cẩm Tú và Cao Đình, nhưng lại là nghiệt duyên với Cao Phong. Bởi thế, điều Dương Thảo cần làm lúc này chính là không để Cao Phong gặp mặt người con gái sẽ mang bất hạnh cho anh sau này.

Đang chạy cao hứng đến giữa sân ga nhộn nhịp thì đột ngột Dương Thảo ngừng lại khiến Xuân ở phía sau mất đà, ngã chúi mặt vào lưng cô chủ. Con bé sờ mũi nhăn nhó, toan cất tiếng hỏi thì đã thấy Dương Thảo quay lại, giọng ngập ngừng:

- Em... có biết mặt hai cậu không?

Trước cái nhìn tròn xoe của Xuân, Dương Thảo cười cười. Nói mới để ý rằng cô đọc tiểu thuyết cơ mà, trong đầu cũng từng hình dung dáng vẻ các nhân vật nhưng đấy chỉ là do tưởng tượng, còn khuôn mặt thật của họ trong tiểu thuyết thì không biết như thế nào. Cô thấy Xuân đưa mắt nhìn quanh một hồi, rồi bất ngờ nhỏ chỉ tay đồng thời kêu lên: "A, là anh Quý, người làm của nhà họ Cao đó cô!".

Dương Thảo liền nhìn theo hướng chỉ tay của Xuân, mới thấy cách đó không xa, có ba chàng trai ăn mặc cao sang trông nổi bật giữa dòng người qua lại tại đây. Một người mặc sơ mi Tây với áo ghi lê, đội mũ Beret xám, mang gương mặt hơi lạnh lùng và kiêu ngạo. Người thứ hai đứng bên cạnh có nét trầm mặc, đôi mắt u buồn, mặc sơ mi có khoác thêm veston xanh sậm. Cuối cùng người thứ ba là cao nhất, mặc sơ mi cùng quần tây đen có dây đeo vai, gương mặt vui vẻ cùng nụ cười tươi.

Không cần đoán cũng biết, đó là ba "nam thần" của tiểu thuyết: Cao Phong - Cao Đình - Lương Bằng. Họ đang đứng nói chuyện với người làm tên Quý.

Không thể chần chừ, phải đến đó ngay! Nhưng dòng suy nghĩ gấp gáp đã bị cắt ngang khi Dương Thảo khựng lại, đôi mắt phản chiếu rõ khung cảnh một cô gái đi ngang qua và rồi suýt trượt ngã, dĩ nhiên ba chàng trai kia đồng loạt đưa tay ra đỡ lấy. Khi cô ấy đã đứng vững lại thì Dương Thảo mới nhìn rõ... Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, tóc đen dài thắt bím hai bên, dáng người nhỏ nhắn vừa tầm trong chiếc áo dài mini raglan. Nụ cười của cô thật e lệ.

Và đó chính là nữ chính Mai Cẩm Tú.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy người con gái thanh tao ấy, Dương Thảo đã hiểu: cuộc gặp gỡ định mệnh này là không thể tránh khỏi!

Có ai đó đi ngang qua vô ý va trúng vai Dương Thảo, đôi giày cao gót khiến cô chới với ngã ra sau, lúc hoàn hồn lại đã thấy mình đã ngồi bệt dưới đất. Dương Thảo hướng mắt đến chỗ bốn người nọ vẫn còn đứng trò chuyện, trông nụ cười tươi tắn của Mai Cẩm Tú thì cô thấy buồn cười. Nữ phụ ấy mà, dù ngã bao nhiêu lần cũng chẳng ai để ý đến, còn nữ chính chỉ vừa "suýt" ngã là đã có nam chính lẫn nam phụ đồng loạt đỡ lấy. Cùng là phụ nữ với nhau mà sao oan trái đến vậy?

Vịn vào cánh tay Xuân, Dương Thảo mau chóng đứng dậy. Nhỏ hỏi cô chủ có sao không? Dương Thảo phủi bụi trên áo khoác rồi lắc đầu, thiết nghĩ thời gian tới bản thân sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi nữa nên một cú ngã thì nhằm nhò gì. Kéo nhẹ vạt áo khoác, cô ngẩng cao đầu đồng thời bước đến chỗ anh em nhà họ Cao.

Nhác thấy một cô gái lạ mặt ăn vận sang trọng tiến đến, Cao Phong, Cao Đình và Lương Bằng cùng hướng mắt vào cô. Quý đứng kế bên liền kêu lên:

- Có phải cô Thảo ở nhà họ Dương không ạ?

- Đúng vậy, cô Thảo theo ý ông chủ đến đây để đón cậu Phong và cậu Đình.

Xuân vừa dứt lời thì tên Quý nhanh chóng giới thiệu, chàng trai trông lạnh lùng kiêu ngạo là cậu Hai, Cao Phong; chàng trai mang nét trầm mặc khó gần kia là cậu Ba, Cao Đình. Cuối cùng là Lương Bằng, chàng trai vui vẻ thân thiện.

Dương Thảo kín đáo quan sát Cao Phong. Rõ đúng chất công tử nhà giàu, bảnh bao điển trai và mang nét đặc trưng của sự lạnh lùng. Như tác giả Mộng miêu tả, anh có sống mũi cao hệt người phương Tây. Đàn ông mũi cao, khuôn mặt thường rất sang! Cảm giác được gặp nhân vật tiểu thuyết mình yêu thích bằng xương bằng thịt thật khó diễn tả! Dương Thảo chuyển dời ánh mắt sang Cao Đình, nam chính. Cũng không khác gì so với miêu tả, anh mang nét trầm mặc, đôi mắt u buồn là điều đẹp nhất nơi anh. Giống như bao tiểu thuyết "lâm li" khác, nam chính này dĩ nhiên không thoát khỏi việc phải mang số phận bất hạnh từ lúc còn nhỏ.

Bấy giờ đến lượt Cẩm Tú, người mà nãy giờ không lọt vào mắt Dương Thảo, nói:

- Cảm ơn hai cậu đã giúp đỡ, em xin phép đi trước.

Cẩm Tú không quên nhìn qua cô chủ họ Dương và mỉm cười chào. Dương Thảo cũng gật đầu đáp lại, đôi mắt ấy chẳng hề rời khỏi Cẩm Tú lúc cô đi ngang qua. Thật là một nữ sinh viên trong sáng, ngây thơ, thuần khiết. Sự việc tiếp theo, cô dễ dàng đoán ra, đó là: ba chàng trai kia đều âm thầm dõi mắt theo Mai Cẩm Tú! Cao Đình và Lương Bằng, Dương Thảo không quan tâm mà chỉ để ý đến Cao Phong.

"Vào khoảnh khắc đó, anh đã được định sẽ phải đau khổ vì cô ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status