Đế quốc đệ nhất sủng hôn

Chương 27: Cô đọng nguyên quả



Cả căn phòng lâm vào trầm mặc.

Thời điểm mỗi người đều cảm thấy buồn rầu, Sa Tỉnh Yên đột nhiên nói với Sa Nặc Nhân, "Sa gia vốn là rất khó khăn, hơn nữa vì chuyện của ngươi, Sa gia càng là nơi để người chỉ trỏ, ai sẽ ủng hộ gia tộc đã từng mưu sát Arthur cao cấp, huống chi lại là một cơ giáp chế tạo sư cao cấp......"

"Tỉnh Yên!" Sa Tỉnh Vinh đối Sa Tỉnh Yên quát lớn, vội vàng cứu vãn, "Chuyện đó không thể trách Nặc Nặc, em đừng nghe người bên ngoài nói hưu nói vượn."

Sa Tỉnh Yên bị la một tiếng, cũng phát hiện ra sắc mặt bá mỗ không tốt, phẫn nộ ngậm miệng không nói nữa, ngón tay tại trong bóng tối nắm chặt lại.

Sa Tỉnh Vinh quay sang Sa Nặc Nhân nhận lỗi, "Nặc Nặc, em đừng tức giận, Tỉnh Yên không biết nội tình, nghe người ngoài nói lung tung mới như vậy."

Sa Nặc Nhân nhìn Sa Tỉnh Yên, Sa Tỉnh Yên cũng không phục nhìn hắn chằm chằm.

Sa Nặc Nhân cười cười, tùy ý phất tay, "Mỗ phụ, chúng ta đi thôi, nhìn cũng nhìn rồi, nên làm chuyện chính."

Vừa lúc Solan cũng không còn tâm tình ngây người nữa, đứng dậy cùng nhi tử rời đi.

Xích Linh cũng không cùng đi, anh còn có việc, cáo từ trước.

Hai cha con cũng không cũng không dẫn theo huynh muội Sa Tỉnh Vinh, bảo tài xế đưa họ về trước, lúc này mới hướng "Ngạo viêm thực tài" thương hội đi qua.

Tới nơi này, Sa Nặc Nhân cảm thấy đôi mắt của mình không đủ dùng. Ngạo viên thực tài thương hội, quả nhiên là tài đại khí thô(1), cả một tòa cao ốc lớn đều chỉ bày thực tài, bất quá, vị trí của thực tài cấp khác nhau đều có vị trí khác nhau, cấp bậc càng cao, vị trí trưng bày sẽ càng cao.

1: giàu nứt đố đổ vách (ed: ý cực giàu ╮(╯▽╰)╭)

Sa Nặc Nhân không biết thực tài mình muốn đặt ở chỗ nào, đành phải hỏi một người phục vụ gần đó, nghe Sa Nặc Nhân nói ra tên của hơn mười loại thực tài, vị nhân viên đó trợn tròn mắt.

"Thỉnh hai vị chờ một chút, ta đi gọi quản lý lại đây." Người phục vụ nói xong, lại vội vội vàng vàng chạy đi.

Sa Nặc Nhân hoang mang, chỉ có thể đứng yên tại chỗ chờ quản lý tới đây.

Không lâu sau, một nam nhân không cao, dáng người béo tốt đi tới.

"Các vị hảo, ta họ Từ, là quản lý của nơi này, các vị là người yêu cầu hơn mười loại thực tài cao cấp phải không?" Từ quản lý lễ phép hỏi.

"Đúng vậy." Sa Nặc Nhân đem tên thực tài nói lại một lần.

Từ quản lý nói, "Những thực tài cao cấp khác, tuy rằng quý một chút, nhưng để tìm được cũng không khó, chỉ có Luyện Hồn Thảo..... Ta nói thực, rất thưa thớt, cũng rất khó gặp được. Bất quá, hôm nay vận khí của hai vị rất tốt, đế đô tinh Ngạo viêm thực tài phân hội có loại thực tài này, vẫn luôn không biết sử dụng, nên chỉ đặt tại nơi đó, nếu hai vị muốn, ta liền phái người đến đế đô tinh lấy, ngày mai có thể giao hàng, chẳng qua là giá cao hơn một chút, hai vị nghĩ thế nào?"

"Có thể." Sa Nặc Nhân không cần nghĩ ngợi liền đáp ứng, lúc sau mới nhớ tới mỗ phụ, sau đó lại cẩn thận hỏi một câu, "Có thể sao?"

Solan cười gõ nhẹ đầu Sa Nặc Nhân, "Lanh lợi, con đều đã quyết định, còn hỏi mỗ phụ a?"

Sa Nặc Nhân hắc hắc cười.

"Được, đi lấy đến đây đi." Solan nói.

Từ quản lý thật cao hứng, tự mình dẫn bọn họ đi trả tiền, chờ ngày mai lại đến lấy thực tài, nếu hôm nay không giao hết, không có hòm giữ tươi, dinh dưỡng trong thực tài dễ dàng bị xói mòn, cho nên vẫn luôn đặt tại nơi đó.

Thời điểm chuyển khoản, Sa Nặc Nhân cố ý nhìn thoáng qua, thiên a! Căn bản không phải cái gì 70 vạn tinh tệ, chỉ cần một loại Luyện Hồn Thảo liền tốn 200 vạn tinh tệ, này thật sự không phải bị lừa đi?

Sa Nặc Nhân ngăn cản mỗ phụ, "Ngươi vừa nói, ngay cả cách sử dụng Luyện Hồn Thảo cũng không biết, sao còn bán đắt như vậy?"

Từ quản lý trả lời đâu vào đấy, "Có nói là "vật lấy hi vi quý" (2), càng là không thường thấy, hi hữu, giá cả đều sẽ rất cao, Luyện Hồn Thảo cũng là do một vị thám hiểm viên tình cờ gặp được, bởi vì trước kia chưa hề thấy qua, liền cầm tới bán cho thương hội chúng ta, lúc ấy thương hội đã lấy giá cao mua về, tiêu phí ở chỗ này, ngài tuyệt đối yên tâm, tiền nào của nấy. Đương nhiên, nếu ngài nguyện ý chia sẻ cách sử dụng Luyện Hồn Thảo, ta có thể làm chủ giảm giá cho ngài, ngài thấy thế nào?"

2: vật càng ít càng quý hiếm

Sa Nặc Nhân không thể nói rằng Luyện Hồn Thảo là thực tài chủ yếu để cô đọng Xích anh quả, cuối cùng chỉ có thể thanh toán bằng giá gốc, thật là quá quý giá!

Trên đường trở về, Solan hỏi, "Nặc Nặc, con như thế nào biết có loại thực tài này?"

Quý hiếm như vậy, lại là thám hiểm viên tình cờ phát hiện ra, Sa Nặc Nhân cư nhiên biết có loại thực tài này.

Sa Nặc Nhân không nghĩ đến mỗ phụ sẽ hỏi hắn, "Này a... Con là ở trên mạng tình cờ nhìn thấy."

Solan gật đầu, cũng không có hỏi lại, ông chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không có nghĩ nhiều.

Sa Nặc Nhân âm thầm tính toán, chờ sau khi mang thực tài về, nhất định phải cô đọng thành công, bằng không đều lãng phí tiền, 200 vạn tinh tệ đổ vào đó a!!

Về đến nhà, Sa Nặc Nhân bắt đầu chuẩn bị những đồ vật cần thiết để cô đọng nguyên quả, hết thảy đều chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Luyện Hồn Thảo ngày mai được đưa tới.

Bởi vì đã biết, để cô đọng ra thành phẩm cần sử dụng ý thức lực phác họa ra đồ hình của xích anh quả, để tụ lại những nguyên tố cần thiết, năng lượng dinh dưỡng cùng thuốc trồng dược tính tốt hơn, cho nên dùng ý thức lực để phác họa đồ hình nguyên quả, tuyệt đối là quan trọng nhất. Vốn tưởng rằng rất đơn giản, sau buổi tối thực hành thử, Sa Nặc Nhân mới biết quá trình này khó như thế nào.

Hắn suy nghĩ kỹ, cảm thấy rằng không thể ngay lập tức cô đọng được nguyên anh quả, vẫn là chưa nên lấy thực tài về, bằng không dược tính bên trong sẽ giảm bớt, không tươi mới. Sa Nặc Nhân dùng hết ba ngày để luyện tập ý thức lực phác họa đồ hình.

Ngày đầu tiên, hắn ngay cả một đường cũng vẽ không thẳng, xiêu xiêu vẹo vẹo, hình dạng quái dị. Sa Nặc Nhân bị khích thích rồi, rõ ràng động tác hắn cho rằng đơn giản cư nhiên lại thành như vậy, đây là đang khiêu chiến hắn.

Vì thế hắn đặt việc dùng ý thức lực vẽ đồ hình làm đầu, không phân biệt ngày đêm luyện tập, hắn cũng không tin không vẽ ra được, cũng tốt là bài học trên lớp không nhiều lắm, chờ đến khi có thể lưu loát vẽ ra được đồ hình hoàn chỉnh, Sa Nặc Nhân không thể chờ nổi nữa lấy đến thực tài, đêm đó liền chuẩn bị cô đọng nguyên quả.

Hắn cẩn thận lấy từ ngăn kéo ra một khay nuôi cấy, bên trong là chất lỏng dinh dưỡng trong suốt, hắn dựa theo Đồ Lục phối trí tốt đồ vật, để cô đọng nguyên quả cần tới dịch dinh dưỡng nuôi trồng ra, chờ thời điểm hình thành hạt giống hoặc mạ, là có thể lấy ra bồi dưỡng.

Sa Nặc Nhân ngồi trên ghế xong, công tác chuẩn bị tất cả đều làm xong, tiếp đến chính là muốn cô đọng nguyên quả.

Nhìn trên bàn bày ra thuốc trồng tươi mới, Sa Nặc Nhân hơi lo lắng, nếu như thất bại, sẽ tổn thất rất nhiều tinh tệ a.

Tối qua Sa Nặc Nhân không có luyện tập ý thức lực, chính là để đêm nay có đủ ý thức lực để cô đọng xích anh quả.

Hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa, Sa Nặc Nhân hít sâu, nhắm mắt lại, phóng thích ý thức lực, dùng nó làm hai mắt của mình, nhìn sự vật càng rõ ràng, hiện ra từng chi tiết.

Đem ý thức lực khuếch tán, sương mù mỏng ôn nhu quấn quanh bàn đặt thực tài, sau khi ý thức lực thẩm thấu tiến vào trong một cây thực tài xong, liền rút ra một tia ý thức lực, lơ lửng trong không trung, bắt đầu chuyên tâm vẽ ra đồ hình bên ngoài của xích anh quả, quá trình này rất trọng yếu, cũng tiêu hao rất nhiều ý thức lực. Nếu là trước kia, ý thức lực của Sa Nặc Nhân sẽ không đủ chống đỡ đến khi vẽ xong đồ hình nguyên quả, trải qua một thời gian dài rèn luyện, ý thức lực cũng dẫn trở nên mạnh mẽ hơn, để vẽ ra đồ hình đơn giản cuả nguyên quả, tuy rằng khổ cực, nhưng cũng có thể chống đỡ hoàn thành.

(Ed: đến đây ms bt đc thực tài giống kiểu dược liệu, cây thuốc gì đấy. Kiểu nguyên liệu để tạo ra đan dược trong tu chân ý beta ạ)

Mồ hôi theo gò má nhỏ xuống, Sa Nặc Nhân hết sức chăm chú vẽ đồ hình, bất cứ chuyện gì bên ngoài cũng đều không thể ảnh hưởng đến hắn.

Sau mấy tiếng đồng hồ, trùng hợp tại thời điểm đồ hình nguyên quả đến nét vẽ cuối cùng, ý thức lực đột nhiên xuất hiện bạch quang, thực tài vẫn đang được ý thức lực bao lấy, giờ khắc này cũng xuất hiện bạch quang, chậm rãi thoát ly từ bên trong thực tài, tại buổi tối mỹ lệ như đom đóm, trong lúc mờ ảo ý thức lực chậm rãi dời đi, cuối cùng hội tụ đến đồ hình nguyên quả, Sa Nặc Nhân biết, nguyên tố thực tài trọng yếu, năng lượng dinh dưỡng cùng dược tính của thực tài, đều hội tụ đến trong đồ hình nguyên quả. Quá trình dài dằng dặc lại đồ sộ này, dường như xuất hiện đầy sao, cuố cùng đều hội tụ đến một chỗ, hào quang chói lọi, lóa cả mắt.

Thời gian vẽ đồ hình nguyên quả Sa Nặc Nhân đã biết, nhưng thời gian cô đọng nguyên quả hắn lại không biết, hắn cảm giác đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn không ngừng điều chỉnh khống chế ý thức lực, để tránh khỏi mất hết sức lực, dã tràng xe cát(3), hai canh giờ(4) đã trôi qua, thấy điểm sáng bay ra càng ngày càng ít, chờ đến khi điểm sáng cuối cùng trong đồ hình nguyên quả tụ lại bay ra xong, Sa Nặc Nhân điều khiển ý thức lực bắt đầu cô đọng đồ hình nguyên quả. Đây là một quá trình cần có kỹ xảo, Sa Nặc Nhân nhớ kỹ phương pháp viết trong Đồ Lục, chậm rãi, một điểm lại một điểm, đem đồ hình co rút, cô đọng lại, khiến những điểm sáng kia cùng đồ hình hợp lại với nhau, cuối cùng hình thành một giọt chất lỏng trong suốt, đây chính là nguyên dịch, trạng thái ban đầu của một loại vật chất mới.

3: việc khó, vất vả nhưng không có kết quả, lợi ích, tốn thời gian, tiền bạc

4: 1 canh = 2 giờ đồng hồ

Sa Nặc Nhân cả người đều đang run rẩy, sắc mặt trắng bêch, mồ hôi đầm đìa, hắn sớm đã đến cực hạn, bởi vì không muốn dã tràng xe cát, nên luôn luôn kiên trì.

Hắn chầm chậm, cẩn thận từng li từng tí một, khống chế ý thức lực, đem nguyên dịch thật vất vả ngưng luyện được, nhẹ nhàng bỏ vào dịch dinh dưỡng bên cạnh.

Thời điểm thả lỏng, Sa Nặc Nhân liền từ trên ghế ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Sa Nặc nhân ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, phát hiện mình hoàn toàn nằm trên đất, bởi vì tư thế lúc ngất đi, nên khi hắn bò lên, cảm thấy cả người đau nhức, cổ cũng giống như bị sái. Hắn ngồi ngốc nửa ngày, mới nhớ ra đêm qua mình đã ngưng tụ xong nguyên dịch của nguyên quả. Sa Nặc Nhân vội vàng chạy đến trên bàn kiểm tra.

"Quả thực quá thần kỳ." Sa Nặc Nhân hưng phấn hô một tiếng, mới ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ, từ ống nuôi cấy trong suốt, có thể nhìn thấy nguyên dịch bên trong, đã mọc ra hai cái cần cần, tuy rằng cực kỳ nhỏ, nhưng đó đúng là sợi rễ!!

Lại tiểu kịch trường:

Ta: Sắp lên sàn rồi, sắp xuất hiện lại rồi có thấy vui không Xích tiểu công?

Xích Linh: *mặt lạnh* thích......

Sa Nặc Nhân: *đỏ mặt liếc*......

Ta: Hỏi hắn ngươi đỏ mặt cái gì nha Sa tiểu thụ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status