Đế quốc đệ nhất sủng hôn

Chương 36: Tỉnh Yên khóc nháo



Có nhân sĩ biết chuyện vừa nghe, cũng chen lại đây nói, "Ngươi nói lời này liền sai, không có tinh thần lực không có nghĩa là phế nhân a, ta nói cho ngươi biết, lần này Sa gia tìm được phương pháp nâng cao mức độ dung hợp vật liệu chính là do Sa Nặc Nhân phát hiện, ngươi còn có cái gì để nói?"

"Ngươi ít khoác lác đi, hắn một cái hoa hoa công tử, thiếu gia ăn chơi trác tang mà có khả năng này? Sa gia là thân thích của ngươi đi?"

"Ta phi! Cả nhà ngươi đều là thân thích Sa gia!"

"Vị cách hai tầng lầu kia nói thật không sai, theo tin tức đáng tin, phương pháp kia thật sự là Sa Nặc Nhân phát hiện. Ba ta là nhân viên lâu năm của công ty, nguồn tin tin cậy! Tin tức này tuyệt đối là thật, ai nói dối liền cả đời đều sờ không đến móng chân cơ giáp."

"Vị lầu trên lời thề quá độc a, trường hợp này mà cũng có thể được công tử nhà giàu phát hiện a?"

"Vẫn là vị lầu trên kia hiểu biết, tin tức này chính xác trăm phần trăm!"

Loại tin tức này, trên mạng giả lập truyền tới nóng hổi, trong trường học cũng không được yên tĩnh.

Học sinh lớp R đem Sa Nặc Nhân vây lại, mồn năm miệng mười hỏi tin tức này có phải là thật hay không, Sa Nặc Nhân chỉ cười, không nói lời nào.

Lâm Hàm không chịu buông, "Nặc Nhân, nếu như thật là cậu phát hiện, liền nói ra một điểm đi, đem đẳng cấp cơ giáp của lớp ta nâng lên, như vậy chúng ta sau này sẽ không còn sợ học sinh ban chuyên chế tạo cơ giáp cười nhạo, thời điểm triển lãm cơ giáp, nhất định đạp bọn họ dưới bàn chân."

Có đồng học phụ họa, "Đúng, đúng, mấy ngày trước có người lớp đó cười nhạo lớp chúng ta cũng học theo bọn họ, không an phận làm người bình thường, cư nhiên học theo bọn họ chế tạo cơ giáp, ban ngày mà còn nằm mộng cái gì, sao có thể khinh người như vậy, Nặc Nhân, cậu cần phải ra mặt vì lớp chúng ta."

"Đúng vậy, Nặc Nhân, lấy ra chúng ta cùng dùng đi."

"Có đồ tốt như vậy, không bằng lấy tới cho chúng ta dùng dùng xem." Một thanh âm thanh lãnh truyền đến.

Đám học sinh tụ lại một chỗ, trong vòng một giây liền tản ra.

Đồ Tân đứng trên bục giảng, nhìn đám học sinh ngồi ngay ngắn phía dưới. Ánh mắt quét một vòng, cuối cùng liền cố định tại trên người Sa Nặc Nhân.

"Thật sự có vật như vậy?" Đồ Tân hỏi.

Sa Nặc Nhân không nghĩ tới lão sư sẽ hỏi, phát sầu không biết trả lời thế nào, liền nghe Đồ Tân lại nói, "Ta không quản có thứ này hay không, trong bài tập của ta không cho phép gian dối, cái ta muốn chính là trình độ chân chính của các trò! Ai dám đùa giỡn, đừng nghĩ đến việc tốt nghiệp!"

Nhiều học sinh đều chấn động, không dám tiếp tục nghĩ đến những chuyện lung tung kia.

Đồ Tân thấy đã đạt được mục đích, liền liếc mắt trừng Sa Nặc Nhân một cái, xem như nhắc nhở.

Sa Nặc Nhân: "..."

Cậu cái gì cũng không có làm a, sao lại chọc tới lão sư a?

Sau khi tin tức truyền ra, Sa Nặc Nhân mỗi ngày đều cảnh giác, đợi liên tiếp mấy ngày đều không có sự tình khác thường gì xảy ra, ngược lại đợi được một cái truyền tin của Sa Tỉnh Yên.

Sa Nặc Nhân đang dùng cơm, nhìn thấy cái tên được quang não nhắc nhở, nhịn không được cau mày.

Liếc mắt nhìn Xích Linh đang dùng cơm đối diện, Sa Nặc Nhân đứng dậy đi ra đại sảnh, mở ra quang não, hình ảnh của Sa Tỉnh Yên liền xuất hiện ở phòng khách, truyền đến còn có tiếng khóc của Sa Tỉnh Yên, vừa nhìn thấy Sa Nặc Nhân, liền phẫn nộ chỉ vào cậu rít gào.

"Sa Nặc Nhân! Ai cho ngươi dùng xe của cha ta? Đem xe trả lại! Nha nha ~~~ "

Sa Nặc Nhân sững sờ, bất quá nhìn gia gia sắc mặt âm trầm trong phòng khách, còn có mỗ phụ đang không ngừng an ủi nàng, Sa Nặc Nhân liền hiểu, Sa Tỉnh Yên quá nửa là ở nhà nháo đến lợi hại, mới có thể đánh cái quang não cho cậu.

Solan nhìn thấy nhi tử, khẩu khí có hơi trách cứ, "Nặc Nặc, con cũng không đúng, trong nhà còn nhiều xe mà, làm sao lại chỉ lấy xe của thúc phụ con đi chứ?"

Sau đó lại nhỏ giọng an ủi Sa Tỉnh Yên, "Tỉnh Yên, đừng khóc, Nặc Nặc đã quên rất nhiều chuyện, đoán chừng là đã quên mất xe đó là của phụ thân cháu, ta bảo thằng bé trả lại, được không?"

"Quên cái gì?! Quản gia cũng đã nói, hắn cũng biết xe đó là của phụ thân ta nhưng vẫn lấy đi, hắn rõ ràng là cố ý!" Sa Tỉnh Yên hô lên với Solan.

Sa Nặc Nhân cau mày.

Sa Tỉnh Vinh cũng tiến tới an ủi, "Chỉ là một chiếc xe mà thôi, Nặc Nặc trả lại là được mà."

"Kia không chỉ là một chiếc xe! Phụ thân đã mất, đến xe cũng bị hắn lấy đi, hắn còn coi chúng ta là người Sa gia sao? Đồng dạng họ Sa, dựa vào cái gì muốn ta khắp nơi nhường nhịn hắn?! Còn có các người..."

"Em câm miệng!" Sa Tỉnh Yên đang muốn giận chó đánh mèo những người khác, lại bị một tiếng quát của Sa Tỉnh Vinh đánh gãy.

Sa Tỉnh Yên ngẩn người, khóc lóc chạy đi, hình ảnh cũng bị đứt đoạn.

Sa Nặc Nhân sững sờ đứng trong phòng khách, nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại.

Trong quang não truyền đến tiếng khóc kêu, Xích Linh nghe được rõ ràng, liếc mắt nhìn qua Sa Nặc Nhân đang sững sờ, anh tiếp tục ăn cơm.

Một lúc lâu sau, cậu trở về phòng cầm chìa khóa, bước nhanh ra, "Tôi trở về một chuyến."

Xích Linh đã ăn xong rồi, cũng tiến lại huyền quan(1) đổi giày.

1: khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách (ed: có thể tìm hiểu thêm trên gg)

"Anh cũng đi?" Sa Nặc Nhân hỏi.

Xích Linh không nói lời nào, mở cửa đi ra ngoài trước.

Từ sau ngày nói chuyện trên sân thượng đó, Xích Linh nói chuyện ngày càng ít, thời điểm Sa Nặc Nhân ở cùng với anh, đa số đều dựa vào suy đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status