Dear doctor (Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn)

Chương 42: Tiêu tan hiềm khích


Edit: TruongAn520

Nếu như nói phản ứng của Cố Nguỵ làm tôi đau lòng, thì phản ứng của ông nội làm tôi ưu thương. Ngồi thẳng trên ghế, im lặng nhìn di thể, ăn cơm đi, đi ngủ, xuất thần, trên người ông mang tang thương vốn có cùng yên ổn.

Đàn ông Cố gia bọn họ đau lòng, sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, không thất thường, không có nước mắt, không có hoài niệm, vẫn đối nhân xử thế đúng quy tắc, lễ phép nghênh tới tiễn về, chính mình lại im lặng như một khúc gỗ rỗng ruột, không nóng không lạnh, lại làm cho bạn biết rõ trong lòng anh ấy trống rỗng.

Sau khi tang lễ kết thúc, ông nội cầm ra một cái hộp: "Đây là bà nội chọn."

Ba Bác sĩ ở bên cạnh nhìn chúng tôi hơi gật đầu, Cố Nguỵ nhận lấy: "Cảm ơn ông nội, bà nội."

Trong hộp là một đôi dây chuyền bằng ngọc dương chi cùng với một tấm thiệp nhỏ - hảo nhi hảo tức (vợ hiền con ngoan).

Không biết có phải do ảnh hưởng từ việc bà nội qua đời hay không, đồng chí Cố Tiêu uể oải về nhá. Tôi giải thích hai ngày đó đúng lúc nó về thành phố X, Cố Nguỵ đi đón. Chờ tôi xong một số việc ở trường học, quay lại căn hộ của Cố Nguỵ, vừa mở cửa, mùi rược nồng nặc xộc đến, tôi nhìn thấy một người nằm trên giường giang hai tay hai chân thành chữ "đại", đau đầu gọi một cuộc điện thoại: "Bác sĩ, trên giường anh, rốt cuộc làc chuyện gì vậy?"

Nói đơn giản, đồng chí Cố Tiêu lại thất tình, bị tổn thương, cuối cùng cũng chịu tỉnh ngộ, con gái nước nhà vẫn là tốt nhất, thế là trở về. Ngủ ở quán rượu một buổi tối, trưa hôm qua được Cố Nguỵ xách về nhà trọ. Buổi tối Cố Nguỵ trực ban, được đà không có ai quản lại tiếp tục uống.

Nhìn căn nhà đã hoàn toàn thay đổi, tôi thực sự rất muốn quát một câu. Ở nước ngoài tự do vài năm, học cái tốt không học lại đi học đâu mấy cái tật xấu gì không biết!

Lúc Bác sĩ giao ban trở về, tôi vừa mới đem ghế sofa đi ra, sau khi để anh mở cửa thông gió, tôi đi ra cửa hàng tạp hoá gần nhà mua đồ.

Đang cầm một đống đồ, điện thoại kêu lên, tôi phí sức chừa ra một tay nghe điện thoại.

"Bà xã!" Một tiếng gọi kinh thiên động địa. Làm đồ trong tay tôi thiếu chút nữa rơi sạch xuống đất. "Cô đến đây. Nhiều nhất là nửa tiếng nữa sẽ đến nơi."

Tôi ngơ ngác hỏi lại: "Cô...? Mẹ Cố Tiêu?!"

"Ừ, mẹ anh nói cho cô là nó đang ở chỗ của anh, cô nghe xong không nói gì mà lập tức đến đây. Mẹ anh đang đi theo phía sau."

"Jesus!" Cô Tiêu đó chính là tính khí nữ vương, nhìn thấy một bãi chiến trường hỗn độn, Cố Tiêu sẽ ăn đủ. Tôi nhanh chóng đem đống đồ ra quầy thu ngân, "Anh đánh thức Cố Tiêu trước, lôi đi đánh răng rửa mặt, phơi chăn màn ra đi, ga trải giường thì ném vào máy giặt, em lập tức quay về."

Chúng tôi vừa mới miễn cưỡng dọn xong bãi chiến trường đó thì người đến.

Tiêu nữ sĩ: "Mày đến chỗ Cố Nguỵ lúc nào?"

Cố Nguỵ: "Hôm trước."

Cố Tiêu: "Hôm qua."

Tôi quay mặt, hai người các anh đừng có lòi đuôi nhanh như vậy chứ...

Gần nửa giờ, đối mặt với tất cả các câu hỏi của Tiêu nữ sĩ, Cố Tiêu một mực không trả lời, có lúc gần như khơi thêm dòng manh sắc thái.

Tiêu nữ sĩ đứng dậy: "Cùng me về nhà."

"Con ở chỗ anh con." Cố Tiêu thái độ kiên quyết có chết cũng không buông tay.

Cuối cùng, mẹ con Bác sĩ cùng dốc sức mới khuyên được Tiêu nữ sĩ đi về.

Cố Nguỵ tiễn người xong quay lại, Cố Tiêu hất cằm về phía tôi: "Sao chị ấy vẫn không về?"

A....

"Cố Tiêu, là Phật cũng có ba phần lửa giận." Cậu xem tôi là cục đá sẽ không phát rồ sao?

Cố Tiêu bĩu môi: "Tôi bây giờ nhìn thấy bất kì sinh vật con gái nào cũng cảm thấy phiền."

Cố Nguỵ mở cửa: "Đối diện bên đường có nhà vệ sinh công cộng, mày vào bên trong nhà vệ sinh nam, muốn tỉnh táo thế nào liền tỉnh táo thế ấy."

Cố Tiêu im lặng không nói, qua nửa ngày, mắt đỏ lên: "Tìm một cô gái tốt sao lại khó đến vậy?"

Kì thật, Cố Tiêu được cho là thiên kim kiêu tử, gia thế tốt, tướng mạo đẹp, từ học hành đến đi làm đều vô cùng thuận buồm xuôi gió, nói đến hoa danh bên ngoài, nó không phải tán gái, nó được gái tán. Nhưng có những lúc điều kiện tốt chưa chắc đã tốt, bởi vì rất dễ bị người ta coi là mục tiêu săn bắn. Hơn nữa thiên tốt của nó cùng hoàn cảnh có trải qua gần giống với con gái, càng về sau càng giống như một nước cờ thua vương gặp vương trên bàn cờ, cộng thêm chuyện tính cách của nói lại giống như con nhím, cho nên mỗi lần chia tay đều không nhận được sự đồng tình của người khác.

Tôi uể oải cả người than thở: "Cố Tiêu, hôn nhân và tình yêu không giống nhau. Đối với một người bên cạnh em, em có thể đem gia thế, bằng cấp, tướng mạo của đối phương ước lượng tính toán xem có thể ở cùng một thế giới với em không, nhưng đánh giá như vậy không giúp em tìm được một người bạn gái." Tình yêu có lẽ chính là một phép trừ, từ khi bắt đầu sẽ không phải như, "Một cô gái bởi vì học vị, chức vụ của em là gì, tiền em kiếm được là bao nhiêu, mà quyết định ở bên cạnh em, loại phụ nữ như vậy không cần cũng được. Mà tình yêu lí trí, vì một lí do không lí trí mà dẫn đến hành vi lúc đầu, đó là một quy định có chút cứng nhắc, tuyệt đối sẽ không trở thành lí dot tình yêu trong tim."

Tôi không biết tôi và Cố Tiêu có được tính là tiêu tan hiềm khích trước đây hay không. Tuy rằng nó đứng trước mặt tôi vẫn như một con nhím, nhưng từ sau hôm tôi và Cố Nguỵ cùng nó tâm sự cả buổi chiều, nó đã không còn tìm tôi làm phiền nữa.

Tháng sáu, lại là một năm mùa biệt ly.

Chúng tôi hoàn toàn không đau buồn. Tôi và Tiểu Thảo thuận lợi bước và năm thứ bốn sống cùng nhau, dùng lời nói của người đi đường Giáp, chính là "Âm hiểm chiếm dụng tài nguyên kí túc xá của nhà trường". Đơn vị của tôi cách trường học không xa, bên học bên đọc, người đi đường Ất cùng người đi đường Giáp đều đánh dấu đơn vị không sai. Từ đó, tất cả thành viên của tổ thứ nhất đều tiếp tục thuận lợi sống sót ở thành phố X. Cho nên tháng này, để tránh không được cùng một chỗ qua ngày, tôi bỏ mặc Bác sĩ ở một bên.

Đối với vấn đề này, từ đầu Bác sĩ hiểu rất rõ, đến tương đối hiểu, cuối cùng, không muốn hiểu.

Hôm nay nghe điện thoại của Bác sĩ: "Chúng ta ở bên nhau ba năm rồi, đi ăn bữa cơm chúc mừng một chút."

Bây giờ là tháng sáu, cái ba năm này tính thế nào vậy??...

Nhà hàng Thái Lan, vừa đặt chân vào cửa, mùi hương liệu truyền thống của Thái Lan xộc vào mũi, tôi dựa vào vai Bác sĩ hẳ hơi một cái, "Ừm, mùi thật gắt." Bác sĩ cười lớn, không biết tâm tình của anh hôm nay sao lại tốt như vậy.

Chúng tôi đến vẫn còn sớm, người không nhiều. Nội thất là tầng tầng lớp lớp lá chuối, một cái ao dẫn nước bằng đá cẩm thạch, bên trong có cá chép đỏ đang rẽ nước, anh cười kéo tôi ngồi ở vị trí cạnh cái ao rồi gọi đồ ăn.

Phía trước cái ao là một sân khấu nhỏ, một dàn nhạc nhỏ ba người đang biểu diễn, chủ phụ xướng tay bass đều là khuôn mặt Thái Lan điển hình. Lúc đợi cơm, tôi lấy giấy ăn, vô thức ngâm nga theo, cho đến một lúc sau, một tiếng "hi~", tôi ngẩng đầu, tay bass đang giơ ngón cái về phía chúng tôi, tôi liền xấu hổ. Nhìn sang Bác sĩ phía đối diện, tay trái chống cằm, tay phải gõ nhẽ lên mặt bàn, ánh sáng trên sân khấu di chuyển, tôi ngại ngùng, nằm bò ra bàn, bị anh nâng cằm: "Không được nằm bò lung tung."

Tôi khóc thét: "Bác sĩ, ánh mắt này của anh quyến rũ quá, em ăn không tiêu..."

Bác sĩ: "Rốt cục là ai quyến rũ ai?"

Tôi cầm nước chanh của Bác sĩ không buông, nhìn người đối diện chuyên tâm đọc sách, làm da trắng nõn bơi vì ăn ớt mà có chút hồng hồng, tôi tràn đầy vui vẻ, đột nhiên muốn hát tậng anh một ca khúc. Kỳ thật, tôi và Bác sĩ có thể coi là tuýp người trầm ổn, chỉ là khi ở bên nhau...

Tay đàn guitar vừa mới hát xong bàn Hotel California, tôi lên bước lên sân khấu trong biểu cảm nghi hoặc của Bác sĩ.

I was standing

All alone against the world outside

You were searching

For a place to hide

Lost and lonely

Now you've given me the will to survive

When we are hungry

Love will keep us alive

...

Lúc đi xuống, tay bass dùng vốn tiếng Trung ít ỏi của mình tò mò: "Tân hôn, vợ chồng?"

--------------------

(A, em quả là một chị dâu hiền lành, tốt bụng.)

Bác sĩ: Lời này của em tốt nhất đừng để Cố Tiêu nghe thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status