Dear doctor (Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn)

Chương 47: Ngày tháng còn dài


Edit: TruongAn520

Cùng ngày hôm đó, sau khi ăn cơm trưa xong liền trở về nhà trọ. Tâm huyết dâng trào muốn uống canh ngân nhĩ, vào bếp bắt đầu hầm. Vừa mới đem canh rót từ nồi ra, Bác sĩ đã dọn dẹp xong tất cả hành lí của anh, khởi động máy giặt quần áo, rồi đi đến.

Tôi chậm rãi khuấy đường phèn: "Nếm thử xem có đủ ngọt không." Múc một ít đút cho anh.

Sau đó, bốn mắt nhìn nhau.

Tôi chớp mắt mấy cái: "Lỗ tai anh đỏ rồi."

Bác sĩ đỡ trán: "Anh không nên đính hôn ngay trước ngày ra nước ngoài."

"Đúng vậy, em cũng uống say luôn..."

"Anh nên kết hôn rồi mới đi."

Sau đó, tôi nếm thử canh ngân nhĩ. Vị rất ngọt.

Hai người vừa mới ngồi trên ghế sofa, liền có điện thoại gọi tới, giọng Tiểu Thảo không cho phép từ chối: "A Hiệu, trình tự biện hộ lại thay đổi. Cậu có muốn đi hỏi lão nhân kia một câu không?"

Tôi không có lựa chọn kéo tay Bác sĩ đang ở dưới áo ra, aiz, đây chính là số mệnh...

Trên đường đưa tôi trở lại trường, biểu tình của Bác sĩ lãnh đạm có chút cao thâm khó lường.

Tôi giờ mới trì độn phản ứng lại, vừa rồi có phải anh chuẩn bị làm cái đó không a?... Cả khuôn mặt đỏ bừng.

"Đỏ mặt cái gì?"

Tôi nhìn bộ dạng bình tĩnh của anh, đột nhiên cảm thấy tư tưởng của mình quá thô tục, Bác sĩ chỉ là bởi vì rất lâu không gặp, thời gian ở cùng nhau bị đánh gãy có chút không vui mà thôi, thế là hổ thẹn cúi đầu.

Anh duỗi tay xoa xoa mặt tôi, khóe miệng cong cong: "Có chút đáng tiếc, có điều ngày tháng còn dài."

Em quả nhiên không thể nghĩ anh hiền lành được! >_<!

Sau đó, tôi mới biết ý tứ của "có chút đáng tiếc" này.

Tôi ở trường học, sửa luận văn, đánh thân mời, giao số liệu, còn phải ứng phó với bộ phận kiểm tra luận văn, binh hoang mã loạn*.

* Binh hoang mã loạn: là một cái thành ngữ, ý tứ là chỉ xã hội trật tự không yên ổn. Ở đây chỉ công việc nhiều đến hỗn loạn của Lâm Chi Hiệu.

Tiểu Thảo ôm một chồng luận văn xông vào kí túc xá: "A Hiệu, tao thuận tay rút một tập vừa mới đánh xong, liền phát hiện bị sai chính tả? Tao đã kiểm tra lại sáu lần rồi!! Báo cáo mà thôi a!!!"

"Ừ——" tôi cố gắng an ủi, "Tiếp theo đây chúng ta không thiếu giấy nháp rồi."

Bác sĩ ở bệnh viện, làm báo cáo lớn nhỏ, chỉnh lí bản thảo, bàn giao ca bệnh, lên lịch trực đêm, vừa phải vượt qua sự kiểm tra của phía trên, một trận người ngã ngựa đổ.

Buổi trưa gặp Trương Duy ở nhà ăn.

"Sao không ở nhà bồi thai phụ đại nhân?"

"Tôi cũng muốn thế nhưng tài liệu trong tay còn chưa chỉnh xong, ca phẫu thuật lại đến. Bao lâu rồi cậu chưa gặp Lâm muội muội nhà cậu?"

"Tôi đoán bây giờ tôi muốn nghỉ để kết hôn, chắc chắn sẽ không được phê chuẩn."

Cho nên đợi lúc hai người gặp nhau chính là một tuần sau đó. Ăn cơm tối cùng nhau, về nhà trọ tắm rửa xong không ai nói lời nào, nằm lên giường, ngủ đến hơn chín giờ hôm sau mới dậy.

"Ngủ ở bên cạnh bà xã và giường của chính mình vẫn là thoải mái hơn." Bác sĩ vùi đầu vào cổ tôi thở dài một tiếng, "Buổi sáng nhìn thấy em tâm tình sẽ tốt hơn nhiều."

Tôi nhắm nghiền mắt cười: "Hi vọng năm mươi năm sau anh vẫn còn cảm thấy như vậy."

Sau cơm trưa, Bác sĩ đưa tôi về thành phố Y.

Mẹ kiên quyết cho rằng Cố Ngụy ra nước ngoài đã gầy đi, lúc ăn cơm chiều hận không thể đem tất cả đĩa thức ăn để ở trước mặt anh.

Buổi tối, vẫn như cũ tôi ngủ ở phòng mình, bác sĩ ngủ ở phòng dành cho khách.

Bác sĩ tương đối ấm ức nhìn phòng dành cho khách mới được đổi ga giường: "Bố mẹ vì sao lại đem chúng ta phân ra hai phòng như vậy?"

" Là bởi vì chúng ta còn chưa kết hôn."

"Vậy chúng ta kết hôn."

"..." Đứng có chuyển đề tài nhanh vậy chứ!

Sáng ngày hôm sau, Bác sĩ cùng thầy Lâm đi đánh cầu lông, tôi lên QQ tán gẫu với Tam Tam: "Vàng thạch tự quy, hành động tương đối nhanh. Còn hơn một tháng nữa tao liền có thể được làm mẹ nuôi."

Đang nói đùa, Bác sĩ đẩy cửa đi vào. Vừa mới tắm xong, tóc ước nhẹp liền nằm bò ở trên giường của tôi, kéo thế nào cũng không dậy, tôi nhịn không được bật cười.

Trước đây mơ màng tỉnh dậy ở trên giường Bác sĩ, đều có thể thấy anh mím môi cười một tiếng bộ dáng như "Em có điều không biết", tôi vẫn cho là biểu cảm lúc ấy của tôi quá đờ đẫn. Bây giờ hiểu rõ, trên giường tôi có một người đang nằm, anh an tâm đắp chăn của tôi, ngang nhiên gối lên đầu gối của tôi, ở lãnh địa riêng tư của tôi không kiêng nể gì, đó là một cảm giác thảo mãn như thực như ảo cùng lòng trung thủy.

Sau cơm trưa, chúng tôi về thành phố X. Ra đến cửa mẹ ôm tôi: "Ngoan, cùng Cố Ngụy sống thật tốt, chăm sóc lẫn nhau." Làm tôi cảm động tới không sao nói rõ.

Khi đó tôi cho rằng, lần này Cố Ngụy trở về, là bởi vì ở nước ngoài lâu, muốn đến bồi dưỡng tình cảm với bố mẹ. Sự thật sau đó chứng minh, tôi quá ngây thơ, anh còn mang sổ hộ khẩu của tôi đi, chứng tỏ...

.........

Hai ngày sau, 10 giờ 16 phút theo giờ Bắc Kinh, vợ Trương Duy sinh một bé gái.

Vợ Trương Duy thuộc kiểu mỹ nhân cổ điển, ước mơ lớn nhất của Bác sĩ Trương yêu vợ như mạng sống đó là về sau ra ngoài trong tay dắt một Tiết Bảo Thoa*, trong lòng bế một Lâm Đại Ngọc**.

*Tiết Bảo Thoa (薛宝钗) có nghĩa là cây trâm quý, là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc 'Hồng Lâu Mộng' của nhà văn Tào Tuyết Cần, một trong 'Kim Lăng thập nhị thoa chính sách'.

**Lâm Đại Ngọc (林黛玉) tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết 'Hồng Lâu Mộng', tác giả Tào Tuyết Cần.

Thời điểm Cố Ngụy gọi điện thoại chúc mừng, đều có thể nghe được giọng nói đầy phấn khích của Trương tiên sinh~

Cố Ngụy nói: "Trương Duy hiện tại đang vui đến sắp phát điên rồi..."

Cố Ngụy giao ban, chúng tôi liền đến bệnh viện bà mẹ và trẻ em.

"Tôi quyết định gọi nó là Đồng Đồng, ừm Đồng Đồng, thế nào? Nghe có hay không?" Người bố vừa mới được thắng chức - Trương Duy kích động nắm vai Cố Ngụy.

Bảo bối sáu cân sáu lạng a~ quá nhỏ làm tôi không dám bế, vẫn là vợ Trương Duy đặt nó vào lòng tôi.

Đồng Đồng ngáp một cái thật to, sau đó tay trái nắm thành một nắm nhỏ, nhắm mắt ngủ. Làn da đầu ngón tay nó hơi mờ aiz! Lòng tôi mềm nhũn quả thật chính là một dòng nước xuân a... Không muốn buông tay!

Sau đó Trương Duy đút canh cho vợ, Cố Ngụy đi đến cạnh giường nhỏ cúi người cùng tôi ngắm Đồng Đồng ngủ.

"Hiệu Hiệu."

"Ừ?"

"Chúng ta cũng sinh một đứa đi."

"Ừ."

Đợi tôi phát hiện đã đồng ý cái gì, trong nháy mắt máu dồn lên não... (tôi luôn rất dễ bị anh dắt mũi)

Buổi tối, tôi đang cầm kéo chuyên tâm sửa lại bốn chậu phong lan ở ban công, nghe Bác sĩ gọi. Đi đến bên giường, thấy anh từ trong cái tủ ở đầu giường lấy ra một xấp sổ tiết kiệm,...

Tôi trợn tròn mắt: "Làm gì vậy?"

Bác sĩ: "Đây là anh đang chuyển giao quyền tài chính của chúng ta."

Tôi duỗi ngón tay gẩy gẩy.

"Trong đây là cái gì?"

"Tiền lương?"

"Từng này?"

"Có một vạn trúng được lúc mua trái phiếu khi học đại học." (Một thói quen thật tốt).

"Anh còn mua trái phiếu*"

*Trái phiếu là một chứng nhận nghĩa vụ nợ của người phát hành phải trả cho người sở hữu trái phiếu đối với một khoản tiền cụ thể (mệnh giá của trái phiếu), trong một thời gian xác định và với một lợi tức quy định.

"Ừ, lén mua cùng với một sư huynh." (giác ngộ thật cao.)

"Sao anh không đầu tư cổ phiếu?"

"..."

"Anh đầu tư cổ phiếu?"

"Có một bạn học đúng lúc làm ở chứng khoán..." (cũng thật là...)

Tôi lật lật, thật sự là mọc lên như nấm. Đẩy lại: "Em không cần."

Cố Ngụy nắm cổ tay tôi: "Sao em lại không cần?"

Tôi lắc mạnh đầu, nói đùa, thật không dễ dàng gì mới có thể tốt nghiệp được ngành kế toán.

Lông mày xinh đẹp của Cố Ngụy nhăn lại: "Những thứ này là để khi kết hôn và sau này cần dùng."

Tôi lắc đầu, đứng dậy tìm túi tiền, vừa mới lấy đến trong tay, cả người lại bị Cố Ngụy kéo lại: "Anh rất nghiêm túc."

"Em cũng rất nghiêm túc. Ngũ hoa bát môn* kia của anh... Không được, đã muốn kết hôn, thế kết hôn anh quản."

*Ngũ hoa bát môn: loè loẹt; đa dạng; đủ mẫu mã.

Nói xong bắt đầu lấy tiền ra: "Tấm này là thẻ tiền lương của em. Tấm này là ngân hành trực tuyến của trường học, tấm này là tiền tiêu vặt của em. Còn quỹ bảo hiểm gì đó, lần sau anh hỏi mẹ em đi."

Thấy Cố Ngụy nhướn mày, tôi đột nhiên có chút chột dạ, chọt chọt ngực anh: "Cái đó—— tự mình cài trong điện thoại di động một cái đào tài, trong túi của em có một quyển sổ thu chi tự anh tìm đi, đến ngày định sẵn báo cáo tình huống thu chi cho em, ừm, không có tiền để tiêu em sẽ lấy của anh."

Mười tám tuổi bắt đầu bị mẹ cưỡng chế yêu cầu kí sổ thu chi, còn kiểm tra định kì, không kí không được. A di đà phật, củ khoai lang phỏng tay này rốt cuộc cũng có thể đẩy đi.

Nhìn Bác sĩ một mặt nghiền ngẫm, tôi càng chột dạ: "Anh—— anh xem anh hạnh phúc biết bao. Có bao nhiêu đàn ông được cầm thẻ tiền của bà xã."

Bác sĩ nhướn mày: "Ừ?"
"Em sẽ không kiểm tra định kì từng mục a!"

"Ừ?"

"Em từng học kế toán nha!" Không được làm giả sổ sách!

"Ừ?"

Tôi nhìn khóe miệng anh càng lúc càng cong, bi phẫn phản ứng lại: "Cố Ngụy! Không được phép trêu em!"

Bác sĩ bật cười, buông tôi ra.

"Thẻ cho anh đấy." Tôi khoát khoát tay.

"Cho anh làm gì?"

Cho anh thì sổ sách đều do anh kí!

"Cái đó, để lúc chụp ảnh cưới dùng!"

"Tiền chụp hình cưới anh đã chuẩn bị rồi."

"... Mua lễ phục kết hôn."

"Anh cũng chuẩn bị rồi."

"Sao cái gì anh cũng chuẩn bị vậy?"

"Không biết đàn ông phải chuẩn bị phí tổn cưới vợ sao?"

"Nhẫn! Vẫn còn nhẫn!"

Cố Ngụy quay đầu, tôi sợ anh lại nói đã chuẩn bị rồi, vội mở miệng: "Nhẫn của anh, tất phải để em mua."

Cố Ngụy cười: "Ừ, thế em giữ đi."

Hồ ly nhà anh! Tôi cầm ví tiền ném anh!

Cố Ngụy nhặt ví lên để trên bàn: "May mà em là gặp anh, gặp người khác chắc chắn bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền."

--------------------------------

Bác sĩ: Ừm...

(Làm gì?)

Bác sĩ: Không, anh hiện tại đều không dám nói lung tung.

(.....)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status