Dị giới thú y

Chương 332: Ca ngợi nữ thần sinh mệnh linh thiêng (thượng)


"Ông chủ, ta muốn xem!" Tiểu Hùng Miêu giật giật gấu áo Sở Thiên.

Không hiểu tại sao Trinh Đức lại nhất định phải dự đoán tương lại của Tiểu Hùng Miêu, Sở Thiên cũng đành phải để Tiểu Hùng Miêu đi xem.

Tiểu Hùng Miêu mừng rỡ chạy lại, mà Mặc Phỉ Đặc cũng nhảy tới, "Ta cũng muốn xem!"

"Đó. Chính là như vậy!" Trinh Đức chỉ quả cầu rồi cười, "Tương lai ngươi không phải tầm thường đâu!"

Cuối cùng Sở Thiên cũng không kìm được sự tò mò, cũng sáp lại gần. Tính ra, tự Sở Thiên cũng có khả năng thao túng thời gian, nhưng Long Hoàng Lĩnh Vực và khả năng của Thần Thời Gian lại khác nhau quá lớn. Mà Thần Thời Gian ở bên ngoài thời gian, có thể thấy được quá khứ, tương lai nhưng lại không có khả năng thay đổi hiện tại.

Tuy hai thứ này tác dụng khác nhau nhưng uy lực thì không hơn kém nhau là bao. Long Hoàng Lĩnh Vực làm thay đổi thời gian của kẻ địch, trực tiếp đưa kẻ địch đến chỗ chết, còn Thần Thời Gian tuy không có khả năng đó nhưng lại có thể nhìn thấy đối thủ tiếp theo muốn làm gì. Biết được điều kẻ địch định làm sẽ là tiền đề giành chiến thắng.

"Oh yeah!" Tiểu Hùng Miêu phấn khích uống một ngụm rượu, "Hề hề, không ngờ khi mười tám tuổi ta lại đẹp trai như vậy!"

Còn Mặc Phỉ Đặc thì kinh ngạc nói: "Oa, một con gấu trúc to quá! Này Khách Thu Sa, khi mười tám tuổi ngươi phải cõng ta đó!"

"Huynh đệ tốt phải có nghĩa khí, cõng ngươi không thành vấn đề! Hì hì!" Tiểu Hùng Miêu sung sướng uống tiếp một ngụm rượu.

Sở Thiên cũng rất kinh ngạc với tương lai của Tiểu Hùng Miêu.

Bên trong quả cầu là một khu rừng trúc, một con gấu trúc cỡ bự đang nằm trên một cái giường bằng trúc. So sánh với độ cao của rừng trúc thì lúc đó Khách Thu Sa đã cao đến năm sáu mét. Một tay nhét trúc vào mồm, tay kia thì ôm một hũ rượu cực đại. Khách Thu Sa trong tương lai, trên đầu còn đội một cái mũ bằng trúc rách nát, bên cạnh là một cây gậy trúc to, bên trên treo đầy hũ rượu.

Tiểu Hùng Miêu mười tám tuổi mất đi chút đáng yêu nhưng có thêm chút uy vũ, ngoài ra… còn có một chút vô lại.

"Điện hạ, hãy nhớ kỹ hắn!" Trinh Đức nói ra một câu kỳ quái.

Sở Thiên nhìn lại quả cầu rồi cười, "Ta nhớ rồi, vẫn xin thánh nữ cho ta biết tung tích của ba mảnh Thần Cách còn lại!"

Trinh Đức ngồi xuống nói: "Ba mảnh kia vốn dĩ cũng nằm trong tay Thú tộc, nhưng lâu nay Hồng Nguyệt Thành và Giáo Đình đều tìm kiếm Thần Thạch, mà bọn ta không đủ thực lực bảo vệ. Thế nên nhà tiên tri các đời đã giao Thần Thạch cho người có khả năng bảo quản rồi. Người mà nhà tiên tri La Ân chọn năm đó chính là ngươi!"

Khẽ cười, Trinh Đức nói tiếp: "Mảnh thứ ba ở trong tay sư phụ ngươi, An Đông Ni điện hạ!"

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên cười tít, mảnh này nằm trong tay ta rồi.

"Mảnh thứ tư được phụ thân của sư phụ La Ân giữ lại, sư phụ đã đưa cho bằng hữu tốt của mình, Long Hoàng của A Cổ Lạp Sơn!"

Sở Thiên cười càng tít hơn, bảo khố của A Cổ Lạp Sơn đều ở đảo Bố Lôi Trạch. Chỉ là đồ quá nhiều Sở Thiên chưa dọn dẹp. Muốn mảnh Thần Thạch này, về nhà tìm là được rồi. "Còn mảnh cuối cùng?"

"Mảnh cuối cùng, ba trăm năm trước đã bị Hồng Nguyệt Thành cướp đi rồi!"

"Lần này rắc rối rồi!" Sở Thiên ngẩn người, Hồng Nguyệt Thành cùng với chủ nhân của nó và mỹ nhân ngư đã đều bị A Mạt Kỳ một cước xuống địa ngục rồi!

Trinh Đức nói: "Ta biết điện hạ muốn có Thần Cách của Thần Thời Gian. Nhưng không biết điện hạ làm thế nào để lấy đi Thần Cách trong người ta. Điện hạ định làm gì? Giết ta sao?"

"Hà hà, đừng hiểu nhầm!" Sở Thiên kể lại giao kèo của mình với Mạch Khẳng Tích, rồi cười: "Dùng Thần Cách hoàn chỉnh của Thần Công Tượng đổi lấy một phần Thần Cách Thời Gian, thánh nữ có lẽ đã tính được thiệt hơn! Tuy sau này không có Thần Lực dự cảm tương lai nữa nhưng Thú tộc có thêm một Thần Công Tượng, không phải sẽ sống tốt hơn sao?"

Trinh Đức trầm mặc không nói gì, tay vẫn không ngừng xoa quanh quả cầu pha lê.

Sở Thiên tiếp tục: "Đến nay, danh tiếng của Bố Lôi Trạch ngươi cũng thấy rồi. Nếu đồng ý, ta dùng danh nghĩa của đứa con trai chưa ra đời của ta thề rằng, Thú tộc sẽ mãi mãi sinh sống trên đại thảo nguyên, không kẻ nào có thể cướp đi bất cứ cái gì của các ngươi!"

"Điện hạ biết không? Vào một buổi tối của bốn năm trước, các vì sao trên trời thay đổi quỹ đạo, từ đó La Ân sư phụ nhìn thấy vô số tương lai! Sư phụ không thể xác định được cái nào là thật. Một thời gian lâu sau đó, mãi đến trước khi lâm chung sư phụ mới cho ta biết mỗi cái tương lai đó đều là thật!"

Nhất thời trong mắt Trinh Đức chỉ có quả cầu pha lê, "Hôm nay, nếu ta đồng ý điều kiện của ngươi, các vì sao trên trời sẽ lại thay đổi quỹ đạo…"

Sở Thiên có vẻ nghe rất chăm chú, nhưng thật ra một câu cũng không hiểu, chỉ có thể phụ họa một câu: "Tương lai đều là do chính mình tạo dựng!"

Trinh Đức gật đầu, "Đúng thế, tương lại là do hiện tại lựa chọn mà có, vì thế ta không dám tùy tiện đồng ý điều kiện của ngươi!"

Sở Thiên khẽ cười, mở mồm định nói nhưng Trinh Đức đã cắt ngang, "Có điều ta đã nhìn thấy một tương lai, nếu ta không đồng ý, điện hạ sẽ vì phu nhân và con trai mà khiến cho Thú nhân trên đại thảo nguyên này mãi mãi biến mất khỏi đại lục, đúng vậy không?"

Sở Thiên không nói gì, hắn có thể vì hai người mà hủy cả một chủng tộc, chỉ cần hai người đó là vợ và con trai mình.

"Thôi được rồi, ta đồng ý! Dùng máu của ta để đổi lấy hòa bình cho đại thảo nguyên!" Trinh Đức cười nhạt, "Huống hồ ta còn có thể có Thần Cách của Thần Công Tượng, đại thảo nguyên còn có thể có được một lời hứa của đảo Bố Lôi Trạch!"

Sở Thiên đứng dậy, "Xin thánh nữ hãy dự đoán cho ta lần cuối! Thần Cách Thời gian rốt cuộc đã vỡ thành bao nhiêu mảnh?"

"Ta không làm được!"

Sở Thiên kinh ngạc.

Trinh Đức cười, "Thần Thời Gian cũng là một trong các Chúng Thần, hơn nữa chỉ là một Thượng Vị Thần, những người giỏi hơn hắn còn rất nhiều. Theo nghiên cứu của các nhà tiên tri các đời, thời gian thịnh vượng nhất của Thần Thời Gian cũng chỉ có thể dự đoán được về Chủ Thần hơn mấy vị tiên tri đó một bậc. Còn ta cùng lắm cũng chỉ có thể dự đoán được A Mạt Kỳ, Phía Đông của Biển Cấm càng không phải thứ ta có thể dự đoán được!"

"Ý ngươi là giờ trên đại lục chỉ có năm mảnh Thần Cách Thời Gian, nhưng cũng có khả năng là cao thủ trên bậc Chủ Thần đang nắm giữ mảnh thứ sáu, thậm chí là nhiều hơn?"

"Đúng thế!"

"Mong là vận khí của ta không đến nỗi tồi tệ như thế!" Sở Thiên gật đầu miễn cưỡng, quay người đi ra khỏi lều, "Một tháng sau ta có đủ bốn mảnh Thần Cách sẽ đến đón ngươi đi Cực địa băng nguyên!"

… …

Chậm rãi đi trên vùng thảo nguyên, sắc mặt Sở Thiên rất không tốt.

"Ngươi đang lo mảnh Thần Thạch ở Hồng Nguyệt Thành!" một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên sau lưng, Sở Thiên ngoảnh đầu nhìn, thì ra là Sát Kiếp Giả Mặc Phỉ Đặc xuất hiện.

"Ừm, những cái còn lại rất dễ thôi. Nhưng Hồng Nguyệt Thành đã để ở địa ngục."

"Ta có thể đến địa ngục lấy nó lên!"

Mắt Sở Thiên sáng lên, rồi tự trách mình, sao lại quên bên cạnh mình có một thủ lĩnh của đại ngục, "Ha ha, được, ta sẽ lập tức làm phẫu thuật! Tách ba cái đầu của ngươi ra!"

"Ta vẫn chưa nói hết!" Mặc Phỉ Đặc chắp tay sau lưng, lạnh lùng tiến đến trước mặt Sở Thiên, "Hiện nay nhị ca của ta đang bị giam, Địa ngục thông đạo mà ta quản lý đã hoàn toàn bị phong bế, ta chỉ có thể dùng Vong Linh Cấm Chú để trở về địa ngục!"

"Có gì khác biệt sao?" Sở Thiên hỏi.

"Địa ngục rất lớn! Chỉ có dùng Địa ngục thông đạo mới có thể tìm được vị trí chính xác, còn Vong Linh Cấm Chú chỉ là một đường đi mở ra tạm thời, nếu nó mở ra ở phía chỗ quân địch… hừ! Thì ngươi đừng đợi ta trở lại nữa!"

Nụ cười của Mặc Phỉ Đặc ngày càng trở nên lạnh lẽo, "Nếu ta may mắn rơi xuống địa bàn của mình, nhưng Hồng Nguyệt Thành lại rơi vào tay kẻ địch, ta sẽ cố gắng hết sức tìm nó giúp ngươi!"

Không ngờ cục thế dưới địa ngục lại phức tạp như vậy, Sở Thiên gãi cằm, "Chỉ cần ngươi còn sống quay trở về, không cần biết là thương nặng đến mức nào, ta đảm bảo ngươi sẽ không chết!"

"Mong là ta có thể sống trở về!" Mặc Phỉ Đặc quay đầu lại nói, "Nhờ ngươi chăm sóc tiểu đệ!"

……

Một ngày sau, trong một sơn cốc vắng vẻ, Sở Thiên tách ba cái đầu của Mặc Phỉ Đặc ra.

Sát Kiếp Giả Mặc Phỉ Đặc đã xuống địa ngục với tinh thần liều chết, giúp Sở Thiên tìm mảnh Thần Thạch cuối cùng, thì Sở Thiên tuyệt đối xứng đáng với người bạn thích giết người này.

Trong sơn cốc, một Thần Thú địa ngục người sói đầu chó, răng nanh sắc nhọn từ từ biến thành hình người, không còn là một cậu bé nghịch ngợm nữa, mà đã là một thanh niên lạnh lùng đến cực điểm, "Sức mạnh của ta tại sao còn mạnh hơn cả lúc chưa bị phong ấn?"

"Hà hà, ta không chia thân thể ngươi cho tiểu đệ, để ngươi giữ lại được sức mạnh hoàn chỉnh!" Sở Thiên lắc lắc con dao phẫu thuật, nheo mắt cười: "Hơn nữa ta còn cho thêm một vài thứ đặc biệt!"

Mặc Phỉ Đặc lặng lẽ đợi Sở Thiên nói ra đáp án.

"Cũng may bản thể của ngươi không lớn, chỉ dùng một phần mười vật liệu của ta. Chín phần còn lại đủ để tiểu đệ và A Mạt Kỳ thăng cấp! Hề hề, không biết chừng còn có thể để lại chút thịt Long Thần cho con trai ta!"

"Ngươi đổi thân thể Long Thần cho ta?!" ánh mắt lạnh lùng của Mặc Phỉ Đặc có chút dao động.

"Chỉ một phần thôi! Giữ bí mật đó! Nếu không Hoàng Kim Long tộc sẽ xé xác ta mất!" rồi Sở Thiên vẫy vẫy tay, "Mau đi đi, một tháng sau ta đợi ngươi đem Thần Thạch trở về!"

"Đa tạ!" Mặc Phỉ Đặc phóng ra Vong Linh Cấm Chú rồi biến mất bên trong thông đạo.

Sở Thiên nhếch mép, sau đó thì dùng mất một ngày để tạo một cơ thể cho Mặc Phỉ Đặc. Còn cái đầu chó và Thần Cách của tên điên kia thì đã bị Sát Kiếp Giả đem theo rồi.

Nửa tháng sau, Ba Bác Tát tìm thấy một mảnh Thần Thạch trong đống bảo khố của gia tộc Cự Long. Lúc này thì Sở Thiên đã ở trên đỉnh Tiếp Thiên của Lạc Nhật sơn mạch.

Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là không phải Sở Thiên chủ động đi tìm An Đông Ni mà là An Đông Ni thông qua Bộ Thống Soái Khải Tát, hạ nghiêm lệnh cho Sở Thiên bắt buộc phải đến Lạc Nhật sơn mạch.

Khi đến nơi, An Đông Ni không đợi Sở Thiên mở mồm đã nói luôn, "A Mạt Kỳ của ngươi đâu? Sao hắn không tới?"

"Hắn đang bận lắm!" Sở Thiên cười, "Sư phụ gọi con đến gấp có chuyện gì không? Sao phải huy động cả đá liên lạc tuyệt mật của Bộ Thống Soái Long Thần? Thứ đó không phải khi chiến loạn thì không được dùng đó!"

"Hiện giờ Lạc Nhật sơn mạch còn quan trọng hơn cả chiến tranh!" An Đông Ni nghiêm nghị, "Ta cần con giúp ta bảo vệ Lạc Nhật sơn mạch!"

"Lạc Nhật sơn mạch?" Sở Thiên nhìn xung quanh, "Một nơi thế này thì ai có thể đến đánh chứ?"

Thấy sắc mặt An Đông Ni rất tệ, Sở Thiên giật mình nhớ đến một việc mà Mạch Khẳng Tích từng nhắc đến, "Sư phụ, nghe Hoàng Kim Long Vương Mạch Khẳng Tích nói, bên trong dãy núi Lạc Nhật này có một ngôi Thần mộ, hơn nữa lại là ủa một vị Thần vô cùng mạnh!"

An Đông Ni quay người nhìn thẳng vào Sở Thiên, "Một vạn năm trước, nơi đây là một thành phố, tên gọi là Lạc Nhật Thành!"

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Leng keng! Viên Thần Thạch rơi khỏi tay Sở Thiên.

Lạc Nhật Thành, nơi một vạn năm trước nữ thần Sinh Mệnh Ái Lệ Ti chiến tử…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status