Đích nữ nhị tiểu thư

Chương 50: Cung yến sắp bắt đầu


Vân Lãnh Ca từ trong nội thất đi đến phòng chứa củi, đến cửa, Vận Nhi vượt lên trước đẩy cửa gỗ của phòng chứa củi ra, một cỗ khí lạnh ẩm ướt đập vào mặt.

Nha hoàn kia vẻ mặt mệt mỏi quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt nhắm lại, bộ dạng uể oải, bộ dạng xinh đẹp cũng tiều tụy đi nhiều, hơn nữa lâu ngày chưa được rửa mặt chải đầu, cả người không khác gì nữ khất cái trên đường.

Dưới thân nha hoàn vẫn còn một lớp chăn, bằng không mùa xuan này, nàng ngốc ở địa phương u ám lạnh lẽo như vậy, trên người còn mang theo vết thương, khẳng định là không chịu đựng được.

“Tiểu thư, nô tỳ sợ nàng không cẩn thận bị đông chết, cho nên mới ném chăn mềm cho nàng.” Thấy mắt tiểu thư dừng lại ở trên chăn mềm kia, Ngâm Cầm liền giải thích.

Vân Lãnh Ca gật đầu, mình đúng là sơ xuất, dơ tay phủi tro bụi không hề tồn tại trên y phục, chậm rãi đi vào phòng chứa củi.

Nha hoàn kia vừa thấy cửa bị đẩy ra, giương mắt lên nhìn, trong mắt ẩn chứa vui mừng, rồi đột nhiên liền nhắm mắt lại khi thấy ánh sáng chiếu vào, nha hoàn theo bản năng dơ tay che ánh mắt, đến khi thích ứng được với ánh sáng chói mắt mới buông tay xuống, nhìn người tới đứng ở cửa, Vân Lãnh Ca bị ánh nắng từ bốn phía chiếu vào, khiến cho nàng cảm thấy người đến như là tiên nữ đạp nắng xuống trần.

“Ngươi tên là gì?” Vân Lãnh Ca nhấc chân đi đến bên cạnh nha hoàn kia, nhìn xuống hỏi, đồng thời cổ cũng không tự giác rụt lại một chút, phòng chứa củi quanh năm không thấy ánh mặt trời, trước khi nàng đi vào cũng không mặc thêm y phục, bây giờ chỉ cảm thấy khí lạnh từ cổ xuyên xuống dưới.

“Tiểu thư, người để ý nha đầu này làm gì, mình bị đông lạnh cũng không thỏa đáng.” Trong mắt Vận Nhi có chút đau lòng, nhíu mày nói.

“Nô Tỳ Tự hà, bái kiến Nhị tiểu thư.” Tự Hà thấy người tới không phải là người trong suy nghĩ của nàng, mong đợi trong mắt liền tản đi, nhưng mất ngày nay sống trong phòng chứa củi rõ ràng đã mài rũa cho nàng không ít bén nhọn góc cạnh, trở nên nghe lời hơn rất nhiều, vùng vẫy đứng dậy gian nan hành lễ với Vân Lãnh Ca.

“Tên không tệ.” Vân Lãnh Ca chỉ thản nhiên khen một tiếng, liếc mắt nhìn sắc mặt có chút bất an của Tự Hà, trong cổ tựa hồ vang lên một tiếng cười nhẹ, “Ngươi đi đi.”

Nói xong, Vân Lãnh Ca cũng xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng chứa củi.

Thân thể Tự Hà lung lay như sắp đổ, nghe vậy liền chấn động, có chút không dám tin vào lỗ tai mình, ngẩng đầu nhìn Nhị tiểu thư chuẩn bị rời khỏi phòng, dưới tình thế đó liền vội vàng nói, “Nhị tiểu thư, người nói thả nô tỳ đi?” Trong lời nói còn mang theo chút mừng rỡ.

“Chủ tử của ngươi không muốn cứu ngươi, ta việc gì phải làm khó một người đáng thương chứ.” Vân Lãnh Ca quay đầu, thản nhiên nhìn sắc mặt trắng bệch của Tự Hà.

Tối hôm ấy mình không cho Nhị di nương biết mình đã giam giữ Tự Hà, nhưng dựa vào cơ sở ngầm của Nhị di nương và những nha hoàn trở về bẩm báo, sao nàng ta lại có thể không biết, mấy ngày nay nàng ta đều không có động tĩnh gì, rõ ràng là muốn mặc cho mình xử lý, định bỏ xe để bảo vệ tướng đây mà.

Trong lòng Vân Lãnh Ca khẽ động, liếc mắt nhìn khuôn mặt vàng như đất của Tự Hà liền nhếch miệng cười, sau đó cất bước rời khỏi phòng chứa củi.

Tự Hà nhìn bóng lưng Nhị tiểu thư rời đi, lúc này lại thất thần, Tự Hà không biết mình nên đi nơi nào.

“Tiểu thư, sao người lại thả nha hoàn to gan lớn mật kia vậy, đêm đó nàng không tôn kính tiểu thư, nô tỳ nhìn bộ dạng khinh thường của nàng ta liền tức giận, thả nàng chúng ta cũng không đòi được chút lợi ích nào.” Vừa mới tiến vào nội thất, Ngâm Cầm liền không nhịn được mở miệng lải nhải, nàng đã nghe nói chuyện của tiểu thư và Tự Hà.

“Không hẳn.” Vân Lãnh Ca quấn sợi tóc trước ngực vào ngón tay dài của mình, miệng thốt lên hai chữ có ý vị sâu xa kia.

“Tiểu thư, người có tính toán gì không?” Ngâm Cầm trở nên vui vẻ, hỏi.

Vân Lãnh Ca chậm rãi buông tóc dài xuống, cũng không vội vàng giải thích nghi hoặc của Ngâm Cầm, mà chậm rãi đi đến bàn nhỏ rót trà uống vài ngụm.

Ngâm Cầm bị tiểu thư kéo dài hứng thú, chân chó vội vàng đưa khăn của mình cho nàng, Vân Lãnh Ca có chút buồn cười tiếp nhận khăn, khẽ lau khóe miệng còn đọng chút nước, đáy mắt hiện lên vẻ cười cợt, trong ánh mắt trông mong của Ngâm Cầm, nàng chậm rãi nói, “Buổi tối giúp ta đi đưa cho ngoại công một phong thư.”

Nụ cười của Ngâm Cầm nhất thời trở nên cứng lại, nàng cười khổ nói, “Tiểu thư, đừng giày vò người như vậy chứ.”

Vân Lãnh Ca nhìn Ngâm Cầm khổ sở như vậy, vẻ mặt làm nũng giống như chó nhỏ

trước đây nàng từng nuôi, đáy mắt không tự chủ liền xuất hiện một chút sủng nịnh, cầm khăn trong tay trả lại cho nàng, dịu dàng nói, “Ngoan, mấy ngày nữa ngươi sẽ biết, bây giờ ta đi viết thư cho ngoại công.”

Ngâm Cầm nhe tiểu thư dỗ nàng giống như một con mèo nhỏ, liền không cam lòng dẩu môi, xoay người đi chuẩn bị giấy bút viết cùng nghiên mực cho tiểu thư.

Vân Lãnh Ca trải xong giấy viết thư, cầm bút chấm mực nước, đôi mắt trầm xuống nghĩ một chút, sau đó nhấc bút lên chậm rãi viết chữ.

Viết xong, Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên đưa đến môi đỏ mọng thổi nhẹ cho khô những chữ trên giấy.

Liên Hạ uyển.

“Ầm, ầm.” Vân Hạ Ca biết trong hoàng cung mở yến tiệc, nhưng người có thể đi chỉ có dòng chính nữ Vân Lãnh Ca, nàng tức giận đập bể tất cả đồ sứ bài trí trong phòng.

Mắt thấy trong phòng không còn cái gì có thể đập, Vân Hạ Ca cũng đã mệt mỏi, ngồi ở trên giường thở hổn hển, ngực đẫy đà lên lên xuống xuống theo từng hơi thở, quả nhiên là tức giận không hề nhẹ.

“Dựa vào cái gì mà chỉ có kẻ tiện nhân Vân Lãnh Ca kia được đi, di nương cũng thật là vô dụng, lâu như vậy mà chưa giết chết nàng.” Trong lòng cảm thấy khó thở, nét mặt Vân Hạ Ca hung dữ vung tay lên, quét tất cả ly trà trên bàn nhỏ xuống dưới đất gần chân Hương nhi khiến nàng run rẩy.

Hương nhi biết khi chủ tử nhà mình nổi giận tính tình sẽ không tốt, bị dọa khẽ run rẩy, chân mềm nhũn không tự giác quỳ xuống.

Vân Hạ Ca nghe thấy tiếng đầu gối chạm đất, vừa thấy Hương nhi đang quỳ trên đất, bỗng cảm thấy nha hoàn của nàng là người vô dụng, nghĩ đến lời nhắn hôm qua di nương mới gửi cho mình, Vân Hạ Ca liền bớt tức giận, miệng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Đứng lên đi, một chút việc nhỏ đã bị dọa thành như vậy, thật không biết ta giữ phế vật như ngươi có lợi ích gì?”

Trong lòng Hương nhi cảm thấy khó chịu, nhưng lại không dám mở miệng, nếu không chắc chắn sẽ bị Tam tiểu thư đánh mắng.

“Đến đây, đi đến chỗ di nương truyền lời của ta.” Vân Hạ Ca lười biếng nằm nghiêng xuống, thản nhiên ngáp một cái, vẫy vẫy tay gọi Hương nhi đang quỳ trên mặt đất.

Hương nhi lập tức đứng lên, cẩn thận tiến đến gần Vân Hạ Ca, sau khi nghe thấy lời dặn dò của nàng, trong mắt Hương nhi liền hiện lên một chút ánh sáng khó hiểu, lướt qua trong giây lát liền biến mất, vẻ mặt cung kính lên tiếp hồi đáp, rồi phúc thân cáo lui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status