Dục vọng cố chấp của anh

Chương 20: Sống chung


Edit: Tiểu Màn Thầu

" Chị dự định sẽ ở đâu?" Hàn Tư Hành trực tiếp hỏi.

Trước đó Kiều Trăn cũng đã suy nghĩ về vấn đề kỳ nghỉ hè này sẽ ở lại đây. Cũng biết được việc trường học cách đài truyền hình S khá xa, nếu ngồi tàu điện ngầm ước chừng gần 1 giờ mới đến nơi. Nhưng nếu bảo cô mướn phòng sống một mình ở bên ngoài thì cô không dám.

Hai ngày trước, cô có nghe nói Hứa Vân cùng khoa với mình nghỉ hè sẽ ở lại đây đi thực tập, vì thế cô đã tính toán muốn cùng với Hứa Vân sống chung một phòng trong ký túc xá.

" Chị dự định ở lại trong trường cùng bạn học." Kiều Trăn thành thật nói.

" Nơi chị đi thực tập nằm ở trung tâm thành phố, cách trường học xa như vậy, nếu ở ký túc xá thì không tiện lắm."

" Ừ, nhưng chị đã tính toán rồi, chỉ mất một giờ để đi đến đó vẫn có thể chấp nhận được."

" Vậy chị có nghĩ đến chuyện, làm việc ở đài truyền hình sẽ thường xuyên phải tăng ca không. Chị muốn một mình trở về trường học vào lúc đêm khuya sao? Trường học ở nơi hẻo lánh như vậy, bình thường ban đêm còn không thấy bóng người, huống chi là vào kỳ nghỉ hè. Thậm chí buổi tối cũng không còn tuyến xe buýt nào nữa, nhất định chị sẽ không thể bắt xe trở về được. Nói không chừng từ trạm tàu điện ngầm quay trờ về trường, suốt dọc đường đi lại không có đèn đường có lẽ chị...."

" Em đừng nói nữa!" Kiều Trăn nghĩ đến cảnh tượng ban đêm trở về một mình đã cảm thấy sởn tóc gáy. Khu gần trường học tương đối hẻo lánh, thường xuyên nghe được vài tin đồn về việc người dân sống ở đó và sinh viên luôn bị người lạ hù doạ.

" Chị mới vừa nghe em nói như vậy đã sợ hãi, còn muốn ở lại đây. Hả?" Hàn Tư Hành ở đầu dây bên kia thấp giọng hỏi.

Dường như Kiều Trăn nghe thấy trong giọng nói đó có vài phần châm chọc. Cô lên tiếng giải thích vài câu sau đó tắt điện thoại.

Quả thực, trước đó cô đã không suy nghĩ chu toàn. Nếu bản thân ở lại ký túc xá cũng không phải là biện pháp hay. Tốt nhất vẫn là nên thuê một căn nhà nhỏ gần đài truyền hình thôi.

Kiều Trăn suy nghĩ, rồi gọi điện thoại cho mẹ của mình. Cô nói kỳ nghỉ hè này muốn ở lại thành phố S thực tập, cũng dự định thuê một căn nhà, muốn xin thêm một chút tiền sinh hoạt phí.

Nhưng Kiều Trăn lại không nghĩ đến chính là, sau khi mẹ nghe xong lời cô nói lại không đồng ý.

"Trăn Trăn nghe mẹ nói này! Con phí thời gian ở đó làm cái gì? Còn việc đại truyền hình kia nữa, chuyên ngành đó có liên quan gì với ngành học của con à? Một mình con ở lại thành phố, mẹ và ba con có thể an tâm được sao?"

" Mẹ à, rất nhiều sinh viên thực tập vào kỳ nghỉ hè đó. Chuyện này đối với việc về sau tìm việc làm cũng có điểm tốt nha!" Kiều Trăn ôn tồn nói.

" Tìm việc làm sao?" Mẹ Kiều cười, " Trăn Trăn à, không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Con cứ việc học hành cho tốt, trở về đây thi tuyển công chức, sống an ổn không phải tốt hơn sao?"

" Con không nghĩ đến việc sẽ đi thi công chức." Kiều Trăn có chút sốt ruột.

" Làm nhân viên công chức có gì không tốt? Ngồi mát ăn bát vàng, bao nhiêu người muốn vào còn không được. Nói thật với con, Trăn Trăn. Mẹ và ba con công tác nhiều năm ở đơn vị như vậy, cũng có quen biết với không ít người. Đợi con tốt nghiệp xong, trở về đây tìm một công việc ổn định nhẹ nhàng, rồi tìm một gia đình môn đăng hộ đối để kết hôn. Cuộc sống như vậy thật tốt biết bao! Mẹ muốn nói, con không cần đi đến đài truyền hình thực tập làm gì cả, nghỉ hè lập tức quay về đây. Được không?" Mẹ Kiều đem kế hoạch của mình nói thẳng với con gái, muốn làm cho cô thay đổi ý định.

Lần đầu tiên Kiều Trăn không quan tâm ý nguyện của mẹ mà nói.

" Mẹ à, con muốn ra ngoài học thêm một ít kiến thức xã hội. Con mới năm hai thôi, nếu rèn luyện càng nhiều thì rất có lợi. Mẹ nên ủng hộ cho con đi chứ!"

" Để một mình con ở lại đó à? Làm sao mẹ và ba con có thể yên tâm đây?"

" Mẹ, con đã lớn như vậy rồi, bạn bè sơ trung của con cũng đã ra ngoài tìm việc làm. Huống hồ....Con và bạn học đã bàn tính sẽ ở lại cùng nhau, ba mẹ không cần lo lắng."

Kiều Trăn vừa nói dối, vừa khuyên can mãi, cuối cùng mẹ cũng đồng ý cho cô ở lại thành phố S để đi thực tập.

Đã giải quyết xong vấn đề tiền bạc, Kiều Trăn bắt đầu lên mạng tìm căn hộ, nhưng tìm một lượt vẫn không thể tìm thấy căn hộ hợp ý.

Buổi tối, Lục Đan Ngưng trở về nghe thấy Kiều Trăn muốn đi thực tập ở đài truyền hình S, liền đề nghị cô hãy thông qua người môi giới để tìm thuê nhà.

Sau đó Kiều Trăn mới biết được, cách tìm thuê nhà ở đây khác với nơi mình sống, thành phố S lớn như vậy, bán nha hay thuê nhà đều phải thông qua người môi giới.

Cùng ngày, Kiều Trăn liên lạc với một người môi giới, nói rõ cho anh ta biết yêu cầu thuê căn hộ của mình.

Cô nghĩ phải thuê căn hộ hợp với phái nữ, quang cảnh xung quanh phải tốt một chút, giao thông thuận tiện, thực ra nhà lớn hay nhỏ cũng không thành vấn đề.

Thái độ của người môi giới rất tốt, thêm Kiều Trăn vào danh sách bạn bè trên Wechat, bảo rằng nếu có căn hộ thích hợp sẽ liên lạc với cô, bảo cô đến xem. Trong kỳ nghỉ hè nhu cầu thuê phòng ở tăng cao, cho nên khi tìm thấy căn hộ nào hợp ý phải quyết đinh thuê nhanh.

Vỗn dĩ Kiều Trăn không hề suy nghĩ đế lời đề nghị của Hàn Tư Hành, thứ nhất bọn họ nam nữ khác biệt, huống hồ cậu đối với mình.... Nếu sống cùng nhau không được tiện lắm.

Điều quan trọng nhất chính là, Hàn Tư Hành ở lại đây vì việc chế tạo người máy để tham gia vào cuộc thi toàn quốc, khẳng định suốt cả ngày đều phải ở trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu người máy, nếu sống ở bên ngoài có thể không phải là một cách hay.

Trước mắt vòng loại của cuộc thi chế tạo người máy ở khu vực phía Nam đã kết thúc. Đại học S với thành tích cao đã lấy được chiếc vé tiến vào vòng thi chung kết toàn quốc.

Hai tháng nay, Hàn Tư Hành vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm. Mãi cho đến khi vòng loại khu vực phía Nam kết thúc, đội trưởng cho phép cả đội nghỉ ngơi hai ngày. Sau hai ngày phải bắt tay vào công việc chuẩn bị cho vòng thi chung kết tổ chức vào mùa hè này.

Sau khi kết thúc công việc ở phòng thí nghiệm, Hàn Tư Hành lập tức đến tìm Kiều Trăn cùng nhau đi ăn cơm.

Biết được chuyện cô đang tìm nhà ở, cậu liền bày tỏ mình cũng muốn ở cùng cô.

Nhưng Kiều Trăn lại không đồng ý. Hàn Tư Hành ai oán nhìn cô, " Chị sống một mình em không yên tâm."

" Chị đã lớn như vậy, có gì mà không yên tâm? Huống hồ, em còn phải chuẩn bị người máy để đi thi đấu, ở bên ngoài cũng không tiện lắm." Kiều Trăn giải thích cho cậu hiểu.

" Trăn Trăn, em vẫn có thể ở bên ngoài làm công việc lập trình, không nhất định phải làm trong phòng thí nghiệm."

" Như vậy cũng không được. Cộng sự của em đều ở trường, một mình em ở bên ngoài, liên lạc với nhau không được thuận tiện. Thành tích lần này của trường chúng ta tốt như vậy, em phải cố gắng hơn, phải tranh thủ giành được quán quân toàn quốc nha."

Đại học S đã 4 lần tham gia thi đấu, thành tích tốt nhất cũng chỉ là đứng hạng thứ 4, chưa bao giờ giành được danh hiệu quán quân. Hiện tại đã có hy vọng, cho nên Kiều Trăn không mong muốn Hàn Tư Hành bởi vì mình mà ảnh hưởng đến thành tích của cả đội.

Hàn Tư Hành trầm mặc một lúc, nói tiếp: " Trăn Trăn, em đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến việc thi đấu, chị và em hãy sống cùng nhau đi."

Cái gì mà sống cùng nhau, vì sao khi nghe thấy lời này vẫn cảm thấy kỳ quái như vậy.

Kiều Trăn rất có nguyên tắc vẫn lắc đầu.

" Nhưng thực sự em không yên tâm để chị sống một mình ở bên ngoài. Nếu chị không đồng ý, em đành phải mỗi ngày đưa chị trở về nhà sau đó lại quay về trường."

" Cái gì? Đừng làm xằng bậy!"

Đùa cái gì vậy hả, vừa đi vừa về sẽ tốn biết bao nhiêu thời gian, cậu còn có thời gian để làm việc sao?

" Em làm như vậy chỉ vì muốn chị và em sống cùng nhau."

"......"

" Chú và dì đồng ý để cho chị sống bên ngoài một mình sao? Em đoán chắc chị đã nói dối bọn họ rằng chị và bạn mình thuê nhà ở cùng nhau. Chị có muốn em nói cho bọn họ biết sự thật không?"

"!!!!"

" Em sẽ dùng đến giấy ghi tâm nguyện, muốn chị và em sống cùng nhau."

"........"

Trời ạ, vì sao cậu lại khó chơi như vậy?

Quả thực tiếng lòng Kiều Trăn vọng tận trời xanh.

" Trăn Trăn..... Chị đồng ý với em đi. Một mình chị sống bên ngoài quá nguy hiểm....."

"......" Kiều Trăn dùng đũa chọc chọc vào chén cơm, căm giận nói: " Chi đã 21....."

Vì điều gì ba mẹ và Hàn Tư Hành đều không yên tâm để cô sống một mình như thế.

" Chị là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, thực sự sống một mình bên ngoài rất nguy hiểm. Thời gian trước chị không xem tin tức sao? Có một cô gái khi tan ca trên đường đi về nhà ——"

" Dừng dừng dừng." Kiều Trăn che lỗ tai lại, " Từ khi nào mà em trở nên dài dòng như vậy...."

Đâu còn dáng vẻ của một vị học bá trẻ tuổi lạnh lùng ngày nào.

Hàn Tư Hành không để bụng, " Từ lúc quan tâm đến chị."

"........"

" Nhớ không lầm chị từng nói, chị thi không qua môn máy tính cấp hai phải không? Sau khi cuộc thi kết thúc em có thể phụ đạo cho chị, đảm bảo chị sẽ thi đậu."

"......."

Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Hàn Tư Hành, cuối cùng Kiều Trăn cũng đồng ý sẽ suy nghĩ lại vấn đề này.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Hàn Tư Hành đều gửi cho Kiều Trăn vị trị những căn hộ tốt, hỏi cô suy nghĩ đến đâu rồi.

[ Tư Hành: Trăn Trăn, chị nói lời phải giữ lấy lời đấy. Em sẽ dùng giấy ghi tâm nguyện yêu cầu chị.]

[ Tư Hành: Chuyện này cũng nằm trong khả năng của chị, vì sao vẫn không đồng ý?]

[ Tư Hành: đồng ý với em đi Trăn Trăn.]

[ Tư Hành: em đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến việc thi đấu.]

[ Tư Hành: đồng ý với em đi.]

Kiều Trăn nhìn điện thoại không ngừng vang lên tiếng tin nhắn Wechat, cô đỡ trán, muốn kiên trì cũng không được nữa.

Cuối cùng, Kiều Trăn lấy lý do dùng giấy ghi tâm nguyện đáp ứng với Hàn Tư Hành, nhưng phải chọn nơi ở nằm vị trí thuận tiện cho việc đi lại giữa trường học và đài truyền hình.

Sau đó là tìm gặp người môi giới đưa thông tin, tìm căn hộ, xem căn hộ.

Có người môi giới, hiệu suất tìm căn hộ của Kiều Trăn tăng lên rất nhiều. Sau một vòng tìm kiếm, cô đã chọn được một căn hộ thích hợp.

Căn hộ này cách trạm tàu điện ngầm không xa lắm, di chuyển từ đây đến trường học hay đài truyền hình đều rất thuận tiện. Diện tích chưa đến 70 m vuông, ở một thời gian ngắn cũng tạm ổn. Quan trọng nhất chính là, quang cảnh trong tiểu khu này tương đối tốt, vấn đề bảo an cũng đảm bảo.

Căn hộ này vẫn còn mới, đồ dùng gia đình bên trong đều đầy đủ. Vừa nhìn một lần Kiều Trăn đã ưng ý. Người môi giới nói sẽ liên lạc với chủ hộ, sau đó sẽ bàn đến việc ký hợp đồng thuê căn hộ, tiếp theo là giao chìa khoá căn hộ.

Thời gian thuê căn hộ này sẽ bắt đầu vào cuối tháng 6, thuê trong vòng 2 tháng. Ngay từ đầu chủ căn hộ đã không muốn cho thuê trong thời gian quá ngắn, nhưng không chịu được sự khuyên nhủ của người môi giới, hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ Kiều Trăn ngoan ngoãn khả ái, lúc này mới đồng ý cho thuê.

*

Sau khi làm hết thảy mọi việc, trường học cũng bất đầu tổ chức kỳ thi cuối kỳ.

Kỳ thi kết thúc cũng là lúc nghỉ hè, chính là đến giai đoạn hai người " Sống chung" với nhau.

Nhưng ngày đầu tiên sống chung, Kiều Trăn liền cảm thấy hối hận. Bởi vì Hàn Tư Hành cái người này, thực sự là quá không chú ý hình tượng.

Thời điểm cậu đi tắm, Kiều Trăn đang ngồi ngoài phòng khách xem tiết mục của đài truyện hình S.

Nhận thấy bên cạnh có người ngồi xuống, cô theo bản năng nhìn qua, nháy mắt xuất hiện trước mắt cô là một cậu thiếu niên da dẻ trắng nõn cao gầy nhưng thân thể cường tráng.

Kiều Trăn " A" một tiếng, vội vàng quay đầu đi che đôi mắt mình lại.

" Tại sao em không mặc quần áo vào?"

" Em có mặc nha, không tin chị nhìn xem." Hàn Tư Hành trịnh trọng nói làm Kiều Trăn hoài nghi vừa rồi chính mình đã hoa mắt.

Cô tách ngón tay ra, nheo đôi mắt nhìn về phía bên cạnh. Vai rộng, eo thon, cơ bụng, chân dài....

Cái đồ lừa đảo này!

Chỉ mặc mỗi cái quần short cũng gọi là mặc sao? Sắc mặt Kiều Trăn đỏ bừng, vừa rồi cô không cẩn thận nhìn thấy một chút hình dáng của cái quần lót bên trong....

Trời ạ, chuyện này là như thế nào?!

Kiều Trăn gắt gao che đôi mắt lại, mệnh lệnh nói: " Em mau mặc quần áo vào cho chị!"

" Ừ." Hàn Tư Hành chậm rì đáp ứng, xoay người đi vào phòng ngủ của mình.

Sau khi cậu bước ra, Kiều Trăn lập tức đứng lên tiến vào phòng, sắc mặt ửng đỏ, " Chị về phòng trước."

" Đừng đi." Hàn Tư Hành nắm lấy cánh tay cô, " Chị muốn vào phòng, là vì tức giận à?"

" Em, em nên chú ý một chút đi." Kiều Trăn thở dài, " Nếu em cứ như vậy, chị chỉ có thể vào phòng ngồi ngây ngốc thôi."

" Đừng mà!" Hàn Tư Hành lập tức khẩn trương, " Em sai rồi, về sau sẽ không làm như vậy nữa."

Kiều Trăn nhìn thấy thái độ thành khẩn nhận sai của cậu, cũng không muốn tính toán nữa, dời tầm mắt đến TV.

Cả ngày hôm nay lo chuyển nhà và dọn nhà, cô xem TV một lúc đã cảm thấy buồn ngủ.

" Chị muốn đi ngủ, em còn muốn xem không?" Kiều Trăn hỏi Hàn Tư Hành.

Sau khi có câu trả lời, Kiều Trăn liền vào phòng ngủ.

Hàn Tư Hành ngồi trên sô pha, mắt nhìn vào TV, còn tâm tư đã đi theo Kiều Trăn vào phòng ngủ.

*

1 giờ sáng, Hàn Tư Hành nhúc nhích đôi chân có chút tê cứng, đứng dậy tắt TV. Cậu đi đến trước cửa phòng ngủ chính, bên trong thấp thoáng truyền đến tiếng hít thở đều đều của Kiều Trăn.

Do dự một lúc, cậu nhẹ nhàng vặn chốt cửa, bước chân thật nhẹ đi về phía giường của Kiều Trăn.

Cô mặc một cái áo thun rộng và quần short ngắn, trên bụng còn đắp một cái chăn mỏng. Tư thế ngủ của cô rất ngoan, nằm thẳng người, một tay để trên bụng, tay còn lại đặt gần cạnh giường.

Hàn Tư Hành thoáng nhìn qua hàng mi cong của cô, cái mũi nhỏ nhắn, ánh mắt dừng trên đôi môi hồng nhạt. Đôi môi cô rất xinh đẹp, màu môi hồng nhuận, giờ phút này giống như một cánh hoa đang khép kín.

Hàn Tư Hành ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào môi cô, mềm mại, sờ vào thật tuyệt. Cậu hơi dùng sức một chút, dùng ngón trỏ tiến vào trong, dính chút nước bọt cảm giác ướt ướt.

Trong nháy mắt, ánh mắt cậu trở nên sâu thẳm, bất giác lại nuốt nước bọt.

Hạ thân.......

Hàn Tư Hành nhấc ngón tay trỏ đặt môi Kiều Trăn lên, bỏ vào miệng, nhẹ nhàng liếm mút.

Ngọt.....

Trong nháy mắt dục vọng càng tăng lên, toàn bộ cơ thể toát ra một sự khát khao đối với cô. Cuối cùng nhịn không được, cậu cúi người kề sát vào khuôn mặt cô.

Làn da của cô trắng mịn như ngọc, bóng đêm che phủ khuôn mặt, nhưng trắng đen đều rõ ràng, càng tạo thêm vẻ mê người.

Hàn Tư Hành cách đôi môi cô càng lúc càng gần, thời điểm sắp chạm phải môi cô, cậu buột mình phải dừng lại.

Không được, nụ hôn đầu tiên của bọn họ phải phát sinh trong lúc Kiều Trăn tỉnh táo. Cố dời môi mình đi nơi khác, cuối cùng đặt một nụ hôn trên trán Kiều Trăn.

Hàn Tư Hành đứng dậy, khoé môi hơi kiều lên.

Không vội, thời gian còn dài. Một ngày nào đó, cậu sẽ hôn khắp cơ thể của cô.

————————-//—-//————————

* Tác giả có lời muốn nói: Hành hành, tư tưởng của cậu thật nguy hiểm nha (⊙o⊙)...

THÔNG BÁO:
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status