Được anh yêu mới gọi là yêu

Chương 2-4

Tôi là người khá kém trong việc tề gia nội trợ. Chính là kiểu tôi rất cố gắng, rất nổ lực dọn dẹp nhà cửa, nhưng kết quả vẫn chẳng khác gì chưa dọn.

Có một hôm, Mr. Tô gọi điện thoại đúng lúc tôi đang thu dọn nhà cửa, tôi nói chuyện thở không ra hơi.

Anh: "Em đang làm gì vậy?"

Tôi: "Em đang quét nhà."

Anh: "Lát nữa thì sao?"

Tôi: "Lau nhà."

Anh: "Cố lên."

Hừ, đồ vô tình, đồ máu lạnh! Tôi chẳng còn động lực gì nữa, quẳng luôn cây chổi sang một bên, trèo lên giường ngủ một giấc. Tới chiều, một anh nhân viên giao hàng mang tới cho tôi một chiếc máy quét nhà.

Tôi nhận hàng mà mặt ngây ra như phỗng. Chuông di động vang lên đúng lúc đó. Là Mr. Tô.

Tôi hét ầm lên: "Anh mua cái này làm gì chứ? Em là một cô gái chịu khó, tiết kiệm và xinh đẹp."

Anh đáp: "Cô gái của anh không cần chịu khó và tiết kiệm, xinh đẹp là đủ rồi."

Trong bệnh viện thường xuyên có các chị, các cô lớn tuổi hơn muốn giới thiệu bạn gái cho Mr. Tô. Cho dù anh nói rằng mình đã có bạn gái, họ vẫn khăng khăng bảo anh đi gặp mặt thử một lần.

Câu mào đầu của họ thường là: Con bé ở khoa nào đó cậu có biết không? Nhân viên mới của bộ phận nào đó cậu đã gặp mặt chưa? Bệnh nhân ở phòng nào đó câu đã nghe thấy chưa?

Trước kia, Mr. Tô thường hay thành thật trả lời: "Chưa từng gặp", "Không biết", hoặc "Chưa từng nghe nói".

Sau này khi đã hẹn hò với tôi rồi, tôi bảo: "Anh khéo léo một chút, cứ nói với người ta là: Vâng, cháu biết, cháu có nghe nói qua, cháu từng gặp rồi, cô ấy cũng rất ổn, như vậy mới coi là có phép lịch sự chứ."

Mr. Tô gật đầu, tỏ ý hiểu.

Hôm sau, anh làm theo đúng những gì tôi nói. Tôi tò mò hỏi anh đã nói thế nào.

Anh trả lời: "Y tá trưởng giới thiệu cho anh một cô gái ở khoa Xét nghiệm, anh trả lời rằng: Bạn gái cháu nói từng gặp cô ấy rồi, con người cũng rất ổn."

Tôi: "..."

Mấy tháng trước khi chúng tôi chính thức yêu nhau, tôi vẫn hay trốn tránh những người trong khoa anh, còn nhắc nhở anh chưa được kể với ai chuyện chúng tôi hẹn hò

Anh nói: "Nhưng họ đều biết tên của em rồi, nếu anh nhận điện thoại của em, biết phải xưng hô thế nào đây?"

Tôi nói: "Anh cứ gọi em "Này", "Ấy", chẳng phải là ổn rồi sao?"

Anh nói: "Để anh nghĩ biệt danh cho em."

Tối hôm đó tôi gọi điện thoại cho anh, đúng lúc anh đang dự một cuộc họp của khoa, cả phòng toàn người là người.

Tôi hỏi: "Anh đang bận à?"

Anh nói: "Alo, giường số 31, anh đang họp, chắc khoảng một tiếng nữa sẽ tìm em đi ăn. Em ở ký túc xá đợi anh nhé. Khi nào nhận được điện thoại của anh hãy xuống nhà. Ngoài trời lạnh lắm đừng để bị cảm."

Tôi: "..."

Mọi người xung quanh: "Bác sĩ Tô, lát nữa anh đi thăm hỏi bệnh nhân à?"

Mr. Tô vẫn chưa ngắt máy, một giọng nói nghiêm túc vọng tới từ đầu kia điện thoại, anh nói: "Đi hẹn hò."

Khoảng thời gian đó, tôi phải thi lấy bằng chuyên ngành, số lần gặp mặt Mr. Tô hằng tuần giảm xuống chỉ còn khoảng một, hai lần, đại đa số thời gian của tôi đều ngâm mình trong thư viện.

Có lần anh tan làm sớm, tới thư viện tìm tôi. Anh đến cũng không gọi tôi, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, phải rất lâu sau tôi mới phát hiện ra anh.

Tôi viết lên mảnh giấy hỏi anh: Sao anh đến mà không gọi em một tiếng?

Anh trả lời: Dáng vẻ yên tĩnh học hành của em chính là mẫu bạn gái lý tưởng trong lòng anh.

Tôi trừng mắt với anh rồi viết tiếp: Thế còn em thường ngày thì sao?

Anh trả lời: Chính là hình mẫu người sẽ lấy về nhà.

Nhà trường tôi tổ chức một buổi công chiếu các bộ phim điện ảnh kinh điển. Bộ phim nào cũng thuộc list phim yêu thích của tôi. Mr. Tô hứa sẽ cùng đi xem với tôi.

Chúng tôi thừa lúc phim đã bắt đầu, len lén lẻn vào trong hội trường , ngồi ở hàng cuối cùng.

Phim chiếu được một nửa, có một đôi tình nhân ngồi ở hàng ghế trước hôn nhau. Tôi cảm thấy ngại ngùng bèn giả vờ điều chỉnh tư thế, che chắn tầm nhìn của anh.

Anh thì thầm bên tai tôi: "Anh thấy cả rồi."

Tôi đành ngồi nghiêm chỉnh trở lại, ngượng nghịu cười: "Em chỉ muốn che đậy sự xấu hổ của mình thôi."

Nghe xong, anh cũng bật cười.

Tôi quay đầu lại nhìn anh: "Vì sao anh cười?"

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói vô cùng quyến rũ: "Phải là che đậy khao khát muốn hôn anh đến nhường nào mới đúng."

Hồi tôi và Mr. Tô yêu nhau, tôi không dám để mọi người trong nhà biết. Bởi vì bố mẹ tôi khá nghiêm khắc, tôi sợ bố mẹ sẽ không cho phép tôi có bạn trai khi còn đang học đại học.

Trong kỳ nghỉ, có mấy lần tôi và Mr. Tô ra ngoài chơi, tôi đều phải nói dối là đi cùng các đàn chị hoặc đàn em trong trường.

Có một lần, hai chúng tôi nhất thời hưng phấn, lái xe đến tận đảo Tần Hoàng. Gặp phải sương mù dày đặc, chúng tôi không kịp trở về ngay tối đó. Tôi gọi điện cho mẹ khi đang ngồi trên ô tô của Mr. Tô, nói rằng mình sẽ ở lại nhà của một người chị cùng trường, không về nữa. Mẹ tôi bán tin bán nghi hỏi là chị nào.

Tôi đang do dự thì nghe thấy Mr. Tô the thé giọng, bắt chước tiếng con gái, nói một câu: "Vy Vy à, mau tắt đèn đi ngủ thôi."

Mẹ tôi yên tâm cúp máy, còn tôi nhìn Mr. Tô cố nhịn cười.

Anh đỏ bừng mặt, nhìn thẳng về phía trước, nói một cách rất nghiêm túc: "Em có thể quên chuyện lúc nãy đi không?"

Tôi thật sự không nhịn được, ôm bụng cười phá lên. Anh quay lại nhìn tôi và nói: "Em cười như vậy sẽ hối hận đấy."

Vào lúc tôi cười ngặt nghoẽo tới mức không dừng lại được, anh bỗng đỡ lấy đầu tôi, ghé miệng tới.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, vào một đêm khuya, bên bờ biển.

Tôi là người khá ngoan ngoãn từ nhỏ đến lớn. Trước khi gặp Mr. Tô, tuy rằng tôi cũng từng rung động bởi một số anh chàng trai đẹp đến khó tin, nhưng tôi chưa từng thử cảm giác hôn một ai.

Nụ hôn lần đó vừa lạ lẫm vừa căng thẳng, hôn loạn xì ngầu, hoàn toàn không có một phương pháp hay cách thức nào đúng đắn cả. Có lẽ do tôi thể hiện quá tệ, hôn được nửa chừng, Mr. Tô buông ra và nói: "Đợi chút."

Tôi nhìn anh, nét mặt ngơ ngác.

Tôi nói tiếp: "em ngồi yên, để anh."

Mr. Tô mời ba người bạn cùng ký túc xá với tôi đi ăn buffet. Nhân lúc anh đi lấy các món ăn, đám bạn hỏi tôi: "Cậu và Mr. Tô ai chủ động trước?"

Tôi nói: "Mình chủ động trước."

Đám bạn lại hỏi: "Vậy ai có những hành động thân mật trước?"

Tôi đáp: "Cũng là mình."

Đám bạn nhìn tôi bằng vẻ mặt ký quặc: "Không thể nào, rõ ràng anh ấy thích cậu như vậy cơ mà!"

Ăn cơm xong, Mr. Tô đưa chúng tôi trở lại ký túc xá. Tôi vừa xuống xe, đang định đi vào thì anh giữ lấy tay tôi và nói: "Vy Vy à, đợi chút."

Mặt anh hiện rõ sự áy náy, anh nói: "Anh xin lỗi. Có quá nhiều chuyện anh toàn để em chủ động. Khi ấy anh sợ mình sẽ doạ em chạy mất. Anh không biết nên làm tới mức nào để khiến em thoả đáng, vừa phải."

Sống mũi tôi cay xè, bấy giờ tôi mới hiểu thì ra anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa tôi và mấy cô bạn. Tôi lên tiếng: "Em không để ý gì đâu, em chỉ sợ nếu bản thân em không chủ động, anh sẽ bị người khác cướp mất. Nhưng em cũng từng thật sự nghĩ rằng anh không muốn gần gũi với em.."

Anh kéo tôi vào lòng: "Anh nhẫn nhịn khổ sở lắm rồi, em biết không..."

Ngay trước cổng trường tôi có một chiếc máy chụp ảnh Hàn Quốc lấy ngay.

Tôi và đám bạn cùng phòng hẹn nhau ra đó chụp chung. Có hôm tôi chụp được một tấm rất ưng ý bèn gửi cho Mr. Tô xem. Anh nói lần sau mình cùng chụp.

Tôi cảm thấy phấn khích ngay tức thì, bởi vì tôi chưa từng chụp ảnh chung với anh bao giờ.

Một ngày sau, tôi kéo anh đi chụp ảnh. Anh nghiên cứu cái máy đó một lúc, rồi gọi tôi: "Chụp kiểu này đi."

Tôi nhìn phông nền thì thấy đó là kiểu nền đỏ vô cùng đơn giản.

Tôi nghĩ chắc anh không thích mấy kiểu hoa hoè trẻ con cho lắm, vậy nên cũng vui vẻ chụp cùng anh.

Sau này, chúng tôi chụp thêm rất nhiều tấm, tôi đã sớm quên mất bức ảnh nền đỏ kia nằm ở đâu.

Mấy năm sau, lúc chúng tôi đăng kí kết hôn, Mr. Tô bèn rút bức ảnh đó ra.

Tôi sửng sốt, hỏi anh: "Sao anh giữ nó lâu quá vậy?"

Anh nói: "Khi đó, anh chụp ảnh chính vì khoảng khắc này đây."

Mũi tôi bỗng dưng cay cay, khi chụp bức ảnh kia, chúng tôi mới chỉ yêu nhau chưa đầy nửa năm.

Tôi nói với Mr. Tô: "Chúng ta mà gặp nhau sớm hơn một chút thì tốt quá rồi, chúng ta sẽ có một mối tình thanh xuân vườn trường."

Anh nói: "Không thấy có gì khác nhau lắm thì phải?"

Tôi đáp: "Đương nhiên là rất khác rồi. Lén lút giấu giếm hèn họ yêu đương trong trường càng có cảm giác tim đập chân run, kích thích hồi hộp hơn."

Anh mỉm cười nhìn tôi, không nói gì.

Ngày hôm sau, chúng tôi ngồi tàu điện ngầm đi xem một vở kịch nói. Đúng vào giờ tan tầm buổi chiều, trong tàu điện ngầm người áp sát người, vô cùng chật chội.

Mr. Tô vòng tay qua che chắn tôi trong lòng anh, cẩn thận bảo vệ tôi từng ly từng tí.

Sau khi tàu lăn bánh, anh bất ngờ cúi xuống hôn tôi, còn hôn rất lâu nữa...

Tàu đến ga, các hành khách ùn ùn kéo xuống, lúc ấy tôi mới định thần lại, nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa và hỏi: "Em còn cần kích thích, mạo hiểm hơn nữa không?"

Tôi mím chật môi, ra sức lắc đầu, nhịp tim sắp mất kiểm soát đến nơi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.9 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status