Được anh yêu mới gọi là yêu

Chương 3: Không phải chồng ai cũng biết tán gán

Một lần nọ chúng tôi đi dạo trong siêu thị, bên cạnh có một đôi tình nhân đang hôn nhau, tôi quay đầu nói với Mr. Tô: "Anh mua hôn em đi."
 
Anh nói: "Không hôn."

Tôi tưởng anh khó xử, bèn kéo anh ra sau một giá sữa tươi rồi thúc giục: "Mau hôn em nào!" Anh liếc nhìn tôi, rồi kiêu ngạo quay ngoắt người bỏ đi.

Tôi cũng chỉ định đùa anh cho vui, chẳng mấy chốc đã quên bẵng chuyện này. Hôm đó là một ngày lễ, dòng người xếp hàng thanh toán trong siêu thị dài dằng dặc. Tôi và anh đứng giữa hàng. Anh đứng sau lưng bỗng nhiên gọi tôi: "Vy Vy."

Tôi quay đầu lại, anh bèn hôn tôi.

Mặt nóng bừng lên, tôi đẩy anh ra và nói: "Anh làm gì thế?"

Anh điềm nhiên trả lời: "Ban nãy ở kia vắng người quá không thể phát huy hết được." 

********************
 
Một lần nọ, tôi thu dọn giá sách, lục ra được cuốn sổ lưu bút hồi cấp hai của Mr. Tô, trên đó có rất nhiều thông tin của bạn học cùng những lời chúc phúc. Có một người bạn viết rằng: Này, tôi luôn cảm thấy với tính cách của cậu, cậu sẽ phải cô độc cả đời đấy.

Còn bản thân của Mr. Tô trong profile của mình, anh cũng để trống phần mẫu bạn gái lý tưởng.

Tôi hỏi anh: "Anh thật sự không có mẫu bạn gái yêu thích ư? Không lẽ anh định sống như vậy cả đời.

Anh gập cuốn sổ lưu bút lại và nói: "Vì anh không biết khi nào anh mới gặp được em."

Hồi năm thứ tư đại học, tôi mê mẩn một trò game online. Trong game, tôi đã kết hôn, lấy một nam sinh cũng là sinh viên.

Cậu ta là một chàng trai khá thú vị, còn hay tặng tôi rất nhiều trang bị quý hiếm.

Bởi vì quá say mê trò chơi ấy, tôi thường không kìm được lòng mình, kể cho Mr. Tô nghe về "anh chồng" trong game. Lần nào Mr. Tô cũng chỉ lắng nghe và không nói câu nào.

Về sau, tôi muốn nâng cấp dung lượng máy tính, Mr. Tô nhận giúp ngay, còn nói mình là cao thủ "Kỹ thuật đen".

Khi ấy, tôi còn chưa hiểu câu nói của anh có ý nghĩa gì, sau một ngày mới vỡ lẽ.

Anh dám hack tài khoản game online của tôi, thức trắng đêm bán toàn bộ trang bị của tôi trên kênh thế giới, còn tới miếu Nguyệt Lão giải trừ hôn ước. Anh chàng từng là chồng của tôi trong game cũng bị anh cho vào blacklist.

Sau khi biết được những sự thật này, tôi nghẹn lời, nhìn anh trân trân và nói: "Em và cậu ta cũng chỉ chơi trò chơi thôi mà..."

Anh cừa viết báo cáo phẫu thuật vừa trả lời tôi: "Khối u ác tính ban đầu cũng chỉ là một tế bào rất nhỏ nhoi thôi."

Tôi ầm ỉ bắt anh đền trang bị cho mình. Anh ném cho tôi một mảnh giấy.

Anh đã mua lại hai nick tình nhân trên kênh thế giới, level cao nhất, đầy đủ các trang bị và vũ khí hạng nhất. Nick nam dành cho anh và nick nữ dành cho tôi.

Tôi bất chợt phì cười, tên quỷ ấu trĩ này.

Có một ngày, tôi nhìn thấy ảnh chứng minh thư của Mr. Tô trong xe ô tô, bèn hỏi anh: "Từ nhỏ anh đã đẹp trai như thế này rồi à?"

Anh ngẫm nghĩ rồi đáp: "Anh không nhớ nữa."

Tôi lại hỏi: "Thế hồi nhỏ chắc cũng phải có người từng khen anh đẹp trai chứ?"

Anh vẫn trả lời: "Anh không nhớ nữa."

Tôi bĩu môi: "Thế anh còn nhớ được chuyện gì?"

Anh đáp: "Hay là để anh đưa em tới gặp mẹ anh, bà nhớ hết đấy."

Cứ như vậy, ngay tối hôm đó tôi đã được diện kiến phụ huynh của Mr. Tô.

Lúc cùng ăn cơm, mẹ Tô nói Mr. Tô từ nhỏ đã rất được đám con gái yêu thích. Có một nữ sinh họ Lưu và một cô nữ sinh họ Điền còn chạy đến cửa nhà anh, nói rằng mình thích anh đến không thể nào sống nổi. Bây giờ cả hai cô đó đều cực ky giỏi giang, một người làm tiếp viên hàng không và một người làm nhân viên văn phòng.

Ăn cơm tối xong, trên đường về nhà, tôi hỏi Mr. Tô: "Có phải mẹ anh cảm thấy em chưa được xuất sắc không?"

Anh: "Ngoài anh ra, không ai cần cảm thấy em giỏi cả."

Tôi: "Nếu bây giờ được chọn giữa cô tiếp viên hàng không và cô nhân viên kia, anh sẽ chọn ai?"

Anh: "Sau khi tốt nghiệp em định làm gì?"

"Làm nhà văn." Tôi nói chắc như đinh đóng cột.

Anh lấy tay vỗ về đỉnh đầu tôi: "Anh chọn nhà văn."

Có một năm, buổi họp lớp của Mr. Tô được tổ chức ở tại Thanh Đảo*, Mr. Tô nói sẽ đưa tôi đi cùng, nhân tiện ở lại đó chơi thêm vài ngày. Bác sĩ Mã đi nhờ xe nên cũng đồng hành cùng chúng tôi.

*Thành phố Thanh Đảo nằm tại cực Tây bán đảo Giao Đông, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.

Hôm đó, bác sĩ Mã phải xử lí tới sáu ca phẫu thuật, vừa lên xe là chui vào ghế ngủ li bì. Trong lúc ngủ mơ, anh ấy gục đầu lên vai tôi.

Sợ anh ấy thức giấc, mấy tiếng đồng hồ tôi không dám nhúc nhích chút nào, cả người cứng đờ. Đến trạm dừng chân, Mr. Tô đỗ xe lại, gọi anh ấy dậy rồi bảo: "Cậu đổi tư thế khác đi rồi ngủ tiếp."

Anh ấy tưởng rằng Mr. Tô quan tâm tới mình, nỏi: "Không cần đâu, thoải mái lắm mà."

Kết quả, Mr. Tô nói với sắc mặt u ám hẳn đi: "Cậu làm vai bạn gái tôi xệ xuống rồi đấy."

Qua một khoảng thời gian rất lâu sau đó, tôi và mẹ của Mr. Tô ngồi trò chuyện với nhau. Bà nói khi Mr. Tô quyết định kết hôn, bà hỏi anh rốt cuộc Vy Vy có điểm nào tốt.

Mr. Tô trả lời: "Mẹ có thể ngồi yên không động đậy suốt sáu tiếng đồng hồ chỉ vì không muốn làm người khác thức giấc không?"

Nghe xong, nước mắt tôi lập tức rơi xuống.

Từ ngày quen tôi cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học, năm nào đến sinh nhật, Mr. Tô cũng cầu hôn tôi một lần.

Mỗi năm anh lại mua một chiếc nhẫn cưới mới, địa điểm cầu hôn cũng được lựa chọn tỉ mỉ.

Sinh nhật năm thứ hai đại học của tôi, Mr. Tô nói: "Vy Vy, hai năm nữa hãy làm vợ anh nhé."

Sinh nhật năm thứ ba đại học của tôi, Mr. Tô nói: "Vy Vy, một năm nữa hãy làm vợ anh nhé."

Sinh nhật năm tốt nghiệp đại học của tôi: Mr. Tô nói: "Vy Vy, anh đã đợi được rồi, em có thể làm vợ anh không?"

Hai lần trước đó tôi đều cười hờ hờ nói với anh: "Anh đừng đùa nữa, em còn nhỏ mà." Bởi vì lúc đó tôi vẫn còn đi học. Tôi cảm thấy ngày ấy còn xa xôi lắm.

Đến lần cuối cùng này, tôi lấy hai chiếc nhẫn trong hộp ra, một chiếc đeo lên tay mình rồi đeo chiếc kia lên tay anh.

Tôi hỏi anh: "Lát nữa anh rảnh chứ?"

Anh nhìn tôi vẻ không hiểu. Tôi bèn đặt sổ hộ khẩu và chứng minh thư nhân dân lên mặt bàn, rồi cười ngọt ngào với anh.

Buổi chiều hôm đó, chúng tôi đi đăng ký kết hôn.

Chập tối hôm đó, Mr. Tô và tôi trở về nhà.

Tôi tuyên bố với bố mẹ mình đang đứng trong bếp: "Con và Mr. Tô đã đi đăng ký kết hôn rồi ạ."

Mẹ tôi sửng sốt đúng một phút không nói câu nào, sau đó tôi thấy bà rơm rớm nước mắt và nói: "Được, để mẹ xào thêm hai món nữa, hai đứa cứ ra phòng khách ngồi xem ti vi đi."

Bố tôi thì đứng bên cạnh, im lặng suốt.

Ở ngoài phòng khách, Mr. Tô hỏi tôi: "Lúc trước em chưa noi chuyện này với bố mẹ sao?"

Tôi làm mặt ấm ức: "Em cứ nghĩ là không cần nói chứ. Ngày nào anh cũng đến đây, chuyện này chẳng phải chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi sao?"

Mr. Tô vỗ mạnh lên trán tôi, sau đó anh đi vào trong bếp.

Anh nói với bố mẹ tôi: "Là lỗi của con, đáng nhẽ con nên qua thưa chuyện với bố mẹ trước. Vy Vy còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng con chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô ấy..."

Cả bố và mẹ tôi hai mắt đều đỏ ngầu. Họ nhìn anh một lúc lâu rồi bố tôi lên tiếng: "Tại bố mẹ không nghĩ cô con gái của mình lại tốt số đến thế, cuối cùng đã thật sự lấy được con rồi."

Mẹ tôi thì nói: "Bố mẹ không biết nên nói gì..."

Mr. Tô quay đầu lại nhìn tôi. Tôi đứng ngoài cửa bếp, khuôn mặt đã tèm lem nước mắt.

Lúc ăn tối, mẹ tôi nói: "Hai đứa đi đăng ký kết hôn vội vã như vậy, bố mẹ chưa chuẩn bị gì cả, hai gia đình chưa gặp mặt nhau, lễ đính hôn vẫn cần chuẩn bị một chút chứ?"

Tôi nói: "Đăng ký kết hôn rồi sao còn phải tổ chức lễ đính hôn ạ."

Dưới gầm bàn, Mr. Tô âm thầm chọc vào người tôi rồi mỉm cười noi với mẹ tôi: "Phải tổ chức ạ, thời gian bố mẹ cứ quyết định, vừa hay là dịp cho hai gia đình chính thức gặp nhau."

Mẹ tôi nói: "Vậy thì sính lễ cũng nên chuẩn bị một chút, phong tục của quê mình đi đầu là phải có một con dê..."

Tôi nói: "Mẹ, ở chỗ này đi đâu tìm dê chứ, huống hồ mua về rồi mẹ biết để đâu, sao có thể để trong nhà..."

Mr. Tô lại chọc tôi: "Mua ạ, cả dê, cần mấy con con sẽ mua. Còn gì khác không ạ?"

Bố tôi lên tiếng: "Hết rồi, quê mình không nhiều phong tục lắm đâu."

Tôi quay đầu nhìn Mr. Tô, rồi thầm vuốt vuốt lưng anh. Ý muốn nói anh vất vả rồi, sau đó quay lại trừng mắt với bố mẹ.

Bố mẹ tôi tỏ ra khó xử. Mr. Tô bèn đánh mạnh lên chân tôi, nghiêm nghị nói: "Sau này đây chính là bố mẹ vợ của anh. Em còn dám cãi lời, không nghe theo bố mẹ, chọc tức họ, anh sẽ không khách khí với em đâu!"

Tôi há hốc miệng, rất lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn được.

Trước lễ cưới, chúng tôi đi chọn váy cưới. Chiếc váy đầu tiên tôi ưng ý la một chiếc váy trắng có đính những hạt kim cương nhỏ. Lúc tôi mặc thử và bước ra ngoài, Mr. Tô cũng đã thay xong áo vest, đứng dựa bên bức tường đối diện đợi tôi.

Tôi đi tới trước mặt anh và nói: "Cổ áo hơi rộng một chút, vạt sau cũng dài quá, eo thì chặt tới nổi suýt nữa không kéo được khoá lên. Bây giờ cả người em bị siết tới nỗi sắp bùng nổ tới nơi rồi..."

Anh ngắt lời tôi: "Anh muốn hôn em." Dứt lời, anh mặc kệ xung quanh còn những ai, đặt môi mình xuống.

Mr. Tô dẫn tôi tới tiệm "Thượng Hải Từ" mua xường xám. Bộ xường xám nào trông cũng đẹp mắt, nhưng giá cả thì không hề rẻ.

Tôi lén lút hỏi cô nhân viên: "Có bộ nào rẻ một chút không ạ?"

Cô ấy trả lời: "Có một bộ giá đặc biệt. Ban đầu khách đặt rồi nhưng hôn lễ đổi sang kiểu tây nên trả về. Chị có muốn thử không ạ?"

Tôi lập tức vui vẻ cầm nó đi thử, thế mà kích cỡ lại hoàn toàn phù hợp với tôi.

Tôi nói với Mr. Tô: "Lấy bộ này đi anh, đỡ phải đợi, mặc luôn là tốt nhất."

Mr. Tô nghi hoặc nhìn tôi: "Kiểu dáng này khá bình thường mà."

Tôi đáp: "Đâu có! Anh làm sao hiểu được mắt nhìn đồ của phụ nữ."

Anh thấy tôi kiên trì cũng ngầm chấp nhận.

Ngày tổ chức đám cưới, lúc đi mời rượu, tôi thay váy cười rườm ra ra để mặc bộ xường xám. Bấy giờ tôi mới phát hiện mình và tất cả nhân viên phục vụ trong nhà hàng bị "đụng hàng", từ màu hoa đến kiểu dáng đều giống nhau y hệt. Trong sảnh tựa như có mấy chục cô dâu đang bưng bê đĩa tất bật chạy khắp nơi.

Tôi há hốc miệng, mắt tròn mắt dẹt. Mr. Tô lắc đầu nói: "Mắt nhìn của đám con gái các em đúng là tương đồng đấy..."

Một phù dâu là bạn học của tôi lên tiếng: "Làm sao đây? Hay mặc lại váy cưới nhé?"

Mr. Tô chỉ cười không đáp, vẫn nắm chặt tay tôi, kéo tôi thẳng lưng ưỡn ngực đi vào trong hội trường.

Vì có anh nên dù mặc giống các cô gái kia bao nhiêu, tôi vẫn là cô dâu đẹp nhất thế gian này.

Trước ngày cưới, chúng tôi còn đi chọn trang sức.

Trong tủ bày la liệt những loại ngọc và kim cương toả sáng rực rỡ. Tôi nói: "Em không cần đâu, em chỉ cần nhẫn cưới là được rồi. Lỡ như sau này nghèo lại không thể tuỳ tiện mang những thứ này ra ngoài bán lấy tiền."

Mr. Tô hỏi: "Có anh, sao em có thể nghèo được?"

Tôi: "Nhưng em muốn mình trở thành một người phụ nữ độc lập, em muốn có tiền để dành!"

Ngày hôm sau, Mr. Tô bèn mua một sợi dây chuyền vàng nhỏ xíu, bên trên khắc một hình vẽ tỉ mỉ, anh nói: "Này, vàng để dành của em đấy."

Sau này cứ đến ngày kỷ niệm đám cưới của chúng tôi, quà dành cho tôi đều là sợi dây chuyền vàng.

Tôi và Mr. Tô hẹn hò với nhau không bao lâu thì chị gái tôi đính hôn. Mr. Tô đưa tôi tới khách sạn, vừa định ra về thì bị ông cậu nhiệt tình của tôi kéo vào trong, tôi đành phải bấm bụng nói với cậu rằng anh là đàn anh cùng trường của mình.

Tất cả đàn ông đều bị kéo ngồi chung một bàn rượu, còn đám con gái chúng tôi thì ngồi uống nước ngọt và nói chuyện ở bàn phía sau.

Cậu tôi làm ở công ty môi giới hôn nhân, nhìn thấy một chàng trai không tệ thì có thói quen lập tức hỏi người ta đã kết hôn chưa. Cậu hỏi lần lượt một vòng, rồi hỏi tới Mr. Tô: "Cậu kết hôn chưa?"

Mr. Tô đáp: "Chưa ạ."

"Vậy tức là không có đối tượng nào muốn kết hôn phải không?"

Cậu tôi vốn dĩ chỉ định hỏi một câu trêu đùa vậy thôi, ai ngờ Mr. Tô đáp rất nghiêm túc: "Có rồi ạ."

Cậu tôi sững người, ngay sau đó Mr. Tô chỉ tay về phía tôi và nói: "Là cô ấy."

Thế nên cậu trở thành người đầu tiên trong gia đình biết quan hệ giữa tôi và Mr. Tô. Sau này đến ngày cưới của chúng tôi, cậu nhất quyết muốn làm người chứng hôn.

Đứng trên sân khấu, cậu khoác vai Mr. Tô đang mặc bộ vest thẳng thớm và nói: "Tôi mà nhìn nhầm cậu thanh niên này thì công ty môi giới của tôi cũng nên đóng cửa đi là vừa."

Cả hội trường cười ồ lên. Mr. Tô nắm tay tôi rất chặt, còn tôi thì nước mắt như mưa.

Ngày chúng tôi kết hôn, có một tiết mục gọi là bạn thân đặt câu hỏi. Một bác sĩ trẻ nhảy lên sân khấu hỏi Mr. Tô: "Trong hai người ai theo đuổi ai vậy?"

Hai chúng tôi đều đồng thanh nhận là mình.

Bác sĩ kia không chịu buông tha: "Bắt buộc phải chọn ra một người."

Tôi bịt miệng Mr. Tô lại và nói: "Là tôi, anh ấy là bác sĩ chữa trị cho tôi, chính tôi đã tán anh ấy trước."

Mr. Tô nhìn vài mắt tôi, nở nụ cười ngọt ngào, rồi lên tiếng: "Em có biết anh đã phải tốn bao nhiêu công sức mới đổi em thành bệnh nhân của anh không?"

Các bác sĩ bên dưới thi nhau huýt sáo, cả hội trường râm rang tiếng noi cười, bấy giờ tôi mới biết thì ra bác sĩ mổ chính cho tôi đáng lẽ sẽ là một người khác.

Người chủ trì còn chưa tuyên bố cặp vợ chồng mới được hôn nhau, thì tôi đã kiễng chân lên hôn chú rễ của tôi rồi.

Hôm đó đám cưới, đa phần các bà con thân thích đều say khướt, những ai còn tỉnh táo sẽ chịu trách nhiệm đưa các chú bác đã say về nhà.

Tôi và Mr. Tô ở đại sảnh khách sạn, đợi xe tới đón chúng tôi về nhà, tiện thể nói chuyện vì sao anh lại đòi đổi bệnh nhận để được chữa cho tôi.

Anh nói: "Anh chẳng giải thích được là vì sao, buổi sáng hôm đó em tới làm thủ tục nhập viện, anh chỉ lướt nhìn em một cái rất nhanh trong phòng làm việc, thể rồi bác sĩ Hồ nhận chữa cho em..."

Chúng tôi cứ ngồi trò chuyện như thế, chẳng mấy chốc hai tiếng đồng hồ đã trôi qua. Cho tới khi khách sạn dọn ảnh cưới vào, chúng tôi mới ý thức được rất có thể mình đã bị lãng quên.

Tất cả người thân và bạn bè đều đã về hết, di động và ví tiền của chúng tôi đều nhờ họ giữ cả, trên người chỉ còn độc bao lì xì mà bố mẹ tặng lúc kính rượu.

Tôi nhìn về phía Mr. Tô, khuôn mặt ngượng ngập, cứng đờ. Tôi nói: "Em còn chưa tẩy trang, bây giờ cứ thế này thì phải làm thể nào?"

Anh nắm chặt tay tôi: "Bỏ chạy."

Chập tối hôm đó, anh đang trong bộ vest chú rể đường hoàng nắm tay một cô gái mặc lễ phục đỏ rực, tóc búi cao, lớp trang điểm đậm đã nhoè phần nào và đeo một bông hoa cưới trên đầu là tôi chạy trên quảng trường Vạn Đạt, ăn các món nổi tiếng của Thành Đô và xem một bộ phim với cặp vé tình nhân.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên và kỳ lạ của những người đi đường, chúng tôi đã trải qua ngày đầu tiên làm vợ chồng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.9 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status