Giấc mộng ngày xuân

Chương 46


Mấy anh công an đứng bên đường hết bàng hoáng đến sững sờ vì quả thực đây là lần đầu tiên kiểm tra bất ngờ người dân lưu thông trên đường mà đau đẻ luôn tại trận thế này. Và ngạc nhiên hơn nữa là cậu thanh niên trẻ tuổi kia lại mạnh dạn đỡ đẻ cho cô gái ấy. Mấy anh ấy tò mò và cũng sốt ruột mong cho xe cứu thương đến kịp thời.

Nào! Cúc ơi, nào, cố lên, hít sâu vào.. rồi bắt đầu nha..

1... 2... 3

Tiếng Hiểu nói đều đều, thỉnh thoảng lại ngắt quãng giống như đang chỉ huy.

Ra rồi... em ơi... ra rồi...

Cái đầu của bé ra rồi!!

Mấy anh công an suýt vỡ tim vì câu nói của Hiểu, tuy nhiên đối diện với cảnh tượng đầy máu me ấy thì lại sợ nên chỉ nhấp nhổm nhìn trộm. Mùa cũng không khác gì, nghe câu đầu em bé lọt ra rồi cô tưởng tim mình rơi xuống khỏi lồng ngực. Chưa bao giờ cô thấy sợ hãi như vậy, nắm chặt tay Cúc, Mùa nhắm mắt lại và không ngừng lẩm bẩm A di đà phật.

Tốt lắm Cúc ơi. Em giỏi lắm!

Ráng lên chút nữa là gặp con rồi!

Nào... em hít sâu vào... thế... rồi... khóc ít thôi lấy sức rặn con ra chứ em?

Nào... hai.. ba nào...

Hai tay Cúc bấu chặt lấy người Mùa, hàm răng cô nghiến chặt, Cúc hít thật sâu để lấy hơi, cố gắng nghe lời Hiểu, nghe tin con đã ra được cái đầu cô thấy nhẹ nhõm hơn chút. Các cụ vẫn có câu "Đầu xuôi đuôi lọt" mà, cửa ải đầu tiên đã vượt qua được. Lần này phải cố hết sức thôi, Cúc lấy đà, cô thôi không kêu khóc nữa, dành toàn bộ sức lực để rặn một hơi dài. Cả người em bé theo đà rặn của mẹ mà ra ngoài một cách nhanh chóng.

Hai bàn tay Hiểu nhuốm đầy máu, anh đỡ lấy đứa trẻ trong tay, lúc này anh run thật sự. Hiểu không ngờ bản thân lại can đảm đến thế, khoảnh khắc này có lẽ anh sẽ không khi nào quên được. Đứa trẻ nằm im trong tay Hiểu, cùng lúc ấy xe cứu thương đến, còi xe hú vang cả con đường. Băng ca nhanh chóng được các y bác sỹ mang tới xe của Hiểu, mọi người ai cũng ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng hy hữu này, một thanh niên trẻ trung, gương mặt sáng đã đỡ đẻ thành công cho sản phụ ngay bên lề đường.

Thấy có người đến cứu trợ, Hiểu lúc này ngồi đần mặt ra, toàn thân không nhúc nhích, phó mặc cho đội ngũ y bác sỹ xử lý những việc còn lại. Anh trao đứa bé cho y tá, họ nhanh chóng cắt rốn và băng rốn, lúc này đứa nhỏ mới bắt đầu cất tiếng khóc đầu tiên. Tiếng khóc làm bao trái tim những người có mặt ở đây vui mừng, vỡ òa trong cảm xúc đặc biệt.

Cúc nằm sóng soài, cô gần như hết sức lực, thấy con khóc hai khóe mắt bỗng nhiên tuôn ra những giọt lệ. Nước mắt của hạnh phúc, cửa ải khó khăn đầu tiên trong cuộc đời... Cúc thực sự đã vượt qua được rồi!!

Mùa ngồi bên tim vẫn còn đập thật nhanh, cô không rời khỏi Cúc nửa bước, vẫn nắm tay Cúc chờ bác sỹ làm mấy việc cần thiết và nhanh chóng đưa cô ấy nằm lên băng ca. Xe cứu thương đưa cả mẹ và con Cúc đến bệnh viện để cấp cứu, cả đường phố náo loạn vì ca đỡ đẻ có một không hai này. Sau đó ít phút, Hiểu tự trấn an bản thân mình, mấy anh công an đưa cho anh chai nước để rửa tay, Hiểu cảm ơn rồi cùng Mùa nhanh chóng vào bệnh viện. Lúc này, Mẹ con Cúc rất cần đến sự có mặt của hai người.

Em bé được đưa vào phòng sưởi điện, Cúc vào buồng đẻ để bác sỹ thăm khám lại sau sinh, tiêm truyền hồi sức. Mùa vẫn chưa hết bàng hoàng vì cảnh tượng mới chứng kiến khi nãy, đáng sợ, quả thực rất đáng sợ. Lúc này cô mới thấy làm phụ nữ sao lại khổ như thế, hóa ra những đứa trẻ chào đời trong sự đau đớn vật vã gần như chết đi sống lại của người mẹ...

Hiểu và Mùa ngồi chờ ở hành lang bệnh viện, giờ là ban đêm, hơn nữa là bệnh viện tuyến huyện nên khá vắng vẻ. Mùa suy nghĩ mãi về chuyện vừa qua, hai bàn tay cô run rẩy... Hiểu thấy thế liền đưa một tay ra cầm lấy tay cô, ánh mắt nhìn trìu mến.

Em vẫn còn sợ đến thế à?

Thực ra bản thân anh cũng sợ lắm, cũng run không khác gì Mùa, vì đây là lần đầu tiên anh làm chuyện đó. Mùa gật đầu, giây phút này cô thấy yếu lòng quá, tựa đầu vào vai anh, cô nhắm mắt cho quên đi nỗi sợ hãi.

Đừng sợ... không sao rồi. Mẹ con Cúc đều khỏe mạnh, mọi chuyện đã xong hết rồi!

Hiểu động viên.

Em không thể nào tin được tại sao anh lại có thể làm được việc đó!

Mùa thắc mắc.

Em nghi ngờ anh?

Không có. Ý em là những kỹ năng về chuyển dạ và sinh nở đó tại sao anh rành như vậy?

Hiểu không thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt khi nghe Mùa hỏi, anh hướng ánh mắt vào phòng đẻ, lặng lẽ quan sát một hồi rồi nói.

Không phải ngẫu nhiên mà anh lại có thể làm chuyện đó...

Em chưa từng hỏi anh trước đây anh đã từng học gì... hay làm gì đúng không?

Em chỉ biết anh làm việc ở mỏ quặng...

Đúng thế. Thì anh vẫn luôn làm ở đấy cho bố anh còn gì?

Em không thắc mắc tại sao anh và cậu bạn anh (anh bác sỹ), một người chỉ là công nhân mỏ quặng, một người là bác sỹ lại chơi thân với nhau sao?

Cái này em có thắc mắc.

Sao em không hỏi anh?

Vì em nghĩ đấy là chuyện của anh, anh quen ai, kết giao với ai đâu cần thiết phải nói chuyện đó với em..

Đúng thế. Đúng là không cần thiết, nhưng lúc này anh sẽ nói cho em nghe, vì thực sự chuyện này có liên quan đến nhau.

Mùa quay mặt lại nhìn đối diện vào mắt Hiểu, cô không biết chuyện anh sẽ nói ra là gì. Hiểu chậm rãi tâm sự, trước đây anh nghĩ mình sẽ không bao giờ nói ra điều này, nhưng không ngờ có ngày chuyện ấy lại xảy ra.

Lúc trước anh học Y. Nhưng lúc thi đại học họ gửi giấy báo trúng tuyển nhầm mã ngành anh thi. Lên nhập trường, nhận lớp mới biết mình bị nhầm ngành.

Thế anh bị xếp vào ngành gì?

Sản khoa!!!

Anh ngày ấy đâu có hiểu biết gì, cứ tưởng là, ừ thôi vào sản khoa cũng được. Chứ giờ đi thắc mắc nhầm ngành thì phức tạp quá, hơn nữa anh nghĩ bác sỹ sản khoa tức là chỉ có chữa bệnh cho phụ nữ... Kiểu như ốm đau tiêm truyền đơn giản vậy đó, hồi ấy mẹ mất rồi, anh thì không nói chuyện với bố nhiều, thành ra mấy chuyện sản khoa hay gì đó anh không hiểu biết lắm.

Thế rồi quyết tâm học sản khoa. Học rồi mới biết mọi thứ không như anh nghĩ, có rất nhiều điều không tưởng tượng được mà mình phải học. Thú thực là nhiều lúc thấy nản, bỏ cuộc, vì sao thì chắc em cũng đoán ra được rồi.

Em không đoán được đâu, vì em có học cái đó bao giờ!

Mùa thật thà.

Thì như những gì em vừa thấy đó... giống như Cúc khi nãy ấy, em hiểu không?

À.. em hiểu rồi! Ghê thật anh ạ.

Rồi anh ở kí túc xá, ở chung với cậu bạn anh (anh bác sỹ), chơi với nhau từ độ ấy.. Bây giờ em đã hiểu chưa, vì sao một thằng làm công nhân mà lại chơi với một đứa bác sỹ.

Em hiểu. Nhưng sao anh không làm bác sỹ nữa!

Anh định bỏ cuộc rất nhiều lần, lý do vì cái ngành này quá chán, mọi người bạn bè khuyên nên yêu nghề rồi các thứ... anh cũng cố được hơn gần 3 năm. Đến khi thực tập, chứng kiến cảnh chị em phụ nữ nằm rên rỉ đau đớn, những cảnh tượng máu me ấy... anh khiếp quá, ngay hôm đầu tiên anh bỏ dở. Quyết không theo học nữa!

Vậy là anh bỏ học luôn từ dạo ấy?

Ừ. Thực tập mà ko đạt thì ai đồng ý cho em qua được? Quan trọng nhất là kỹ năng thực hành, không biết gì thì sao có thể làm bác sỹ?

Trời.

Bởi vậy, lý thuyết thì anh nắm rất rõ, thực hành thì chịu. Có thể nói, với Cúc khi nãy có lẽ là bệnh nhân đầu tiên trong cuộc đời học tập dở dang của anh. 😁😁

Em không ngờ luôn đấy, hèn gì mấy cái vụ nước ối, rồi rặn đẻ thế nào anh giỏi thế... em cứ tưởng..

Đó là vì đường cùng rồi, nếu không làm thế thì sao cứu được Cúc. Thật ra lúc ấy anh phải lấy hết can đảm mới dám làm như vậy! Anh học mà phải bỏ dở thì em biết thế nào rồi...

Mùa và Hiểu đang nói chuyện thì y tá bế em bé ra ngoài, lúc này bé con đã được mặc quần áo, quấn tã lót khăn mũ ấm áp, trông rất xinh xắn.

Người nhà của bệnh nhân Cúc đâu?

Dạ.. có chúng tôi ạ!

Anh là chồng cô ấy à?

Dạ. Không phải.

Cháu bé tên là gì nhỉ để chúng tôi còn làm giấy chứng sinh cho cháu?

Em không biết, cái này lát em hỏi mẹ của cháu rồi nói lại với chị sau ạ!

Được rồi. Người nhà bế cháu này, có gì bất thường thì nhớ báo cho chúng tôi biết.

Dạ.

Mùa bế bé con vào lòng, một bé gái bụ bẫm và đáng yêu, nhìn thoáng đã thấy giống mẹ rồi. Nếu gặp con, có lẽ Cúc sẽ vui lắm! Mùa thầm nghĩ.

2h đồng hồ sau Cúc được đưa xuống phòng hậu sản, phòng bệnh có thêm 2 sản phụ nữa, duy nhất có Cúc là không có bố mẹ hay anh chị em gì ở bên. Chỉ có hai người bạn là Mùa và Hiểu ở đây, Hiểu là con trai thì không nói. Mùa là phụ nữ nhưng cô cũng còn trẻ, chưa sinh nở bao giờ nên kỹ năng chăm trẻ nhỏ gần như là không biết gì. Nhưng lúc này, Cúc mệt, Mùa vụng về nhưng cũng cố gắng hỏi nhà bên cạnh xem thay tã cho trẻ thế nào, cho bú ra sao, Hiểu vụng về chạy đi mua những vật dụng cần thiết.

Có thêm đứa trẻ mà hai người lớn bận rộn luôn chân luôn tay, Cúc nhìn ngắm con mà ứa nước mắt, niềm tin và hy vọng để bao ngày qua cô gồng mình lên chịu đựng là đây. Những đớn đau đã trải qua, những cực khổ và tuyệt vọng cô đều nếm trải, từ đây có con rồi, còn có vất vả nào mà người làm mẹ này không thể vượt qua được nữa? Cúc tự nhủ "Con yêu, vì con mẹ sẽ mạnh mẽ, mẹ sẽ cố gắng sống thật tốt. Yêu con thật nhiều..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status