Giường anh chia em một nửa

Chương 28 : Chương 28 ĐẠI NGHỊCH BẤT ĐẠO (2)

Chương 28 ĐẠI NGHỊCH BẤT ĐẠO (2)

Vì quan tâm Trần Ân Tứ mà Lâm Nhiễm có lòng đặt bàn ở 101 Club.

Club này có tính bảo mật rất cao, hầu như ngày nào nhân viên ở đây cũng được gặp minh tinh, nên khi nhìn thấy Trần Ân Tứ, họ rất bình tĩnh đưa cô lên tầng hai, lúc đẩy cửa ra, Trần Ân Tứ mới phát hiện mọi người đã đến đủ cả rồi.

Trần Ân Tứ còn nghĩ, bao nhiêu năm không gặp, chắc sẽ hơi lúng túng. Song sự thật chứng minh cô đã nghĩ nhiều rồi, giây trước phục vụ đóng cửa rời đi, giây sau Lâm Nhiễm đã nhe nanh múa vuốt bổ nhào tới: “Trần Hề!”

Hai người ôm nhau một lát, Lâm Nhiễm kéo Trần Ân Tứ đến bàn ăn, rồi ngồi xuống.

Hầu hết người ngồi ở đây Trần Ân Tứ đều quen, cô mỉm cười chào hỏi một lượt, sau đó có người lên tiếng: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp minh tinh hàng thật giá thật ở ngoài đời đấy, Trần Hề, nhân lúc vẫn chưa lên món, có thể kí tên cho tôi được không?”

Trần Ân Tứ: “Đương nhiên được.”

“Tôi cũng muốn.”

“Kí cho tôi nữa.”

“...”

Có người bảo cô kí trên danh thiếp của mình, có người bảo cô kí vào quyển sổ công việc mình mang theo... Đến lượt Dung Dự, anh ta quay lưng lại cho Trần Ân Tứ: “Nữ thần, kí lên áo anh.”

Bao nhiêu năm trôi qua, Dung Dự gặp lại cô vẫn gọi cô là “nữ thần” như ngày xưa. Trần Ân Tứ cầm cây bút thoáng thất thần, rồi mới vuốt phẳng áo Dung Dự, đặt bút xuống.

Trần Ân Tứ kí xong, Dung Dự bèn nhờ Lâm Nhiễm giúp mình chụp tấm ảnh sau lưng, anh ta ngắm nhìn chữ kí một hồi. Lúc định về chỗ ngồi của mình, anh ta lại giơ điện thoại đến trước mặt Trần Ân Tứ: “Nữ thần, có thể chụp chung được không?”

Lâm Nhiễm: “Đậu má, anh xong chưa hả?”

Dung Dự: “Xong ngay đây.”

Trần Ân Tứ mỉm cười bắn tim với camera của Dung Dự. Cùng với tiếng chụp ảnh “tách tách”, cửa ban công phòng VIP cũng được kéo ra.

Trần Ân Tứ đang ngồi đối diện ban công, nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên.

Tần Kiết mặc áo sơ mi trắng, tay nghịch điện thoại, nhàn tản bước vào phòng VIP. Dường như cảm thấy có người đang nhìn mình, anh hờ hững ngước mắt lên.

Ánh mắt hai người nhìn nhau chưa đến một giây, Tần Kiết rời mắt đi, cùng lúc đó, Trần Ân Tứ cũng quay sang nhìn Lâm Nhiễm với vẻ mặt khinh thường.

Mọi người ngồi đây đều biết chuyện trước kia giữa Trần Ân Tứ và Tần Kiết, hiện giờ hai người chạm mắt nhau, phòng VIP đang sôi nổi lập tức im phăng phắc.

Người dùng năng lực của mình biến nhiệt độ căn phòng xuống âm ba độ, cũng chính là Tần Kiết thờ ơ như không có chuyện gì, thong thả đi tới chỗ trống duy nhất, kéo ghế ra ngồi.

Bầu không khí không thể hóa đá thế này mãi, hơn nữa cứ tiếp tục thì càng bế tắc hơn, Dung Dự thấy vậy liền vội vàng lên tiếng: “Phục vụ, lên món đi.”

Lâm Nhiễm hùa vào: “Mang cho tôi rượu ngon nhất lên đây, khui hết toàn bộ.”

Chỗ ngồi của Trần Ân Tứ và Trần Kiết, có thể gọi là “người trời Nam, kẻ đất Bắc”. Xem ra mọi người sợ họ sẽ lúng túng nên cố tình tách họ ra.

Có rượu rồi mới có chuyện để nói. Bầu không khí căng thẳng ban nãy khi Tần Kiết và Trần Ân Tứ gặp nhau ngay lập tức được xoa dịu.

Dù Trần Ân Tứ và Tần Kiết không nói chuyện, song bữa cơm này coi như vẫn trôi qua trong vui vẻ.

Chưa đến một tiếng đã ăn cơm xong, mọi người di chuyển xuống phòng KTV ở tầng hầm club.

Xuống đến tầng hầm, ra khỏi thang máy, Lâm Nhiễm và Trần Ân Tứ cùng vào nhà vệ sinh. Vừa đi, Lâm Nhiễm vừa giải thích: “Thật sự mình không biết Tần Kiết cũng đến, anh ta đến đây với Dung Dự, đến cũng đã đến rồi, mình không thể đuổi anh ta đi được.”

Trần Ân Tứ hậm hực, rít bốn từ qua kẽ răng: “Âm hồn không tan.”

Lâm Nhiễm lập tức thấy hứng thú: “Sao thế? Trước đó hai người đã gặp nhau rồi à?”

Trần Ân Tứ: “Ừ... Gặp hai lần.”

Lâm Nhiễm: “Có tiến triển gì không?”

“Tiến triển gì?” Trần Ân Tứ bối rối nhìn Lâm Nhiễm.

“Cậu nói xem tiến triển gì? Tiếp theo của ‘gặp lại nhau sau quãng thời gian dài’ chẳng phải là ‘gương vỡ lại lành’ sao?” Lâm Nhiễm là cô nàng mê ngôn tình: “Tất cả các cuốn ngôn tình đều theo motip này mà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status