Giường anh chia em một nửa

Chương 32 : Chương 32

Chương 32 MINH TINH TÔI THÍCH NHẤT LÀ TRẦN ÂN TỨ (2)

Tần Kiết đang cúi đầu nghịch điện thoại, dường như không hề nhận ra cô đang vào.

Dù phòng VIP rất rộng, chỗ nào cũng có ghế trống, nhưng Trần Ân Tứ vẫn ngồi ở trong cùng cách Tần Kiết xa nhất.

Trong phòng đang phát một bài hát nổi tiếng hiện giờ, tuy hai người ngồi cách xa nhau tít tắp, không ai để ý đến ai, song bầu không khí cũng coi như hòa thuận.

Một phút trôi qua...

Năm phút trôi qua...

Mười phút trôi qua...

Dần dần Trần Ân Tứ cảm thấy chuyện này hình như có gì đó là lạ.

Đã lâu thế rồi, Lâm Nhiễm và đám Dung Dự sao vẫn chưa về?

Sau khi vô thức nhận ra, Trần Ân Tứ lập tức lấy điện thoại, bắt đầu chất vấn trong nhóm chat WeChat: “Mấy người đâu rồi?”

Không ai đoái hoài đến cô.

Trần Ân Tứ tag tất cả mọi người.

Dung Dự trả lời, có lẽ do uống say, dòng tin nhắn anh ta gửi có mấy chữ gõ sai: “Nhiễm Nhiễm uống xay lôn thốc lôn tháo, đang ở bịnh vịn.”

Trần Ân Tứ: “... ???” Ba giây sau, Trần Ân Tứ dịch được dòng tin nhắn của Dung Dự: Nhiễm Nhiễm uống say nôn thốc nôn tháo, đang ở bệnh viện.”

Sau đó có người khác xuất hiện theo.

“Mấy người bọn tôi ra ngoài ăn đêm, đã báo lại với Dung Dự vào Lâm Nhiễm rồi, họ nói sẽ chuyển lời cho cô, lẽ nào không ai nói gì sao?”

“Tôi không đi, về nhà rồi, ở nhà còn có con nhỏ, buổi tối sợ một mình vợ không chăm được, lần sau có thời gian mọi người hẹn tụ tập tiếp nhé.”

“...”

Trong đống tin nhắn của mọi người, Dung Dự lại “chồi” lên: “Nhiễm Nhiễm đag tuyền tướk, ăn đag trăm xók cô ấy, iem iên tâm.”

Lần này Trần Ân Tứ mất nửa phút mới dịch được tin nhắn của Dung Dự: “Nhiễm Nhiễm đang truyền nước, anh đang chăm sóc cô ấy, em yên tâm.”

Trần Ân Tứ không nhịn được nữa, trong lòng thầm giơ ngón giữa với Dung Dự.

Giỏi thật, ngoài hai chữ “Nhiễm Nhiễm” ra, những chữ khác đều sai chính tả một cách hoàn hảo.

Trần Ân Tứ không tiện đến bệnh viện, may mà có Dung Dự chăm sóc cho Lâm Nhiễm.

Có điều, Lâm Nhiễm uống say đến mức nhập viện, vậy cô... về nhà thế nào đây?

Trần Ân Tứ ngẩng đầu lên nhìn Tần Kiết đang ngồi trên sofa cách mình khá xa. Đầu ngón tay anh đang ấn trên bàn phím gửi tin nhắn bằng giọng nói.

Giọng nói của anh rất nhỏ, căn phòng lại đang bật nhạc, Trần Ân Tứ chỉ loáng thoáng nghe được một vài từ, đều liên quan đến máy tính. Anh đang bận nói chuyện với người khác về công việc, nên chưa kịp rời đi ư?

Trần Ân Tứ nhanh chóng đưa mắt về chiếc điện thoại của mình.

Trước tiên cô gửi tin nhắn cho Lục Tinh, giống như ngày 16 những tháng trước, tin nhắn của cô không khác gì đá chìm đáy biển, không nhận được bất kì câu trả lời nào.

Năm phút sau, cô do dự một lát, mở nhóm chat gia đình ra.

Một tiếng trước, em trai cùng ba khác mẹ Trần Diệu gửi một tấm ảnh vào nhóm.

Tấm ảnh chụp phòng ăn nhà họ Trần, ba cô, mẹ kế, em gái cô Trần Vinh và Trần Diệu đều ngồi trong phòng ăn xa hoa tráng lệ ăn cơm tối. Tấm ảnh đó chắc do người giúp việc chụp, nét mặt mỗi người họ đều rất tự nhiên, mẹ kế của cô còn gắp một miếng sườn đặt vào bát của Trần Vinh, bố cô nâng ly rượu cụng ly với Trần Diệu.

Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm bức ảnh ấy hồi lâu, gạt bỏ suy nghĩ định hỏi tài xế trong nhà có thể đến đón cô không, rời khỏi ứng dụng WeChat.

Cô mở danh bạ nhìn một lượt, hầu hết đều là đồng nghiệp trong giới, hoặc là không mở miệng nhờ người ta đến giúp mình, hoặc mở miệng nhờ nhưng không biết chừng sẽ rước phiền vào thân.

Suy đi tính lại, cô phát hiện, nếu nhờ người trong danh bạ, chi bằng nhờ bạn trai cũ ngồi cách mình năm mét kia còn hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status