Giường anh chia em một nửa

Chương 34 : Chương 34

Chương 34 TÔI LÀ TÊN CHÓ CHẾT, TÔI KHÔNG XỨNG (2)

Cho đến khi khuôn mặt cô chỉ cách khuôn mặt anh khoảng mười centimet, anh mới lên tiếng bằng giọng nói đượm ý cười: “Tôi uống rượu.”

Hơi thở của anh theo giọng nói phả ra, như có như không lướt qua khuôn mặt cô, làm vành tai cô ửng đỏ.

Trần Ân Tứ theo phản xạ có điều kiện muốn đá Tần Kiết ra, cô thử giãy một lần, thấy chỉ tốn công vô ích, khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Anh uống rượu thì liên quan gì đến tôi? Không lẽ mong chờ tôi bê canh giải rượu đến cho anh?”

Tần Kiết nhìn cô chằm chằm mấy giây, chắc chắn rằng cô thật sự không hiểu ý mình, bèn giơ tay lên day day ấn đường, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói của anh mang theo sự bất lực khó nhận ra: “Tôi uống rượu, không lái xe được.”

“Bây giờ đã muộn rồi, gọi tài xế đến thì không hay lắm.”

“Bởi vậy, em lái xe của tôi, đưa tôi về trước, sau đó tự mình lái xe về nhà.”

Tần Kiết trước giờ đều ăn nói ngắn gọn không thể ngắn gọn hơn được nữa, sau khi một hơi nói hết ba đoạn, anh bổ sung thêm: “Được không?”

Hóa ra ý của tên khốn này là vậy...

Trần Ân Tứ hiểu nhầm đối phương sâu sắc, nét mặt sa sầm, chỉ khẽ “à” một tiếng, nhưng giọng điệu cũng vì vậy mà đuối lý hơn nhiều: “Cũng được.”

Tần Kiết không nói gì thêm, anh rút chai rượu trong tay cô ra trước, rồi mới buông cổ tay cô ra, đứng dậy.

Trước khi chuẩn bị đi, hình như nhớ ra điều gì đó, anh lại cúi đầu nhìn Trần Ân Tứ: “Hồi xưa tôi nắm tay dạy em lái xe, giờ còn nhớ không?”

Sao lại hỏi cô còn nhớ không? Nghi ngờ IQ của cô à? Dù rất ít khi lái xe, nhưng cô thi bằng lái xe bằng thực lực thật sự của mình đấy biết chưa?

Một chút đuối lý trong lòng Trần Ân Tứ ngay lập tức chẳng còn lại chút gì: “Anh bớt coi thường người khác đi, kĩ thuật lái xe của tôi rất tốt đấy! Bây giờ tôi cũng là một tay lái xe lão luyện, đừng nói là ô tô, ngay cả xe kéo tôi cũng lái được.”

Tần Kiết nửa cười nửa không nhướng mày, đi ra ngoài trước.

Tài xế lão luyện Trần Ân Tứ có thể lái được cả xe kéo vội vàng đi theo.

Đến bãi đỗ xe tầng hầm, bác tài Trần sau khi chui vào xe Tần Kiết, bắt đầu nghiên cứu xe anh: “Trong xe anh có camera hành trình không? Anh giấu ở đâu vậy? Có phải sau gương chiếu hậu không... Ồ, thấy camera rồi... vậy tôi yên tâm rồi.”

Tần Kiết ngoảnh đầu nhìn cô.

“Ồ, anh đừng nghĩ nhiều, tôi phải xem xét xe anh trước vì sợ phóng viên chụp trộm được, đến lúc đó ầm ĩ trên mạng, đám fan mất não của anh lại mắng tôi...” Nhận ra ánh mắt của anh, Trần Ân Tứ bèn giải thích.

Cô vừa nói vừa tìm nút khởi động xe: “Dù gì tôi cũng là người ‘miệng quạ’, không thể tự vả mặt mình được, nếu bị chụp trộm, video trong camera hành trình của xe anh có thể giúp tôi chứng minh sự trong sạch, nói cho cả thế giới biết, tôi chỉ tốt bụng đưa anh về nhà thôi.”

Tần Kiết khẽ “ồ” một tiếng, quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Thấy anh bơ mình, Trần Ân Tứ bĩu môi, tiếp tục khởi động xe như chưa có chuyện gì.

Năm phút sau, xe vẫn đứng im tại chỗ, không hề xê dịch.

Tần Kiết nhận ra, bèn ngoảnh đầu nhìn Trần Ân Tứ.

Đối diện với ánh mắt của anh, nét mặt cô cứng ngắc, sau đó quay mặt đi, đánh một cú vào gáy anh, ngang ngạnh hỏi: “Nút khởi động xe ở đâu?”

Tần Kiết “chậc” một tiếng.

Trần Ân Tứ vốn đang chột dạ, nghe tiếng “chậc” của anh, sống lưng cô thoáng chốc cứng đờ: “Kiểu xe của anh, tôi rất hiếm gặp.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status